Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 69


Thế nên anh đổi chủ đề: "Có vẻ như vận may cá chép của cô đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, bên tôi cũng rất thuận lợi."

Hướng Tình lập tức hứng thú: "Nói tôi nghe xem?"

Lộ Tranh trước đó đã ra tay với chiếc đèn chùm trong bữa tiệc, chính là để đánh động đối phương. Sau khi tiệc kết thúc, đương nhiên anh phải theo dõi động thái tiếp theo. Và quả nhiên, Hướng Hồng Ngư cùng Hướng Quân Minh đã có hành động.

Nghe Hướng Tình hỏi, Lộ Tranh nói: "Thường Minh đã đến Diệp Thành."

Hướng Tình không hề bất ngờ. Trong nguyên tác, Thường Minh chính là hậu thuẫn lớn nhất của Hướng Hồng Ngư. Thời gian này anh ta không có mặt ở Diệp Thành là vì đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng của Thái Nhất Phái, không kịp tới. Nhưng việc Hướng Hồng Ngư quay về Hướng gia là một chuyện lớn, anh ta sao có thể không quan tâm?

Bây giờ tiệc tùng xảy ra sự cố lớn như vậy, tâm trạng của Hướng Hồng Ngư chắc chắn đã dao động, đương nhiên Thường Minh phải xuất hiện.

Nam chính cuối cùng cũng lên sàn rồi…

Hướng Tình khẽ thất thần, rồi nghe Lộ Tranh nói tiếp: "Đáng tiếc là Hướng Quân Minh giấu quá kỹ, vẫn chưa tìm được manh mối gì."

"Chẳng phải trước đó anh cũng đã nói rồi sao? Người đứng sau ông ta đi con đường tà đạo, vốn dĩ rất giỏi che giấu hành tung của mình." Hướng Tình an ủi, "Không sao đâu, giờ Thường Minh đã đến, anh ta sẽ giúp chúng ta tìm ra người đó."

Trong nguyên tác, chính Thường Minh là người tìm ra manh mối về cao thủ đứng sau Hướng Quân Minh, cuối cùng trừ khử đối phương.

Dù sao thì anh ta cũng là nam chính, có chút hào quang là chuyện bình thường, huống hồ bên cạnh còn có nữ chính âm thầm giúp đỡ. Nếu đã có người ra tay, lại còn đáng tin hơn, thì họ chỉ cần đứng một bên chờ kết quả là được rồi.

Lộ Tranh nghe vậy, khẽ nhướng mày, cảm thấy thái độ của Hướng Tình đối với Thường Minh có chút vi diệu.

Không chỉ bây giờ, lần trước khi nghe đạo trưởng Xung Hòa nhắc đến người này, biểu hiện của cô cũng có phần kỳ lạ.

Nhưng Lộ Tranh không nói gì, chỉ gật đầu, "Đúng vậy. Hiện tại, Hướng Quân Minh và Hướng Hồng Ngư, dù bị buộc phải trở thành một cộng đồng lợi ích, nhưng mỗi người đều có toan tính riêng, quan hệ giữa họ cũng chẳng còn thân thiết nữa, tất nhiên sẽ đề phòng lẫn nhau."

"Cuối cùng anh cũng đến rồi." Ở sân bay đón người, Hướng Hồng Ngư vừa mở miệng đã để lộ vài phần ấm ức.

Dù trong suốt những năm tháng gắn bó, cô đã xem Thường Minh là một người bạn vô cùng quan trọng, thậm chí còn nảy sinh chút tình cảm với anh. Nhưng vốn dĩ, Hướng Hồng Ngư không đến mức mất kiểm soát trước mặt anh như vậy, chỉ là những chuyện xảy ra gần đây hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, khiến cô khi nhìn thấy người quan trọng nhất này, không thể kìm nén cảm xúc thật của mình.

Thường Minh nhận ra điều đó, anh nhìn cô, nói, "Dạo này em sống không tốt à."

Nghe vậy, trong mắt Hướng Hồng Ngư vô thức lóe lên một tia u ám.

Cô vốn nghĩ rằng, mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của mình, chỉ cần trở về Hướng gia, chẳng bao lâu nữa, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như kế hoạch, dẫn đến kết quả mà cô mong muốn.

Nhưng kể từ lần đầu tiên gặp Hướng Tình, mọi thứ bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo. Đến bây giờ, kế hoạch của cô đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Hướng Hồng Ngư vẫn luôn tin rằng khí vận đối với cô chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, có thì tốt, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao thì chỉ cần cô tồn tại, cũng đủ để tạo ra vô số ảnh hưởng lên những người xung quanh. Cô đã quen với việc người ta căm ghét cô nhưng lại sợ hãi cô, e ngại cô nhưng vẫn muốn lợi dụng cô… Và từ đầu đến cuối, cô luôn đứng trên cao.

Nhưng từ khi khí vận trên người bắt đầu suy giảm, cô cảm thấy như có một sợi xích vô hình đang trói chặt mình, khóa chặt sức mạnh của cô, khiến cô như đang mang trên lưng một gánh nặng khổng lồ, bị đè ép đến mức khó thở.

Thường Minh quan sát phản ứng của cô, không khỏi nhíu mày, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói còn có một tai nạn nữa, chẳng lẽ đến giờ em vẫn muốn giấu anh sao?"

"Không định giấu anh, chỉ là trước đó anh không có ở đây, có nói cũng vô ích." Hướng Hồng Ngư cúi đầu nói.

"Giờ có anh ở đây rồi." Thường Minh nói dứt khoát, không chút do dự.

Hướng Hồng Ngư khẽ cười, "Đúng vậy. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi, chuyện này không thể giải thích trong một hai câu được."

"Vậy thì về chỗ anh đi, nói chuyện bên ngoài không tiện." Thường Minh nói xong, liền kéo tay Hướng Hồng Ngư, không cho cô cơ hội từ chối, dắt cô ra ngoài bắt xe.

Bình Luận (0)
Comment