Editor: trang bubble ^^
Nắng nóng dần dần lui thì Quý Tỷ Nhi cũng đầy năm tháng. Xảo Nương đã dần dần đút nàng uống chút nước cơm và canh rau. Ngày này Trịnh bà tử bưng chén ăn cơm, bởi vì thấy Quý Tỷ Nhi cảm giác hứng thú nhìn món ăn trong chén bà, không nói hai lời, cầm thìa nhỏ từ trên bàn, đưa món ăn hồ trong miệng mới vừa nhai đến nát nhừ, còn chưa kịp nuốt xuống chợt nhả ở trên thìa nhỏ, cười híp mắt đến gần Quý Tỷ Nhi.
Quý Tỷ Nhi mới vừa uống một chút nước cơm, đang ngồi ở trong ngực Xảo Nương nhàn nhã quan sát đám người Trịnh bà tử ăn cơm, dời mắt thấy Trịnh bà tử nhả món ăn nhai đến sệt như cháo ở trên thìa nhỏ, món ăn hồ đó còn nổi một chút bọt trắng, rõ ràng là nước miếng của Trịnh bà tử, trong lòng nho nhỏ chợt cảm thấy không ổn. Còn chưa kịp dúi đầu vào trong ngực Xảo Nương, Trịnh bà tử đã để thìa nhỏ lại gần bên miệng nàng, bản thân há to miệng làm mẫu nói: "A, Quý Tỷ Nhi cũng nếm thử một chút thức ăn mà nhà mình trồng là mùi vị gì."
Chóp mũi của Quý Tỷ Nhi đã ngửi thấy được món ăn hồ này tản ra hơi thở thối của Trịnh bà tử, nghĩ Trịnh bà tử này bình thường súc miệng đều là ba lần hai lượt tùy tiện súc súc, càng thêm lên một chút tuổi, khoang miệng lại có một chút mùi hôi chua, vào lúc này món ăn hồ nhai qua miệng kia có thể nghĩ là cái mùi gì. Má ơi! Trong lòng Quý Tỷ Nhi đánh trống, linh hồn nhỏ bé cũng sắp bị hù chết rồi, đóng chặt miệng, dựa đầu đến trong ngực Xảo Nương, chết cũng không dám ăn cái món ăn hồ này.
Trịnh bà tử thấy Quý Tỷ Nhi không ăn, chỉ đành lại phải múc món ăn hồ vào trong miệng mình, mơ hồ nói: "Quý Tỷ Nhi còn chưa mọc răng, những thứ này cũng không nhai nát, ngày khác dùng bát đá giã đậu phộng giã một ít gạo cháo, thêm chút món ăn nước nấu riêng cho nàng ăn hết!
Quý Tỷ Nhi nghe được lời này, thở phào nhẹ nhõm thật to. Nghĩ chỗ ở quê này có thật nhiều thôn phụ đút con nít còn chưa mọc răng ăn đồ, luôn là để vào trong miệng mình nhai nát, sau đó "Hô" một tiếng nhả ở trên thìa, động tác mãnh liệt đút vào trong miệng con nít. Xảo Nương có lúc ôm Quý Tỷ Nhi đi ra ngoài cửa, Quý Tỷ Nhi may mắn nhìn thấy bọn con nít bất hạnh này, vì vậy mấy ngày nay chỉ lo lắng nương mình sẽ giống như thôn phụ nhà khác nhai đút mình, cũng may nương mình dường như không có cái thói quen này, thỉnh thoảng muốn đút mình một chút gì thì luôn dùng lưng thìa dùng sức đè tán ra, lại dùng đầu trước thìa giầm mềm mới đút vào trong miệng mình. Suy nghĩ một vài con nít nhà khác, có ai muốn ăn bao nhiêu nước miếng của người lớn mới có thể lớn lên chứ?
Bởi vì mấy ngày nữa chính là ngày cưới Trương Hắc Đào qua cửa, Trịnh bà tử cơm nước xong lại ra ra vào vào thu xếp, không có ở không. Xảo Nương thấy Trịnh Minh Nghiệp đưa đám Lai Vinh đi học đường, tự mình ôm Quý Tỷ Nhi vào sương phòng nhìn Trịnh Minh Phát, thấy hắn đang vùi đầu vào học hết sức, lặng lẽ lui ra, trước ôm Quý Tỷ Nhi giúp đi tiểu, thả lên giường, lúc này mới đi pha một ly trà đi vào cho Trịnh Minh Phát.
Trịnh Minh Phát ngẩng đầu thấy là Xảo Nương tiến vào, nhìn một chút bốn bề vắng lặng, trước tiên bèn uống một ngụm trà trong tay Xảo Nương, lúc này mới nhận lấy đặt lên bàn, kéo tay Xảo Nương nói: "Thời gian này lo trong lo ngoài, nàng lại gầy nhiều rồi."
Xảo Nương thấy vị hôn phu lời nói nhỏ nhẹ ấm áp đối với mình, tuy rằng cực khổ nữa chỉ cảm thấy cũng đáng, bèn lại cười nói: "Gầy cũng tốt, quần áo ngày trước mặc không nổi giờ có thể mặc rồi, cũng không cần lại phí bạc tiền đi mua vải bố."
Trịnh Minh Phát sờ sờ mấy vết chai trong lòng bàn tay của Xảo Nương, nói y hệt thề: "Xảo Nương, nàng yên tâm, chờ ta trúng Cử nhân, nhất định sẽ không để nàng chịu khổ nữa, quần áo đẹp ưu tiên nàng mặc."
Xảo Nương rút tay của mình về, cười nói: "Ta gả cho chàng cũng không phải là ham muốn quần áo đẹp, chẳng lẽ vào lúc này ngược lại trở nên ham muốn cái này? Chỉ cần chàng tốt thì ta thấy tốt rồi!" Nói rồi thì bản thân ngại ngùng trước, cũng sợ ảnh hưởng Trịnh Minh Phát đọc sách, một bứt người ra bèn đi tới bên ngoài, vượt qua ngưỡng cửa, lại quay đầu lại, thấy Trịnh Minh Phát nhìn bóng lưng nàng ngẩn người, tình trạng giống như lúc tân hôn, không khỏi nở nụ cười xinh đẹp, thân thể xoay một cái đi thật nhanh.
Nơi này Trịnh Minh Phát ngơ ngác một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Lúc Xảo Nương gả qua chỉ mới mười sáu tuổi, hiện nay coi như tuổi vừa hai mươi bốn tuổi, mặc dù sinh ba đứa con trai, một đứa con gái, song dáng vẻ mượt mà, mặt mày đẹp đẽ, ở trong phụ nhân trong thôn này, coi như là nhân tài cao cấp nhất rồi. Trước khi đi quay đầu lại cười một tiếng kia, tự có một vẻ phong tình của người thành □, dẫn tới bụng dưới của Trịnh Minh Phát hừng hực một hồi, ực mạnh vài hớp trà mới định thần lại đọc sách.
Xảo Nương ra khỏi sương phòng, vào trong phòng mình đi xem Quý Tỷ Nhi, thấy nàng xoay chuyển thân thể, đang nằm chơi ở trên gối đầu, đưa tay đi kéo quần áo của nàng, lúc này mới cầm giấy đỏ ra ngoài cắt rất nhiều chữ hỷ. Chữ hỷ đỏ thẫm dán vào cửa chính và trong phòng tân nhân (cô dâu, chú rể) kia dĩ nhiên là phải mời bà thím bối phận cao cắt. Nơi này, Xảo Nương cắt chữ hỷ lại là muốn dán vào trong phòng.
Trịnh bà tử bận bịu một hồi, đi vào thấy Xảo Nương cắt xong chữ hỷ, tiện tay lại cắt vài đóa hoa dán cửa sổ, lúc này mới nhớ tới mấy mảnh vải dán cửa sổ kia, vẫn là lúc Xảo Nương gả qua cửa mới cắt, đã cũ lộ ra xám rồi. Lúc này nếu muốn thay mới, hao phí không ít, nếu không thay, nhìn lại không giống, vì vậy chỉ nhìn chằm chằm màn cửa sổ, hồi lâu không nói lời nào.
Xảo Nương ngẩng đầu thấy tình trạng của Trịnh bà tử, trong lòng đã hiểu, trầm ngâm một hồi nói: "Bà bà, của hồi môn lúc trước của con cũng còn một cuộn vải đỏ mỏng, cái này vốn là muốn giữ lại tương lai làm váy cho Quý Tỷ Nhi mặc, hôm nay không bằng lấy ra thay đổi màn cửa sổ trước, mặt ngoài cũng dễ nhìn chút."
Của hồi môn lúc trước của Xảo Nương có rất nhiều món đồ, trừ vài món trang sức vàng, còn lại cũng đã dùng hết. Hôm nay, trang@d#d#l#q#d@bubble cuộn vải đỏ mỏng đè ở đáy rương này vốn là ngay cả bản thân cũng không nỡ dùng, muốn giữ lại tương lai cho Quý Tỷ Nhi làm váy và áo khoác. Lúc này thấy Trịnh bà tử muốn đổi màn cửa sổ lại không nỡ tốn tiền, chỉ đành phải lục cuộn vải đỏ mỏng này ra ngoài.
Trịnh bà tử đợi Xảo Nương lục ra cuộn vải đỏ mỏng, thấy màu sắc cực kỳ tươi đẹp, nếu như không phải hiện nay phải kết hôn làm chuyện vui, cũng hết sức không nỡ cầm vải tốt này tới dán cửa sổ, nhất thời đưa mắt nhìn Xảo Nương nói: "Cầm vải này tới dán cửa sổ, thật là có chút làm chà đạp. Con tạm cất lại, ta vẫn là tới trong cửa hàng vải xem một chút thôi!"
Nếu Xảo Nương lục ra ngoài, tự sẽ không cất lại nữa, lại cười nói: "Đồ dĩ nhiên là lấy ra dùng, dùng không hết mới cầm đi cất. Hôm nay làm mấy tấm màn cửa sổ còn có dư lại, cần gì lại tới trong cửa hàng vải mà mua." Nói rồi thì bắt đầu đo màn cửa sổ nhỏ bé, mở rộng vải đỏ bắt đầu đo.
Cửa nhỏ nhà nghèo này, nàng dâu nhà ai không phải trông coi đồ cưới của mình vô cùng chặt, Xảo Nương lại từ nhỏ tâm tính rộng rãi, ở trên những thứ đồ này cũng không hết sức chặt chẽ, đây cũng là một nguyên nhân mà Trịnh bà tử xem trọng nàng. Lúc này thấy vải mà nàng ép đáy hòm cũng lấy ra, trong lòng cũng có một chút cảm xúc, chỉ âm thầm nói với trời: lão già, khi đó ông làm mối nàng dâu này cho Minh Phát cũng là một người tốt, mọi sự chỉ suy nghĩ vì Trịnh gia, lại không giấu giếm, riêng là điểm này, nàng dâu trong thôn này sẽ không có người so được.
Bản thân Trịnh bà tử không nỡ ra tay cắt vải này, chỉ là ở bên cạnh nói: "Khó được con suy nghĩ vì Trịnh gia như thế, tương lai nếu Minh Phát đối với con không tốt, ta cũng không tha cho nó."
Xảo Nương mỉm cười không nói, lập tức cắt ra mấy tấm màn cửa sổ, may vá thành thạo khâu xong đường viền, đợi đến buổi tối, thay một bức thử hiệu quả một chút, quả nhiên chiếu phòng ốc đều là dáng vẻ vui mừng.