Thiên Kim Nữ Tướng Quân

Chương 18


5 ngày sau cuối cùng đã đến.

Kể cả lúc làm lễ tại chính điện, cũng chỉ mỗi một A Nhị Na xuất hiện, quần thần trong triều cũng không nén khỏi bàng hoàng.

Sao có thể để tân nương vốn là đại công chúa của Bách Quốc đơn độc, lẻ loi một mình như thế.

Dụ Quyên nhìn A Nhị Na trong trang phục tân nương chỉ ủ rũ cúi đầu, trên mặt cố gắng không biểu hiện gì cả.

Hoàng thượng không khỏi tức giận, nhịn không nổi liền quát tháo.

Ai nấy đều sợ đến xanh mặt.

Nhưng Long Dĩ Đàm vốn là con của hắn, trời sinh tính tình ngang bướng, Hoàng thượng căn bản biết rất rõ Dĩ Đàm sẽ không xuất hiện.

Hắn chỉ có thể uy hiếp.
"Người đâu?"
Một toán binh lính gồm 10 người chạy vào, hoàng thượng trên cao phất mạnh tay áo chỉ vào người Dụ Quyên lên tiếng
"Bắt lấy Dụ tướng quân, để ta xem Cao Vương điện hạ có chịu xuất hiện không.

Hmmm, tên nghịch tử"
Dụ Quyên lúc này không khỏi ngơ ngác, chiêu này hắn vẫn chưa dùng chán.

Ngoại trừ việc trơ mắt nhìn nàng chẳng thể làm gì được cả.

Lúc này, A Nhị Na mới nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ không cần quá mức tức giận.

Vẫn xin người bảo trọng thân thể.

Dụ tướng quân là tướng quân chức cao vọng trọng, e là làm như thế sẽ khiến A Nhị Na ta đây đắc tội.

Nếu Cao Vương không thể xuất hiện, vậy.."
Lời chưa nói dứt, cũng không hiểu nàng đang định nói gì tiếp theo, tất cả không khỏi mong chờ nghe nàng nói tiếp.

Nhưng cô cô thân cận đứng phía sau A Nhị Na liền can ngăn nàng.
"Công chúa".

A Nhị Na quay đầu, cô cô liền cật lực ngăn cản.
Sau đó thì bước sang một bên, quỳ gối, khom lưng, cúi đầu rồi nói.
"Bẩm bệ hạ.

Nô tì vốn là người hầu cận cho công chúa, được cả hoàng đế và hoàng hậu Bách Quốc giao phó.

Nô tì ngu dốt, không thể hiểu vì sao Cao Vương lại muốn khiến cho chủ nhân nô tì mất mặt.

Nô tì không cần cái mạng quèn này, nhưng nếu để Bách Quốc biết được những oan ức mà chủ nhân ta phải chịu, hậu quả e là không rõ"
A Nhị Na biết không thể để cô cô nói thêm nữa, nàng chen ngang
"Cô cô vốn là người thân của ta, vì hôm nay thấy ta thảm hại thế này mới đành vô lễ trước mặt các vị.

Mong hoàng thượng khoan dung tha cho cô cô một mạng, lần sau ta sẽ không để cô cô làm loạn nữa"

Hoàng thượng không ngốc, hắn biết những lời cô cô nàng nói là chuyện dĩ nhiên sẽ xảy ra, xem như đó là lời nhắc nhở không mấy thiện ý nên lẳng lặng cho qua.

Nhưng tình thế bây giờ, càng kéo dài thì lòng người càng thêm nguội lạnh, hơn nữa Bách Quốc vốn là nước không ngại chiến tranh.

Mấy vị quân thần trong triều càng lúc càng xôn xao.
Bỗng thừa tướng ra hiệu cho tất cả im lặng, tâu với hoàng thượng
"Bẩm bệ hạ, thần có điều muốn nói.

Nếu không thể đợi Cao Vương đến, chi bằng hãy đưa một người đến để thuyết phục và nhắc nhở Cao Vương đừng quá tùy hứng"
Lời này vừa nói lại có thể nhận được sự ủng hộ rất nhiệt tình từ tất cả mọi người.

Ai mà chẳng biết người mà thừa tướng hướng đến lại là ai.

Dụ Quyên lúc này đứng bất động, bọn chúng lẽ nào lại muốn đẩy nàng vào thế khó xử.

Đúng là rất đáng ghét!
Nhưng chưa đợi Hoàng Thượng phê chuẩn, phía ngoài điện giọng the thé của công công đã vang lên
"Cao Vương điện hạ đến"
Thời khắc lúc đó tựa như muốn nổ tung, quần thần trong triều thở phào một hơi, im lặng quan sát Long Dĩ Đàm.

Hôm nay, hắn..

đã mặt lễ phục.
Hành lễ với hoàng thượng rồi quay lại nói với thừa tướng
"Không biết vừa rồi thừa tướng muốn bảo ai đến thuyết phục bản vương?"
Thừa tướng lúc này mới cười trừ, ấp úng nói
"Ta..

Ta dĩ nhiên là ta đi rồi.

Ta chỉ muốn xem ta có thể thuyết phục được ngài không, thật may quá.

Người đến rồi, nếu không không biết công chúa phải thiệt thòi thế nào.."
Long Dĩ Đàm dời tầm mắt đến A Nhị Na, sau đó im lặng không nói gì.
"Ta đến rồi, không cần dùng bất cứ ai uy hiếp ta"
Lời vừa dứt, tim Dụ Quyên và A Nhị Na dường như đều có vết rạn.

Hắn có thể vì một người mà chỉ đành cưỡng cầu hạnh phúc bản thân, trong ngày đại hôn, vì một người mà không đến, cũng vì một người mà lại đến.

Sau tấm vải che mặt tân nương, A Nhị Na chua xót gượng nụ cười.

Nàng bây giờ trong lòng ngập tràn chua xót, hạnh phúc của nàng đến rồi đi.

Tuổi xuân của nàng, chỉ vĩnh viễn ở lại Bách Quốc mới là thời khắc đẹp nhất.
Hoàng thượng thấy hắn đến thì chính xác là niềm vui không thể ngờ được.

Tuy rất hận đứa con nghịch tử này, nhưng suy cho cùng thì bây giờ không còn quá mất mặt nữa.

Phớt lờ hành động của hắn, cẩn thận nhắc nhở hắn một câu
"Từ bây giờ A Nhị Na công chúa của Bách Quốc đã chính thức trở thành Cao Vương Phi của Chấn Thiên quốc, là chính phi của Cao Vương điện hạ.


Cao Vương, nên nhớ rõ điều này, Chấn Thiên cũng nên nhớ rõ"
Lời này là lời cảnh cáo dành cho tất cả, kể cả chính bản thân Cao Vương, Dụ Quyên cũng nên nhớ rõ những điều này.

Chúng quần thần vừa nghe hoàng thượng nói liền lập tức đồng thanh
"Chúng thần nghe lệnh.

Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Cao Vương điện hạ và vương phi.

Mừng Chấn Thiên và Bách Quốc không còn chiến tranh, mừng bách tính bình an sinh sống"
Buổi lễ diễn ra khá lâu.

Sau đó thì A Nhị Na đã chính thức xuống kiệu, bước chân vào cửa phủ Cao Vương.

Trước mắt nàng là màu đỏ, xung quanh lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, người làm trở nên đông đúc trải dài hai bên đường đón nàng vào phủ.

Theo sau nàng là cô cô, bên cạnh là Dụ Quyên.

A Nhị Na chần chừ một hồi, nàng..

có chút không muốn cưỡng cầu như thế.

Quay đầu, đối diện với Dụ Quyên
"Cô..

Tướng quân không cần theo ta vào trong"
"Dạ"
Nói rồi, Dụ Quyên lập tức xoay người rời đi.

Đây phải chăng là lần cuối cùng nàng ở đây, từng nơi nàng đi qua ngày trước bây giờ đều đã khác.

Chữ "Hỉ" khắp nơi, một màu đỏ đầy thương tâm dành cho nàng.

Nước mắt lần này không chực trào ra, tưới đỏ đôi mắt tròn xoe của nàng rồi chảy ngược vào trong.

Hôm nay, nàng sẽ canh gác, tự thân mình canh gác, nguyện hôm nay vạn sự an ổn, nguyện cho chàng có thể thoải mái mà sống.

Chàng vì nàng mà bước khỏi giới hạn bản thân, với nàng chưa từng che giấu điều gì, những gì sáng nay trên đại điện có thể khiến nàng thêm nhiều nỗi đau, nhưng đó cũng là câu trả lời mà Long DĨ Đàm vẫn muốn nói với nàng.

Chàng không thể cùng nàng kết tóc phu thê, không thể cùng nàng bái lễ thành hôn.

Nhưng có thể vì nàng mà làm tất cả..

Thật sự đời này, nàng và chàng là có duyên mà không nợ.
Long Dĩ Đàm bên trong nhìn thấy rõ bóng dáng nàng rời đi, hắn trầm ngâm nhìn nàng, cuối cùng cũng chẳng thể làm được gì.

Sao có thể tìm gặp nàng trong bộ trang phục tân lang, lúc này A Nhị Na cũng đã bước vào.
A Nhị Na khụy gối, lễ phép hành lễ.

Long Dĩ Đàm thu dời tầm mắt, nhìn vương phi dịu dàng trước mặt, giọng nói sau đó cũng không còn quá mức nặng nề.

"Không cần hành lễ"
Rồi thân ảnh cao lớn tiến về phía trước, mỗi bước đều đang đến gần nàng.

Vương phi có thể nhận ra mùi hương bạch đàn trên người nàng, tầm mắt càng lúc càng rộng.

Long Dĩ Đàm đã tháo khăn chùm đầu cho nương tử của hắn, mũ phượng lộng lẫy uyển chuyển xuất hiện.

A Nhị Na vẫn luôn cúi đầu.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Long Dĩ Đàm trong mắt nàng trước kia là kẻ lạnh lùng, vô tâm.

Ngày nàng từ Bách Quốc xa xôi đến hắn bỏ mặt nàng.

Ngày nàng chính thức gả cho hắn, trở thành vương phi danh chính ngôn thuận lại để nàng chờ lâu trên đại điện, đối diện với quần thần xa lạ, không có lấy một người bảo vệ ngoại trừ cô cô.

Nhưng khoảnh khắc này, tim này không hiểu sao lại bắt đầu đập mạnh, tựa như những gì nàng tưởng tượng đều không hẳn là chính xác
Tiếng nói xì xào bên ngoài cũng càng lúc càng lớn.
"Nghe nói vương phi của chúng ta là người có dung mạo tuyệt sắc giai nhân"
"Đúng vậy, giọng nói của vương phi cũng rất hay nữa"
Cô cô đứng nghe mấy lời bàn tán của bọn họ trong lòng có mấy phần chua xót, công chúa của bà xinh đẹp tuyệt trần, cả Bách Quốc không ai là không biết, chỉ là mệnh khổ.

Lấy phải vương thì làm sao chứ, chẳng phải cả đời bị người ta ghẻ lạnh, bỏ rơi sao, khác gì băng lăng tím rơi trong gió.

Nghĩ rồi, bà lại nhớ đến lúc chuẩn bị cho tân nương lúc sáng.
"Công chúa, hôm nay người đúng là rất đẹp.

Trang phục màu đỏ cũng rất hợp với người, nhưng trước giờ người chỉ thích mỗi trang phục trắng thôi"
Dụ Quyên cười mỉm rồi nói
"Tuy hợp, nhưng nhìn trang phục màu đỏ ta luôn thấy chói mắt.

Có lẽ ta trời sinh vốn không thích rồi"
Trang phục dành cho vương phi của Long Dĩ Đàm dĩ nhiên sẽ được chuẩn bị một cách trịnh trọng, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tỉ mỉ.

Trên trang phục được đính kết hạt và họa tiết hình phượng hoàng cùng đôi uyên ương.

Mũ phượng trang trọng, tinh xảo đẹp mắt, đến cả trâm cài tóc cũng đều do thợ làm thủ công đúc kết.

Hôm nay, nàng ấy rất đẹp, nhưng gương mặt lại đượm buồn.

Điều đó chẳng thể giấu được cô cô, bà liền hỏi nàng
"Công chúa, người có từng hối hận vì đến đây chưa?"
A Nhị Na im lặng một hồi rồi nói
"Ta nuối tiếc, nuối tiếc vì chưa thể mãi mãi cưỡi ngựa, sống một đời vô lo vô nghĩ ở Bách Quốc, ta nuối tiếc năm tháng cạnh kề phụ mẫu.

Nhưng chưa từng hối hận, có thể so với Dụ Quyên ta vĩnh viễn không thể hơn được.

Không cầu phu quân hết lòng hết dạ yêu thương ta, chỉ cầu năm tháng còn lại sống an nhiên, sớm tối bầu bạn.

Như thế, phụ mẫu ta cũng có thể yên tâm về ta"
Dụ Quyên qua chiếc gương trước mặt, nhìn thấy giọt nước mắt của cô cô rơi xuống.

Nàng quay lại, nắm chặt tay cô cô, dịu dàng cười rồi nói
"Cô cô xem hôm nay ta rất đẹp đúng không?"
"Ừ, đẹp lắm"
Nói rồi cô cô tiếp tục chỉnh sửa lại tóc cho nàng.
Tất cả dòng suy nghĩ đã bị chen ngang bởi thanh âm của Long Dĩ Đàm bên trong.
"Nàng mệt rồi thì nghỉ ngơi đi.

Ta sẽ bảo bọn người Tự Nguyên chuẩn bị cho nàng"

A Nhị Na có chút ngẩn người, ngoại trừ việc hành lễ tiễn chàng rời đi không biết phải làm gì.

Nàng vẫn nghe rõ tiếng chàng bên ngoài
"Tự Nguyên, chuẩn bị cho cô.."
Long Dĩ Đàm nhìn đám người đứng dài hai bên sân nhìn mình, chỉ nhẹ nhàng buông xuống một câu
"Đứng đó làm gì?"
Tất cả đều giật mình, bọn họ hôm nay phải chăng đã ăn gan trời mới dám nhiều chuyện như thế.

Tất cả lần lượt lui xuống, rất nhanh sau đó những lời bàn tán liền không còn, ai nấy làm việc của mình.

Long Dĩ Đàm tiếp tục phân phó công việc cho Tự Nguyên rồi cũng rời đi.
Ra đến cổng liền thấy Dụ Quyên đang canh gác ở đó, nội tâm xen lẫn cả sự hổ thẹn chàng bước đến phía sau nàng.
"A Quyên! Ta.."
"Cao Vương điện ha có gì muốn phân phó ta sao?"
"Ta xin lỗi muội.

Ta.."
"Chúng ta làm gì có ai còn đường lui.

Trước đó chúng ta đã nói rất rõ, người không cần cảm thấy có lỗi với ta.

Quên tất cả đi, ta vẫn nên làm những việc ta cần làm.

Mối tình đó nặng lòng làm chi? Cao Vương điện hạ, người đã có thê tử, sau này đối xử với cô ấy tốt một chút"
Long Dĩ Đàm nghiêm túc nghe những gì mà Dụ Quyên nói
"Đúng thật chúng ta không còn đường lui"
"Dụ Quyên, ta có thể ôm muội không, một lần thôi được không? Ta biết trong muội chứa nhiều nỗi đau, ta vô dụng không thể cùng muội xan sẻ.

Cho ta ôm muội một lần được không?"
"Điện hạ, người đừng quên.."
Lời chưa nói dứt, Long Dĩ Đàm đã kéo nàng thật chặt rồi ôm vào lòng.
"Muội có thể ôm ta không?"
Đôi tay nhỏ bé của Dụ Quyên run run ôm lấy thân hình của Dĩ Đàm, nước mắt tuôn chảy thành hàng.
"Dĩ Đàm, sau này chàng chính là Cao Vương điện hạ, mong chàng không quá tùy ý.

Mọi việc chàng làm đều nên nhớ vì sau lưng chàng chính là cả thiên hạ.

Ta sẽ không thể cả đời phò tá cho chàng.

A Nhị Na là người tốt, quên đi những gì xảy ra giữa ta và chàng, thật tâm bảo vệ cô ấy"
Dụ Quyên nói rồi, buông tay rời khỏi chàng.
Long Dĩ Đàm đứng bất động một hồi, sau đó quay lưng đã thấy A Nhị Na đứng ở đó.

A Nhị Na không biết xuất hiện ở đó từ lúc nào, chỉ thấy khóe mắt nàng có chút đỏ, trên tay nàng mang theo áo choàng.
"Nàng ra đây làm gì?"
"Ta..

Ta thấy chàng quên nó nên muốn đưa cho chàng"
"Không cần"
Nói rồi định rời đi, nhưng chàng có hơi do dự
"Ngoài này gió lạnh, nàng khoác vào rồi vào trong trước đi.

Tối nay ta có việc chính sự cần bàn không đến dùng bữa cùng nàng.

Nàng muốn gì cứ bảo đám người trong phủ chuẩn bị"
"Vâng".
Trong lòng đúng thật chua xót..

Bình Luận (0)
Comment