Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 37


Nghe đến đây, nụ cười trên môi vương tử ấy chợt tắt.

Cô đang nói gì thế? Ánh mắt mà Bình Ngọc nhìn cô bỗng trở nên buồn bã hẳn.

- Nàng...!
- Huynh sẽ đồng ý chứ?
- Ta...!- Vương tử khó xử.

- Bình Ngọc.

- Cô ghé sát vào tai hắn.

- Nếu huynh chịu giúp ta, ta xin thề sau này chỉ có một mình huynh thôi.

Bình Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và bối rối.

Nhưng Yên Chi chỉ cười nhẹ một cái.

Tuy không hiểu hết ý đồ sâu xa của cô, nhưng cũng biết đại khái mình nên làm gì.

- Được.

Nàng muốn ta làm gì cũng được.

Ta chỉ cần nàng thôi.

- Đa tạ huynh.

Vậy ta về phủ báo lại với phụ thân chuyện này rồi sẵn chuẩn bị luôn.

- Ừm.

Ta cũng phải mau về phủ chuẩn bị.

Yên Chi rút tay mình về, rồi cẩn trọng cúi đầu trước vương tử.

Hắn cũng đáp lễ lại với cô.

Hai người chào nhau một cái sau đó thì mạnh ai nấy đi.

...

Trên đường về phủ, Yên Chi không hề dừng xe lại để mua vài thứ lặt vặt chuẩn bị cho hôn sự.

Cô cứ vậy mà cùng đầy tớ trở về.

Tiểu thư hôm nay không cười nói vui vẻ như mọi khi, chỉ dùng vẻ mặt đầy u ám nhìn những người xung quanh mình.

Cô vừa bước xuống xe ngựa đã lo ngắm nghía bầu trời quang đãng ở trên cao.

Hai cây bằng lăng cao to dưới phòng bếp đang bắt đầu kết thành từng búp hoa.

Chắc cỡ một hai ngày gì đó nữa sẽ nở thôi.

Trùng hợp thật.

Hoa nở cũng chừng vài ngày sau mới lụi tàn.

Mà trong khoảng thời gian đó cô định thành thân với vài người.

Đang chúc mừng cho cô đấy à?
Cô đi mấy bước vào trong sân rồi quay sang hỏi A Manh:
- Không phải hoa bằng lăng thường hay nở vào tháng bốn đến tháng sáu sao? Giờ mới tháng ba mà ta đã thấy được búp hoa rồi.

- Bẩm tiểu thư, nô tì không rõ việc này.

Nhưng mà, có nhiều loại cây cũng nở hoa kết quả trái mùa đó ạ.

- Hoa trái mùa sao?
- Vâng.

Nhiều lúc nở hoa sớm hoặc muộn hơn mùa bình thường của nó cũng không phải chuyện lạ.

- Ta hiểu rồi.

À, muội bảo anh em Mặc Uyên, Hạ Cầm, Kiều Vũ và Hoàng Dĩ đến phòng gặp ta một chút.

- Vâng.

Nô tì đi ngay.

A Manh lon ton chạy đi.

Còn Yên Chi thì cảm thấy lòng ngực mình đang khó chịu vô cùng.

Cô nhăn mày cáu vào trước ngực mình để khiến trái tim bình tĩnh lại, đừng đập nhanh và liên hồi nữa.

Yên Chi cố bước thật nhanh về phòng, cô ngồi sẵn ở trên giường để chờ người đến.

Ngay lúc tất cả mọi người cô cần gặp đi vào, Yên Chi liền cảm thấy ngộp ngạt.

Ngộp ngạt đến kì lạ.

Miệng cô khó khăn lên tiếng:
- A Manh, muội ra ngoài đóng cửa lại đi.

- Vâng.

A Manh nhanh chóng lui ra ngoài.

Tiếng cót két của cánh cửa khi khép lại làm cho người ta cảm thấy thật khó chịu.

- Tham kiến tiểu thư.

- Bọn họ đồng thanh.

- Mọi người đứng lên hết đi.

- Tạ tiểu thư.

- Không biết tiểu thư có gì căn dặn ạ? - Mặc Uyên tiến lên phía trước hỏi.

Cô bối rối không biết nên mở lời thế nào.


Môi cô tự dưng khó tách nhau ra quá.

Con tim trong lòng ngực bắt đầu đập nhanh hơn.

Yên Chi xấu hổ cúi gầm mặt xuống, hai tay đan vào nhau.

- Xin lỗi...!- Cô nói khẽ.

- Sao ạ? - Mặc Uyên ngơ ngác hỏi lại vì không nghe rõ.

- Ta và vương tử hai ngày sau sẽ cử hành hôn lễ.

- Cô nuốt nước bọt, từ từ ngước mặt lên nhìn bọn họ.

- Ta...!Mọi người có ai muốn làm thiếp của ta không?
Vừa dứt câu xong cô lại cúi mặt xuống như sợ ai trách mắng mình.

Cô không rõ tại sao mình phải làm thế nữa.

Cô điên rồi! Yên Chi cuống cuồng sợ hãi đến độ ngồi cũng chẳng yên.

Nhưng những người đang đứng trước mặt cô thì khác.

Bọn họ nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy thâm tình cảm kích nhìn cô.

- Tiểu thư muốn nạp thiếp sao ạ? - Đình Uyển hỏi.

Cả bọn nghe vậy lại quỳ xuống hành lễ lần nữa.

- Tiểu nhân ngay từ đầu đã là người của tiểu thư rồi ạ.

- Kiều Vũ lên tiếng.

Cô nhìn mọi người mặt mày hớn hở như hoa nở như vậy, trong lòng bỗng trở nên hỗn loạn.

- Nếu không muốn thì ta cũng sẽ không ép.

Ta có thể sắp xếp cho mọi người cuộc sống tốt hơn.

- Tiểu nhân tình nguyện ở bên cạnh tiểu thư cả đời.

- Bọn họ đồng thanh.

Yên Chi nhìn cảnh tượng này mà trong lòng day dứt không thôi.

Cô đâu thể nói rằng bản thân vì không muốn Thừa Lãng là người thiếp duy nhất của mình nên mới hỏi họ như vậy.

Cô cảm thấy có lỗi với bọn họ, cảm thấy có lỗi với tư tưởng một vợ một chồng, bình đẳng giới của mình.

Nhưng thật lòng thì, chính cô cũng muốn thế.


Phải, Yên Chi là kẻ tham lam.

Ngay từ đầu cô đã nung nấu ý định nạp nhiều phu thiếp rồi.

Nhưng vì e ngại và chưa quen với thế giới này nên mới trở nên ba phải như thế.

Cô nửa muốn nửa không.

Nói trắng ra là không muốn làm người xấu, một kẻ lăng nhăng mà mình từng phỉ báng.

Nhưng cũng muốn thử một lần.

Một lần được trải nghiệm cảm giác đa phu như đàn ông thời bấy giờ.

Yên Chi biết mình giờ chẳng khác gì người tốt fake hết.

Một con nhỏ đạo đức giả, chỉ biết nói mồm, còn hành động thì ngược lại.

- Được.

Ta sẽ chuẩn bị.

Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi.

- Tạ tiểu thư.

Bọn họ lần lượt rời đi.

Còn Yên Chi, lỡ làm người tệ hại thế này rồi thì cứ làm đến cùng đi.

Nam nhân thời xưa mấy ai chung tình? Chỉ biết chìm đắm trong nữ sắc, rồi lại đổ thừa là do bọn đàn bà mê hoặc mình.

Nhưng bọn người Mặc Uyên và Kiều Vũ, họ có lỗi lầm gì đâu chứ.

- Đây là...!sức mạnh của bộ truyện harem ngược sao? Không! Rõ ràng là do mình cũng muốn thế!
Yên Chi đang hỗn loạn lắm.

Cô tự trách mình, nhưng cũng muốn làm thế.

Có phải cô mắc hội chứng người tốt rồi không? Yên Chi không học ngành y nên chẳng biết nữa..

Bình Luận (0)
Comment