Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 84


Tiểu Điệp cứ nằm như vậy cho đến tối mà chẳng ăn chẳng uống gì cả.

Thuốc thái y đưa đến bảo uống mới chịu uống.

Hồ Chính Vương còn chẳng thèm cho ai đến chăm sóc mình.

Ngay cả thái thượng hoàng cũng bị cô khước từ.

Lệnh đóng cửa, không gặp ai của Tiểu Điệp mới phát huy được vài canh giờ thôi đã đủ khiến cả hoàng cung phải nháo nhào hết lên rồi.

Chỉ có A Manh và Hoàng Ân là được cô cho phép ra vào.

Đó cũng là để thái thượng hoàng an tâm phần nào.

Hoàng Ân biết có cố dụ ngọt thế nào, Tiểu Điệp cũng không ăn nên đành dùng cách khác.

Nàng ta đứng bên mép giường, nhỏ nhẹ gọi:
- Bệ hạ, bệ hạ có muốn tắm rửa một lát không ạ.

Nước nóng nô tì đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi bệ hạ vào trong thôi ạ.
Nghe được chất giọng ngọt lịm của Hoàng Ân, Tiểu Điệp liền mềm lòng mà ngồi bật dậy, leo xuống giường.

- Được.

Nhưng trẫm không cần cung nữ hầu hạ tắm rửa.

Hai người về nghỉ ngơi đi.

- Bệ hạ à...!
- Trẫm bảo lui xuống thì lui xuống đi.

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt đầy xa lạ kia của Tiểu Điệp, A Manh và Hoàng Ân đành ủ rũ rời đi.


- Dạ.

Bọn họ chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại cho cô.

Nhưng mới đi được mấy bước thì đã bắt gặp Tuệ Tĩnh quý phi - Chu Mộc Nan.

Không cần mang theo cả đám cung nhân hầu hạ để thị uy, chỉ nhìn dáng người cao to lực lưỡng của gã, cũng đủ khiến hai người khiếp sợ rồi.

- Bệ hạ thế nào rồi?
- Bẩm...!nương nương, bệ hạ đang tắm rửa ở trong phòng.

- Hoàng Ân e dè đáp lại.

- Thế sao hai ngươi không ở trong hầu hạ bệ hạ?
- Bẩm nương nương, bệ hạ bảo chúng nô tì lui xuống, không muốn ai hầu hạ.

- Ta hiểu rồi.

Mộc Nan đi lướt qua hai người mà chưa kịp nghe lời nhắc nhở của A Manh.

A Manh cùng Hoàng Ân nhìn Tuệ Tĩnh quý phi mở cửa bước vào trong mà chỉ biết nhìn nhau lo lắng.

Hai người làm gì có quyền hạn để ngăn quý phi chứ? Mà ai biết đâu không chừng, sau khi có quý phi khuyên ngăn thì bệ hạ sẽ tốt hơn.

Mộc Nan sau khi vào được trong phòng rồi, liền bước nhanh đi đến chỗ có tấm bình phong che chắn.

Đập vào mắt gã, không phải cơ thể đẫy đà mộng nước của một người phụ nữ, mà là dáng dấp mảnh mai, tựa như nhành hoa dễ gãy.

Bệ hạ đang ngồi ngâm mình trong một cái bồn chứa nước vừa vặn, bên cạnh còn có nhiều vật dụng dùng để tắm rửa.

Gã không ngần ngại mà tiến lại gần từ đằng sau, tay với lấy chiếc khăn màu trắng đặt bên cạnh để kì cọ.

Mộc Nan dùng chiếc khăn đó chạm vào lưng cô một cách nhẹ nhàng nhất, đôi tay hơi run rẩy cứ như sợ sẽ làm cô đau.

Cảm nhận được có ai đó đang chạm vào lưng mình, Tiểu Điệp rất bình thản mà lên tiếng:
- Trẫm đã bảo hai người về nghỉ ngơi rồi mà?
- Bệ hạ nên ăn nhiều hơn mới phải.

Nghe được giọng nam nhân cất lên chứ không phải giọng của nữ nhân, Tiểu Điệp bây giờ mới hoảng loạn mà quay đầu lại nhìn.

Cô chau mày đối diện trước gã, gã lại dùng ánh mắt thương xót, như có chuyện đau lòng để nhìn cô.

- Sao Tuệ Tĩnh quý phi lại ở đây?
- Bệ hạ đang mang long thai mà lại chẳng ăn chẳng uống.

Người nói xem có ai mà không lo lắng cho được chứ?
- Nếu quý phi lo lắng cho trẫm thì cứ cho người đem chút đồ bổ đến là được rồi.

Sao lại ở chỗ tắm của trẫm?
- Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, tất nhiên phải có kẻ hầu người hạ.

Chuyện tắm rửa cũng không ngoại lệ.

- Trẫm không cần! Ngươi đừng có biện lí do để giở trò biến thái! - Tiểu Điệp bực tức.

Nghe đến đây, Mộc Nan liền nở một nụ cười thật tươi.

Nhưng điều này lại khiến cho Tiểu Điệp phải dè chừng.

- Cười cái gì?

- Ta là phi tử của bệ hạ, nên tìm cách quyến rũ người cũng là lẽ đương nhiên thôi.

- Chu Mộc Nan! Trẫm không đùa với ngươi! Bây giờ trẫm đang rất tức giận! Mau ra ngoài!
Tiểu Điệp giận dữ nhìn gã.

Nhưng ngoài tỏ thái độ không hài lòng vừa ý ra thì cô đâu còn làm gì được nữa.

Mộc Nan do dự một lúc, cuối cùng cũng chịu bỏ chiếc khăn đó xuống.

Cứ tưởng gã đã chịu ngoan ngoãn nghe lời rồi, ai ngờ đâu lại đưa tay bế cô ra khỏi bồn tắm.

Trong lúc bối rối bất ngờ, Tiểu Điệp chỉ đành báu chặt lấy vai gã rồi kêu lên:
- Chu Mộc Nan! Ngươi đang làm gì vậy? Đây chính là phạm thượng! Tội đáng muôn chết!
- Bệ hạ muốn chém muốn giết thì cứ để sau đi.

Bây giờ người phải ăn một chút gì đó đã.

Tiểu Điệp vừa giận vừa ngượng ngùng.

Bởi cô đang thân không một mảnh vải, lại còn được nam nhân bế đi ra ngoài thế này.

Gã thật quá đáng! Biến thái!
- Chu Mộc Nan! Trẫm...!- Cô cuống cuồng.
Tuệ Tĩnh quý phi bế cô lên giường, nhanh tay với lấy một bộ y phục khoác lên người cho cô.

Hành động này càng khiến Tiểu Điệp thêm bối rối.

- Ta đã căn dặn bảo ngự thiện phòng chuẩn bị vài đồ bổ cho bệ hạ rồi.

Chắc lát nữa sẽ có người mang tới.

Bệ hạ có cần ta đút cho không? - Mộc Nan vừa nói vừa cố mặc y phục cho cô.

Nhưng tiếc là lòng tốt của gã không được bù đắp.

Tiểu Điệp vội vã hất tay gã ra rồi cáu kỉnh lên tiếng:
- Để ta tự mặc!
Mộc Nan nhìn cô tức giận như vậy, chỉ đành im lặng, để cô tự mình mặc y phục vào.

Sau một hồi giằng co với mớ vải vóc này, cuối cùng Tiểu Điệp cũng có thể ăn mặc chỉnh chu như bình thường được.

Đúng như những gì gã nói, một lát sau liềm có kẻ gõ cửa, khẽ gọi vào trong:

- Bệ hạ, nương nương, thiện đã được chuẩn bị xong rồi ạ.

Nô tài bưng vào trong được chứ?
- Bưng vào đi.

- Mộc Nan lên tiếng.
- Vâng.

Dứt câu, cánh cửa liền mở ra.

Các cung nhân lần lượt bước vào, trên tay mỗi người cầm một cái dĩa sứ đựng các món ngon trông thật bổ mắt.

Đợi họ đặt hết tất cả xuống bàn rồi lui ra ngoài để cho hai người có không gian riêng tư thì lúc này, cái bụng đói meo của Tiểu Điệp mới bắt đầu réo lên.

- Bệ hạ đói rồi.

- Trẫm...!- Tiểu Điệp ngại ngùng.

- Trẫm vẫn chưa phạt quý phi tội phạm thượng, cậy gia thế mà làm càn đấy! Quý phi muốn trẫm phạt gì đây?
- Lúc nãy ta có làm giảm uy nghi của bệ hạ thật, nhưng cũng chẳng ai nhìn thấy cả.

Ta cũng tính là phu quân của bệ hạ.

Giữa phu thê với nhau thì việc gì phải giấu giếm ngại ngùng chứ? mộc Nan đứng ngay bên cạnh giường mà trêu chọc cô.

- Ngươi đúng là rất giỏi cãi lý! Mà ngươi làm phu quân của ta từ bao giờ vậy? Chỉ có hoàng hậu mới là phu quân duy nhất của ta! Thiếp thất nhỏ nhoi mà dám...
Nhìn ánh mắt đau buồn của gã đang chăm chú nhìn mình, Tiểu Điệp mới nhận ra bản thân đã nói hơi quá rồi.

Cô vội vàng đánh trống lảng bằng cách dứng dậy, di chuyển đến bàn ăn rồi ngồi xuống đó.

- Thôi bỏ đi.

Trẫm không nói với ngươi nữa..

Bình Luận (0)
Comment