Ngày ngày qua đi, Hồ Chính Vương mới đó mà đã lên ngôi được hai tháng.
Đêm nào, cô cũng phải sắp xếp đến từ Ngọc Phượng cung của hoàng hậu rồi trải dài các cung của phi tần khác cho tới Vực Kính cung của Ngọa chiêu nghi.
Bệ hạ không độc sủng ai là chuyện tốt, nhưng lần đầu tiên trong lịch sử có kiểu thị tẩm theo thứ tự từ lớn đến bé thế này.
Hồ Tiểu Điệp tính, cũng không bằng trời tính.
Hôm nay đáng lẽ đến lượt Đình Uyển - Khánh phi hầu hạ, nhưng vì là sinh thần của Giai quý phi nên bệ hạ buộc phải chuyển hướng đến Xuân Hành cung.
Mải mê việc triều chính nên thành ra Tiểu Điệp quên bén mất sinh thần của ai.
Đến cả bản thân sinh vào ngày mấy cũng chả nhớ.
Nếu biết chuyện này sớm hơn, cô đã sắp xếp lại thứ tự thị tẩm một chút rồi.
Chập tối, cả hoàng cung đốt đèn lồng treo khắp nơi rực sáng cả kinh thành.
Yến tiệc mừng sinh thần cho Giai quý phi được tổ chức ở hậu cung, điện để các phi tần đến thỉnh an hoàng hậu.
Hậu phi đều đã an toạ, bàn ghế, món ăn hoa mỹ đều đã được dọn lên, chỉ còn đợi bệ hạ đến nữa thôi.
Tiểu Điệp đang gấp rút từ Thanh Thiên cung của mình chạy đến điện lớn ở hậu cung.
Cô vừa đi vừa trách móc bản thân sao lại không biết lo xa như vậy.
- Ây thật là...!Biết thế hôm thị tẩm Giai quý phi đã đổi thành Khánh phi rồi.
Như vậy hôm nay đến Xuân Hành cung cũng không thấy có lỗi.
- Bệ hạ! Người đi chậm thôi ạ! Cẩn trọng long thai! - Hoàng Ân và A Manh dẫn đầu cả đám nô tài chạy theo sau hoàng đế.
Đuổi bắt một hồi, cuối cùng cũng kết thúc khi Tiểu Điệp bước vào cánh cửa lớn đó.
Đám cung nhân phía sau thì hớt ha hớt hải, như vừa mới bị ma đuổi.
May mà lúc bước vào theo sau cùng bệ hạ, bọn họ tự biết điều chỉnh lại thành dáng vẻ thướt tha, mới không bị trách tội xuống.
Các phi tần đứng lên hành lễ với hoàng đế.
Còn cung nhân thì quỳ dưới đất.
Đợi Tiểu Điệp ngồi xuống, mỉm cười đưa tay lên, bọn họ mới có thể ngồi.
- Tạ bệ hạ.
- Hôm nay là sinh thần của Giai quý phi, trẫm có chuẩn bị một món quà nho nhỏ.
Cô vừa nói xong, đã liền có một tên nô tài bưng đến đưa cho thái giám bên cạnh Giai quý phi một hộp gỗ quý.
Tên thái giám đó đưa đến dâng lên cho Mặc Uyên.
Lúc này, chàng ta mới vừa mở ra đã mừng rỡ cảm tạ hoàng đế.
- Tạ bệ hạ ban thưởng.
Cây trâm ngọc này rất đẹp.
Phu tế xin phép cài lên ngay để bày tỏ lòng biết ơn đối với bệ hạ.
- Được.
Nô tài đứng bên cạnh cài lên búi tóc cho Giai quý phi.
Những người khác dù thời gian qua cũng hay được bệ hạ ban thưởng vòng ngọc, vật quý.
Nhưng phi tần đầu tiên được bệ hạ tổ chức sinh thần cho hiển nhiên sẽ có vài người cảm thấy ghen tị với điều ấy rồi.
Nhìn lướt một vòng, thấy sắc mặt ai cũng đều rạng ngời sáng chói.
Cách ăn mặc, hành xử của họ không phải kiểu yểu điệu thục nữ, mà là nho nhã thư sinh lãng tử.
Vừa nhìn, liền biết đây là người có tài.
Nhưng tiếc là họ không thể thi cử làm quan như người thường được nữa.
Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, cô yên tâm mà bắt đầu gấp thức ăn lên thử.
Đồ ăn hôm nay có mùi vị hơi khác so với thường ngày.
Ngon hơn thì phải.
Tiểu Điệp tò mò hỏi Hoàng Ân và A Manh bên cạnh mình:
- Mấy món này là do ai làm vậy? Trẫm cảm giác mùi vị đặc biệt ngon hơn thì phải.
- Bẩm bệ hạ, nô tì nghe nói hình như có ngự trù mới vào cung do Bắc hầu gia từ An Tiệp tiến cử.
- Trẫm nhớ rồi, Bắc hầu gia là Trịnh Y sở, nhất phẩm quan triều ta.
- Bệ hạ, mặc dù nô tì không hiểu lí do vì sao người lại phê chuẩn tấu chương đó.
Nhưng mà Bắc hầu gia chắc là không có ý tốt, vì đáng lí ra vị trí này là của thái nữ.
Vị ngự trù đó nghe nói còn là hoàng tử hoàng tộc, anh trai họ của tam hoàng tử nước ta.
- A Manh nói nhỏ nhưng khí thế hùng hồn vẫn không giảm đi.
- A Manh.
Nếu trẫm đã phê chuẩn thì tốt nhất đừng nghị luận gì nữa cả.
Muội đừng tưởng trẫm không nỡ phạt muội.
- Bệ hạ...!
- Được rồi, A Manh.
- Hoàng Ân nắm lấy tay nàng ấy rồi lắc đầu.
- Trẫm biết muội là vì lo lắng cho trẫm.
Nhưng nếu ngự trù của An Tiệp có vấn đề thì Trịnh Y Sở trốn tránh được hết trách nhiệm sao? Thái thượng hoàng cũng không nói gì, muội cũng đừng nói nữa.
- Vâng, bệ hạ.
- A Manh buồn bã đứng lùi lại.
...
Yến tiệc diễn ra cho đến khi trăng đã lên cao.
Tiệc tàn, thì người tan.
Hoàng đế hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở Xuân Hành cung của Giai quý phi.
Ánh sáng lập loè của đèn lồng trong phòng, thêm cái ôm ấp áp từ Mặc Uyên từ đằng sau.
Giường rộng, chăn êm, đáng lí ra Tiểu Điệp đã sớm chìm vào giấc ngủ bình yên mới phải.
Nhưng giờ cô vẫn nằm đó trằn trọc không ngủ được.
Hậu cung hiện giờ đang rất yên ổn.
Hồ Chính Vương đang lo sợ sau này có người mới vào sẽ không còn yên ổn như vậy nữa.
Mà chuyện đó vẫn còn tháng nữa mới tính tiếp được.
Giờ cô lại nghĩ đến tấu chương mà Bắc hầu gia dâng lên.
Trong đó từng câu từng chữ đều cho thấy Trịnh Y Sở là người đáng tin.
Bắc hầu gia không hề có ý bắt ép cô phải nhận ngự trù mới này.
Chỉ là tiếc cho tài năng của tên đó thôi.
Đường đường là một hoàng tử cao quý của Tiểu Tiệp Quốc mà lại biết nấu nướng.
Quả thật đây là chuyện hiếm có khó tìm.
"Bệ hạ có thể yên tâm về người này.
Nếu bệ hạ nghi ngờ thần có ý cấu kết với giặc để mưu phản thì người cứ việc ra tay dọn sạch.
Thần là người của thái thượng hoàng.
Thái thượng hoàng nếu đã tin tưởng bệ hạ thì thần nghiễm nhiên sẽ dốc hết sức, tuyệt không có hai lòng!"
Trong tấu chương cũng có viết rõ thân phận hoàn cảnh của tên ngự trù đó.
Cậu ta là hoàng tử nhỏ tuổi nhất Tiểu Tiệp Quốc.
Từ lúc sinh ra đã bị hoàng đế hất hủi vì có thân mẫu là một nô tì.
Bắc hầu gia cũng đã thử lòng cậu ta, cho cậu ta có cơ hội hạ độc mình, nhưng tên đó đã không làm.
Và tin tưởng rằng đây vẫn chỉ là một cậu bé ngây ngô.
- Tô Tịnh Thực, mười sáu tuổi.
Còn nhỏ hơn cả A Manh.
- Bệ hạ, người vẫn chưa ngủ sao ạ? - Mặc Uyên thì thầm hỏi nhỏ.
- À, trẫm chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi.
Nghĩ xong rồi.
Chúng ta mau đi ngủ đi.
- Tiểu Điệp nắm lấy tay chàng ta.
- Mặc Uyên sinh thần vui vẻ.
- Đa tạ bệ hạ.
Lâu rồi bệ hạ chưa gọi tên của phu tế.
- Ừm.
Mặc Uyên, trẫm rất thích Mặc Uyên..