Editor: Rydie
Mục Tinh Thần dùng dây thừng buộc lấy phần cọng của mảnh lá cây, đeo lên trên cổ Mục Xuyên. Lá cây dán sát trước ngực Mục Xuyên, tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
Rạng sáng 3:00, Mục Xuyên hạ sốt. Mục Tinh Thần sờ thử độ ấm trên trán Mục Xuyên, bón dịch dinh dưỡng cho Mục Xuyên.
Mục Tinh Thần không biết bản thân ghé vào mép giường ngủ quên mất từ khi nào. Lúc tỉnh lại trời đã sáng, trên giường sớm không còn bóng dáng của Mục Xuyên, lúc này chăn đã đắp trên người cô.
Mục Tinh Thần mở cửa đi ra ngoài. Đêm qua trời mưa, hôm nay thời tiết vô cùng sáng sủa. Ngoài cửa đặt hai chậu hoa hồng vô cùng kiều diễm. Hai đóa hoa hồng này là bảo bối trong lòng Mục Xuyên, mỗi ngày chăm sóc cứ như là hầu hạ tổ tông. Mục Tinh Thần thấy trên cánh và lá hoa hồng còn có bọt nước, biết Mục Xuyên đã dậy sớm tưới hoa, không biết giờ lại đi đâu rồi.
Bà hàng xóm nhiều lời cách vách đi ra ngoài phơi chăn, thấy Mục Tinh Thần đứng ở cửa nhìn xung quanh, dùng một loại biểu cảm như xem kịch vui mà nói: "Tìm anh trai đấy à? Sáng sớm ngày ra đã bị một đám đàn bà gọi đi rồi."
Mục Tinh Thần không thèm quan tâm bà ta, đóng cửa lại đi về phía con phố đằng trước, mới vừa đi ra đầu hẻm liền thấy Mục Xuyên ở chỗ ngoặt.
Mục Xuyên què một chân, đi chỗ nào cũng phải chống gậy. Lúc này đang dựa vào cây gậy chống đen tuyền kia, đứng ở góc đường nói chuyện với một đám phụ nữ. Mấy người đó mồm năm miệng mười mà vây quanh Mục Xuyên, trên từng khuôn mặt trang điểm đậm đều mang vẻ xấu hổ giận dữ. Trong chốc lát, không biết Mục Xuyên nói gì mà lại khiến cho cả đám phụ nữ cười đến tươi như hoa.
Còn có một người phụ nữ duỗi tay muốn túm lấy tay áo Mục Xuyên. Mắt thấy sắp đụng phải, Mục Tinh Thần đen mặt xông lên phía trước, túm Mục Xuyên từ trong đám người ra che ở phía sau. Mấy người phụ nữ thấy vậy lại cười khanh khách với nhau.
"Tiểu Tinh Thần, lớn như vậy, sao còn che chở anh trai em như che chở đồ ăn vậy chứ?".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
"Các chị đây chẳng lẽ còn có thể ăn anh trai em à?"
"Nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh lùng này, dọa chết người mất."
"Em nói em trông coi sát sao như vậy, đây chẳng phải chậm trễ anh trai em sao?"
Mục Tinh Thần: "Đến giờ anh ấy uống thuốc rồi, tôi dẫn anh ấy về."
m thanh của Mục Xuyên bay tới từ đằng sau Mục Tinh Thần, "Thần Thần."
Giọng nói của Mục Xuyên rất đặc biệt. Nói là êm ái nhưng lại mang một chút khàn khàn, có loại cảm giác lười biếng, vừa nhẹ nhàng vừa tình cảm, như là một cơn gió trưa xuyên núi qua biển, dịu dàng quét qua bên tai.
Mấy người phụ nữ yêu vô cùng giọng nói này của anh, nghe anh nói có mấy câu thôi cũng đã bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, muốn cái gì cũng tình nguyện đồng ý.
Mục Tinh Thần lại chưa từng bị dáng vẻ này của anh mê hoặc, dùng ánh mắt 'về nhà lại tính sổ với anh' trừng mắt nhìn anh một cái.
Việc Mục Xuyên bị coi thường cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Đi theo phía sau Mục Tinh Thần như thể chơi xấu, lúc thì kêu đau tay, lúc thì kêu đau chân, lúc lại kêu đau đầu, đi đi dừng dừng dây dưa dây cà mà về nhà. Đi suốt một đường như vậy, về đến nhà, Mục Tinh Thần đã không còn giận.
Trở về nhà, đóng cửa lại, Mục Xuyên biết rõ cố hỏi, "Thần Thần, em có đang giận anh không?"
"Không có," Mục Tinh Thần bất đắc dĩ, "Anh vừa hạ sốt, sáng sớm ngày ra chạy lung tung làm gì?"
Mục Xuyên đến bên bồn nước rửa tay, "Có chút việc."
Ngón tay Mục Xuyên rất đẹp, bị ốm đau tra tấn, thân thể anh vô cùng gầy ốm, đến cả mu bàn tay cũng mang theo màu sắc tái nhợt không khỏe mạnh. Loại màu sắc ốm đau này hiện lên trên người Mục Xuyên, dung hợp ra một vẻ đẹp ốm yếu, mà điểm Mục Tinh Thần chú ý đến lại là dấu vết bùn đất dính trên tay Mục Xuyên.
Vì thế Mục Tinh Thần lập tức biết, Mục Xuyên lại giấu cô đi ra ngoài làm việc.
Mục Xuyên giỏi chăm sóc hoa cỏ, cho dù là hoa cỏ sắp chết, sau khi được Mục Xuyên điều trị đều có thể nuôi sống. Mục Xuyên dựa vào tay nghề này, thỉnh thoảng đi ra ngoài nhận chút việc kiếm thu nhập bổ sung.
Tại khu mười ba này, kẻ thích hoa cỏ đều là mấy người phụ nữ nhàn rỗi có tiền. Mục Xuyên ra vào những gia đình như thế nhiều, khó tránh được một ít tin đồn nhảm. Từ nhỏ, Mục Tinh Thần từng đánh nhau vì những lời đồn đãi như vậy rất nhiều lần, trên người không tránh được bị thương. Về sau vì Mục Tinh Thần, Mục Xuyên không còn nhận làm mấy công việc đó nữa, khi nào thân thể khỏe một chút liền trồng vài loại cây hoa cỏ đi bán.
Hai tháng nay, tình trạng sức khỏe của Mục Xuyên vẫn luôn không tốt lắm. Sau khi bán đi đợt hoa tươi trước đó, Mục Tinh Thần đã không để Mục Xuyên tốn công tốn sức chăm sóc hoa cỏ nữa. Sau khi học xong liền đi làm thêm, cộng thêm tiền tiết kiệm lúc trước cũng đủ cho hai người ăn cơm.
Đợt này hơi bận, chỉ trong nhất thời không chú ý, Mục Xuyên đã lén lút trốn cô đi làm thêm. Mục Tinh Thần không nói chuyện, tâm lý có chút không thoải mái, cô hoài nghi cơn sốt tối hôm qua của Mục Xuyên chính là bởi vì anh trộm đi làm nên quá mệt.
Mục Xuyên không để ý thấy tâm trạng của Mục Tinh Thần biến hóa, anh rửa sạch tay, cẩn thận lau khô, sau đó thần bí mà thò qua, thật cẩn thận lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc hộp nhỏ.
Hộp chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân màu đen, dùng dải lụa hồng nhạt thắt một chiếc nơ con bướm, nhìn trông rất tinh xảo.
Mục Xuyên đẩy hộp đến trước mặt Mục Tinh Thần, chờ mong nói: "Mở ra xem."
Mục Tinh Thần như có cảm giác mà liếc mắt nhìn Mục Xuyên một cái, ngón tay cô cọ hai cái trên quần áo, hít sâu một hơi, Mục Tinh Thần cẩn thận mà kéo nơ con bướm ra.
Dải lụa màu hồng rơi xuống, hộp màu đen bị mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy đồ vật bên trong, ánh mắt Mục Tinh Thần run rẩy.
Trong hộp màu đen có một thỏi son màu bạc.
Mục Tinh Thần sống tùy tiện đã quen, mục tiêu lớn nhất trong đời chính là tập trung kiếm tiền, chưa bao giờ chú ý đến những món đồ mà các thiếu nữ cùng tuổi yêu thích. Nhưng cho dù như vậy, Mục Tinh Thần cũng biết đến vật nhỏ màu bạc này, cây son nổi tiếng này tên Quyền trượng nữ thần, được xưng là giấc mơ của thiếu nữ trên toàn bộ tinh tế.
Sở dĩ Mục Tinh Thần có ấn tượng sâu sắc như vậy với nó, là bởi vì bạn tốt ngồi cùng bàn từng thảo luận phải làm thế nào để cha mẹ tặng cô ấy một cây Quyền trượng nữ thần nhân dịp sinh nhật. Khi đó Mục Tinh Thần ở ngay bên cạnh, dưới sự tò mò đã thuận miệng hỏi giá, sau đó bị mức giá của nó dọa sợ rồi.
Một thứ nho nhỏ như vậy đã tốn đến 800 tinh tệ, đủ cho một mình cô ăn trong suốt một tháng!
Mục Tinh Thần không hiểu, nhưng vô cùng chấn động.
Mà hiện tại, cái thứ đắt đỏ đến quá đáng như vậy lại xuất hiện trước mặt Mục Tinh Thần. Nước mắt bắt đầu chảy ra bên khóe mắt Mục Tinh Thần, cũng không phải bởi vì cảm động hay vui vẻ, chủ yếu là đau lòng, là loại đau lòng của kẻ vắt cổ chày ra nước bị rút lông.
800 tinh tệ này dùng làm gì không làm, nếu để mua dịch dinh dưỡng, cô có thể uống một tháng lận!
Quả nhiên, cô biết, quà Mục Xuyên tặng vĩnh viễn sẽ không khiến cho cô 'thất vọng'.
Mục Xuyên là một tên đàn ông độc thân, không biết chăm sóc trẻ con, gập ghềnh nuôi lớn Mục Tinh Thần. Nuôi cô cũng chỉ dựa vào một nguyên tắc, các thiếu nữ khác có, Mục Tinh Thần cũng sẽ có.
Mục Tinh Thần là một thẳng nữ chỉ mặc quần áo thể thao xám, trắng hoặc đen, trong tủ lại chất đầy váy bồng viền ren, giày da gắn trân châu, túi xách hồng mà mấy em gái mềm mại yêu nhất. Không phải vì Mục Tinh Thần thích sưu tầm, tất cả đều là do Mục Xuyên tâm huyết dâng trào mà mua về. Bởi vì các thiếu nữ cùng tuổi thích những thứ đó, Mục Xuyên cảm thấy Mục Tinh Thần cũng phải có.
Đối với Mục Xuyên, mua được những thứ này cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì. Mục Tinh Thần vẫn còn nhớ rõ sự tích lúc trước, để mua cho cô một con búp bê giống với của cô nhóc hàng xóm, Mục Xuyên ăn mặc cần kiệm, suýt nữa khiến bản thân đói chết. Tất cả đều bởi vì cô nhóc kia cầm búp bê nói với cô một câu, "Thấy không, cậu không có!"
Vì tránh cho bi kịch Mục Xuyên lại suýt nữa khiến bản thân đói chết, cũng vì ngăn cản Mục Xuyên tiêu tiền lung tung, từ ba năm trước trở đi, Mục Tinh Thần đã tịch thu hết tiền của Mục Xuyên. Cô toàn quyền nắm giữ tài chính trong nhà, ngày thường cũng chỉ cho Mục Xuyên khoảng 50 tinh tệ 1 tuần làm tiền tiêu vặt, cũng quản cả việc mua dịch dinh dưỡng. Nhưng Mục Tinh Thần không ngờ, Mục Xuyên còn có thể giấu cô mà đi làm thêm, cây son Quyền trượng nữ thần đắt như vậy, cũng không biết cái tên này phải tích cóp bao lâu mới đủ.
Mục Xuyên cười hì hì, "Anh nghe Lệ Ti nói, mấy cô nhóc như các em hiện tại đều thích cái gì mà Quyền trượng nữ thần, em xem thử có phải cái này không? Anh cũng không rõ lắm."
Lệ Ti chính là người quả phụ ở đầu phố mà bà cô từng nhắc đến.
Mục Tinh Thần chịu đựng đau lòng, lấy son môi ra nhìn, "Hình như là nó."
"Nhanh nhanh, tô lên cho anh xem," Mục Xuyên nói: "Lệ Ti nói da em trắng, đánh màu này lên đẹp."
Mục Tinh Thần vụng về mở son môi ra nghiên cứu một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Xuyên, mắt to trừng mắt nhỏ, "Em không biết đánh."
Mục Xuyên: "Anh từng thấy Lệ Ti đánh rồi, cứ tô theo hình môi là được."
Mục Tinh Thần nhìn Mục Xuyên môi, vẫy tay, "Lại đây."
Mục Xuyên bước lại gần, "Làm gì?"
Mục Tinh Thần nắm đầu Mục Xuyên, cười xấu xa, cầm son môi lên đánh cho Mục Xuyên, "Lấy môi anh luyện tay trước cái đã."
Mục Tinh Thần bôi bôi ba cái là xong, híp mắt nhìn thành quả của mình, giơ ngón tay cái, "Đẹp."
Là thật sự đẹp, đôi mắt đào hoa hơi xếch của Mục Xuyên trời sinh mang lại cảm giác mê hoặc. Làn da tái nhợt xứng với đôi môi hồng tăng thêm hai phần tươi đẹp, nhưng lại không hề nữ tính. Mục Tinh Thần nhìn về phía con mắt bị hỏng của Mục Xuyên, có đôi khi sẽ nghĩ nếu con mắt này của Mục Xuyên không hỏng, chỉ sợ phái nữ khắp khu mười ba này đều sẽ điên cuồng vì Mục Xuyên mất.
"Con nhóc thúi" Mục Xuyên buồn bực mà lau miệng, cúi đầu nhìn tay, không hề dính chút màu nào, kinh ngạc nói: "Sao cái này không lau đi được?"
"Hả, không lau đi được?" Mục Tinh Thần lấy tờ thuyết minh trong hộp ra đọc thử, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Cái này phải dùng nước tẩy trang lau, nếu không ba ngày không trôi."
Mục Xuyên cắn răng: "Mục, Tinh, Thần!"
Mục Tinh Thần thấy thế không ổn, nhanh chóng cầm lấy cái ba lô cũ nát chuồn ra ngoài, âm thanh mang theo ý cười truyền vào từ ngoài cửa, "Ài, em nhớ ra em còn có việc phải đi qua hẻm núi Tinh Hồng một chuyến, 4 giờ em về!"
"Đúng rồi," Mục Tinh Thần lại đi vòng trở về, ý cười trên mặt biến mất, ra vẻ nghiêm túc mà dặn dò, "Nguồn nước mấy ngày nay không sạch sẽ lăm, anh chịu khó một chút đừng uống nước vội, lúc em về sẽ mang nước sạch về. Đừng quên!"
Mục Xuyên trừng mắt nhìn cô một cái, "Đã biết!"
-
Hẻm núi Tinh Hồng là một hẻm núi tự nhiên ở vùng ngoại ô khu mười ba. Bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù, nơi đây có thừa thãi San Hô Thảo. Mục Tinh Thần đến hẻm núi Tinh Hồng chính là để hái San Hô Thảo trả phí trị liệu cho bác sĩ Hắc.
San Hô Thảo là một loại cây biến dị, thường sinh trưởng trên vách đá dốc đứng ẩm ướt. Hình dạng nó giống như một gốc cây san hô đỏ xinh đẹp. Tương xứng với vẻ bề ngoài diễm lệ, bản thân nó chứa đựng kịch độc, thông thường còn có nhện độc cộng sinh bảo vệ, cực kỳ khó hái. San Hô Thảo và nọc độc của nhện độc cộng sinh có thể tinh luyện ra một loại thuốc, mang đến khả năng tái sinh mạnh mẽ. Nhu cầu đối với San Hô Thảo trên thị trường rất lớn, thường thường là một gốc cây cũng khó cầu, bởi vậy cực kỳ đắt đỏ.
Hai bên vách đá hẻm núi Tinh Hồng cao chừng 1200 mét, phủ kín bởi rêu phong, vô cùng trơn trượt. San Hô Thảo màu đỏ giấu mình trong đó, hấp dẫn vô số người bỏ mạng vì mình.
Vách đá dựng đứng, trơn trượt, côn trùng độc có mặt khắp nơi, ánh mắt ác ý của những kẻ muốn cướp đoạt khiến cho mỗi ngày đều có rất nhiều người chết tại đây.
Mà ở dưới đáy vực, những thi thể hoặc mới hoặc hư thối không ai xử lý lại hấp dẫn đến rất nhiều dị thú hung ác, cũng hấp dẫn thợ săn dị thú kết bè kết đội đến đây.
Nơi này giống như một bãi tha ma khổng lồ, địa ngục cũng không tàn khốc bằng. Nghe nói chỉ có mảnh đất bị máu tươi hàng năm tưới vào mới có thể mọc ra các loại cỏ ma mang điềm xấu. Những đóa hoa cỏ ma diễm lệ như là từng bàn tay đầy máu vươn ra từ địa ngục, mà dưới đáy vực, mỗi một khối đất đều bị cỏ ma phủ đầy.
Ở chỗ này, cảnh tượng có thể tùy ý thấy được: Có kẻ bần cùng mới vừa rơi xuống vách núi, đã có thợ săn hưng phấn tiến lên, hưng phấn ngủ đông, chờ đợi dị thú xuất hiện rồi nhân cơ hội bắt giữ.
Có khi kẻ rơi xuống còn chưa chết, trước khi chết nhìn vẻ coi thường, tàn nhẫn và hưng phấn trong mắt nhóm thợ săn, sự khổ sở, sợ hãi, phẫn hận, tuyệt vọng đè trong lòng còn nặng nề hơn những đám mây đen trên bầu trời. Lần đầu tiên Mục Tinh Thần tới nơi này, loại cảm giác tuyệt vọng, độc ác, tàn nhẫn, hưng phấn, khát máu đan chéo đã khiến cô trực tiếp nôn ra.
Mỗi một mảnh đất, mỗi một sợi không khí ở đây đều tràn ngập tội ác dơ bẩn.
Không một người bình thường giàu sự đồng cảm nào nguyện ý tới chỗ này. Nhưng người nghèo muốn tồn tại, vậy phải cúi đầu trước tiền tài, thậm chí uốn gối. Bọn họ không có lựa chọn nào khác. Người nghèo đi vào đây hái San Hô Thảo vẫn cứ nối liền không dứt. Mà ở đây, việc bảo vệ được San Hô Thảo không bị cướp đi cũng không hề dễ hơn so với hái được San Hô Thảo, đặc biệt là đối với trẻ con và người già.
Có điều, đêm qua vừa mưa, đường núi vô cùng trơn trượt. Phần lớn mọi người đều sẽ không quyết định đi hái cỏ vào lúc này. Vì thế, khoảng thời gian này tính ra còn tương đối an toàn. Ngay cả như vậy, Mục Tinh Thần vẫn cẩn thận mà lần theo đoạn sườn dốc vắng người phía tây để bò lên trên. Đến được đỉnh núi sau lại dùng dây thừng phụ trợ, đi dần từ đỉnh vách xuống tìm San Hô Thảo.
Nơi này luôn luôn ít người tới, nhưng Mục Tinh Thần vẫn đi thật cẩn thận. Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng xào xạc. Mục Tinh Thần mắt sáng như đuốc, âm thầm nắm chặt dao găm, "Ai?"
"... Là tôi!"