Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 21

Thiết Tùng trở về tìm quan hệ, Mục Tinh Thần chạy đi làm thủ tục xin.

Nông trường nhà cô có giấy phép kinh doanh, chỉ cần đóng dấu lên giấy xin, còn lại đi cục lao động một chuyến đóng thêm dấu mộc là được.

Thủ tục không quá rườm rà, buổi sáng ngày kế xin, sau đó buổi chiều đã có thông báo cô có thể đi chọn người. Có điều bởi vì là lần đầu tiên, cho nên chỉ có thể chọn trước hai người.

Tinh cầu B612 là tinh cầu ngục giam nổi tiếng, ngục giam nơi này lớn đến mức nào?

Toàn bộ khu Một khu Hai đều thuộc phạm vi ngục giam, tương đương với độ rộng của một thành thị, số lượng phạm nhân bị gian ở nơi này có thể đoán.

Giấy xin phép của Mục Tinh Thần trình lên qua từng cấp một, gây ra gợn sóng không nhỏ trong ngục giam tinh tế B612.

Từ khi chính sách cải tạo ngoài ngục giam được đưa ra, nó còn chưa thực thi được mấy lần. Đột nhiên nghe nói có người tình nguyện nhận phạm nhân đi ra ngoài ngục cải tạo, ai cũng cảm thấy thật mới lạ.

Chỉ là lần này danh sách đón ra ngoài lần này chỉ có hai người, mà ngục giam tinh tế B612 lại có đến mười khu nhà giam, mỗi một khu nhà giam đều có rất nhiều phạm nhân. Vì chuyện này, các trưởng khu nhà giam còn cố ý mở một hội nghị ngắn để thương lượng với chính trị viên, chọn ra danh sách phạm nhân hợp điều kiện báo lên. Nhóm trưởng khu ngục giam cũng muốn nhìn thử xem, người khu nào sẽ được chọn.

Giữa trưa, tin tức tựa như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp ngục giam tinh cầu B612.

Sau khi kết thúc hoạt động lao động buổi sáng, lúc nhận dinh dưỡng dịch ở nhà ăn, dường như mỗi nhà ăn đều đang bàn luận chuyện này.

Nhà ăn số 1 đang cãi cọ ồn ào, có một góc có vẻ vô cùng hiu quạnh an tĩnh. Một thiếu niên ngồi cạnh bàn, bày trên mặt bàn sạch sẽ một tờ báo giấy, cầm trong tay một lọ dịch dinh dưỡng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Xung quanh hoặc là đàn ông thành niên thân hình cao lớn, hoặc là kẻ xấu lấm la lấm lét, nhưng không một ai dám tới gần thiếu niên này. Người nào ở hơi gần chút, lúc nói chuyện cũng phải cẩn thận nhỏ giọng, như thể sợ quấy rầy đến cậu ta.

Nhưng hôm nay thực sự có chút đặc thù, cho dù đã hạ giọng cũng không hạ được sự kích động.

“Tổng cộng chỉ có hai vị trí, mười mấy khu tranh nhau, còn đến lượt chúng ta chắc?”

“Cậu đoán chính trị viên và trưởng nhà giam chúng ta sẽ nộp tên ai lên?”

“Không thể nào là người mới, điều lệ thứ nhất trong đề án cải tạo ngoài ngục là đã bị giam đủ mười năm.”

“Thôi xong tôi rồi, ông đây đã chín năm lẻ mười một tháng, không thể đến muộn hơn một tháng sao?”

Thiếu niên nhíu mày, “Cộp” một tiếng, vứt bình dịch dinh dưỡng, toàn bộ nhà ăn đều yên tĩnh một lát.

Có người run sợ nhìn thiếu niên, lại thấy thiếu niên chỉ gấp tờ báo, mặt không cảm xúc rời đi.

Sau khi cậu ta rời đi, dường như toàn bộ nhà ăn đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Biết cậu ta mới vào ngục chưa được mấy năm, lần này chắc chắn không đến lượt, cậu còn dám nhắc đến trước mặt người ta?”


“Tôi biết đâu…”

“Cậu đoán trưởng nhà giam sẽ để ai đi, tôi có cần ăn mặc chỉnh tề chút không?”

……

Mục Tinh Thần tìm số 48 một buổi sáng, không biết chạy đi chơi ở đâu, tới gần giờ ăn trưa mới thấy hai đứa nhỏ 48, 49 vui sướng chạy về ăn cơm.

Vừa mới tới, hai đứa nhỏ đã vòng quanh Mục Tinh Thần làm nũng, kêu be be đòi ăn cỏ.

Mục Tinh Thần cảm thấy mình giống như một kẻ coi tiền như rác.

Hai đứa nhỏ ăn xong, quay đầu lại muốn chạy đi chơi.

Số 49 chạy vài bước lại phát hiện không thấy bạn mình đâu, nghi hoặc quay đầu nhìn thì thấy đồng bọn đã bị Mục Tinh Thần túm gáy giữ lại. Bốn cẳng chân cố đạp đạp trên mặt đất, nhưng cũng chỉ phí công.

Mục Tinh Thần lấy từ trong túi ra một cái vòng cho chó, mặc kệ số 48 giãy giụa mà đeo lên cổ cho nó.

Số 49 không biết chuyện gì xảy ra, nghi hoặc chạy tới “Be?”

Mục Tinh Thần sờ đầu 48 đầu, “Cục cưng 48 à, em phải biết một đạo lý, ăn cơm chùa thì phải quét lá đa, nếu em ăn của chị, phải làm việc việc cho chị biết không?”

Số 48 kháng cự giãy giụa lại bị Mục Tinh Thần vô tình trấn áp, trực tiếp ôm nó vào trong ngực, “Chiều nay mang em đi ra ngoài chơi.”

Trí tuệ của hai đứa nhỏ số 49 và số 48 này khác với dê bò bình thường. Bọn nó hiểu được “chơi” có nghĩa là gì.

Nhưng số 48 thông minh hơn một ít, chỉ có số 49 tưởng là thật, vừa nghe thấy được ra ngoài chơi liền sốt ruột chạy quanh Mục Tinh Thần, vừa chạy vừa hưng phấn kêu, vừa nhẹ nhàng cọ sừng nhỏ vào cẳng chân Mục Tinh Thần.

Nếu nó có thể nói, chắc chắn sẽ kêu to: “Em muốn đi em muốn đi!”

Mục Tinh Thần xoa đầu số 49, “Lần sau mang em đi, lần này em tự chơi đi.”

Số 49 thất vọng gục đầu xuống, buồn bực quay người chổng mông vào Mục Tinh Thần.

Cô đẩy đẩy số 49, chỉ sang chuồng trâu chiến bên kia, “Em nhìn xem, đám ngốc kia lại đánh nhau rồi, em đi học tập đi.”

Nói xong thì mặc kệ phản ứng của số 49, ôm số 48 đang quơ loạn chân lên rồi chạy.




Thiết Tùng hẹn gặp Mục Tinh Thần ở cửa ngục giam số 3, anh ta vừa đến một lát thì thấy một chiếc xe bay về hướng này. Thiết Tùng cảm thấy Mục Tinh Thần hẳn là ngồi trên chiếc xe này.

Quả nhiên thấy Mục Tinh Thần bước từ cửa sau xe xuống, chào hỏi với anh, “Anh Thiết đến sớm vậy ạ?”

Thiết Tùng tiến lên phía trước, “Không sớm, tôi cũng vừa đến.”

Thiết Tùng đi vào, thấy Mục Tinh Thần lại chui về trong xe, cho rằng Mục Tinh Thần quên lấy cái gì, không ngờ cô ôm từ trong xe ra một con dê con??

Thiết Tùng nghĩ thầm, đây là chuẩn bị xong việc mời anh ăn bữa dê nướng nguyên con à?

Thiết Tùng cười ha ha, “Em gái, em có ý định gì vậy?”

“Tôi để nó chọn người giúp tôi.” Mục Tinh Thần hùng hổ thả số 48 xuống đất, tay nắm dây dắt dê con như dắt chó.

Hóa ra không phải dê nướng nguyên con à, còn dắt, chẳng lẽ là thú cưng?

Thiết Tùng: “Hả? Để nó chọn?”

Mục Tinh Thần gật gật đầu, “Nó biết chọn.”

Tinh lộc hoặc có thể gọi là tinh thú Bạch Trạch, biết tương lai, hiểu lòng người thiện ác, để nó chọn người rất hợp tình hợp lý.

Thiết Tùng lại không biết thân phận của dê con, chỉ cười cười, cảm thấy mấy cô gái nhỏ thời nay thật là sáng tạo, “Chúng ta vào thôi.”

Sau khi xác minh thân phận, cảnh ngục đưa bọn họ tới một quảng trường, trên quảng trường này có rất nhiều người mặc tù phục đang đứng.

Các phạm nhân đã chờ ở chỗ này được một lúc rồi. Ai cũng tò mò, rốt cuộc là người thế nào tình nguyện đảm bảo, cung cấp cơ hội cải tạo ngoài ngục giam cho bọn họ.

Tới khi Mục Tinh Thần dắt dê con đi vào, các phạm nhân ngạc nhiên đến suýt chút nữa rơi tròng mắt.

Bọn họ không thể ngờ được đó lại là một cô gái nhỏ còn chưa thành niên. Cô gái này còn dắt một con dê con miệng còn hơi sữa giống cô?!

Các phạm nhân không tin nổi, thậm chí nghi ngờ liệu bọn họ có đang bị chơi đùa hay không?

Cảnh ngục đưa một cái máy tính bảng cho Mục Tinh Thần rồi nói, “Đây là tư liệu của bọn họ.”

Mục Tinh Thần không xem tư liệu mà chỉ chậm rãi đi giữa những hàng phạm nhân, đánh giá bọn họ.


Trong lúc cô đánh giá đám người này, bọn họ cũng đang đánh giá Mục Tinh Thần. Lúc này, các phạm nhân mới cảm thấy cô nhóc này có vẻ thú vị.

Những kẻ như bọn họ, trên tay ai mà chẳng có mười mấy mạng người?

Kẻ sát nhân khác với người thường, trên người sẽ có sát khí, không nói là hung thần ác sát, ngoại hình bọn họ cũng hung dữ. Bình thường, người trưởng thành cũng không dám đối diện trực tiếp với bọn họ, huống chi là tùy tiện đánh giá mà không che giấu chút nào.

Chỉ tính mỗi điểm này thôi, cô nhóc này cũng coi như dũng cảm.

Lúc này, trong đám đông có người nói chuyện, “Cô nhóc này, nhóc đừng chỉ nhìn, nhóc cần có điều kiện gì thì nói nha, bọn này có rất nhiều bản lĩnh.”

Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn những người này một cái, “Tôi cần giỏi đánh nhau.”

Có người liền cười, “Chúng tôi không biết làm gì, chỉ biết đánh nhau, cô muốn giỏi đánh đến mức nào?”

Mục Tinh Thần: “Ít nhất cấp A.”

Lúc này tiếng cười lớn hơn nữa, một đứa nhóc con há mồm là đòi cấp A, hóa ra là một đại tiểu thư bị chiều hư, muốn cái gì thì đòi cái đó, hay là định mang bọn họ ra ngoài làm bảo mẫu?

Vốn đang tưởng là một công việc hẳn hoi, hóa ra là đi làm bảo mẫu.

Nhiều phạm nhân cảm thấy hứng thú rã rời, phần lớn những kẻ như bọn họ đều có tính cách không tốt, ai có kiên nhẫn đi hầu hạ người khác như bà mẹ già chứ?

Cho dù bọn họ bị nhốt ở đây đến chết cũng không muốn ra ngoài chịu đựng việc này.

Nghĩ đến đây, các phạm nhân liền không vui, vì vậy nhìn cô nhóc kia cũng không vừa mắt, có người trêu chọc cô, “Cấp A? Ở đây không có đâu, bọn này đều là cấp S, nhóc con thấy anh trai nào thuận mắt, tùy tiện chọn!”

Mục Tinh Thần đi lên trước, liếc mắt nhìn người này một cái, đột nhiên phát động tấn công. Lực lượng được tăng mạnh liên tục suốt thời gian vật lộn cùng trâu chiến, nắm tay cô mang theo luồng khí sắc bén đánh về phía gã phạm nhân.

Gã kia không có phòng bị, một đòn này của Mục Tinh Thần quá nhanh, không để gã ta kịp trốn tránh, nắm tay đã tới trước mắt. Gã ta gần như có thể nghe được tiếng gió bị nắm đấm xé rách, thật sự đáng sợ.

Hai mắt phạm nhân trợn to, xung quanh đều là tay già đời có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, ai mà không nhìn ra uy lực của một quyền này. Thật sự hoảng sợ, ai có thể ngờ đứa nhỏ này thế nhưng có thực lực như vậy?

Nếu như bị một quyền này đánh trúng, chỉ sợ gãy mấy cây xương cũng là nhẹ.

Mắt thấy chuẩn bị xảy ra án mạng, nắm tay Mục Tinh Thần lại dừng cách gã phạm nhân một centimet. Cô thu nắm tay lại lắc đầu, “Anh không phải cấp A.” Nói xong liền tránh ra như thể đã mất đi hứng thú.

Lần này, phạm nhân nhân xung quanh đã không còn dám mang thái độ coi khinh như lúc trước, ngược lại có vài phần nghiêm túc. Cấp A chủ động bước một bước lên phía trước, không phải cấp A đành tiếc nuối lui về phía sau, vậy là có thể tự động chọn ra được cấp A.

Lại có người hỏi: “Tiếp theo sẽ chọn như thế nào? Có cần chúng tôi biểu diễn tài nghệ, tự giới thiệu không?”

Đám người lại nở nụ cười.

Mục Tinh Thần không để ý đến bọn họ, vỗ vỗ mông số 48, “Đi thôi, chọn mấy người tốt chút cho chị.”

Số 48 không tình nguyện vặn vặn mông, đi từ bên chân Mục Tinh Thần ra.


Các phạm nhân trợn mắt há hốc mồm, “Cô để một con dê chọn chúng tôi?”

Ở đây có không ít người hiểu biết rộng, mơ hồ nhận ra đây là thứ gì nhưng cũng không hé răng.

Số 48 dạo một vòng trong đám phạm nhân, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn, sau đó nó dừng trước mặt một người đàn ông, kêu một tiếng, “Be.”

Mục Tinh Thần nhìn người đàn ông, vóc dáng anh ta rất cao, thân thể thẳng tắp, trên người anh ta có loại khí chất quen thuộc cô từng thấy trên người Lăng Sơn. Người này có thể đã từng là một quân nhân.

Chỉ riêng gương mặt thôi cũng có vẻ đoan chính.

Thậm chí Mục Tinh Thần có chút ngạc nhiên, sao một người như vậy lại có thể xuất hiện ở chỗ này?

Mục Tinh Thần đọc tư liệu người này, Chử Chấn, vốn là một hạm trưởng chiến hạm, sau đó toàn đoàn của anh ta bị diệt trong một lần quét sạch hải tặc, chỉ có anh ta còn sống.

Tòa án quân sự Tinh Tế thẩm phán anh ta, vì thế bị giam giữ ở đây.

Mục Tinh Thần đọc tư liệu xong, đi đến trước mặt Chử Chấn mời: “Anh có tình nguyện đi theo tôi không? Bao ăn bao ở, tiền lương 3000 tinh tệ, nếu anh có nhu cầu còn có thể được đóng bảo hiểm.”

Đám người ồn ào.

Chử Chấn liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần một cái, không đồng ý ngay mà hỏi, “Đi làm gì?”

Mục Tinh Thần: “Tôi có một cái nông trường, thiếu mấy người chăn trâu.”

Không chỉ Chử Chấn, các phạm nhân nghe được đoạn đối thoại đều giật giật khóe miệng, cái thể loại nông trường gì mà cần chiến sĩ cấp A đi chăn trâu?

Có điều, Chử Chấn nhìn dê con bên chân Mục Tinh Thần, không biết nghĩ ra cái gì mà không nói chuyện, sau đó gật gật đầu, “Được.”

Mục Tinh Thần bắt tay anh ta, “Hợp tác vui vẻ.”

Còn lại một vị trí.

Dê con lại đi vào trong đám người tìm người, tầm mắt Mục Tinh Thần dạo quanh lại đột nhiên dừng lại trên người một thiếu niên.

Thật ra thiếu niên này rất chói mắt, bởi vì giữa nhiều phạm nhân như vậy cũng chỉ có một cậu trai này là trẻ tuổi. Nhưng vừa rồi cậu ta đứng đằng sau, Mục Tinh Thần mới không phát hiện.

Mục Tinh Thần ngạc nhiên đi đến trước mặt thiếu niên, gợn sóng lớn dâng lên trong lòng, “Số 1? Cậu còn sống.”

Mục Tinh Thần biết cậu ta, trong phòng thí nghiệm trước kia, thiếu niên này là vật thí nghiệm số 1, cũng là một đứa tương đối đặc biệt trong cả đám trẻ con bọn họ.

“Số 7?” Thiếu niên cũng thấy Mục Tinh Thần, con ngươi lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cô, “Xem ra cô sống không tồi.”

Mục Tinh Thần trầm giọng nói: “Sao cậu lại vào đây?”

Trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười, “Bởi vì tôi giết những người đó chứ sao, 174 nghiên cứu viên, tôi tự tay, bóp gãy cổ bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment