Truyện Thiên kim thật chăn trâu ở Tinh Tế – Rydie
Thiết Tùng cầm vũ khí đã rực rỡ hẳn lên của mình, cực kỳ thích thú, bật hình thức tự động điều khiển, dọc đường cứ ôm lấy hai lưỡi rìu, yêu quý không buông được tay.
Lúc đi ngang qua Hiệp Hội Thợ Săn, anh ta đổi hướng, chuẩn bị đi vào khoe, vừa lúc cũng có thể tuyên truyền cho em gái.
Cả một tầng ngầm của Hiệp Hội Thợ Săn đều là khu vực phục vụ nghỉ ngơi cho thợ săn, bên trong cung cấp nước sạch dùng để uống, thậm chí còn có dịch dinh dưỡng và đồ ăn vặt, đương nhiên những cái này cần tự mình quẹt thẻ mua.
Đi sâu hơn vào bên trong thậm chí còn cung cấp dược phẩm trị liệu, chăm sóc vũ khí, cửa hàng bán vũ khí các loại phong phú, phục vụ chu toàn.
Các thợ săn đều thích đến đây nghỉ ngơi, thuận tiện tâm sự với người quen, bất kỳ điểm nào, khu nghỉ ngơi của thợ săn luôn rất đông người.
Thiết Tùng mang theo hai lưỡi rìu của mình đến thẳng khu nghỉ ngơi của thợ săn, tính cách anh ta hào sảng trượng nghĩa, rất nhiều bạn bè, vừa vào khu nghỉ của thợ săn đã có người chào hỏi.
Vẻ mặt Thiết Tùng vui mừng, trên tay cố ý cầm hai thanh rìu kia, chỉ cần là người quen biết anh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai lưỡi rìu, không khỏi cười hỏi: “Ơ kìa, anh đổi vũ khí à? Gần đây dư dả hả?”
“Rìu này trông xịn đấy, hoa văn dị năng vẽ thế này đắt lắm đúng không?”
Thiết Tùng cười nói: “Tôi làm gì có tiền đi mua mới, đây là cái cũ sửa lại.”
Vẻ mặt của đám bạn ngạc nhiên, nhận lấy rìu nhìn nhìn rồi thử thử, “Sửa á?”
“Hoa văn rìu phức tạp như vậy, cậu gặp dị võ sư giỏi nào à? Bán cả cái rìu đểu này của cậu đi cũng không đủ trả công cho dị võ sư mất, cậu nghĩ gì thế?”
Một đám bạn bè vây lấy Thiết Tùng, mồm năm miệng mười mà “Cho tôi xem với.”
“Tôi thấy rìu của cậu tăng không ít chỉ số đâu, có muốn đi tìm dụng cụ đo số liệu thử xem không?”
Thiết Tùng nghĩ, “Cũng đúng.”
Một đám người xem náo nhiệt, tìm một cửa hàng dị võ sư, giao 50 tinh tệ nói muốn kiểm tra thuộc tính dị võ.
Người phục vụ trực tiếp thao tác dụng cụ.
Thiết Tùng đặt hai lưỡi rìu lên trên dụng cụ, nhìn con số không ngừng biến hóa, cuối cùng hợp thành một bảng số liệu.
Còn không đợi Thiết Tùng cảm thấy ngạc nhiên đã có người giật mình hô ra, “Cấp B!”
“Thiết Tùng này, vốn cái dị võ này của cậu còn chưa đến cấp C đúng không?”
“Mẹ nó, số liệu này ở dị võ cấp B đã tốt lắm rồi, cái loại này trên thị trường bán 100 vạn tinh tệ cũng có người mua.”
“Thiết Tùng, cậu phát tài à?!”
Chính Thiết Tùng cũng vô cùng ngạc nhiên, thật sự không ngờ vũ khí dị năng của mình sau khi được Mục Tinh Thần cải tạo lại thăng cấp.
“Thiết Tùng, cậu cải tạo hết bao nhiêu tiền?”
Thiết Tùng cười cười, “Không tốn tiền, một người bạn cải tạo giúp.”
“Bạn cậu lấy công đắt không? Giới thiệu cho bọn tôi làm quen với?”
Thiết Tùng cười nói: “Được, bạn tôi nói, báo tên của tôi giảm giá 20%.”
“Nhanh lên nhanh lên, Thiết Tùng, giới thiệu bọn tôi làm quen đi!”
“Giỏi thật đấy! Còn quen được dị võ sư đỉnh như vậy!”
Đừng nói giảm giá 20%, cho dù không giảm giá 20% bọn họ cũng tình nguyện. Cái loại người tầm thường như bọn họ, thật sự quá ít cơ hội tiếp xúc được với dị võ sư giỏi giang.
Thiết Tùng cười nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, các cậu báo danh ở chỗ tôi trước, tôi hỏi cô ấy có thời gian không.”
“Tôi! Tôi! Tôi…”
–
Lúc Mục Tinh Thần nhận được tin của Thiết Tùng, cô đang đóng gói hành lý.
Trường quân đội là trường học kiểu nội trú, học sinh không thể ra vào tùy ý, phải ở lại trường. Mục Tinh Thần chỉ có thể vào trường ở trước, chờ về sau có thời gian rồi xin học ngoại trú sau.
Mục Tinh Thần nhìn danh sách Thiết Tùng gửi, mấy chục người muốn cải tạo dị võ, một đơn hàng lớn.
Cho dù lấy giá rẻ nhất thị trường là 5 vạn tinh tệ một người để tính thử, đơn này cũng được hơn hai trăm vạn.
Mục Tinh Thần cảm thấy ông lão kia nói được thật không sai, cái nghề dị võ sư này dễ kiếm tiền thật.
Đáng tiếc cô chuẩn bị phải khai giảng, còn không biết vào trường lần đầu tiên mất mấy ngày mới được thả ra. Bởi vậy, Mục Tinh Thần chỉ có thể hoãn lại, bảo Thiết Tùng chờ mình có thời gian sẽ báo cho anh ta.
Hiện tại cô cũng không cần tiền gấp như lúc trước, cô muốn nhận vài đơn tử một phần là vì luyện tập, phần còn lại là muốn tìm ý tưởng mới từ vũ khí do các dị võ sư khác nhau chế tạo. Tuy rằng có một số dị võ sư chế tạo dị võ rất sơ sài, thậm chí có lẽ chính trình độ của dị võ sư cũng hữu hạn, nhưng đối với Mục Tinh Thần mà nói, lúc xử lý tài liệu, dị võ sư khác nhau luôn có đủ loại ý tưởng và phương pháp xử lý khác nhau, đó mới là điều trân quý nhất.
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.
Mục Tinh Thần: “Cửa không khóa.”
Mục Xuyên chống gậy bước vào, trên cổ đeo thiết bị chữa khỏi giống với cái lúc trước Mục Tinh Thần làm.
Nói đến thiết bị chữa khỏi, Mục Tinh Thần lại nhớ đến tin nhắn vừa nhận được mấy ngày hôm trước, giám đốc hội đấu giá nhiệt tình mời cô, muốn về sau cô có chế tạo vũ khí gì cứ giao cho sàn đấu giá nhà bọn họ.
Cũng không phải không thể, nể mặt ông lão kia, Mục Tinh Thần không từ chối. Có điều, sắp tới đây cô không định chế tạo vũ khí.
“Xếp hành lý xong chưa?” Mục Xuyên hỏi.
Mục Tinh Thần: “Xong rồi.”
Trong vali chỉ có vài chiếc quần cái áo, còn lại đều là sách, thậm chí còn thả một bọc tài liệu dị võ.
Mục Xuyên nhìn một cái, “Chỉ mang ít quần áo thế thôi à?”
Mục Tinh Thần: “Đến trường quân đội phải mặc đồng phục.”
“Cầm lấy này.” Mục Xuyên đưa cho Mục Tinh Thần một cái hộp.
“Cái gì?” Mục Tinh Thần lấy hộp mở ra nhìn thoáng qua, là một cái trí não mới.
Mục Xuyên: “Em định đeo cái trí não nát trên tay em kia đi học à?”
Mục Tinh Thần cảm thấy trí não lúc trước của mình vẫn còn khá tốt, “Thì sao?”
“Không sao.” Mục Xuyên chỉ vào trí não mới, “Đeo lên anh nhìn xem.”
Hình như Mục Tinh Thần từng thấy của cái trí não này trên mạng, phải đến 15000 tinh tệ, là một cái vòng tay kim loại màu bạc, dán lên tay mỏng như làn da, mẫu cho nam hay cho nữ đều giống nhau. Mẫu trí não này rất nổi trên mạng, không biết là bởi vì ngoại hình đẹp hay là bởi vì sử dụng chip nano mới nhất, tóm lại là vô cùng ưu việt.
Mục Tinh Thần đeo lên tay, kích hoạt, đồng bộ dữ liệu cũ, dùng thử, mượt hơn cái trước của cô không ít.
Mục Tinh Thần không cần nghĩ cũng biết Mục Xuyên đổ tất cả tiền tiêu vặt cô cho vào cái trí não này rồi.
Mục Xuyên: “Thích không?”
“Thích.” Mục Tinh Thần sờ trí não đầy vẻ quý trọng, cô cũng có tiền, nhưng nghĩ cái cũ còn dùng được nên vẫn luôn không nỡ mua một cái mới.
“Mấy ngày tới em không về được, có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”
“Được, em yên tâm đi.”
–
Cùng lúc đó, phòng giáo vụ trường quân đội cao cấp Tinh Lập B612.
Bận rộn mấy ngày để xử lý thủ tục nhập học cho tân sinh viên, rốt cuộc chiều nay cũng làm xong việc rồi, các thầy cô phòng giáo vụ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sắp đến giờ tan tầm, các thầy cô phòng giáo vụ dọn dẹp đồ đạc, chờ vừa hết giờ sẽ tan làm ngay lập tức.
“Cô giáo Trần.”
Đột nhiên, một thanh niên mặc quân trang xuất hiện ở cửa phòng giáo vụ, thanh niên có một khuôn mặt trẻ con, dáng vẻ đáng yêu, rất có duyên, cười tủm tỉm hỏi, “Hôm nay có tin tức gì chưa ạ?”
Thanh niên có gương mặt trẻ con này là đội viên của thiếu giáo Lăng, thiếu giáo Lăng tuyển một học sinh giỏi từ bên ngoài vào, đã gần khai giảng, sợ học sinh giỏi không chịu tới, mỗi ngày bảo đội viên tới hỏi tin tức. Đợt này, thanh niên luôn chạy về phía phòng giáo vụ, sớm đã quen mặt với các giáo viên.
Trên mặt cô giáo Trần mang ý cười, “Có có, hôm trước đã kê khai tin tức nhập học, cũng đã đăng nhập diễn đàn, ngày mai khai giảng chắc chắn sẽ đến.”
Ánh mắt thiếu niên sáng rực lên, “Wohoo ~” một tiếng đã chạy mất, chỉ còn âm thanh cậu ta truyền về, “Cảm ơn cô giáo Trần ~”
Cô giáo phòng giáo vụ liền cười nói: “Chắc là sốt ruột đi báo tin cho thiếu giáo Lăng.”
Có người tò mò, “Học sinh kia có địa vị gi vậy?”
Cô giáo Trần: “Không có địa vị gì, gia đình bình thường nhưng thành tích tốt cực kỳ.”
“Ài, cô ấy chọn ngành gì, là ngành đơn binh tác chiến của thiếu giáo Lăng, hay là ngành chỉ huy tác chiến của thiếu giáo Tiêu bên cạnh?”
“Tôi cũng không chú ý lắm, tôi nhìn xem.” Cô giáo Trần vừa nói vừa điều ra tư liệu của Mục Tinh Thần, “Nếu là người do thiếu giáo Lăng tuyển, hẳn là ngành đơn binh…”
Nói còn chưa dứt lời đã cứng đờ, hai mắt trợn to với vẻ không thể tưởng tượng được, “… Chuyên ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng?!”
“Thôi xong rồi thôi xong rồi……”