Tân sinh viên nhập học, toàn trường tham gia học quân sự một tháng. Bởi vì Mục Tinh Thần chọn học quá nhiều chuyên ngành, thầy Giả đặc biệt phê chuẩn cho Mục Tinh Thần không cần học quân sự, trực tiếp bắt đầu đi học.
Cho rằng không cần học quân sự là hạnh phúc ư?
Nếu sớm biết là đáng sợ như vậy, chắc Mục Tinh Thần sẽ tình nguyện đi quân sự.
Môn chuyên ngành của viện Nông nghiệp có tổng cộng sáu môn, s1nh lý thực vật và hóa học sinh vật, s1nh lý học động vật, nuôi dưỡng động vật học, giải phẫu và tổ chức động vật học, dinh dưỡng và thức ăn chăn nuôi học, thu hoạch và canh tác học.
Thời điểm Mục Tinh Thần cầm được tờ thời khóa biểu kia, dù là cao thủ thi đua như cô cũng cảm thấy áp lực.
Tuần thứ nhất, tất cả các ngày đều là tiết lý thuyết, buổi sáng học s1nh lý thực vật và hóa học sinh vật, buổi chiều học s1nh lý học động vật, thầy giảng bài là chủ nhiệm khoa thầy Trang Chính Cảnh, chân chính thực hiện việc dạy học một một.
Phòng học chính là đống dãy nhà gỗ lúc đầu bọn họ nhìn thấy kia.
Trang Chính Cảnh đeo mắt kính ngồi ở đằng kia, rất có phong phạm giảng viên đại học, ông ấy cười ha hả nói: “Bạn học Tiểu Mục, nghe nói em rất vội, thầy sẽ cố gắng chút, tranh thủ học xong hai môn này trong vòng một tuần.”
Lần đầu tiên Mục Tinh Thần thấy một người thầy còn giàu tinh thần thi đua hơn so với cô, bắt đầu cảm giác được áp lực, căng da đầu nói: “Dạ…”
Cách giảng bài của thầy Trang rất đặc biệt, đưa cho Mục Tinh Thần một quyển sách to dày như từ điển. Mục Tinh Thần đọc cách ghi chú trên sách, cảm thấy giống như là bảo bối tổ truyền của viện Nông học.
Thầy để cho Mục Tinh Thần tự mình đọc, đọc xong một chương, thầy Trang mới đưa ra vấn đề, giảng giải, đào sâu, mở rộng. Tuy rằng thầy Trang giảng bài lúc sâu lúc cạn, nhưng nội dung lại càng giảng càng cao thâm, càng ngày càng có chiều sâu, Mục Tinh Thần nghe được như lọt vào trong sương mù, não bộ nhanh chóng vận chuyển, không ngừng điều động tri thức vừa học. Cứ như vậy, trong mười câu cũng có đại khái ba bốn câu cô có thể nghe hiểu.
Mục Tinh Thần rất muốn cắt ngang bài giảng để hỏi một câu, “Thầy, thầy đang bồi dưỡng sinh viên năm nhất hay là bồi dưỡng tiến sĩ?”
Có điều Mục Tinh Thần không hỏi, bởi vì không có thời gian, đầu óc hơi chậm một chút đã không theo kịp.
Sau một buổi sáng đi học, hai mắt Mục Tinh Thần vô thần, khuôn mặt đờ đẫn nằm ghé vào trên bàn. Bởi vì dùng não quá độ, huyệt Thái Dương nhức nhối, biểu cảm trên mặt chính là cuộc sống không còn gì luyến tiếc viết hoa.
Vẻ mặt thầy Trang vui mừng đi ra khỏi phòng học, gặp được viện trưởng mang vẻ mặt tức giận sau khi mới vừa dạy Ngự Kỳ Kỳ, chào hỏi, “Bạn học Tiểu Mục thật là không tồi, tôi muốn thử xem khả năng của cô bé đến đâu, liền đào sâu một chút, thế mà cô bé đều có thể nghe hiểu, thật là một hạt giống tốt.”
Vẻ mặt viện trưởng vui mừng: “Không tồi, thầy nói như vậy là tôi biết nên giảng cho cô bé đến mức độ thâm sâu như thế nào, ha ha ha.”
Ngự Kỳ Kỳ đi từ phòng học ra, chuẩn bị đi ăn cơm, nhìn thấy Mục Tinh Thần còn đang nằm bò bên phòng học bên cạnh, đi qua nhìn thử, “Làm sao vậy? Thầy Trang mắng em à? Không thể nào, tính tình thầy Trang là tốt nhất đấy.”
Mục Tinh Thần lau mặt bò dậy, theo Ngự Kỳ Kỳ đi ăn cơm. Trên đường đi, thật sự cứ cảm thấy không thích hợp, cô liền hỏi một câu, “Lúc trước anh học môn này, thầy Trang có giảng cho anh nghe về sự khác biệt giữa gien lúa nước có hai men aceton toan và axit phosphoric k1ch thích và gien ngô có hai men aceton toan và axit phosphoric k1ch thích cùng với một loạt những hệ quả và ý nghĩa kéo theo sau sự khác biệt này không?”
Ngự Kỳ Kỳ, “Em nói cái quỷ gì thế, anh nghe không hiểu.”
Mục Tinh Thần: “… Quả nhiên.”
Đãi ngộ đặc biệt của riêng mình cô đây mà.
Cũng may giữa trưa có thức ăn ngon an ủi trái tim mệt mỏi của Mục Tinh Thần.
Tuy rằng tính cách đại sư huynh lạnh nhạt, ít nói, nhưng lại có kỹ năng bếp núc tuyệt vời, giữa trưa tự mình xuống bếp hầm một nồi thịt kho tàu to, Mục Tinh Thần nhờ có thịt kho tàu mà ăn hết hai bát cơm đầy ụ.
À… Cũng không thể không khen một câu, lúa nước đại sư huynh trồng ăn ngon thật sự.
Buổi chiều vẫn là tiết của thầy Trang, s1nh lý động vật học, vẫn là cách giảng bài cũ.
Ban ngày Mục Tinh Thần đã bị thầy Trang áp bức rồi, nhưng thế còn chưa hết. Buổi tối từ 6 đến 10 giờ là giải phẫu và tổ chức động vật học, giảng viên là thầy giáo Giả Nhân Tài.
Đừng nhìn thầy Giả trông hiền lành, tính tình tốt, nhưng cách giảng bài cũng tương đối hung tàn.
Buổi tối, khu dạy học rách nát tối đen thùi lùi, các sư huynh không có tiết, thầy Trang và viện trưởng cũng đã nghỉ ngơi, nguyên cả một khu dạy học đều rất yên tĩnh.
Mục Tinh Thần đi trên hành lang đen nhánh, sàn nhà gỗ cũ nát vang lên tiếng kẽo kẹt theo mỗi bước chân cô dẫm lên, trước mắt đen nhánh, ngoài cửa sổ gió đêm ù ù, bầu không khí cực kỳ giống trong phim kinh dị.
Mục Tinh Thần rùng mình một cái, chạy nhanh đến phòng giải phẫu, gõ cửa.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng giải phẫu mở ra từ bên trong. Căn phòng tối tăm lóe lên ánh sáng xanh quỷ dị, người đàn ông mặc áo blouse trắng dính vết máu, kính trên mặt phản quang, còn có vết máu chưa kịp lau, còn có khóe miệng mím lại đang cong lên một độ cung quỷ dị, giọng điệu trầm thấp: “Bạn học Mục…”
Mục Tinh Thần: “……”
Mục Tinh Thần lại rùng mình cái nữa, lật tay mở đèn pin trên trí não lên, “Thầy đang diễn phim ma sao?”
Thầy Giả né sang bên cạnh tránh đi ánh sáng chói mắt bất ngờ, thở dài một hơi, lau sạch vết máu trên mặt, buồn bã nói: “Đèn phòng giải phẫu nổ rồi.”
Vết thương trên mặt là bị mảnh vỡ bóng đèn cắt qua.
Mục Tinh Thần: “……”
Năm nay là năm bao nhiêu rồi mà còn có thể bị nổ bóng đèn, học viện thật sự nghèo quá.
Mục Tinh Thần giúp thầy Giả soi đèn pin, đổi bóng, bật lại đèn rồi mở đèn chuyên dụng cho giải phẫu.
Thầy Giả cười cười, chỉ vào một xe đồ vật ở bên cạnh kia, “Bạn học Tiểu Mục, mấy cái này hôm nay chính là nhiệm vụ của em.”
Mục Tinh Thần: “……”
Mục Tinh Thần đi qua nhìn thử, “Thầy ơi, sao lại có cả dị thú vậy?”
Thầy Giả: “Trừ một con chuột bạch, một con thỏ con, một con ếch xanh em có thể thấy ở đây, còn lại đều là dị thú, có vấn đề gì không?”
Mục Tinh Thần: “Chúng ta chẳng phải là ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng sao?”
Thầy Giả đỡ mắt kính, “Vì sao trường quân đội lại có ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng?”
Mục Tinh Thần định nói rằng em cũng muốn biết, căng da đầu suy đoán, “Bởi vì lúc bùng nổ ô nhiễm, đồ ăn truyền thống đều bị cảm nhiễm. Để bảo đảm thức ăn cho binh lính, quân đội bắt đầu nghiên cứu vấn đề về ẩm thực, cho nên trường quân đội mới diễn sinh ra ngành này?”
Thầy Giả gật đầu, “Em trả lời đúng một phần.”
“Nếu chỉ như vậy, em có nghĩ tại sao vài năm sau khi phát minh ra dịch dinh dưỡng, chuyên ngành này vẫn chưa bị trường học xoá tên không.”
Mục Tinh Thần gật đầu, đúng là cô cũng đang thắc mắc cái này, “Vì sao vậy ạ?”
Thầy Giả nói: “Bởi vì viện trưởng đầu tiên từng phát hiện một loại động vật khác biệt, chúng nó có dị năng nhưng lại không bị cảm nhiễm, chỉ số thông minh tương đối cao, đồng thời cũng không có ác ý đối với loài người.”
Trong lòng Mục Tinh Thần có sóng gió nổi dậy, “Là tinh thú ạ?!”
Thầy Giả gật đầu, “Các tên tinh thú này chính là do viện trưởng đầu tiên đặt. Từ khi ấy trở đi, chuyên ngành chúng ta vẫn luôn nghiên cứu tinh thú, chỉ là viện trưởng đầu tiên không muốn để cho người ta biết viện Nông nghiệp nuôi tinh thú, vậy nên cũng không sửa tên, vẫn để là Chăn nuôi nuôi dưỡng.”
Mục Tinh Thần ngạc nhiên, “Cho nên trên thực tế, động vật khoa chúng ta nuôi đều là tinh thú sao? Không có gia súc bình thường ạ?”
Thầy Giả: “Cũng có chứ, ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng mà không có gia súc thì làm sao mà giấu được mọi người.”
Nếu đã nuôi thì phải nuôi cho tốt, cho nên cũng phải nghiên cứu. Tinh thú cũng là động vật, có rất nhiều điểm tương đồng với động vật bình thường, vì thế nghiên cứu cách chăn nuôi động vật bình thường cũng không xung đột gì với việc nghiên cứu tinh thú.
Mục Tinh Thần hiểu rồi.
Thầy Giả: “Cho nên, bạn học Tiểu Mục đã biết vì sao cần giải phẫu dị thú chưa?”
Mục Tinh Thần gật gật đầu, để lấy số liệu so sánh chứ còn gì nữa.
Thầy Giả cười ôn hòa, “Đến đây đi, giải phẫu xong sớm còn tan sớm.”
Mục Tinh Thần nhìn cả một xe đầy dị thú kia, cảm thấy vẻ nhẹ nhàng ôn hòa của thầy Giả đều không phải là thật.
Loại cảm giác này càng thêm rõ ràng khi thầy Giả dạy cô giải phẫu. Thời điểm cầm dao giải phẫu trong tay, mỉm cười rạch mở bụng dị thú, trong đầu Mục Tinh Thần thế hiện ra khuôn mặt mỉm cười của nhân vật phản diện đã từng xem trong phim.
Mục Tinh Thần: “……”
Mục Tinh Thần giải phẫu xong một xe dị thú, cảm thấy sắp tới cô cũng không muốn ăn thịt.
Tuần đầu tiên cứ như vậy trôi qua dưới trạng thái áp lực như vậy, Mục Tinh Thần còn thật sự hoàn thành chương trình học hai môn của thầy Trang.
Hai vị sư huynh biết được việc này, ánh mắt nhìn Mục Tinh Thần đã không còn giống như đang nhìn một người, đồng thời cảm thán, “Khủng vậy sao.”
Mục Tinh Thần dở khóc dở cười, có dự cảm tuần học lý thuyết thứ hai cũng sẽ không nhẹ nhàng hơn so với tuần thứ nhất.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Viện trưởng phụ trách nuôi dưỡng động vật học, dinh dưỡng và thức ăn chăn nuôi động vật học, là chương trình lý thuyết có kèm thực tiễn.
Tuần thứ hai chỉ học thuần lý thuyết, học với viện trưởng còn áp lực hơn so với thầy Trang, như thể chỉ mong Mục Tinh Thần học xong hai môn này là viết được ngay cho ông ấy một bài luận văn SCI.
Toàn thân Mục Tinh Thần đều đã tê rần.
Luận văn về chương trình học này chắc chắn cô không làm nổi, nhưng một bài 《 Nghiên cứu về bóng ma tâm lý và những tổn thương tinh thần mà chính sách áp bức kh ủng bố của viện trưởng tạo thành đối với học sinh 》thì cô viết được.
Tiết lý thuyết cuối cùng kết thúc, viện trưởng còn chép miệng, có chút chưa đã thèm, lén lút nhìn Mục Tinh Thần một cái, vuốt râu bạc, cười tủm tỉm nói: “Gần nhất thầy không vội, nếu em muốn học bù…”
Mục Tinh Thần lộ ra một nụ cười mỏi mệt, tất cả đều như đang nói không.
Viện trưởng có chút tiếc nuối, “Được rồi, đi làm việc của em đi thôi vậy.”
Mục Tinh Thần như được đại xá, nhanh chân chạy tót đi, trùm thi đua như cô cũng có lúc không muốn học tập.
Viện trưởng thấy thế, thở dài, “Sao người trẻ tuổi bây giờ lại không có chí tiến thủ vậy chứ.”
Mục Tinh Thần vừa chạy trở về: “……”
Viện trưởng ho nhẹ một tiếng coi như không có việc gì phát sinh, “Em đổi ý rồi à?”
Mục Tinh Thần lắc đầu, “Em muốn đi xem đám “động vật” đó.”
Viện trưởng biết hẳn là Mục Tinh Thần đang nói đến tinh thú, người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú với tinh thú là chuyện thật bình thường.
Viện trưởng chỉ về phía đỉnh núi phía sau sân thể dục, dưới đỉnh núi có một mảnh rừng nhỏ, “Ở trong rừng ấy, đi đi, hẳn là giờ này bọn họ cũng đều ở nơi đó.”
Bọn họ mà viện trưởng nói chính là hai vị sư huynh và hai thầy.
Lúc Mục Tinh Thần đến đã bị cảnh tượng trước mắt dọa rồi.
Vẻ mặt nhị sư huynh Ngự Kỳ Kỳ hạnh phúc, tự tay xoa bụng cho một con heo màu hồng nhạt; vẻ mặt đại sư huynh cũng hiền hòa đến mức trước đây chưa từng thấy, đang chải lông cho một con cún lông xù xù; chủ nhiệm luôn luôn nho nhã, giờ đang mặt mày hớn hở để mấy con sói con bò lên bò xuống, thậm chí cưỡi lên trên đầu; ngay cả thầy Giả luôn luôn nhã nhặn giờ cũng đang quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt hiền từ dạy một con hổ con mới sinh tập đi…
Chung quanh là các vị phụ huynh uy phong lẫm liệt của đám bé con hoặc nằm hoặc đứng.
Đây là cái gì vậy?
Đây là dáng vẻ một trường đại học trọng điểm nên có sao?
Oạch một tiếng, một con gấu con ngã bổ nhào vào cẳng chân Mục Tinh Thần. Cô ngẩn ra, sao đứa nhỏ này nhìn giống như… Gấu trúc?
Mục Tinh Thần ngơ ngơ ngác ngác.
Quả thực…
Chỗ này quả thực chính là thiên đường!
–
Tuần thứ ba, Mục Tinh Thần chính thức bắt đầu học thu hoạch và canh tác học, môn học này thuộc về chương trình học thực hành, kéo dài toàn bộ học kỳ. Có điều, môn học này hơi lạ, Mục Tinh Thần vẫn chưa biết giảng viên môn này là ai.
Lúc Mục Tinh Thần đi đến bên bờ ruộng, đã có một người ngồi xổm ở đó.
“Nhị sư huynh?” Mục Tinh Thần hơi ngoài ý muốn, “Anh cũng ở đây à? Anh cũng học tiết này sao?”
Ngự Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn Mục Tinh Thần: “Tiết này anh sẽ là người hướng dẫn cho em.”
Mục Tinh Thần: “Hả?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Đây là truyền thống, tiết gieo trồng của anh cũng là do Ứng Tây hướng dẫn.”
Mục Tinh Thần: “Vậy à.”
Mục Tinh Thần còn đang tò mò Ngự Kỳ Kỳ muốn hướng dẫn như thế nào, sau đó đã bị Ngự Kỳ Kỳ lôi kéo đi làm cu li cả một buổi sáng —— thu hoạch lúa mạch.
Không sai, lúa mạch của Ngự Kỳ Kỳ chín rồi.
Hơn nữa, nghe nói trước nay viện bọn họ đều chọn dùng cách trồng trọt nguyên thủy, cho nên công cụ thu hoạch lúa mạch của bọn họ không phải người máy, mà là hai thanh liềm rỉ sắt.
Mục Tinh Thần lặng im nhìn lưỡi liềm.
Nghèo vậy sao? Đến cả cái liềm cũng rỉ sắt?
Mục Tinh Thần tiến lên cầm liềm… không, không cầm lên được?
Mục Tinh Thần: “??!”
Mục Tinh Thần dùng chút sức mới nhấc được cái lưỡi hái này lên, thử ước lượng, cái lưỡi liềm trông vô cùng bình thường này phải nặng đến 500 cân.
Cái liềm này bị sao vậy?
Mục Tinh Thần nhìn về phía Ngự Kỳ Kỳ, Ngự Kỳ Kỳ nói: “Tiểu sư muội, lực cánh tay không tệ nha.”
Nói xong, nhị sư huynh nắm liềm, cơ bắp trên cánh tay căng lên, nhấc lưỡi liềm lên.
Mục Tinh Thần: “Đây là trọng lượng mà một cái liềm bình thường nên có sao?”
Nếu lưỡi liềm thời cổ đại đều có trọng lượng như cái này, loài người đã sớm đói đến tuyệt chủng.
Ngự Kỳ Kỳ: “Viện trưởng nói đây là luyện tập.”
Mục Tinh Thần: “……”
Cái học viện này không bình thường, không bình thường chút nào.
Cô có thể cầm lấy cái lưỡi hái này là bởi vì cô có cường độ thân thể tiếp cận dị năng giả hệ lực lượng cấp A, nhưng Ngự Kỳ Kỳ…
Đúng rồi, cô còn chưa biết Ngự Kỳ Kỳ cấp mấy.
Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn Ngự Kỳ Kỳ một cái, cô không hỏi, nhưng cảm giác cũng không đơn giản.
Ngự Kỳ Kỳ chỉ vào ruộng lúa mạch trước mặt, “Tiểu sư muội, hai ta so một lần, mỗi người một nửa, xem ai cắt xong trước.”
Có bệnh à, vì sao phải so cái này với anh ta? Cái tên đàn ông quỷ kế đa đoan này chắc chắn là đang muốn áp bức sức lao động miễn phí là cô đây đến mức tận cùng.
Không đợi Mục Tinh Thần từ chối, Ngự Kỳ Kỳ đã lao đầu vào làm việc, thuần thục vung lưỡi liềm thu hoạch lúa mạch.
Mục Tinh Thần muốn từ chối, nhưng lòng hiếu thắng của cô lại bắt đầu quấy phá.
Không được, mặc kệ là cái gì, ông đây vẫn cứ muốn thắng.
Ánh mắt Mục Tinh Thần hung ác, theo sát tiến lên, nhanh chóng vung cái liềm 500 cân thu hoạch lúa mạch.
Ngự Kỳ Kỳ quay đầu thấy tiểu sư muội hùng hổ, đã sắp bắt kịp tốc độ của mình tốc độ, cắn chặt răng tăng tốc.
Mặt trời tháng chín rực rỡ, chói chang như đốt. Hai người không khác gì máy thu hoạch vô cảm, đi đến đâu là hàng tảng lúa mạch đổ xuống đến đó.
“Em thắng!”
Mục Tinh Thần nắm cây lúa mạch cuối cùng, đắc ý hô to.
Ông đây đỉnh nhất!
Ngự Kỳ Kỳ chỉ kém nửa giây, chán nản hừ nhẹ một tiếng, “Anh nhường em thôi.”
Mục Tinh Thần ném liềm xuống đất, tạo ra một tiếng ầm vang, sau đó ngồi uỵch xuống, há mồm th ở dốc. Cánh tay đau nhức, cô xoa mồ hôi trên trán, cảm thấy chính mình điên rồi, làm cu li còn tích cực như vậy.
Cắt lúa mạch xong, Ngự Kỳ Kỳ lại nói muốn diệt trừ cỏ dại trên hai mẫu đất bên cạnh, cuốc hết đất lên một lần.
Vẻ mặt Mục Tinh Thần nhìn Ngự Kỳ Kỳ như đang nói anh đang lạm dụng tư quyền, cố ý áp bức sức lao động miễn phí đúng không.
Ngự Kỳ Kỳ giang tay, “Lúc trước Ứng Tây cũng dạy anh như vậy.”
Mục Tinh Thần: “Đây đâu phải một cái truyền thống tốt đẹp gì.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Sang năm em cũng có sư đệ sư muội.”
Mặt Mục Tinh Thần không đổi sắc mà sửa miệng: “Nhưng nếu là truyền thống, em vẫn sẽ tiếp tục truyền xuống.”
Ngự Kỳ Kỳ nhìn hai mẫu đất trước mặt, hào khí vạn trượng vung tay lên, “Đến đây so tiếp đi, lần này nhất định là anh thắng.”
Mục Tinh Thần cười nhạt một tiếng, “Không thể nào.”
Lần này, công cụ của hai người vẫn vô cùng chất phác, là hai cái cuốc. Mục Tinh Thần đã không dám xem thường những công cụ nhìn qua hết sức “bình thường” này. Cô tiến lên, dùng năm phần lực nhấc cái cuốc.
… Không nhấc được!
Mục Tinh Thần khiếp sợ, lại vận thêm sức, rốt cuộc mới nhấc được cái cuốc này lên. Mẹ nó, cái này phải đến 800 cân!
Mục Tinh Thần nhìn về phía Ngự Kỳ Kỳ, Ngự Kỳ Kỳ cầm cái cuốc cũng có vẻ cố hết sức, “Đến đây đi!”
Mục Tinh Thần cắn chặt răng, nào thì làm!
Hai người lại cuốc đất đến khí thế ngất trời, tư thế vung cuốc kia rất giống như vừa tiêm máu gà.
Ứng Tây và Giả Nhân Tài đi ngang qua, thấy được một màn này. Thầy Giả Nhân Tài cười hiền, “Sư đệ sư muội em giàu sức sống thật đấy.”
Ứng Tây: “… Hai đứa ngốc.”
Thầy Giả cười cười, “Có điều, thân thủ này của sư muội em làm thầy có chút bất ngờ.”
Ánh mắt Ứng Tây không hề dao động, “Người của viện chúng ta mà, bình thường thôi.”
Thầy Giả gật gật đầu, “Cũng đúng.”
Lúc hai người bọn họ cuốc xong hai mẫu đất đã không còn sức lực, cả người đều tê liệt ngã xuống ruộng, há mồm th ở dốc.
Mục Tinh Thần còn nhớ, “Ai…, ai thắng?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Ngang… Ngang tay.”
“Ọc ọc.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Bụng embkêu.”
“Ọc ọc.”
Mục Tinh Thần: “Bụng anh cũng kêu.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Đói quá.”
“Rào.”
Bên cạnh ruộng lúa có cái gì quấy tung bọt nước.
Mục Tinh Thần quay đầu, “Chỗ đó nuôi cái gì?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Cá và cua.”
“Ọc ọc.”
“Ọc ọc.”
Hai người liếc nhau, phát hiện cùng một ý đồ trong ánh mắt của đối phương.
Ngự Kỳ Kỳ nuốt nước miếng: “Cá nướng…”
Mục Tinh Thần liếm môi: “Cua nướng…”
“Ọc ọc.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Chỉ ăn một chút, chắc là Ứng Tây sẽ không phát hiện đâu.”
Mục Tinh Thần: “Chỉ cần lúc ăn xong chúng ta dọn sạch là được.”
Ngự Kỳ Kỳ: “Có muốn ăn nướng BBQ ngoài trời không?”
Mục Tinh Thần: “Ăn!”
Hai người nhanh chóng bò từ trên mặt đất dậy.
Ngự Kỳ Kỳ: “Anh đi lấy công cụ nướng BBQ, em đi hái ít rau dưa!”
Mười lăm phút sau, cạnh đồng ruộng mới vừa gieo hạt đã dựng xong giá nướng BBQ.
Ngự Kỳ Kỳ móc một cái bình nhỏ từ trong túi ra, “Gia vị ướp thịt đặc biệt do đại sư huynh điều chế, chỉ một chữ, đỉnh!”
Rửa sạch cá trắm cỏ, dùng vỉ nướng kẹp lại đặt lên trên lò nướng, rắc gia vị đã điều chế sẵn, rải một ít hành lá hái ngoài ruộng, mỡ cháy xèo xèo, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Cua cũng rắc gia vị điều chế, bọc lại bằng giấy bạc, mùi thơm nồng đậm lẻn qua kẽ hở giấy bạc mà chui ra.
Còn có các loại rau dưa xiên, thơm đến mức khiến nước miếng chảy ròng.
Ngự Kỳ Kỳ thèm không chịu được, “Chín chưa, chín chưa? Chết đói rồi!”
Mục Tinh Thần đưa một xiên rau dưa cho anh ta, “Cái này chín rồi.”
Còn không kịp để nguội một chút, Ngự Kỳ Kỳ thổi hai cái đã nhét vào trong miệng, nóng đến mức hút khí, ăn hai ba miếng là xong, nước mắt cũng chảy ra, “Nóng quá! Nóng quá!”
Mục Tinh Thần cũng tự mình ăn một xiên, không thể không nói gia vị của đại sư huynh thật sự đỉnh!
He he, đương nhiên tay nghề nướng BBQ của cô còn đỉnh hơn.
“Cá nướng chín chưa?” Ngự Kỳ Kỳ mong chờ nhìn.
Mục Tinh Thần xem thử: “Chín rồi.”
Cá nướng thơm lừng mềm mại, xem độ khô vàng của da cá là biết nướng rất vừa vặn, dầu ăn bao trùm bên ngoài, quyện với gia vị, ăn ngon đến suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Con cua kia cũng béo thật sự. Vừa mở mai đã thấy gạch cua cam vàng chen đầy vỏ cua, tưới một chút nước sốt cua nướng lên hút một ngụm, linh hồn nhỏ bé cũng phải bay.
Hai người ăn uống thỏa thích, mùi thơm nồng nàn cũng theo gió bay ra ngoài.
Cách đó không xa là sân thể dục. Cả một buổi sáng, đám sinh viên quân đội năm nhất còn đang đeo phụ trọng mà chạy đến mồ hôi đầm đìa dưới ánh mặt trời khốc liệt.
Thời điểm ngửi thấy mùi hương thổi qua, cả đám đều sắp suy sụp mất.
Sau một buổi sáng tiêu hao thể lực, bọn họ vốn đã đói, vừa ngửi được mùi hương bay qua, nước dãi cũng sắp chảy hết ra, bụng kêu ọc ọc loạn lên, căn bản là không còn sức mà chạy.
Mặt trời chói chang như vậy, phụ trọng nặng như vậy, người mệt như vậy, bụng đói như vậy, còn có mùi hương bay từ bên ngoài đến, đây là loại khổ hình gì vậy trời!
Khắp sân thể dục đều là tiếng kêu r3n.
Không chỉ là tân sinh viên, các thầy cô giáo cũng như có như không nhìn về phía mùi hương bay tới.
Đối tượng bị tổn thương sâu nhất thật ra lại là nhóm sinh viên năm 2 năm 3 đang đi học ở các khu dạy học cách gần nhất.
Bị mùi hương này vây công là không còn tâm trạng học biết không! Bọn họ tức giận lên diễn đàn mắng.
# thơm quá, mùi hương từ đâu ra vậy?
# lại là đám tồi bên học viện Nông nghiệp ăn mảnh!!!
# em bé thèm chết, cho em bé xin một miếng đi!
Mục Tinh Thần Ngự Kỳ Kỳ nào biết cuộc sống khốn khổ của người ngoài, hai người ăn liền một hơi mười con cá tám con cua, thêm một rổ rau dưa, no đến mức nằm xoài trên mặt đất ợ hơi.
Mục Tinh Thần: “Giờ mà có cốc trà hoa quả lạnh thì tốt rồi.”
“À thế à?” Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi đột nhiên xuất hiện bên tai hai người.
Hai người cứng đờ, giật mình quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt u ám của Ứng Tây ở phía sau hai người, khí thế quanh thân vô cùng đáng sợ.
Giọng Ứng Tây trầm bổng bên tai hai người, “Cá và cua của anh ăn ngon không?”
Hai người cứng đờ bò dậy, căng thẳng đến mức cùng tay cùng chân, Ngự Kỳ Kỳ: “Đại, đại sư huynh anh nghe em nói…”
Mục Tinh Thần: “Việc này… việc này không phải như anh nghĩ đâu…”
Vui quá hóa buồn đại khái chính là cái dạng này.
Mục Tinh Thần và Ngự Kỳ Kỳ bị Ứng Tây đuổi giết hơn nửa trường học, các tân sinh viên đang huấn luyện quân sự ở sân thể dục đều nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Ngự Kỳ Kỳ bị Ứng Tây đánh một trận, Mục Tinh Thần tuổi còn nhỏ, xét trên phương diện lần đầu vi phạm, tạm thời không bị áp dụng cách xử phạt thể xác.
Nhưng hai người bị Ứng Tây bắt nuôi mới một đám cá và cua giống trong ruộng lúa nước của Ứng Tây, còn phải viết thêm một bản kiểm điểm 3000 chữ mới được tha.
Không phải Mục Tinh Thần không phản kháng, nhưng cô phát hiện, chiến lực của đại sư huynh nhà bọn họ thật sự có chút đáng sợ.