Sở dĩ Mục Tinh Thần nhất định phải trồng cây ăn quả là bởi vì cô quá thèm uống trà hoa quả.
Thử tưởng tượng ngày mùa hè nóng bức, chịu nóng bên ngoài đến mồ hôi đầm đìa, lúc này mà có một ly trà hoa quả chua ngọt lành lạnh, quả thật là sướng như tiên.
Mấy ngày này, cái gì lượn lờ không thoát được khỏi đầu óc Mục Tinh Thần?
Là dương chi cam lộ, đá bào dưa hấu, là sinh tố dâu tây, nước chanh, là nước dâu tằm, là sinh tố nho sữa, ô long đào.
Những loại đồ uống trên, Mục Tinh Thần chỉ biết nguyên liệu và hương vị đại khái, còn cách làm như thế nào, Mục Tinh Thần không biết.
Nhưng mà không sao, bọn họ có thiên tài phòng bếp đại sư huynh mà.
Tiết giải phẫu buổi tối đã kết thúc từ tuần thứ ba, hiện tại, buổi tối đã là thời gian tự do của Mục Tinh Thần.
Mục Tinh Thần gõ cửa phòng Ứng Tây, vẻ mặt trầm trọng, “Đại sư huynh, em có việc cần anh giúp.”
Advertisement
Ứng Tây còn tưởng rằng có việc gấp gì xảy ra, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Vẻ mặt Mục Tinh Thần trịnh trọng, “Tới đó rồi nói.”
Đương nhiên cũng không thể quên mang tên culi Ngự Kỳ Kỳ.
Tối đó, Mục Tinh Thần và hai vị sư huynh bê một sọt trái cây đến nhà ăn tầng 4.
Giây phút bọn họ xuất hiện ở dưới nhà ăn, Ứng Tây liền biết, việc mà bọn họ tưởng là gấp này, khả năng rất cao chính là con sâu tham ăn trong người tiểu sư muội bọn họ quấy phá.
Mục Tinh Thần: “Đại sư huynh, hắc hắc hắc.”
Ứng Tây: “… Nói đi, muốn ăn cái gì?”
Mục Tinh Thần: “Trà, hoa, quả, lạnh!”
“Trà hoa quả?” Cái này Ứng Tây lại không biết làm, cũng không thể trách anh được. Ở tinh tế, thực đơn đồ ăn truyền thống thất truyền, mấy loại đồ uống kiểu trà sữa này đã sớm không còn nữa.
Mục Tinh Thần: “Em biết nguyên liệu và hương vị, sư huynh giỏi vậy, nhất định có thể làm được.”
Ứng Tây vén tay áo, “Vậy thử xem.”
“Đầu tiên là dương chi cam lộ…”
Dựa theo nguyên liệu Mục Tinh Thần đưa, Ứng Tây thử pha chế theo một vài tỉ lệ, cho đến cốc thứ năm. Mục Tinh Thần uống một ngụm, hương xoài nồng đậm, vị sữa dừa gãi đúng chỗ ngứa, cảm giác mát lành tràn vào khoang miệng, Mục Tinh Thần sảng khoái đến rùng mình.
Mục Tinh Thần vươn ngón tay cái, “Chính là hương vị này! Đại sư huynh đỉnh chóp!”
“Uống ngon vậy sao?” Ngự Kỳ Kỳ tò mò đổ một ly nếm thử, hai mắt trợn to.
Mục Tinh Thần: “Uống ngon không?”
Ngự Kỳ Kỳ liên tục gật đầu, uống ừng ực ừng ực thêm mấy ngụm, “Tiểu sư muội, sao em nghĩ ra được thức uống ngon như thế chứ?”
Mục Tinh Thần cười nói: “Còn có nữa đây này, he he.”
–
Tuần thứ tư, kỳ quân sự của tân sinh viên kết thúc, giấy xin phép học ngoại trú Mục Tinh Thần xin thầy Giả lúc trước còn chưa được duyệt, có điều thầy Giả đồng ý cho cô một ngày nghỉ để cô về nhà.
Mục Tinh Thần tính thời gian, cỏ dị năng mình để lại nhà hẳn là cũng sắp hết rồi, thể nào cũng phải về một chuyến.
Lúc Mục Tinh Thần trở về còn mang theo một sọt trái cây các thầy cho cô.
Thật ra Mục Tinh Thần vẫn muốn trồng các loại cây ăn quả này ở nông trường nhà mình hơn. Chỉ là nhà mình không có đất đai có thể dùng để gieo trồng, cho nên đành tạm thời từ bỏ.
Lúc Mục Tinh Thần về nông trường, Mục Xuyên còn đi chăn dê chưa về, nông trường chỉ còn Chử Chấn, dù sao cũng phải có một người giữ nhà.
Mục Tinh Thần thấy trạng thái tinh thần của Chử Chấn không tồi, “Thế nào, ở đây đã quen chưa?”
Chử Chấn luôn cảm thấy cô gái nhỏ này không giống như một đứa nhỏ. Cô trưởng thành và lý trí như một người lớn, tuy rằng anh ta không tiếp xúc nhiều với Mục Tinh Thần lắm, nhưng không lần nào dám dùng ánh mắt nhìn trẻ con để nhìn cô.
Chử Chấn cười cười, trên khuôn mặt có vẻ thư thái hơn chút so với khi trước còn ở trong ngục, “Khá hơn rồi, năm đó nếu không xảy ra sự cố, cuộc sống về hưu mà tôi dự đoán chính là như vậy.”
Mục Tinh Thần nói: “Thân thể anh tôi có khỏe không?”
Tuy rằng cứ hai ba ngày cô phải video call với Mục Xuyên một lần, nhưng Mục Tinh Thần vẫn không yên tâm.
Cô chưa bao giờ rời khỏi Mục Xuyên lâu như vậy.
Chử Chấn: “Cũng còn khỏe, tôi thấy anh ấy chăm hoa rất khá, hoa hồng trong nông trường nở đẹp lắm.”
Mục Tinh Thần: “Anh ấy thích hoa hồng.”
Chử Chấn: “Cô mới từng này tuổi nên chắc không biết, rất nhiều người trong đế quốc thích hoa hồng.”
Mục Tinh Thần vừa muốn hỏi vì sao, Mục Xuyên đã trở lại.
Bước chân của anh nhanh hơn bình thường một ít, không có vẻ lười nhác như dĩ vãng, “Thần Thần, về nhà mà sao không báo trước với anh?”
Mục Tinh Thần chính mắt nhìn thấy Mục Xuyên mới yên tâm, “Anh!”
Mục Xuyên nhìn Mục Tinh Thần, “Không gầy, xem ra ăn uống không tồi.”
Mục Tinh Thần cười cười, “Mỗi ngày đều có bữa phụ, còn có một người đại sư huynh là siêu đầu bếp, chắc chắn là không thể gầy được.”
Hai người cùng nhau đi vào phòng, Mục Xuyên: “Theo như em nói trong video, học viện này của em cũng khá tốt đấy.”
Mục Tinh Thần: “Đúng vậy.”
Buổi tối, bốn người ăn một bữa cơm, Mục Xuyên xuống bếp. Thật ra tài nấu ăn của Mục Xuyên cũng không tồi, chỉ là lúc trước sinh hoạt khó khăn, không có tiền đi mua nguyên liệu nấu ăn truyền thống, rất ít khi Mục Xuyên có cơ hội vào bếp.
Lần này Mục Tinh Thần chỉ về được một ngày, cô có rất nhiều việc cần làm, phải đi gặp Công Lương Ủy hỏi chuyện tiện thể đổi lấy tập bút ký mới, Công Lương Ủy cũng cho bố trí nhiệm vụ học tập cho cô.
Còn phải để lại đủ cỏ dị năng cho dê bò trong nhà.
Nhân tiện còn phải điền phản hồi việc cải tạo ngoài ngục giam cho Mục Phong và Chử Chấn để nộp.
Mục Tinh Thần chỉ cảm thấy thời gian một ngày chớp mắt đã qua. Rất nhanh đã đến buổi tối, đến lúc phải về trường.
Số 49 vẫn luôn rất dính cô, lần này không gặp suốt một tháng liền, thấy Mục Xuyên bảo nó có chút không vui. Vừa thấy Mục Tinh Thần về đã trực tiếp bổ nhào vào người cô, nhất quyết không chịu rời đi.
Một tháng không gặp, đứa nhỏ này lại không hề lớn lên một chút nào, thật là chậm.
Đến khi Mục Tinh Thần phải đi rồi, số 49 cũng không chịu để cô đi, cứ quấn mãi lấy cô.
Mục Xuyên nói: “Nếu không em đưa nó theo đi, anh cảm giác chỗ cỏ em để lại khả năng là không đủ cho nó ăn.”
Mục Tinh Thần cúi đầu nhìn số 49 đang tủi thân, nghĩ nghĩ, thật ra cũng không phải không thể.
Muốn mang thì chắc chắn không thể chỉ mang một con, những lúc số 49 không có việc gì làm đều có số 48 chơi cùng.
Mục Tinh Thần liền mang cả hai đứa nhỏ đi, dù sao học viện cũng có mặt cỏ đủ rộng, còn có nhiều bạn bè.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
–
Mục Tinh Thần mang theo số 48, 49 đi gặp thầy Giả, tiện thể thông báo.
Thầy Giả nhìn thấy hai con thú nhỏ đều thực sự ngoài ý muốn, “Đây là tinh lộc à?”
Mục Tinh Thần gật đầu, “Hình như là vậy, tự mình chạy đến nông trường nhà em.”
Thầy Giả sờ sờ số 48, nó ngoan ngoãn kêu be một tiếng.
Thầy Giả nhìn về phía số 49 đang ngây ngốc, “Cái này…”
Thầy Giả cũng không biết thân phận số 49?
Mục Tinh Thần nói: “Hai đứa chúng nó chơi với nhau từ nhỏ, em liền mang cả đến.”
Thầy Giả cũng sờ sờ số 49, nó vui sướng dùng cái sừng nhỏ mềm nhẹ nhàng cọ cọ vào thầy Giả, ngây ngô, vô cùng đáng yêu.
Thầy Giả cũng rất thích hai con thú nhỏ này, đồng ý, “Em muốn nuôi chúng nó ở đâu?”
Mục Tinh Thần: “Em chưa nghĩ ra chỗ nào thích hợp.”
Thầy Giả, “Đi theo thầy.”
Thầy Giả mang bọn họ đến phía sau rừng rậm.
Thầy Giả nói: “Ở đây có một khu dành cho đám thú con chơi đùa, rất nhiều thú nhỏ không có cha mẹ đều ở đây. Tinh thú khác sẽ không tới quấy rầy, em có thể cho chúng nó ở đây.”
Mục Tinh Thần phải đảm bảo với số 48 và 49 ngày mai sẽ đến tìm chúng nó, bấy giờ chúng nó mới yên tâm. Nhìn thấy bạn bè mới, số 49 hưng phấn vung chân chạy, xem ra thích ứng rất tốt với ngôi nhà mới này.
Lúc rời khỏi đó, thầy Giả nói: “Kỳ quân sự cho tân sinh viên đã kết thúc, ngày mai bắt đầu chính thức vào học, em đã nghĩ ra nên đi học môn nào chưa?”
Mục Tinh Thần: “Đi học lớp của thiếu giáo Lăng.”
Tuy rằng thiếu giáo Lăng chưa nói, nhưng Mục Tinh Thần đoán nếu ngày mai thiếu giáo Lăng không thấy cô, sợ là sẽ tức giận.
Thầy Giả cười khẽ một cái, chưa nói gì.
Mục Tinh Thần có thời khóa biểu lớp đơn binh tác chiến 1. Một buổi sáng hai tiết, tiết thứ nhất là lớp huấn luyện thể năng và huấn luyện võ thuật của thiếu giáo Lăng.
Sáng đó Mục Tinh Thần đến phòng học võ thuật để tập hợp.
Mục Tinh Thần đến không sớm cũng không muộn, phòng học võ đã có không ít người. Lúc Mục Tinh Thần bước vào, mọi người đang đứng bên nhau nói chuyện.
Sau một tháng huấn luyện quân sự, các tân sinh đều đã gần như quen hết mặt nhau, chỉ có Mục Tinh Thần là một gương mặt lạ.
Thời điểm cô bước vào, mọi người nhìn thấy cô gái trông quá trẻ này thì đều sửng sốt, thậm chí cả phòng có chút yên tĩnh.
Có người cho rằng Mục Tinh Thần đi nhầm, “Bạn gì ơi, có phải cậu đi nhầm phòng học không, đây là phòng học võ 314.”
Mục Tinh Thần nhìn biển số phòng, “Không đi nhầm, tôi cũng học môn này.”
Mục Tinh Thần đi vào trong tầm mắt của mọi người, không coi ai ra gì mà đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Trong đám người vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, “Vụ gì đấy?”
“Chẳng lẽ là bạn học được tuyển thẳng của thiếu giáo Lăng lúc trước?”
“Chẳng phải học sinh tuyển thẳng kia sang hệ Chăn nuôi nuôi dưỡng rồi sao?”
Ngay lúc này, một nam sinh cao lớn có làn da màu đồng cổ đi đến, Mục Tinh Thần nghe thấy có người gọi cậu ta là lớp trưởng, tay cầm một tờ giấy, “Yên tĩnh một chút, chúng ta điểm danh.”
Bạn học trong lớp đều nể mặt cậu ta, không nói chuyện nữa, ai đang ngồi đều đứng dậy.
Mục Tinh Thần cũng nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Lớp trưởng bắt đầu điểm danh, đến cái tên cuối cùng, cậu ta dừng một chút, “Mục Tinh Thần.”
Mục Tinh Thần: “Có!”
Lớp trưởng gật gật đầu, “Bạn học Mục Tinh Thần từ nay về sau sẽ học cùng lớp chúng ta.”
Tiếng thảo luận lại vang lên trong đám người, “Cô ấy là ai vậy?”
“Vì sao trước nay chưa từng gặp?”
Lớp trưởng lại nghiêm túc giữ kỷ luật, “Được rồi, đừng nói nữa, đi ra sân thể dục đi, giáo quan Lăng đang chờ chúng ta ở bên đó.”
Lớp trưởng mang đội ngũ đi về phía sân thể dục.
Trên đường có người tò mò hỏi Mục Tinh Thần: “Bạn Mục này, tôi tên là Túc Thiên. Cậu học cùng chuyên ngành với bọn tôi à? Sao trước nay chưa từng thấy cậu vậy?”
Mục Tinh Thần nhìn cậu ta một cái, vóc dáng của bạn học này rất cao, là kiểu nam sinh như ánh mặt trời, nụ cười sạch sẽ, không có ý xấu gì, mới nói: “Tôi học nhiều ngành, lúc trước không học lớp này.”
Túc Thiên: “À ra là vậy, cậu giỏi thật đấy, cậu học những ngành nào vậy?”
Mục Tinh Thần dừng một chút, chỉ nói câu, “Rất nhiều.”
Túc Thiên thấy Mục Tinh Thần lạnh nhạt nên cũng không hỏi nhiều, đội ngũ đã đến sân thể dục.
Ánh mắt như chim ưng của giáo quan Lăng đảo tới, dừng một lát trên người Mục Tinh Thần mới nói: “Vận động đi, đầu tiên cứ đeo phụ trọng chạy 20km để khởi động đã.”
Trong sân vang lên một mảnh tiếng kêu r3n.
Giáo quan Lăng ném ra một con mắt hình viên đạn, mọi người đành câm miệng đứng thẳng không dám lên tiếng, đáng tiếc đã chậm, giáo quan Lăng đã vô tình mở miệng, “30km.”
Lần này không ai dám lên tiếng.
Ngày học quân sự đầu tiên, biệt danh huấn luyện viên ma quỷ của giáo quan Lăng đã được lan truyền đi khắp nơi.
Tất cả mọi người khởi động tay chân tại chỗ, sau đó thuần thục đeo 100 cân phụ trọng, bắt đầu chạy.
Lúc Mục Tinh Thần đeo phụ trọng, Túc Thiên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện cùng cô, “Cậu có chịu được không?”
“Bọn tôi tốn một tháng mới chậm rãi nâng từ mốc 50 cân lên được. Lúc trước cậu không huấn luyện cùng bọn tôi, nếu không chịu nổi, cậu nhớ nói với huấn luyện viên một tiếng.”
Thật ra lúc Túc Thiên nói lời này, không ít người xung quanh đều đang nhìn Mục Tinh Thần, cũng có bạn học có lòng khuyên cô, “Đúng vậy, cậu có muốn nói với huấn luyện viên không?”
Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn những người này một cái, một tay nhẹ nhàng cầm phụ trọng đeo lên, “Không cần đâu, cảm ơn.”
Nhớ lúc trước cô vung cái cuốc 800 cân cày bừa ngoài ruộng cũng không ngại, 100 cân thì tính cái gì.
Bạn học thấy cô nhẹ nhàng dùng một tay nhấc đai phụ trọng những một trăm cân lên thì vô cùng ngạc nhiên, đến khi thấy cô bước đi như bay, như thể hoàn toàn không có phụ trọng thì càng trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên giáo quan Lăng cũng chú ý đến Mục Tinh Thần, gọi cô, “Mục Tinh Thần!”
Mục Tinh Thần: “Có ạ!”
Giáo quan Lăng: “Đi đeo thêm hai cái đai phụ trọng nữa!”
Bạn học nghe thấy vậy thì hít hà một hơi, đeo thêm hai đai? Là 300 cân?
Huấn luyện viên đối xử với bạn học mới này độc ác quá đi!
Mục Tinh Thần: “Rõ!”
Mục Tinh Thần lại chạy về, buộc thêm hai cái đai lên trên người, gia nhập vào đội ngũ chạy bộ.
Trên người đeo 300 cân mà cứ như thể không tồn tại, các bạn học trơ mắt nhìn Mục Tinh Thần từ chạy từ vị trí đầu tiên đếm ngược đến vị trí dẫn đầu, sau đó bắt đầu dẫn trước nhiều vòng.
Bạn học:……!!!
Cô bạn này đáng sợ vậy sao!
Đến 10 giờ, ánh nắng đã vô cùng gay gắt, tất cả mọi người trên sân thể dục đều đã đổ mồ hôi đầm đìa, thở phì phò, tốc độ cũng chậm lại.
Mục Tinh Thần thế nhưng vẫn còn duy trì tốc độ chạy, các bạn học đã chết lặng.
Cô chỉ còn thiếu hai vòng nữa là chạy xong, mặt trời chói chang, thật ra cô cũng vô cùng nóng. Cả người đều là mồ hôi, có chút khó chịu, còn vô cùng khát.
Đột nhiên, khóe mắt Mục Tinh Thần như là nhìn thấy gì.
Nhìn kỹ lại mới thấy ở chỗ râm mát ở cuối đường chạy có hai người đang ngồi thoải mái, uống dương chi cam lộ lạnh mát ngon miệng, còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào sân thể dục, sao lại giống đại sư huynh nhị sư huynh của cô vậy?
Cô huấn luyện vất vả dưới ánh nắng chói chang, khát sắp chết rồi, bọn họ còn ngồi kia hóng mát uống nước lạnh ngắm cảnh?
Đây mà là người à???
Mục Tinh Thần tức giận, nhanh chóng tiến lên.
Vì thế các bạn học hoảng sợ phát hiện, cái cô bạn kh ủng bố kia thế nhưng bắt đầu tăng tốc!
Mục Tinh Thần tăng tốc chạy xong hai vòng cuối cùng, “Huấn luyện viên, em chạy xong rồi!”
Giáo quan Lăng nhìn cô một cái, lại nhìn thời gian, gật đầu.
Mục Tinh Thần hùng hổ tìm đến hai vị sư huynh đang hóng hớt, lớn tiếng nói: “Em cũng muốn uống!”
Ngự Kỳ Kỳ: “Sư huynh đến thăm em mà thái độ em thế à?”
Mục Tinh Thần ôm ngực: “Hừ!”
Ứng Tây hô biến ra một cái ly từ phía sau, “Cố ý mang cho em đây.”
Lúc này Mục Tinh Thần mới vui vẻ, nhận cốc nước mát ngồi xuống, vui vẻ hút một ngụm lớn, lạnh thấu tim, sướng đến tận óc, Mục Tinh Thần híp mắt, “Quá đã.”
Các bạn học nơi xa: QAQ đây là việc mà người làm được à?