Thiên Kim Thật Không Dễ Chọc

Chương 44

“Phốc —— ha ha ha ha ha ha ha ha ha sinh thời hệ liệt a...”

Phòng bida an tĩnh vài giây, Chu Dương tuôn ra một tiếng cười to, “ Úc ca, làm nhóm thiên kim yêu thầm cậu nhìn xem bộ dáng lúc này của cậu, tớ cười chết, ha ha ha....”

Nói xong hắn còn đứng dậy, cầm di động đi đến đằng trước muốn chụp.

Giang Úc đen mặt, nhìn Vân Lục: “Tớ trước khởi....”

Vân Lục chạy nhanh tiến lên, ngoan ngoãn mà lấy đi trên đỉnh đầu cứng nhắc, sau đó đỡ hắn lên, còn đem hắn hướng phía sau mà  đẩy, nàng muốn chính mình chắn trước mặt Chu Dương, duỗi tay ngăn.

“Đừng chụp, đừng chụp.”

Nàng hôm nay ăn mặc váy, ở trước mặt bọn họ nhỏ xinh đến không chịu được, còn như vậy trực tiếp chắn Giang Úc trước mặt, bàn tay tinh tế trắng nõn không ngừng vẫy.

Chu Dương cười đủ rồi, cầm di động cười xem nàng, sau hắn giương mắt nhìn về phía Giang Úc.

Tay Giang Úc để ở trên vai Vân Lục, vài giây sau, hắn bỏ xuống, cười từ phía sau ôm Vân Lục, kiêu ngạo mà nhìn Chu Dương, “Như thế nào? Hâm mộ?”

Chu Dương cười nhạo một tiếng, “Không hâm mộ.”

Nói xong, hắn xoay người trở về, ngồi xuống ở trên sô pha.

Vân Lục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng bắt lấy tay Giang Úc, đôi mắt Giang Úc buông xuống nhìn nàng, nhưng cho tới bây giờ không có bị người hộ quá như vậy, cảm giác rất mới mẻ. Trong phòng bida ánh sáng thực mờ ám, Vân Lục có điểm không được tự nhiên, nàng nói: “Cậu...”

Giang Úc lười nhác trả lời: “Chuyện nhà cậu là tớ làm cho, hot search là tớ an bài, nhưng đến nỗi cổ phiếu ngã gì đó cùng tớ không có quan hệ gì.”

“Còn có tiêu thụ linh tinh, khả năng này muốn trách cậu dưỡng năm cái ca ca kia, fans quá nhiều, vì thế giận đều hủy bỏ đơn đặt hàng.”

Một hơi toàn nói.

Vân Lục hỏi đều không cần hỏi, toàn minh bạch.

Nàng nhỏ giọng mà ừ một tiếng, “ Cái kia * là cậu sao?”

“Đúng vậy, trừ bỏ bạn trai cậu, còn có ai có cái bản lĩnh kia?” Ngữ khí cực độ tự tin.

Trên sô pha hai cái nam nhân sau khi nghe xong liền cười nhạo một tiếng. Vân Lục lúc này mới phản ứng lại, trong phòng còn có khác người đâu, nàng chạy nhanh kéo tay Giang Úc ra, Giang Úc buông ra nàng, nắm nàng hướng sô pha đi đến.

Chu Dương đứng dậy nhường chỗ, ngồi xuống ở cạnh Hứa Điện, Hứa Điện từ bài trung ngẩng đầu, cười như không cười liếc mắt một cái, sau nói: “Tiểu bạch thỏ, nếu là cậu muốn đi Vân thị,nhưng thật ra hiện tại một cái cơ hội tốt.”

“A?” Vân Lục ngồi xuống, xem Giang Úc liếc mắt một cái, Giang Úc từ hộp đổ một điếu thuốc ra, khom lưng yếu điểm trước, quay đầu cùng Vân Lục nói: “Nhưng thật ra.”

“Hiện giờ Vân thị rung chuyển, đúng là thời cơ đổi mới tốt nhất, cậu chỉ cần ổn định toàn bộ công ty, lại xử lý vài sự tình, liền có thể kéo cha cậu xuống đài.” Hắn hít điếu thuốc, đảo không trừu, chính là thưởng thức, sương khói lượn lờ, mông lung mặt mày.

Vân Lục sau khi nghe xong.

Tự hỏi một lát, cảm giác xác thật là một cơ hội. Nàng dừng một chút: “Tớ đây ngày mai bắt đầu đi làm?”

Giang Úc ngồi thẳng thân mình, hướng chỗ đó của nàng dựa gần, “Đúng rồi.”

Hắn nghiêng thân mình, cánh tay đáp ở mặt sau nàng, nhướng mày xem nàng.

Vân Lục đỏ mặt, dựa vào sô pha, cùng hắn đối diện, đôi mắt mang theo một chút ý cười, Vân Lục bị xem đến mặt đỏ, tầm mắt xoay chuyển, vừa lúc nhìn đến đầu ngón tay hắn, nàng duỗi tay, bắt lấy điếu thuốc, “Tắt đi, đều rớt xong hết rồi rồi.”

Giang Úc cười xấu xa, thân mình rời đi trong chốc lát, đem điếu thuốc bóp tắt ở gạt tàn thuốc, lại trở về, môi mỏng dán môi nàng, lại không có hôn xuống dưới.

Tư thế này mà xem nàng.

Vân Lục hô hấp đều ngừng, thân cận quá, mũi hắn rất đẹp.

Hắn lại cười cười, hôn khóe môi nàng một chút, sau nhẹ nhàng mà hôn.

Bởi vì tư thế là nguyên nhân nên Chu Dương cùng Hứa Điện chỉ có thể nhìn đến hắn nghiêng thân mình, cùng Vân Lục đang nói chuyện. Nhưng là xem cái ót hơi chuyển động.

Còn có một chút tiếng nước.

Hai người bọn họ liếc nhau, đều cười.

Lúc này, di động Hứa Điện vang lên, hắn nghiêng đầu xem một cái.

Hắn ngắn ngủi mà tạm dừng, mới tiếp lên. Sau đó không nói gì, hắn chỉ là bắt lấy mắt kính. Cuối cùng, ngữ điệu điệu vững vàng, “Hả? Tính toán gả cho?”

“chúc mừng cậu.” Nói xong, hắn cúp điện thoại. Di động ném trên bàn, nghiêng đầu tiếp tục cầm lấy bài, ngoạn nhi, không có mang mắt kính mắt đào nặng nề một mảnh.

Chu Dương chen chân vào đá cẳng chân hắn.

Đầu Hứa Điện cũng chưa nâng, thanh âm lười biếng: “Chuyện gì?”

“Kết hôn?”

Ngón tay thon dài thu liên tiếp bài, Hứa Điện gợi lên khóe môi, cực đạm, cực lãnh, cực không chút để ý: “Ừ.”

“Ai da.”

“Nhiều năm như vậy, một chút cũng đều không hiểu cậu, hà tất đâu.” Chu Dương cầm căn xì gà, chơi một lát, đưa cho Hứa Điện, Hứa Điện không tiếp, tiếp tục chơi bài.

Sườn mặt tinh xảo, đôi mắt lại không có độ ấm.

Vân Lục cùng Giang Úc hôn một cái, mặt đỏ hồng mà đẩy ra hắn, nàng cảm giác bên cạnh không khí có điểm không đúng, Giang Úc mới vừa rồi cũng nghe tới rồi chút.

Hắn híp híp mắt, đầu ngón tay lười nhác mà ma sát môi đỏ của Vân Lục, chờ môi màu đỏ mạt xong rồi, hắn dắt tay Vân Lục , đứng lên, nói: “Đi trước.”

Chu Dương sau này dựa, cười nói: “Như thế này liền đi rồi?”

“Ừ.” Giang Úc cầm một bên áo khoác, giũ ra phủ ở trên vai Vân Lục, Vân Lục bắt lấy áo khoác, quay đầu lại chào hỏi chào hỏi.

Chu Dương nhướng mày, gật gật đầu.

Hứa Điện dựa thân mình, cả người lâm vào sô pha, cười như không cười mà giơ tay.

Cực kỳ không chút để ý.

Phảng phất không khí áp lực lúc nãy dường như không phải từ trên người hắn.

Giang Úc vớt lên bật lửa, hướng hắn ném đi, tay Hứa Điện bắt được. Giang Úc nói: “Hút mấy điếu thuốc, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Nói xong, lôi kéo Vân Lục đi.

Vân Lục lập tức đi bộ đuổi kịp, nàng mang tất chân. Mái tóc đen nhánh rối tung trên vai có như vậy trong nháy mắt, có điểm giống bóng dáng người kia.

Hứa Điện mị hạ mắt, sau mới đem mắt kính mang lên.

Hàng lang phòng bida lúc này thực an tĩnh, Vân Lục đi theo Giang Úc chỉ nhìn đến một hai người phục vụ, nhìn thấy Giang Úc liền lập tức cung kính mà khom lưng.

Một đường tới rồi bãi đỗ xe, Giang Úc mở cửa xe, Vân Lục lên xe. Lên xe xong nàng mới hậu tri hậu giác: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Về nhà, chứ đi đâu?” Giang Úc nghiêng nhìn liếc mắt một cái, lại giơ tay đem áo khoác kéo ra, Vân Lục nắm chặt, xe ầm ầm ầm mà chạy ra, Vân Lục mới nói: “Cậu đem đỉnh xe khép lại đi, lạnh quá.”

Giang Úc cười một tiếng, nhấn một cái, đỉnh đóng lại.

Xe một đường tới cửa sau tiểu khu Vân Lục, nơi đó còn có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, hai người từ trong xe xuống dưới, cửa xe của chiếc xe kia cũng mở ra, ngay sau đó nhảy xuống một nữ sinh lớn lên thực đáng yêu, nàng cố hết sức mà kéo kia rương hành lý, sau có thể là kéo bất động, dùng sức mà một đá.

Cái rương ngã trên mặt đất.

Giang Úc đen mặt, đi qua một phen kéo rương hành lý, nói: “Em...”

“Em cái gì a? Chính mình sẽ không về nhà lấy đồ? Còn muốn em đưa tới.” Giang Từ Yừ bóp eo, vài giây sau đột nhiên thăm dò, nhìn về phía Vân Lục.

Vân Lục đang xem đến Giang Từ Từ liền đờ người.

Nàng đến nay còn nhớ rõ cái người bị nàng đẩy đến ngã trên mặt đất, hai đời, bộ dáng khi cái nữ sinh bị ngã trên mặt đất vẫn luôn là cơn ác mộng.

“Uy.” Giang Từ Từ kiêu ngạo mà hô một tiếng. Vân Lục sửng sốt chớp chớp mắt, Giang Từ Từ lại kêu: “Tôi gọi chị đó, chị dám cướp đoạt anh trai tôi từ tay chị Khâu Linh Thải, chị không dám lại đây sao?”

“Câm miệng! Cái gì mà cướp?” Giang Úc đột nhiên lạnh tiếng nói rống, sau hắn thấp tiếng nói nhắc nhở, “Anh đó là cho không....”

Giang Từ Từ xì một tiếng khinh miệt, “Chị ta không biết xấu hổ anh cư nhiên cho không.”

Vân Lục mông vòng mà nhìn bọn họ hai anh em có điểm sảo lên bộ dáng. Nàng ngẩn ngơ, vài giây sau bất đắc dĩ tách ra bọn họ hai cái, “Đừng quậy.”

Giang Úc nhân cơ hội ôm eo nàng, kiêu ngạo địa điểm Giang Từ Từ: "Em về nhà đi.”

Sau xem một cái kia trong xe tài xế, tài xế gật đầu, xuống dưới, đem Giang Từ Từ mang lên xe. Giang Từ Từ kêu vài tiếng thăm dò nhìn chằm chằm Vân Lục.

Vân Lục rất muốn đem mặt cấp hoa lưỡng đạo, tiểu tâm nàng mà cùng Giang Từ Từ đối diện.

Vài giây sau.

Giang Từ Từ chỉ vào Vân Lục, Vân Lục tâm nhắc lên, Giang Từ Từ nói: “Chị... Đối với anh tôi phải tốt, nếu không, tôi cắn chị.”

Vân Lục sửng sốt, “Được.”

“Tạm biệt.” Giang Từ Từ phất tay.

Vân Lục phất tay: “Tạm biệt.”

Xe hơi rời đi, Giang Úc một tay ôm Vân Lục, một tay lôi kéo rương hành lý vào cửa, cũng một đường thẳng mà đến thang lầu, ra thang lầu.

Tới rồi cửa, Vân Lục ấn cảm ứng, vài giây sau, nàng đột nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía rương hành lý bên chân nàng.

Giang Úc đi theo tầm mắt, chân dài hơi hơi đảo qua, đem rương hành lý quét đến phía sau. Vân Lục chớp mắt, đối diện với dài đôi mắt hắn.

“Cậu... Muốn ở nhà tớ?”

Giang Úc ngây người.

Nhìn nàng, hai người đối diện ước chừng ba giây, Giang Úc cằm khẽ nâng, thần tình lạnh lùng: “Như thế nào? Không được?”

Âm thanh Vân Lục yếu đi rất nhiều: “Giống như không quá.... Hành.”

“Đã muộn.” Ta mẹ nó rương hành lý đều mang đến, cậu mau nhận mệnh đi.

Cậu sẽ không đuổi tơa đi được!

Giang Úc khí thế mười phần, bá chiếm nhà nàng ý tứ thực rõ ràng.

Vân Lục nhìn chằm chằm cảm ứng suy nghĩ một chút, sau đỏ mặt, ấn. Cửa rốt cuộc mở, Vân Lục dẫn đầu vào cửa, lại đem áo khoác trên vai bắt lấy, treo lên. Giang Úc lôi kéo rương hành lý vào phòng ngủ phụ, vào vài giây lui về phía sau vào phòng ngủ chính, đem rương hành lý hướng bên trong một đá, rồi nhìn đến Vân Lục còn ở chỗ treo áo khoác, hắn nhướng mày: “ áo khoác lần trước đâu?”

Vân Lục buông lỏng tay ra, xoay người nói: “Kêu dì cầm đi giặt.”

“Tớ giúp cậu phủ chăn nha.” Vân Lục nói, đi hướng phòng ngủ phụ, còn không có đi vào, cánh tay đã bị bắt lấy, thân mình bị lôi kéo, kéo đến phòng ngủ chính.

Nhìn phòng quen thuộc, Vân Lục chớp chớp mắt.

Lời nói còn chưa nói, Giang Úc tay liền che đôi mắt nành, thấp giọng nói: “Bạn trai cùng bạn gái ngủ chung.”

Hắn tay thực nặng, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Vân Lục bên tai đều nặng, nàng duỗi tay bắt lấy bàn tay hắn kéo xuống. Giang Úc buông lỏng ra.

Chính là lại ôm eo, cúi đầu hôn hôn mặt nàng.

“Liền nói như vậy định rồi.”

Vân Lục: “.....”

Nói định cái gì a.

Buổi tối.

Vân Lục tắm rửa xong, xoa tóc, vốn định đến phòng khách, nhưng là tưởng tượng đến Giang Úc ở bên ngoài trên sô pha xem notebook, bước chân liền ngừng.

Không đi ra ngoài, một người ở trong phòng chuyển lau tóc.

Bởi vì này căn hộ mua không nghĩ tới có một ngày hắn ở, cho nên không có an bài nhiều một gian phòng, chỉ có hai phòng đơn giản. Cho nên xem văn kiện xem máy tính đều đến ở phòng khách, nghĩ đến đây, Vân Lục cầm lấy di động, tìm kiếm một nhà quen thuộc công ty, cùng người nói chuyện nhà dưới gian.

Nói chuyện nàng liền quên mất bên ngoài còn có một Giang Úc, chờ nói xong, nàng đã mệt nhọc. Trực tiếp nằm trong ổ chăn, kéo chăn, nghiêng thân mình liền ngủ.

Phòng khách.

Ngón tay trên bàn phím liền ngừng, Giang Úc xoa nhẹ cổ, thân mình dựa sopha, chân dài trực tiếp để ở trên bàn trà, sau đó hắn nhìn đồng hồ.

11 giờ rưỡi.

Hắn ninh hạ mi.

Người đâu?

Tắm rửa một cái đến bây giờ?

Nghĩ vậy hắn đứng dậy, một bên cởi ra cúc áo sơmi, vừa đi tiến phòng ngủ chính, bên trong chỉ có ánh sáng đèn ngủ.

Trên giường phình phình.

Người đã ngủ rồi.

Hắn đi đến mép giường, vài giây sau, khom lưng.

Kéo ra một chút chăn, lộ ra bên trong một bộ mặt ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp.

Nàng cung thân mình, áo ngủ chảy xuống bả vai, lộ ra da thịt trắng nõn. Đôi mắt hắn tối sầm vài phần, bắt lấy chăn nhẹ nhàng lôi kéo, ánh mắt lướt qua vòng eo, khuất chân dài, váy kề sát đùi tuyết trắng. Nàng tuy rằng tuyển rắn chắc váy ngủ, nhưng váy ngủ chung quy là váy ngủ...

Khuất cái thân.

Cong cái eo.

Chỗ cần lộ đều lộ.

Nhìn trong chốc lát, Giang Úc đem chăn kéo lại.

Theo sau xoay người, bắt đầu cởϊ áσ sơmi, xoay người lại mở rương hàng lý, từ bên trong lấy ra áo ngủ màu đen rồi vào phòng tắm.

Rốt cuộc là địa phận của nữ sinh trong phòng tắm đều mang theo một mùi hương nhàn nhạt. Hắn tắm rửa, rửa mặt hoàn thành, xoa tóc đi tới, phòng ngủ chính vẫn luôn có ánh sáng màu cam của đèn ngủ, hắn đi bên ngoài dùng máy sấy tóc làm khô tóc, trở về đã là nửa giờ sau.

Hắn đi đến giường bên kia, ngồi xuống, áo ngủ phần chỗ ngực bị ướt, lộ ra một chút hoa văn rõ ràng cơ bắp. Hắn nằm xuống thẳng tắp như vậy.

Bên tai tại đây động tác, hơi hơi đỏ lên, bên cạnh người mang theo mùi hương thanh mát ập vào trước mặt. Giống mùi sữa tắm, hắn trườn cái thân mình, nửa giây sau, ôm lên vòng eo tinh tế.

Thân mình gần sát.

Gắt gao.

“Ngủ ngon.” Giang Úc nhẹ giọng nói.

Trong ổ chăn quá ấm áp, Vân Lục đang ngủ liền hướng địa phương ấm áp cọ đi, cọ tới ngực, cằm, sau cảm giác không đúng lắm, mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt là một cổ thon dài, hướng lên trên là hầu kết, lại hướng lên trên, một đôi mắt hẹp dài mang theo một chút buồn ngủ híp lại nhìn nàng.

Vân Lục sửng sốt phản xạ tính muốn thét chói tai.

Nam nhân tiếng nói ra: “Hửm?”

Giang Úc!

Thấy rõ diện mạo sau, âm thanh Vân Lục áp trở về trong cổ họng, nàng chớp chớp mắt, môi mỏng Giang Úc liền đè ép xuống dưới, giây tiếp theo, nàng phiên thân, nam nhân đè ở trên người nàng, trằn trọc đến hôn. Vân Lục khẩn trương mà bắt lấy cổ áo hắn, hồi lâu, Giang Úc mang theo một chút thở dốc, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Vân Lục ấp úng ra tiếng.

Trong phòng đồng hồ báo thức vừa lúc vang lên, nàng hôm nay muốn đến Vân thị, lập tức xoay người, Giang Úc cũng tùy ý để nàng trốn, hắn dựa vào đầu giường, ngực phập phồng, hầu kết lăn lộn.

Bình phục trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Thực mau.

Vân Lục ở trong phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đỏ mặt nắm tóc ra tới, đi tủ quần áo lấy quần áo. Giang Úc dựa vào cửa sổ trên vách tường, gọi điện thoại, hắn còn ăn mặc áo ngủ, thân hình cao lớn còn có khuôn mặt tuấn tú. Vân Lục lấy quần áo sau đóchạy trốn phòng ngủ phụ đổi.

Thay đồ xong mở cửa, Giang Úc đang ở khấu tay áo, giương mắt nghiền ngẫm nhi cười: “Như vậy xem ra, tớ chiếm phòng của câj?”

Vân Lục há miệng thở dốc, “Cậu... cậu cũng biết hả?”

Ý cười vừa thu lại, trừng nàng liếc mắt một cái. Kéo tay áo, tiến lên, lôi kéo cổ tay của nàng, mang theo nàng đến phòng bếp, đem nàng đẩy mạnh đi, hung hăng nói: “Làm bữa sáng.”

Vân Lục lảo đảo, dừng một chút, chạy nhanh động thủ, bắt đầu làm bữa sáng.

Ăn qua bữa sáng, hai người xuống lầu, Giang Úc đưa Vân Lục đi Vân thị bất quá bởi vì là sớm, xe thể thao chắn ở nhập công ty nhập khẩu.

Vân Lục nhìn chiếc xe bất động, cùng Giang Úc nói: “Tớ chính mình đi vào là được.”

Cũng tiến được vài bước. Tay Giang Úc ở trên cửa sổ, gật gật đầu, lại nói: “Tớ hôm nay sẽ tương đối vội, đêm nay không nhất định trở về.”

“Được.” Vân Lục mở cửa xe, xuống xe, hướng cao ốc đi đến.

Bên người lui tới đều là vội vàng chạy đến đi làm, không ai chú ý tới nàng, nhưng là chờ thang máy liền không giống nhau. Công nhân thang máy xoát xoát mà nhìn nàng.

Thiên kim Vân thị.

Nàng thật sự tới công ty.

Vân Lục biết rất nhiều tầm mắt quét nàng, nàng đi thật sự thẳng, mắt nhìn thẳng. Cũng không dám đi xem các biểu tình, bởi vì không biết sẽ từ trong mắt của họ nhìn đến là cái gì.

Cho nên dứt khoát không đi nhùn, cũng may thang máy càng lên cao người càng ít, thẳng đến đến tầng cao nhất. Cửa thang máy mở, Vân Lục đi ra thang máy, tiếp đãi nàng là người của Vân Xương Lễ trong đó một người là trợ lý nữ

Nữ trợ lý họ Dương, từ Vân Xương Lễ tiếp quản xí nghiệp liền vẫn luôn ở bên hắn là người công tác. Nàng thực rõ ràng là đứng ở bên Vân Xương Lễ, mang theo Vân Lục vào trong đó một gian văn phòng, lấy ra một phần hợp đồng, đưa cho Vân Lục, đôi mắt mang theo mấy phần khinh thường: “Phân hợp đồng này gác lại thật lâu, vẫn luôn không thành công, nếu ngài có tin tưởng, liền đi nói chuyện.”

Nói xong, kiêu ngạo ném ở Vân Lục trước mặt, dẫm lên giày cao gót liền đi ra ngoài.

Vân Lục cầm lấy bản hợp đồng kia, còn không có xem, cửa liền lại lần nữa bị đẩy ra, Vân Lục ngẩng đầu. Ngoài cửa đứng một nữ nhân, nàng thăm dò, chần chờ nói: “Vân tiểu thư,trong tay cháu là bản hợp đồng kia, là không có khả năng hoàn thành, ba cháu cho cháu ra oai phủ đầu đâu, cháu đừng tiếp.”

Vân Lục lại xem một cái bản hợp đồng kia, mặt trên tìm kiếm công ty hợp tác thế nhưng là Giang thị. Vân thị như thế nào có bổn sự cầu hợp tác này, Vân Lục ninh hạ mi, quả nhiên là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nàng chần chờ đối nữ nhân kia cười nói: “Tốt, cảm ơn.”

“Không khách khí.” Nữ nhân nói xong, chạy nhanh đi, thuận tiện đóng cửa lại.

Vân Lục thả hợp đồng xuống, không phản ứng, mở một phần hợp đồng khác trên hàn, từng cái mà xem qua đi, thập phần bình tĩnh.

*

Giang thị.

Giang Úc vừa ra thang máy, bí thư liền tiến lên, trong tay phủng hành trình biểu, bắt đầu nói hắn hành trình. Giang Úc đẩy cửa văn phòng ra.

Đi vào, đầu ngón tay mở mấy cúc áo sơmi, suy nghĩ một chút, hỏi: “ lúc trước Vân thị có phải hay không có một hạng mục rác rưởi?”

Bí thư sửng sốt.

Hắn là Giang Lục bí thư, theo mấy năm, chưa thấy qua cái hợp đồng rác rưởi gì, nhưng là hợp đồng Vân thị cầu hợp tác rất nhiều. Hắn nói: “Có rất nhiều hạng mục tưởng cùng chúng ta hợp tác, nhưng là chúng ta sẽ không theo loại tập đoàn này hợp.....”

“Đi tìm ra.” Giang Úc chân thật đáng tin địa đạo.

Bí thư chần chờ nửa ngày, “Được.”

Ra cửa liền đi xử lý.

*

Dương trợ lý đã biết được vị thiên kim này không có đi xử lý bản hợp đồng kia, nàng ở trong văn phòng cười lạnh một tiếng, trình độ như vậy còn tưởng cùng Vân tổng đoạt vị trí tổng tài. Quả thực là nằm mơ, kế tiếp phải nhìn nàng mà chê cười. Ha hả. Vân tổng nỗ lực như vậy nhiều năm, Giang thị cũng chưa đáp ứng hợp tác, huống chi là kẻ hèn thiên kim Vân thị.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, nàng vươn ngón tay tiếp lên, ngọt ngào nói: “Xin chào, đây là phòng tổng bộ bí thư Vân thị.”

Kia đầu, một cái giọng nam truyền đến: “Xin chào, Giang thị tập đoàn chúng ta hèn mọn cầu hợp tác.”

Dương trợ lý mở to hai mắt: “.....”

Cái gì?

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha thượng chương chưa nói rõ ràng, Lí Viên vòng người là không biết từ hôn, bởi vì không có bốn phía tuyên truyền, hậu kỳ các nàng liền sẽ đã biết.

Theo sau, lại tôn sùng ca ngợi điện văn 《 thế thân 》 ở chuyên mục, moah moah.

Bơ: Dạo này bận bịu quá hic, bỏ thi 1 tiết giờ có bài giữa kì thêm văn nghệ nữa nên quên mất mà mình có edit truyện luôn, mọi người thông cảm nhiaaaa

Bình Luận (0)
Comment