Thiên Kỳ Truyện

Chương 14

Từ xa đã thấy mùi hương hoa ngào ngạt, đưa mắt nhìn thấy hoa đủ sắc màu, cỏ biếc xanh từng thảm lớn, hoa đua nhau khoe sắc, muôn màu tươi sáng. Bước vào trong vườn hoa, cô thấy tâm trạng phấn chấn hẳn lên. Một khu vườn muôn hoa đua nở, quả thực rất đẹp. Nhưng cô lại để ý đến một cây hoa lan ở góc vườn. Cây hoa lan ấy có chút mê hoặc. Hoa chỉ mới hé, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Nụ hoa nhỏ, cành xếp thành vòng, nhìn rất lạ mắt.

Cô đang trầm ngâm ngắm cây hoa lan đó, không để ý tới đang có người nhìn mình. Đó là Thái hậu, bà đã bắt gặp cô đang đứng ngắm cây hoa lan đó. Bà có chút hiếu kì, bước tới hỏi Thiên Kỳ:

- Tiểu thư Tư gia thấy cây hoa lan này có điểm gì đặc biệt sao?

- Thái hậu vạn phúc kim an - Cô vội hành lễ.

- Không cần đa lễ đâu, trả lời câu hỏi của ta đi.

- Vâng. Tiểu nữ thấy, chỉ nhìn sơ qua thì cây lan này không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kĩ mới thấy nó có những thứ mà các loại hoa khác không có được.

- Vậy sao? Nói ta nghe xem.

- Cây hoa này có cành hoa đan xen nhau thành vòng, nhưng nhìn rất tự nhiên không giống như sắp đặt, nụ hoa phân bố hài hòa, các nụ hoa tuy chỉ mới hé, nhưng đã có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, tinh khiết, rất dễ chịu. Nó không phô trương, nên chỉ khi ta để ý kĩ mới thấy cây hoa này rất đặc biệt.

Nghe Thiên Kỳ say sưa nói, Thái hậu có chút bất ngờ. Tiểu khả ái này thú vị đó a. Bà mỉm cười với câu trả lời kia. Tuy không khoa trương nhưng ở nữ tử này có cái gì đó rất thú vị, rất đặc biệt, không giống với các thiên kim tiểu thư khác.

Thiên Kỳ bỗng nhận ra mình nói hơi quá đà, bèn dừng lại lễ phép nói:

- Tiểu nữ nhiều lời, xin Thái hậu thứ lỗi.

- Không sao, không sao. Nhìn nhận một sự toàn diện, tinh tế, tỉ mỉ. Đáng khen, đáng khen.

- Chỉ là một điều nhỏ nhoi, không đáng để Thái hậu khen thưởng.

- Khiêm tốn rất tốt, ta đi trước, có duyên sẽ gặp lại.

- Cung tiễn Thái hậu.

Đứng cùng Thái hậu khiến rất nhiều người chú ý đến cô. Nhiều ánh mắt ghen ghét, cũng có một số ngưỡng mộ. Thái hậu rời đi. Cô đứng đó một mình vì Sương nhi không được phép vào đây. Cô bước đi, hương hoa đào thoang thoảng bay thôi thúc cô bước vào vườn đào này. Cô cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, cảnh tượng này cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, đi đến cuối khu vườn cô gặp một gốc đào rất lớn. Đến lúc này cô nhận ra, đây là cảnh tượng mà cô thấy trong mộng cảnh trong lúc chơi đàn. Nữ tử ấy ngồi dưới gốc đào này, cánh hoa đào cũng bay như lúc này. Đang mơ mộng trong khung cảnh ấy, cô đột nhiên thức tỉnh, trên cây đào kia, có ai đó đang ngồi.

Một nam nhân đang ngồi trên cành đào, uống rượu, có vẻ nam tử này không nhận ra cô đang ở đây. Cô lặng lẽ rời đi, không ngờ nam tử kia đã nhận ra cô ở đó, hắn cất tiếng gọi:

- Này nữ nhân, cô đứng đó từ khi nào?

- Cũng chỉ mới đây thôi.

- Định rời đi mà không nói lời nào sao?

- Không dám làm mất nhã hứng của vị đây.

- Thú vị đó, danh của ngươi là gì?

- Danh của ta, ngài biết làm gì?

- Có cái gì trên đời mà bổn vương không biết được sao?

Cô không tin được, lại là một vương gia? Mới vào trong cung chưa được một ngày đã đụng mặt hai vương gia. Cô đành đáp lại cho yên lành:

- Tiểu nữ danh Tư Thiên Kỳ, Tam tiểu thư Tư gia.

- Thì ra là tẩu tử tương lai. - Hắn nói nghe có vẻ đang vui, nhảy xuống khỏi cây đào, đứng trước mặt cô.

- Cho hỏi ngài là…

- Ngụy vương gia, sau này chúng ta là người một nhà, tẩu không cần khách khí. Tẩu có vẻ đang bị lạc ha, để ta đưa tẩu về. - Chẳng kịp cho cô đáp, Ngụy vương đã lôi tay cô đi.

Cô vừa chạy theo Ngụy vương, vừa suy tính. Người một nhà sao? Ta muốn né còn chẳng được đây. Bỗng nhiên, Ngụy vương dừng lại, có ai đó đang đứng kia. Ngụy vương có vẻ vui:

- Chào hoàng huynh.

- Đệ đi phá ở đâu về? – Giọng nghiêm nghị.

- Đệ dẫn tẩu tử đến cho huynh này, còn không cảm tạ, lại trách móc đệ.

Nam nhân kia ngó qua cô. Là hắn ư? Không xui xẻo đến vậy chứ?! Ngụy vương gia nói như vậy có nghĩa là nam nhân ở Tần Nghi lầu kia chính là Lệ vương gia sao?

Có vẻ như Lệ vương cũng nhận ra cô, hắn nhìn cô, nói đúng hơn là nhìn vào tay cô, đang bị Ngụy vương gia nắm chặt. Hắn nói:

- Tay bị phu quân tương lai nắm thì giật ra cho bằng được, còn nam nhân khác thì còn không chịu bỏ ra.

- Thỉnh an Lệ vương gia.

- Cô không nghe ta nói gì à?

- Nếu tay ngài sắp bị người ta bẻ gãy, ngài có cố gắng giật ra hay không?

Thấy được ánh mắt của Lệ vương, Ngụy vương buông tay cô. Cô nhân lúc đó để trốn khỏi hai vị vương gia này:

- Sắp đến giờ tham dự yến tiệc tối nay, tiểu nữ xin phép về chuẩn bị.

Cô rời đi thật nhanh, cô nhận thấy ánh mắt Lệ vương liếc nhìn cô, nó sắc, cứ như muốn giết cô luôn vậy. Cô rời khỏi tầm mắt họ, rồi chạy nhanh về nơi tổ chức yến hội. Tim cô đập rất nhanh, cô đang rất sợ. Cô nghĩ mình không thể sống một đời với người như vậy được. Phải từ hôn, bằng mọi cách!

Bình Luận (0)
Comment