Thiên Kỳ Truyện

Chương 17

Trời nhá nhem tối, ba người chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, cô định trèo tường ra khỏi Tư gia nhưng mà cô đã gặp phải trở ngại. Nô tỳ thân cận của Tam di nương cứ lởn vởn quanh cửa của An Kỳ phủ. Cô đi ra bây giờ chắc chắn ả ta sẽ báo lại cho chủ tử của ả. Cô liền bảo Tuyết nhi ra ngoài, đánh lạc hướng của ả. Cô thuận lời trốn khỏi Tư gia, đi qua cổng thành, cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng thích thú.

Đường đông đúc, người chen chúc nhau qua lại, hai bên đường đầy rẫy những quán ăn, đồ lưu niệm xinh xắn. Cô đi hết quán nọ quán kia, ghé bất cứ quán nào thấy thích:

- Ông chủ cho một phần bánh bao nhân đường, 3 xiên kẹo hồ lô, 1 đĩa bánh quế hoa, 3 chén canh dưỡng nhan, 6 chén canh yến sào, cho thêm 3 phần hoa quả nữa.

- Công tử xin đợi lát.

Hai nha hoàn đứng đằng sau ngơ ngác, cô toàn gọi đồ ăn vặt, theo khẩu vị, chẳng món nào vào với món nào. Chỉ 1 khắc sau, thức ăn được dọn lên. Cô tay cầm chiếc bánh bao, tay kia cầm xiên kẹo, cắn mỗi thứ 1 miếng. Hết bánh bao lại sang bánh quế, cô ăn như chưa từng được ăn vậy. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi được ăn no thế kia, ai nhận ra cô là Tư Tam tiểu thư chứ?

Ăn uống xong, cô không ra thẳng bờ sông ngắm hoa đăng, cô lại hỏi đường và rẽ vào một dược quán. Cô vào dược quán, trong nay đậm mùi thuốc, không ngửi quen thì sẽ thấy rất khó chịu. Cô bước vào hỏi chủ quán:

- Ông chủ, có thể bán cho ta một vài loại dược được chứ.

- Được, được, cho hỏi công tử muốn mua loại dược thế nào?

- Ta không thông thạo về dược, nhưng đại thúc có thể bán cho ta theo tác dụng của nó được chứ?

- Được chứ, công tử muốn tác dụng thế nào, cứ nói, ta sẽ tìm dược phù hợp cho công tử.

- Được, ta muốn có các loại thuốc có tác dụng như sau: gây buồn ngủ, gây choáng, gây ảo giác, gây tê liệt toàn thân, khiến người dùng dược tắt thở nháy mắt và thuốc giải của các loại vừa nêu trên.

- Cho hỏi công tử mua nhiều độc dược như vậy để làm gì?

- Ayyo, ta đi phiêu du khắp nơi, mấy thứ này đâu thể thiếu.

- Công tử chờ một lát, dược tới ngay, ta sẽ hướng dẫn công tử cách dùng.

- Được, nhờ vào đại thúc.

Theo yêu cầu của cô đại thúc kia mang dược ra nhanh chóng. Theo lời của ông ta, đây đều là độc dược mạnh, có hiệu quả nhanh chóng. Ông ta còn tặng kèm cho Thiên Kỳ một bộ ngâm châm, ông nói sẽ có ngày cô dùng đến nó.

Ra khỏi dược quán đó, cô vẫn chưa chịu đi ngắm hoa đăng khiến cho hai nha hoàn của cô có chút nghi ngại:

- Quận chúa, không phải người muốn đi ngắm hoa đăng sao, sao giờ lại ghé vào dược quán mua độc dược, rồi giờ lại tiếp tục đi. Người định không ngắm hoa đăng nữa sao?

- Ta mua dược phòng thân, nữ nhân như ta chân yếu tay mềm, không có khả năng kháng cự khi gặp chuyện bất trắc, nên cẩn thận thì hơn.

- Vậy giờ người đi đâu nữa vậy?

- Ta sẽ đến Xà sơn.

Sương nhi và Tuyết nhi nghe đến đây không tin vào tai mình nữa, chủ tử của họ muốn đến Xà sơn? Xà sơn là một ngọn núi rất nguy hiểm, cả kinh thành này không ai là không biết sự nguy hiểm của nơi này. Xà sơn - lãnh địa của hàng vạn loài rắn, toàn là rắn độc, một khi nhiễm độc chỉ còn đường chết, tại sao chủ tử của họ lại muốn tới đó chứ? Mớ độc dược kia có hiệu quả với độc xà ở đây sao?

Họ đang hoang mang không hiểu gì thì Thiên Kỳ đã đi trước một đoạn, họ vội vàng chạy theo ngăn cản Thiên Kỳ:

- Quận chúa, người đến đó làm gì, nguy hiểm lắm.

- Ta đâu ngốc tới nỗi đến đó nộp mạng.

- Vậy người đến Xà sơn làm gì?

- Ta đến thỉnh giáo một vị.

Trong dược quán, thấy Thiên Kỳ có hứng thú với độc dược ông chủ đã nói với cô nơi luyện ra những độc dược chết người này. Ông ta nói, độc dược có độc tính mạnh rất hiếm có, trong kinh thành này người luyện ra nó chỉ có Dược sư già ở trên Xà sơn mà thôi.
Cô cảm thấy có chút thú vị, nên đã đi thẳng tới Xà sơn xem vị tiên nhân đó là ai. Hơn nữa, trên cao ngắm hoa đăng cũng rất đẹp.
Thế là hai nha hoàn của cô không ngăn bước chân của cô được. Đi đến đâu cô cũng hỏi đường, gặp chỗ nào không nhớ cô lại hỏi. Khi bị hỏi ai nấy đều khuyên cô không nên đi, nhưng thấy cô vẫn quả quyết muốn đi, họ đành chỉ đường cho cô.

Sau một khoảng thời gian lặn lội tìm đường, cô đã đến được chân núi Xà sơn. Cố ngó quanh, thấy lấp ló sau lùm cây có ánh đèn, biết có người cô vui vẻ, cô tiếp tục bước lên. Đằng sau Sương nhi sợ xanh mặt, Tuyết nhi thì đỡ Sương nhi.

Trời tối dần, ở đây cây cối rậm rạp, cô cũng có chút sợ hãi, nhưng không hiểu sao cô vẫn bước tiếp được. Cô bước hụt, có một thứ gì đó dài dài, quấn vào chân cô, cô giật mình hét lớn:

- Aaaaaaaa!

- Quận chúa, người sao vây?

Trời tối, cô chỉ thấy le lói có ánh đèn. Cơ thể cô cảm thấy nặng trĩu, mắt không mở được nữa dù đã rất cố gắng, chân tay tê liệt, không thể cử động. Cô nhận ra mình đã bị rắn độc cắn.

Cô ngất đi, không còn cảm giác gì nữa. Nhìn cô lúc này trông rất tệ, toàn thân đổ mồ hôi, người lạnh toát, Sương nhi và Tuyết nhi ngồi bên không biết làm gì. Đột nhiên, có một luồng sáng xuất hiện, từ cây đuốc phát ra ánh sáng đỏ rực. Một người phụ nữ trung niên bước tới. Bà ngồi xuống, cầm tay cô lên bắt mạch, nhìn sắc mặt bà có vẻ đang lo lắng, bà nói:

- Mau dìu cô ta về nhà của ta.

- Vâng thưa đại thẩm- Sương nhi và Tuyết nhi giờ chỉ biết nghe theo lời bà. Truyện đăng tại: Bạch Ngọc Sách

Cô được đưa về một căn nhà nhỏ ở lưng đồi, nơi đây chính là chỗ mà ông chủ dược quán nói, chính là nơi ở của dược sư luyện độc dược. Không hiểu tại sao bà lại chọn sống ở một nơi nguy hiểm như vậy, nhưng bà đã đưa cô về đây chữa trị nên chắc chắn không phải người xấu.

Bình Luận (0)
Comment