Thiên Kỳ Truyện

Chương 43

__Trong kí ức của Ninh Nhiên__

Một năm sương giá lạnh lẽo tại Huyễn Băng giới, một cô nương tới chính điện tìm Tam Chân Huyễn Túc. Mục đích của cô tới đây là muốn một viên Tử Băng. Viên Tử Băng này được luyện từ Cẩm Băng Thạch, giúp tu luyện vượt cảnh giới một cách an toàn, hỗ trợ tăng khả năng dùng Dị năng đối với các pháp sư dùng Dị năng hệ Băng.

Viên Tử Băng đó, cô nào biết ngoài Cẩm Băng Thạch nó còn chứa một con quỷ. Con quỷ nằm trong Tử Băng chỉ bị khắc chế bởi sự thành thật trong tình yêu, thứ mà cô lúc này không có được.

Túc Tam trong điện, vẫn khuôn mặt đó, vẫn giọng nói đó. Nhưng lúc này Ninh Nhiên lại không nhận ra sự dịu dàng của hắn dành cho cô. Mọi thứ cô yêu cầu đều được hắn đáp ứng, Hắn vẫn luôn yêu và nuông chiều cô hết mực, dẫu cho sự ương bướng khó chiều này làm bào người khó chịu.

Lần này cũng đâu phải ngoại lệ, viên Tử Băng một bảy trăm năm mới có một viên, nó được coi là vô giá, mà chỉ qua một câu nói của Ninh Nhiên, viên Tử Băng đó nói cho là cho, mà còn là cho không nữa.

Tử Băng được cất giấu ở trên đỉnh của ngọn núi cao nhất Huyễn Băng giới. Ngọn núi này là thứ duy nhất ở Huyễn Băng giới không thuộc quyền kiểm soát của Tam Chân Huyễn Túc. Đường lên núi vô cùng gian nan hiểm trở, nhưng đôi trẻ lúc ấy đâu biết sợ là gì. Nói đi là đi, thật dễ dàng.

Đỉnh núi hiểm trở kia chỉ cho người ta qua dễ dàng ở một phần ba chặng đầu, hai phần ba còn lại bắt đầu gian nan. Một nữ tử Băng tộc, từ khi được sinh ra không biết lạnh là gì, nhưng đến với đỉnh núi quái lạ này, cái lạnh mà cô được miễn dịch từ bé không phải là thử thách lớn nhất. Thử thách lớn nhất chính là những quái thú, những vực thẳm.

Trong kí ức của Ninh Nhiên, nhưng gian khó ấy trong tâm trí Ninh Nhiên thật mơ hồ, chẳng nhớ rõ, những gian nan ấy chỉ thoáng qua, tất cả chỉ mờ ảo, dường như gian khó ấy chả là gì. Nhưng trái lại, có một kí ức khắc sâu trong tâm trí cô sâu sắc lạ thường.

Tại vực thẳm cuối cùng, ải cuối cùng để tới nơi cất giấu Tử Băng. Nơi đây buộc phải bỏ lại một mạng người mới có thể đi tiếp. Hai người, ai cũng muốn sống, nhưng lại không muốn hy sinh ai cả. Tuy rằng rất muốn có Tử Băng kia, nhưng Ninh Nhiên cũng không muốn Túc Tam phải chết vì mình. Hai người vì vậy mà cùng bước tiếp, bước qua một cây cầu cũ nối liền hai vách núi.
Chầm chậm từng bước đi, Ninh Nhiên nhớ lại mà tim vẫn đập nhanh vì sợ hãi. Túc Tam đi trước, Ninh Nhiên theo ngay sau, cây cầu lắc lư, nghe tiếng dây cọ vào cột gỗ nghe cót két, tiếng âm thanh ấy nhớ lại mà vẫn thấy rợn người. Túc Tam bước xuống khỏi cầu trước, chưa có chuyện gì xảy ra, cả hai mừng thầm.

Nhưng đột nhiên, dây cầu đứt, Ninh Nhiên vẫn đứng trên cầu chưa kịp bước lên. Ninh Nhiên sợ hãi, hét lớn, âm thanh vang vọng khắp vùng núi hoang vu, lạnh giá. Tưởng chừng Ninh Nhiên đã bỏ mạng nơi đây, nhưng không Túc Tam đã kịp nắm lấy tay cô. Túc Tam, cố giữ cái vẻ mặt bình tĩnh, trấn an Ninh Nhiên:

- Không sao, ta kéo cô lên, đừng sợ, nắm chắc lấy.

- Ừm.

Nhưng hai người đâu vượt qua ải cuối dễ như thế. Nơi Túc Tam đang đứng, là một tảng băng thường, nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Với tình hình này, với sức nặng của hai người thì sớm muộn tảng băng kia cũng tách rời khỏi vách núi.

Rắc, rắc! Tiếng động này chẳng lành chút nào, tảng băng sắp vỡ rồi, và cả hai sẽ cùng bị tảng băng kia vùi thây nơi núi tuyết lạnh lẽo. Nhưng dòng suy nghĩ ấy, Ninh Nhiên tuyệt vọng, dù sao cũng phải chết, đến đây cũng là ý của cô. Lựa chọn của cô lúc này là cứu một mạng, và mạng đó là của Túc Tam. Cô buông tay, nhắm mắt, chuẩn bị sẵn sang để ra đi…

Một tiếng thét thất thanh khiến cô phải bừng tỉnh:

- Ninh Nhiên, nàng làm cái gì thế, ta nói là ta sẽ kéo nàng lên, không nghe gì sao?

- Từ bỏ đi, cưu lấy cái mạng của người, còn ta đây là tự nguyện.

- Nàng điên rồi, nàng chết thì ta sống có nghĩa gì chứ?

Câu nói kia khiến Ninh Nhiên kinh ngạc, thì ra trước kia hắn không nói đùa. Điều hắn nói lại là sự thật, tiếc rằng ta lại nhận ra nó quá muộn màng. Ninh Nhiên không phải là vô cảm, cô cũng biết yêu chỉ là cô đã giấu đi những cảm xúc ấy. Từ khi còn nhỏ mẫu thân đã luôn căn dặn cô không được để tình cảm ảnh hưởng đến việc lớn sau này. Một là giữ cho riêng mình, không để ai biết và dần quên nó đi, hai là gạt bỏ nó, không chấp nhận nó, không cho phép bản thân rung động. Ninh Nhiên từng nghĩ rằng mình sẽ gạt bỏ đi nhưng giờ cô đã hiểu mình chỉ có thể giấu, còn gạt bỏ thì lại không thể.

Lúc này Ninh Nhiên chỉ nghĩ, dù sao cũng phải chết, ta cứ nói thật lòng mình:

- Nếu còn sống, ta sẽ chịu trách nhiệm với câu nói của mình.

- Nói thật không? – Một câu nói lạnh lùng, điềm đạm được thốt ra từ miệng Túc Tam.

- Sắp chết rồi, ta sẽ không nói đùa đâu, nhưng có lẽ hẹn ngươi kiếp sau rồi.

- …

Túc Tam im lặng, ánh mắt sắc bén, gương mặt lạnh không biến sắc. Đôi tay hắn bắt đầu dùng sức kéo cô lên. Ninh Nhiên cho rằng, sự cố gắng này là vô ích, cô không nắm lấy tay Túc Tam, buông lỏng sẵn sàng chấp nhận cái chết.

Túc Tam không hề bỏ cuộc, nghe tiếng nứt của tảng băng, hắn biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa. Hắn bây giờ biết mình nên làm gì. Dùng toàn bộ sức lực của mình, hắn kéo Ninh Nhiên. Ninh Nhiên lên được bao nhiêu thì tiếng băng nứt càng to và rõ bấy nhiêu. Hắn đang lo, đang sợ nhưng vì cứu Ninh Nhiên hắn không cho phép bản thân được run sợ.

Ninh Nhiên không biết vì lí do gì mà ngất đi. Nhìn thấy Ninh Nhiên như vậy, Túc Tam vô cùng lo lắng. Càng cố gắng kéo Ninh Nhiên lên. Ninh Nhiên vẫn bất tỉnh.

Túc Tam cuối cùng cũng đã kéo Ninh Nhiên lên được chỗ mình đang đứng, thở phào nhẹ nhõng, hắn quên mất rằng, nơi hắn đang đứng cũng không an toàn.

Rắc! Một tiếng nứt cực lớn từ trong tảng băng phát ra. Túc Tam hốt hoảng, vội nâng Ninh Nhiên lên tay chạy sâu vào trong. Tảng băng bắt đầu nứt, vỡ ra từng mảnh rồi rơi xuống vực thẳm. Vết nứt dừng lại, chỉ cách nơi Túc Tam dừng chân hai gang tay.
Đêm hôm ấy, Ninh Nhiên và Túc Tam ở lại hang động. Ninh Nhiên vẫn chưa tỉnh lại.

Sáng hôm sau, Túc Tam rời khỏi hang động để lấy viên Tử Băng cho Ninh Nhiên. Ninh Nhiên vẫn chưa tỉnh, nên chỉ có thể nằm nghỉ tại hang động này.

Đi sâu vào Tử Băng các, nơi lưu giữ viên Tử Băng quý giá kia. Túc Tam nghe được một giọng nói:

- Ngươi đến đây là vì Tử Băng, đúng chứ?

- Ai?

- Ta là ai, ngươi không nhất thiết phải biết đâu. Chắc các ngươi không biết, Tử Băng không thể dùng một mình nhỉ.

- Là ý gì?

- Tử Băng chỉ dành cho song tu thôi, ngươi có nghĩ rằng, nữ nhân đi cùng ngươi, nguyện yêu ngươi cả đời không?

- Ta…

- Không chắc đúng không. Vậy thì để ta cho ngươi câu trả lời.

- Câu trả lời?!

- Đi sâu vào mật thất sẽ thấy Tử Băng, các ngươi cứ mang về đi. Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể làm tan Tử Băng. Nước mà Tử Băng tan ra có vô vàn tác dụng, một giọt thôi cũng đã đủ khiến người ta cải tử hoàn sinh.

- Đa tạ sự chỉ giáo.

- Đừng vội mừng, nếu tình cảm là thật nhưng người mang nó lại không chịu thừa nhận nó thì sẽ có kết cục không tốt đẹp đâu. Và ngươi cũng đừng nghĩ rằng ngươi có thể cảnh báo cho cô ta chuyện này. Tất cả đều là cô ta tự nguyện mới có tác dụng.

Túc Tam mang theo Tử Băng xuống núi cùng với Ninh Nhiên, tất cả mọi việc đều suôn sẻ. Một tuần sau Ninh Nhiên mới tỉnh lại.
Ninh Nhiên được Túc Tam trao cho viên Tử Băng, dáng vẻ vui tươi ấy của cô lại quay trở lại. Nhưng Ninh Nhiên không biết rằng, cô vốn chẳng thể dùng viên Tử Băng đó.

Trái tim Ninh Nhiên đã mặc định rằng sẽ chối bỏ thứ tình cảm ấy, thứ mà cô luôn chối bỏ, thứ mà cô luôn cố giấu đi lại chính là thứ làm tan Tử Băng, cô có lẽ sẽ mãi mãi không biết được điều này.

Chính vì không dùng được Tử Băng mà lại một lần nữa Ninh Nhiên tìm đến với Túc Tam. Túc Tam biết sẽ có ngày này, hắn cũng biết hôm đó sẽ là ngày định mệnh…

- Ta có cách giúp cô.

- Thật chứ?

- Ta nói thật. – Giọng hắn trầm hơn bình thường, nghe thanh âm ấy thật buồn.

Hai người ngồi trong điện đối diện nhau. Viên Tử Băng bay lên, lơ lửng giữa không trung, một màu tím phát ra từ trong viên Tử Băng ấy. Túc Tam nhìn Ninh Nhiên với ánh mắt hy vọng, tia hy vọng nhỏ nhoi, mong cô sẽ thành thật. Hắn chậm rãi hỏi:

- Nàng có yêu ta không?

Bị hỏi bất ngờ, cô có chút giật mình, nhưng vẫn như vậy, trong tiềm thức cô luôn phủ nhận tình cảm thật của mình:

- Không. – Cô lắc đầu.

Viên Tử Băng tối màu dần, bao quanh có làn khói đen mờ mờ, nhìn thật u ám.

Túc Tam thở dài, hỏi thêm lần nữa:

- Nàng có yêu ta không, hãy nói thật lòng mình đi.

- Không có. – Ninh Nhiên chỉ nghĩ Túc Tam đang đùa nên vẫn không nhận.

Vậy là Tử Băng không hề tan, nó bay lên cao rồi hút Ninh Nhiên vào. Giờ đây Ninh Nhiên hoàn toàn bị Tử Băng không chế. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô hóa một màu tím vẩn đục.

Giờ đây, Ninh Nhiên nhưu một con quỷ khát máu. Và người đầu tiên nó muốn giết là Túc Tam. Ninh Nhiên nhìn Túc Tam, Túc Tam nhìn xuống thấy tim mình, một thanh băng đâm trực diện vào đó, máu đang chảy xuống. Nhìn vào đôi mắt ác quỷ kia, Túc Tam khe khẽ nói:

- Nhiên nhi… - Túc Tam ngất đi ngay sau đó.

Ninh Nhiên bỏ vể Băng tộc, Băng tộc đêm đó nhuốm máu, chính tay Ninh Nhiên đã giết cả gia đình mình. Chính tay cô đã giết mẫu thân cô, diệt Băng tộc, chính đôi tay kia của cô, đã làm cho cả Băng tộc chìm trong biển máu.

Sư mẫu của Túc Tam thấy hắn bị đâm trong thương thì quyết duyệt con quỷ này. Bà đã đưa con quỷ ấy lên ngọn núi, nơi đã cất giữ viên Tử Băng suốt bao năm qua.Nhưng sư mẫu của Túc Tam không thể giết con quỷ này, nó là con quỷ được người luyện ra Tử Băng cố ý phong ấn vào, nó sẽ không làm hại ai nếu Ninh Nhiên chịu thành thật. Bà bèn phong ấn Ninh Nhiên tại một cái hồ, ở đó Ninh Nhiên sẽ tự đấu tranh để giành lại ý thức của mình.

Túc Tam sau khi được chữa trị đã hồi phục, nhưng sư mẫu của hắn lại không được như vậy, khi đấu với nó, bà đã trọng thương không lâu sau thì bà mất. Thanh Ngọc Băng cầm của bà theo như ý nguyện thì được đưa lên ngọn núi kia, từ đó ngọn núi mang tên núi Thanh Ngọc. Sau một ngàn năm mới được phép đưa Thanh Ngọc Băng cầm xuống núi để nhận chủ mới.

Còn về Ninh Nhiên, sau khi bị phong ấn xuống hồ, thì đã giành lại được ý thức. Cô nhớ ra những chuyện mình đã làm, cô sốc vô cùng, liên tục nhìn xuống tay mình, luôn ám ảnh mình đã giết Băng tộc. Hàn Hy sáo được phong ấn cùng cô, trong suốt một trăm năm, cô đã không thể đụng vào nó, cho tới khi cô nghĩ rằng mình phải hồi phục để tìm về Băng tộc, cô mới chạm vào được cây sáo ấy. Qua ngàn năm thì cơ thể của cô đã bị hao tổn vì con quỷ kia, chỉ còn một mảnh nguyên khí còn sót lại, cô đã ở đó cho tới khi gặp Thiên Kỳ.

__Hồi ức kết thúc__

Dù cho đã rất muộn màng nhưng nghĩ lại Ninh Nhiên vẫn muốn thật lòng mình, muốn chính mình thừa nhận tình cảm dành cho Túc Tam.

Một bức thư gửi vào trong gió, một dòng chữ khắc bằng băng ẩn trong một lá thứ đơn thuần, mượn làn gió để gửi tới Túc Tam.

“ Ta yêu chàng.”

Một bức thư đặc biệt, dùng máu mới có thể đọc. Túc Tam đã mở bức thư đó, dùng chính máu của mình nhỏ vào bức thư, từng giọt máu thấm vào lá thứ hiện ra dòng chứ ấy. Túc Tam lúc này không biết nên có cảm xúc gì nữa. Đành cất lá thứ vào một ngăn tủ khóa kín, như khóa kín trái tim mình vậy.

Bình Luận (0)
Comment