Thiên Kỳ Truyện

Chương 62

Trời đã sáng hẳn rồi, bà lão đi kiếm quả để đem vào chợ bán. Thiên Kỳ đi theo bà để giúp đỡ. Bà tới một cánh rừng, có những cây sơn trà đang ra quả. Bà hái quả chín rồi bỏ vào giỏ. Thiên Kỳ đi xa hơn một chút, và tìm thêm được vài loại quả khác. Hái đã được kha khá rồi, Thiên Kỳ cùng bà ra chợ bán quả.

Chợ ở đây cũng khá đông đúc, bà chọn một góc ngồi đó bán quả. Có người ghé tới mua hàng.

- Lão bà, bán cho tôi hết chỗ này, 3 kim tiền.

- Đa tạ vị đây có lòng mua giúp, nhưng 3 kim tiền thực sự không đủ để ta đổi gạo ăn bữa nay.

- Vậy thì không mua nữa.

Vậy là người đó rời đi. Bà lão buồn rầu ngồi bên giỏ quả, mấy người đi qua cũng chẳng thương tình mua giúp bà, có mua thì cũng ép giá, cứ như vậy thì bà lấy đâu ra tiền mà đổi gạo.

Bà nhìn Thiên Kỳ và bảo:

- Có khi hôm nay ta phải ăn sơn trà trừ bữa rồi.

Bà bán ế, nhưng vẫn cố ngồi thêm một chút xem có ai ghé mua nữa hay không.

Đợi mãi mà chẳng có ai, bà chuẩn bị dọn hàng ra về.

Thiên Kỳ nghĩ mình cần giúp bà, cô đứng lên nói to:

- Mua quả sơn trà sẽ được tặng kèm một bài thơ đề trên quạt.

Cô bước tới chỗ người bán quạt và nói:

- Lão bà. Con sẽ lấy quạt của bà, sau đó sẽ trả tiền sau.

Cô cầm chiếc quạt đề một bài thơ trên đó. Cô đưa lên phẩy phẩy, một số người xung quanh chú ý đến mấy chiếc quạt có mới đề thơ. Sau cuối mỗi bài đều có chữ “Thơ của mỹ nhân” họ thấy thơ hay mà người đề thơ lại xinh đẹp nên đến mua rất đông. Một nam nhân từ đâu tới cầm chiếc quạt lên hỏi giá:

- Tiểu thư, quạt này giá bao nhiêu?

- Quạt giá 10 kim tiền nhưng muốn mua quạt thì phải mua sơn trà. Mỗi quả sơn trà giá 5 kim tiền. Đồng ý thì thành giao.

- Được, ta sẽ mua chiếc quạt này và toàn bộ sơn trà đó, giá 100 kim tiền, tiểu thư coi giá cả như vậy đã được chưa?

- Được lắm.

Mỗi chiếc quạt giá 5 kim tiền, 10 quả sơn trà mới có giá 5 kim tiền, Thiên Kỳ đang bán với giá đắt gấp bội thế nhưng vẫn có người mua, vì chiếc quạt quý kia.

Chỉ một lúc sau hàng quạt đã hết sạch, cô trả tiền cho bà lão bán quạt:

- Đây là tiền quạt của bà ạ.

- Đa tạ tiểu thư đã giúp ta.

- Đâu có gì to tát, đa tạ lão bà, con đi đây.

Thiên Kỳ mang theo tiền rồi cùng lão bà đi tới một quán ăn.

- Bà ơi, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở đây.

- Con à, ở đây…

- Không sao ạ, từ nay con sẽ giúp bà kiếm tiền.

Bà lão nở nụ cười, trong lòng xúc động đến rơi nước mắt.

__Tại biệt phủ nơi Lệ vương đang nghỉ ngơi__

Nam nhân mua quạt không ai khác chính là Ngụy vương. Hắn mang chiếc quạt đến cho Lệ vương.

- Đệ có cái này cho huynh.

Hắn đưa chiếc quạt giấy ra trước mặt Lệ vương thì bị hắn gạt đi:

- Giờ mà đệ còn có tâm trạng chơi quạt?

Lệ vương liền đẩy chiếc quạt ra, Ngụy vương cười nhạt rồi xòe chiếc quạt ra:

- Huynh xem đây là nét chữ của ai?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, từng nét chữ quen thuộc ấy đập thẳng vào mắt hắn, mực vẫn còn chưa khô hẳn, bài thơ chỉ mới được đề lên thôi. Hắn vội vàng hỏi:

- Bài thơ này là của ai?

- Một mỹ nhân, đệ mới gặp ở chợ. Dáng người, khuôn mặt, y phục thực sự giống tẩu tử.

- …

- Ban đầu đệ không tin vào mắt mình nhưng phong cách này thực sự chỉ có tẩu tử mới có được.

- Thiên Kỳ đâu?

- Đệ cho người đi điều tra rồi, tẩu tử đang ở một căn chòi nhỏ cạnh rừng đào cùng với một một bà lão nghèo.

- Mau đi đến đó, đón Thiên Kỳ về.

Lệ vương không đợi thêm được, muốn ngay lập tức đón Thiên Kỳ về nhưng lại bị Ngụy vương ngăn lại.

- Đệ e là tẩu ấy không nhớ huynh. Chuyện này cũng thật lạ, đã 2 năm rồi, xương cốt đã nằm dưới đất khô nguội lạnh, vậy mà …

- Không nàng ấy chưa chết.

- Vậy thì chỉ có thể là tiên thôi.

- Nàng ấy là tiên, nhưng có là tiên thì cũng là vương phi của bổn vương.

Không nghe lời của Ngụy vương, Lệ vương liền thúc ngựa đi tìm Thiên Kỳ. Ngụy vương đành phải chỉ đường.

Đến trước nhà của bà lão, hắn xuống ngựa. Thiên Kỳ đang ngồi bên một chiếc bàn đá, cầm chiếc bút lông đề thơ lên quạt.

Vẫn là mái tóc dài mượt mà ấy, vẫn là bộ y phục màu trắng viền đỏ, dáng người nhỏ nhắn đó. Hắn nhẹ nhàng bước tới, nghe tiếng bước chân gần sát nhưng Thiên Kỳ không ngẩng lên, tay vẫn cầm bút khẽ đưa một cách nhẹ nhàng uyển chuyển.

- Ai?

Một tiếng nói dõng dạc phát ra từ nữ tử ấy. Nhất thời Lệ vương không biết đáp lại ra sao.

Hắn bước gần tới, Thiên Kỳ cần chiếc quạt giấy xòe ra che đi gương mặt của mình.

- Ngươi, lùi lại cho ta.

Cô cẩn thận lùi lại nhìn hắn ta. Lệ vương thấy cô có phản ứng như vậy thì trong lòng có chút buồn, nhưng lại gạt đi cái cảm xúc ấy vì nghĩ rằng: “Nàng ấy chỉ là đang đùa thôi.”

Thiên Kỳ đã nhận ra hắn, là người hôm qua.

- Đến đây làm gì?

- Ta đến tìm nàng đấy?

- Tìm ta?

- Phải.

- Đa tạ ngươi hôm qua đã cứu ta nhưng ta không quen ngươi, ngươi đừng có lại gần đây.

- Đừng lo, ta sẽ không làm hại nàng.

Thật đúng như Ngụy vương nói, trong đầu Thiên Kỳ hoàn toàn không có Lệ vương. Nhưng không vì thế mà Lệ vương hết hi vọng, là ma hay quỷ gì cũng được, nhìn thấy Thiên Kỳ một lần nữa khiến hắn vô cùng vui mừng.

Thiên Kỳ vẫn vô cùng cảnh giác với hắn, trong đầu tự hỏi tên nam nhân này đến đây là ý gì?

Bà lão thấy ồn ào thì từ trong căn bếp nhỏ đi ra:

- Vị công tử này tới đây là có chuyện gì?

Thấy bà lão bước ra, Thiên Kỳ liền lùi lại đứng bên cạnh bà.

- Ngươi tốt nhất nên quay đầu, rời khỏi đây. Ta không có lí do gì để phải gặp ngươi cả.

- Ta là muốn …

Hắn đứng sững người không nói thêm được một câu nào bởi vừa có một cái gì đó sượt qua. Nó lạnh và có cảm giác đau buốt. Hắn đưa tay sờ lên mặt, đôi tay hắn cảm nhận được một thứ gì đó ấm. Ồ, là máu, thứ đó sượt qua đã làm hắn bị thương.

- Mau đi đi.

Thiên Kỳ lạnh lùng quay đi, ánh mắt hoàn toàn vô cảm với Lệ vương.

Lệ vương đưa bàn tay dính máu ra trước mặt nhìn, đôi môi hắn cong nhẹ - một nụ cười nhạt. Đây có là gì đâu chứ? Mạng sống này của ta là do nàng hy sinh mới giữ được, vết thương này không bằng một phần vạn nàng, nỗi đau này có thấm vào đâu so với những gì nàng phải chịu đựng.

Nhưng cho dù là như thế, một Thiên Kỳ mà hắn từng biết chưa từng đả thương hắn một lần nào cả. Hắn không tin đây là Thiên Kỳ.

- Không phải nàng, thực sự không phải nàng.

Hắn thất thần, lên ngựa phóng về. Phóng như điên vậy.

Ngụy vương theo sau hắn thấy như vậy liền đuổi theo, vừa đi vừa nói:

- Huynh không đón tẩu về được đúng không, tẩu đâu nhớ huynh.

- Không phải nàng.

Ngụy vương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lệ vương hắn sao vậy chứ?

Về đến phủ, hắn lại cầm bầu rượu muốn uống cho thật say, say để quên đi những chuyện hôm nay. Hắn lại nói một mình:

- Tại sao, tại sao chứ, ông trời cho ta được một lần nữa nhìn thấy nàng nhưng lại không phải nàng. Nếu là nàng, thì sẽ không đả thương ta như vậy. Nàng ấy sẽ không làm như vậy, sẽ không như vậy…

Hắn cứ thế uống say rồi lại ngủ thiếp đi, cứ như vậy đã thành một vòng luẩn quẩn. Cứ nghĩ tới Thiên Kỳ thì hắn lại thành ra như vậy. Không ai giúp được hắn.

_________________________

Thiên Kỳ sau khi đuổi được hắn đi thì thở phào nhẹ nhõm:

- May quá, tên này đi rồi.

- Người ta có làm gì con đâu mà con đuổi đi ghê vậy?

Bà lão hỏi Thiên Kỳ vì thấy cô có vẻ căng thẳng.

- Dạ, con sợ hắn là cướp nên…

- Trời ơi, con nhìn người ta như vậy mà là cướp sao?

- Nếu không cướp thì chạy vô nhà người khác làm chi a.

- Ầy, con còn ngây thơ quá.

- Cứ gọi con Kỳ nhi, con gọi người là sư mẫu.

- Ta đâu có dạy con gì đâu, tiếng sư mẫu này ta không dám nhận.

- Người cho con ở lại đây, có gì chưa biết mong người chỉ dạy.

- Ta kiến thức nông cạn làm sao làm sư mẫu của con, thôi thì con cứ gọi ta Ngải nương.

- Vâng Ngải nương.

__Thiên giới lúc này__

Thiên đế mất ăn mất ngủ vì mãi chưa tìm thấy tung tích của Thiên Kỳ, các thượng tiên lùng sục khắp lục giới mà chưa tìm thấy.
Thiên hậu nhớ Thiên Kỳ mà sinh bệnh, ngày càng yếu đi. Thiên đế thúc giục toàn quân Thiên giới mau chóng tìm cho ra Thiên Kỳ.

________________

Thiên Kỳ cả ngày hôm đó ngồi đề thơ lên quạt nhưng cô thấy rằng cứ bán quạt thôi thì không ổn, nên làm thêm gì đó để có thêm tiền lo cho Ngải nương. Sau đó còn tìm cách trở về nữa.

Trời cũng gần tối rồi, Ngải nương gọi cô vào ăn bữa tối:

- Kỳ nhi, con vào đây ăn đi.

- Con vào ngay đây.

Thiên Kỳ đặt bút xuống, xếp quạt vào một góc rồi vào bên trong.

Mới bước vào cô đã ngửi thấy mùi thơm, có chút ngọt bùi.

- Woa, là khoai lang nướng.

- Ầy, ta nghèo lắm, có món này thôi con đừng chê.

Thiên Kỳ không những không chê mà còn ăn rất nhiều, lần đầu tiên cô được ăn khoai nướng như vậy. Nó ngon làm sao, ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa, củ khoai còn nóng hổi thơm phức, khoai ngọt bùi rất dễ ăn.

Nhìn cô ăn vui vẻ, Ngải nương cũng vui lây, trong thâm tâm bà đã coi Thiên Kỳ như là con gái, cả cuộc đời đơn độc của bà giờ đây đã chấm dứt.

Thiên Kỳ xuống nhân gian làm tình hình Thiên giới căng thẳng, Lệ vương sau hai năm được nhìn thấy dáng nhìn nữ tử ấy thì đau lòng, bởi nàng đâu phải là nàng ấy. Thiên Kỳ ở lại đây đêm lại niềm hạnh phúc cho Ngải nương nhưng nàng đâu biết ngoài căn nhà nhỏ này, bao nhiêu người đang đau buồn vì cô.

Bình Luận (0)
Comment