Editor: Mộc Phi TuyếtBeta: Lâm Uyên & Vũ YênHạo Thiên sợ mùa đông tới, thân thể Nhược thuỷ sẽ chịu không nổi nên đã sai người làm một cái giường sưởi trong sương phòng giống người phương Bắc. Vừa tới tháng mười hắn đã sai người đốt lò làm ấm giường sưởi, sau đó ôm Nhược Thuỷ qua. Cái rét đậm của tháng chạp chính là lúc thời tiết lạnh nhất. Dù Hạo Thiên đã sai người tăng thêm nhiệt rồi đặt nhiều lò sưởi trong phòng hơn, khiến cả căn phòng đều ấm áp như mùa xuân nhưng chân tay Nhược Thuỷ vẫn cứ lạnh băng như vậy, thân thể thì tê tái.
Thái y thấy vậy liền đặt thêm mấy noãn lô (lò sưởi) cạnh tay chân Nhược Thuỷ.
Nhược Thuỷ nhẹ nhàng xoa bụng, Hạo Thiên ngồi phía sau xoa lưng cho y. Hài tử đã được 8 tháng, nó rất hoạt bát, tý cái lại động tay động chân khiến cho Nhược Thuỷ đau đến đầu đầy mồ hôi. Bây giờ khá hơn chút có lẽ nó đang ngủ.
Từ lúc mang thai tới nay, thân thể Nhược Thuỷ ngày càng mệt mỏi hơn, thái y sợ y không thể sinh con tự nhiên được nên đã sớm chuẩn bị thêm một chút thuốc trợ sản. Mỗi ngày trừ thai đạp ra, ít nhất bụng y sẽ đau suốt một canh giờ liền, may sao những lúc như vậy, Hạo Thiên đều ở bên cạnh xoa bụng cho y.
Nhược Thuỷ biết hoàng đế đã đi đánh giặc, cũng biết Hạo Thiên tương đối bận nên những lúc thân thể có chút thoái mái hơn, y giục Hạo Thiên đi lo chuyện triều chính. Thế nhưng mấy ngày nay, hài tử đạp rất nhiều, hơn nữa thuốc trợ sản còn khiến y bị chuột rút, Nhược Thuỷ chịu không thấu nên bất tri bất giác giữ Hạo Thiên ở lại chiếu cố mình. Nhất là những lúc đau đớn, nếu có Hạo Thiên bên cạnh sẽ đỡ đi rất nhiều.
Hạo Thiên rất thích Nhược Thuỷ níu hắn ở lại. Nếu không có đại sự hắn sẽ để Tiểu Linh và Quế Nhi ra ngoài cùng Nhược Thuỷ hưởng thụ khoảng thời gian của riêng hai bọn họ. Đã sắp sang năm mới, phía phụ thân ngoài chiến trường vẫn chưa rõ, chỉ biết phụ thân vẫn bình an. Nhưng cho dù có bình an vô sự hắn vẫn lên kế hoạch ám sát phụ thân mình, nghĩ tới đây nội tâm Hạo Thiên phức tạp cực kì.
Tất niên, hoàng đế không ở đây thân thể Nhược Thuỷ không khoẻ nên Hạo Thiên chả có tâm tình mà đi tổ chức lễ mừng năm mới. Lý do dĩ nhiên là vì hoàng đế còn chưa về, tiền tuyến đang chiến tranh nên hắn bỏ qua tất cả mọi nghi thức rườm rà, chuyên tâm ở trong phòng bồi Nhược Thuỷ. Hai đứa nhỏ khoác lên mình bộ y phục mới, cùng Tiểu Linh và Quế Nhi chơi đùa vui vẻ.
Hạo Thiên để Nhược Thuỷ tựa vào trong lòng mình, ngồi ở trên giường ôm y, cùng y ngắm nhìn lũ nhỏ đang chơi đùa. Mỗi khi thấy tụi nhỏ trong ánh mắt Nhược Thuỷ lại tràn ngập tình yêu thương. Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nhược Thuỷ, đặt cạnh lò sưởi bên người giúp y nhu bụng. Buổi tối, tụi nhỏ chơi mệt rồi liền tự động quay về phòng mình đi ngủ. Hạo Thiên gọi thái y tới xoa bóp cho Nhược Thuỷ, xong xuôi giúp y ngủ sau đó dịu dàng mà ngắm nhìn y. Lúc này, Hạo Thiên rất muốn có phụ thân hắn ở bên cạnh, giống như hiện tại ôn nhu với hắn hiểu cho tình cảm của hắn.
Nửa tháng sau, Hạo Thiên nhận được tin hoàng đế băng hà. Tướng sĩ tiền tuyến thề sẽ quyết tâm báo thù, chỉ cần một trận đã thủ tiêu được thủ lĩnh của Mạc tộc và liên tiếp chiếm được 10 toà thành trì của chúng. Mạc tộc không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xin hàng. Nhận được tin này, Hạo Thiên tuy đau lòng nhưng cũng có chút an tâm. Đau khổ vì hắn không còn được gặp lại phụ thân mình lần nữa, vui mừng chính là cuối cùng hắn không cần ra tay sát hại phụ thân nữa.
Mấy ngày nay, Nhược Thuỷ có dấu hiệu sắp sinh, bụng thường xuyên đau nhức, lúc nào cũng cần có người bên cạnh chiếu cố nhưng Hạo Thiên không có thời gian ở bên cạnh Nhược Thuỷ. Việc chuẩn bị hậu sự cho hoàng đế đã rút cạn sức lực của Hạo Thiên.
Đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ hộ tống linh cữu của hoàng đế chậm rãi tiến đến, trong đầu Hạo Thiên không ngừng hiện lên thân ảnh của phụ thân hắn. Người phụ thân mặc áo giáp, là một ngọn núi vĩ đại không thể vượt qua của hắn nay lại phải nằm trong cỗ quan tài bé nhỏ kia.