Editor: Mộc Phi TuyếtBeta: Lâm Uyên & Vũ YênThời gian khoái hoạt thường trôi rất nhanh, chớp mắt một cái, bốn năm đã qua. Huỷ Dương và Huỷ Tường đã ra dáng thiếu nữ, tiểu nhi tử Duyệt Xuyên cũng đã được năm tuổi. Nhược Thuỷ tỉnh lại, Hạo Thiên đang lâm triều, tối qua triền miên nên giờ Nhược Thuỷ có chút biếng nhác tựa vào đầu giường.
Tiểu Linh bưng thuốc vào cho Nhược Thuỷ uống. Nhược Thuỷ lắc đầu cự tuyệt, Tiểu Linh cũng không miễn cưỡng y nữa, đem thuốc đặt qua một bên, “Bệ hạ không muốn nương nương lại phải chịu khổ khi mang thai nữa, tuổi người không còn nhỏ.”
Nhược Thuỷ từ trên giường đứng dậy, vừa mặc y phục vừa nói với Tiểu Linh, “Nếu ngươi như ta, chắc chắn ngươi cũng muốn sinh một hài tử cho hắn.”
Tiểu Linh đã ở cạnh Nhược Thuỷ lâu như vậy rồi, tất nhiên là nàng hiểu ý của Nhược Thuỷ, đi qua giúp Nhược Thuỷ mặc quần áo, nàng ngẩng đầu nói với y, “Ta hiểu suy nghĩ của người, gần đây người không muốn uống thuốc ta cũng đâu có bức, có phải bệ hạ nói rằng người không nên mạo hiểm không.”
Trước đây, bọn trẻ còn nhỏ, thân thể y không tốt nên Hạo Thiên bắt y uống thuốc tránh thai, y nghe lời uống vào nhưng hiện giờ mấy đứa nhỏ đều đã lớn, thân thể y không còn gì đáng ngại nữa nên Nhược Thuỷ muốn sinh một đứa nhỏ cho Hạo Thiên, vì vậy nên từ nửa năm trước, y đã nói với Hạo Thiên dừng lại việc uống thuốc.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Hạo Thiên muốn dẫn Nhược Thuỷ và tụi nhỏ ra ngoài xem hoa đăng. Bọn nhỏ hưng phấn suốt cả ngày, tiểu nhi tử ngồi trên đùi Nhược Thuỷ hỏi tết Nguyên Tiêu là cái gì, Nhược Thuỷ nhìn ánh mắt ngây thơ của hài tử liền yêu thương nhéo mũi nó một chút, nói, “Là ngày có thể xem đủ mọi loại hoa đăng nha.”
Bộ dáng khó hiểu Tiểu Xuyên khả ái đến mức khiến cho Nhược Thuỷ như hỏng mất. Huỷ Dương và Huỷ Tường đều thay y phục đẹp đứng chờ phụ hoàng dẫn đi chơi. Hai tỷ muội chờ đến mức nhịn không nổi mới chạy tới làm nũng Nhược Thuỷ, “Mẫu thân, phụ hoàng vì sao vẫn chưa trở lại?” Nhược Thuỷ an ủi, “Hiện tại cho dù phụ hoàng có về cũng không thể đi ngay nha, trời tối thì đèn mới lên.” Hai nàng cũng đành ngồi tại chỗ mà tiếp tục chờ.
Ăn cơm xong, Hạo Thiên dẫn theo một đoàn người cùng ngựa ra khỏi cung. Tụi nhỏ nhìn đủ loại đèn sặc sỡ liền hưng phấn chạy tới chạy lui, Tiểu Linh và Quế Nhi vẫn chăm chú chạy theo chúng. Nhược Thuỷ tuy rằng đã quen nơi có nhiều người nhưng cái cảnh người người chen lấn xô đẩy như này vẫn khiến cho Nhược Thuỷ có chút khẩn trương.
Hạo Thiên một tay dắt nhi tử đi, một tay kéo lấy Nhược Thuỷ xuyên qua con phố nhộn nhịp. Tiểu Xuyên thấy cái đèn nào cũng đều thích, mua hết cái này tới cái khác, hai chị em Huỷ Dương và Huỷ Tường cũng cầm vài cái đèn nho nhỏ.
Thấy có người bán mứt quả, bọn nhỏ liền ầm ĩ đòi mua, Hạo Thiên đành mua cho mỗi người một ít. Huỷ Dương thấy cách đó không xa có người nặn tượng đất, lại lôi kéo Nhược Thuỷ qua, Hạo Thiên và Tiểu Linh theo sau.
Bọn nhỏ thấy tượng đất đủ loại kiểu dáng đều yêu thích không buông tay, người đó dựa theo ý muốn của tụi nhỏ làm cho mỗi đứa một tượng đất. Tuy rằng Nhược Thuỷ cùng Hạo Thiên đều nghĩ rằng đã mua quá nhiều đồ rồi nhưng chung quy vẫn không thể chống lại bọn nhỏ làm nũng, lại mua cho mỗi đứa một cái.
Lúc về tới hoàng cung xe ngựa vốn rộng rãi lại chật ních các loại đồ lung tung. Bọn nhỏ chơi đến mệt mỏi, Tiểu Xuyên đang ngủ trong lòng Nhược Thuỷ, hai tỷ muội Huỷ Dương gối đầu vào đùi Hạo Thiên mà gật gù.
Hạo Thiên ôm chầm lấy thắt lưng của Nhược Thuỷ, dán sát vào người y, hỏi, “Mệt không?” Nhược Thuỷ lắc đầu, nhẹ giọng nói với Hạo Thiên, “Không sao, ngươi xem, tụi nhỏ đều hết sức cao hứng, sau này nếu có thể dẫn tụi nhỏ ra ngoài chơi nhiều hơn thì tốt rồi.” Hạo Thiên ngả đầu dựa vào vai Nhược Thuỷ, ngẫm ngẫm một hồi rồi nói, “Vậy mùa hạ năm nay dẫn tụi nhỏ ra biệt viện nghỉ mát đi.”
Nhược Thuỷ cười cười đáp, “Chỉ cần có ngươi bên cạnh là tụi nó vui vẻ rồi!” Hạo Thiên lại chuyển đầu từ trên vai Nhược Thuỷ sang áp sát vào mặt y, nhẹ nhàng hôn rồi lại như hài tử hỏi một câu, “Ngươi cao hứng chứ?” Nhược Thuỷ ngại có mặt bọn nhỏ ở đây nên đỏ mặt lắp bắp trả lời, “Đương nhiên … đương nhiên cao hứng rồi.”