Thiên Lý Khởi Giải

Chương 48

Thẩm Thiên Việt, hắn nghĩ, nhất định cậu rất vui.

Bởi vì, trên thiên đường, có bóng hình ấm áp của Thị Dĩ Thành.

Mong rằng hai người, trên thiên đường, thoải mái yêu thương, tự do vui vẻ như cá trong nước, một con là Bất Ly, một con là Bất Khí.

_____

Vụ án của Thẩm Thiên Việt rất nhanh được phán quyết.

Chưa từng có tội phạm nào giống như tội phạm trẻ tuổi tên Thẩm Thiên Việt này, lần đầu thẩm vấn liền khai toàn bộ, thừa nhận tất cả tố cáo. Cậu yên tĩnh, ung dung, trong buổi thấm vấn cuối cùng, thậm chí nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Thiên Việt bị kết án năm năm tù.

Vốn với loại tội này, sẽ phán từ ba đến năm năm, không ngờ cậu lại bị phán thời gian cao nhất, cậu không mời luật sư, không ai biện hộ, cũng không kháng án.

Thẩm Thiên Việt nói tôi không kháng án.

Lý Sí nghe tin, sững sốt hồi lâu nói: “Đúng là đồ ngốc! Vốn không cần phán nặng như vậy.”

Trần Bác Văn im lặng nửa ngày, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Thẩm Thiên Việt giam ở nhà giam thứ nhất, là địa bàn chiến hữu cũ của tôi.”

Đó là một buổi cuối tuần, Trần Bác Văn đến nhà giam thứ nhất.

Hắn yêu cầu gặp Thẩm Thiên Việt một lần.

Sau hơn một tháng, Trần Bác Văn gặp lại Thẩm Thiên Việt một lần nữa.

Dáng vẻ Thiên Việt một nửa cũng không giống đặc biệt gầy yếu chán nản như mình đã tưởng tượng.

Tóc cậu được cắt ngắn, mặc áo tù màu xám, ngược sáng bước tới, đến gần, nhìn thấy Trần Bác Văn, thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười với hắn.

Áo tù vải rất mỏng, Trần Bác Văn nhớ cậu từng nói, cậu rất sợ lạnh, nhưng cũng không có vẻ run rẩy. 

Ngồi đối diện Trần Bác Văn, tóc mai được cạo sát, nổi bật con ngươi đen nhánh, để lộ nét tuổi trẻ đặc biệt, gần giống như một đứa trẻ. Ống tay áo rộng rãi, rất ngắn, lộ ra phân nửa cổ tay.

Cậu gọi: “Cảnh sát Trần.”

Ngược lại, lòng bàn tay Trần Bác Văn một mảng lạnh lẽo ẩm ướt, không biết làm sao mở miệng.

Thiên Việt nói: “Cảm ơn anh đến thăm tôi.”

Trần Bác Văn gật đầu: “Cậu có khỏe không?”

Thiên Việt nói: “Khỏe. Tô quản giáo ở đây là người tốt. Là bạn anh sao?”

Trần Bác Văn nói: “Là chiến hữu trước đây.”

Thiên Việt chăm chú nhìn hắn hồi lâu, nói: “Cảnh sát Trần, cảm ơn anh.”

Trần Bác Văn bỗng nhiên không biết nói gì thêm nữa, từ trong túi quần lấy ra thứ gì đó đưa cho cậu, nói: “Tên nhóc Lý bảo tôi đưa cho cậu nghe.”

Là một chiếc MP3 nhỏ nhắn.

Thiên Việt cầm lấy nó, đeo tai nghe vào.

Là một khúc hát.

Giọng nam trong trẻo thuần khiết đang hát một khúc hát cũ:

Loại khóa nào có thể khóa được những lời hứa hẹn

Để giữ lại bao nhiêu ôn nhu của người?

Khúc ca nào có thể hát đến vĩnh cửu

Cho đến khi tháng năm phủ trắng mái đầu xanh?

Người có còn nhớ chăng?

Tình nhân lúc nào cũng nồng nàn thắm thiết

Trong lời thề đều luôn trọn kiếp trọn đời

Nếu như ta cầu mong sự vĩnh viễn

Cuối cùng người có thể cho ta bao nhiêu năm?

Nhưng hoa nở lâu đến đâu rồi cũng sẽ tàn

Chim bay xa đến đâu rồi cũng sẽ mỏi.

Nếu thanh xuân chỉ là trong nháy mắt

Người yêu nhất bao thuở muốn ly biệt

Chúng ta đều đang tìm một mùa xuân vĩnh hằng

Chúng ta đều mong đợi một lần lời thề bất hủ

Thế nhưng mộng đẹp dễ tan

Hồng nhan dễ tàn

Cuối cùng chỉ đành gạt lệ nhìn nhau.

Thoáng ngẩn ngơ, Dĩ Thành đang nói, Thiên Việt, lại đây, nghe thử khúc hát này đi.

Thiên Việt nói, anh vẫn chưa già, tại sao hoài cũ? Dường như có chút chẳng lành.

Dĩ Thành cười nói, không liên quan với chúng ta.

Trong phòng gặp nhỏ bé, ánh nắng dịu nhẹ soi chiếu, chuyện cũ trước đây, hòa quyện trong ánh nắng bên người, chưa từng rời xa, hạ bút thành văn, sinh động vô cùng.

Thẩm Thiên Việt nhìn màng quang ảnh kia, còn cả những hạt bụi nhỏ di động trong quang ảnh. Chậm rãi tháo xuống tai nghe, trên gương mặt thanh tú, nở nụ cười trong trẻo, cậu nói: “Cả đời tôi, gặp được rất nhiều người tốt, Dĩ Thành không cần phải nói, JO, Ninh Khả, bác sĩ Trần, anh,” Cậu lại mỉm cười, tựa như phì cười, “Còn có cảnh sát Lý.”

Cậu nheo mắt, nhìn vầng sáng di động kia, lại nói: “Thế giới này, đẹp biết bao!”

Thế giới này, đẹp biết bao.

Khi Thiên Việt được đưa về phòng giam, ở cửa xoay đầu thoáng nhìn Trần Bác Văn, mỉm cười, rất ngây thơ vươn tay vẫy chào hắn, biến mất trong cánh cửa nhỏ hẹp.

Không hiểu làm sao, Trần Bác Văn sửng sốt nửa ngày, chung quy cảm thấy giống như cậu vẫn sẽ từ chỗ đó bước ra lại. Đợi nửa ngày, mới sực tỉnh.

Qua một tuần, Trần Bác Văn nhận được điện thoại của chiến hữu cũ.

Đầu bên kia không biết đang nói những gì, Trần Bác Văn một câu cũng không nói liền cúp máy.

Sau đó, hắn hỏi Lý Sí: “Tiểu Lý, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lý Sí cười hì hì nói: “Sắp hai bốn, anh Trần có em họ hay em vợ nào muốn giới thiệu cho em sao?”

Trần Bác Văn nói: “Thẩm Thiên Việt kia có thể lớn hơn cậu một chút.”

Ngừng một lát, hắn lại nói: “Tiểu Lý, Thẩm Thiên Việt, không còn.”

Lý Sí thoáng không hiểu: “Hả?” Hắn hỏi: “Cái gì không còn?”

Trần Bác Văn nói: “Thẩm Thiên Việt, người không còn.”

Thiên Việt, Thẩm Thiên Việt tựa như thanh sơn lãnh thủy, Thẩm Thiên Việt lúc nhỏ bị ong mật cắn một phát cũng sợ muốn chết, ở trong phòng giam, dùng đầu nhọn của bàn chải cắt đứt tĩnh mạch nơi cổ tay. Sáng sớm phát hiện, máu đã ướt đẫm cả chiếc nệm mỏng, không còn hơi thở, thế nhưng lại vô cùng bình thản. Không lưu lại lời nào. Cứ như vậy, âm thầm lặng lẽ, mà đi.

Lý Sí cũng không lên tiếng, chạy đến dựa bên cửa sổ phòng làm việc của một nữ cảnh sát: “Chị Dương, cho hai gói cafe. Hai gói đi, buồn ngủ!”

Nữ cảnh sát mỉm cười đưa cho hắn, trêu chọc: “Buổi tối làm gì, ban ngày làm cảnh quan ban đêm làm trộm phải không?”

Lý Sí cười hì hì, cầm cốc đến máy lọc nước bên ngoài phòng lấy nước.

Nước nóng rót vào trong ly, hương cafe thơm nồng đặc biệt ấm áp phả lên. Nước mắt Lý Sí cũng thuận theo rơi xuống.

Trong thành phố này, tựa như mặt biển, Thẩm Thiên Việt giống như một bọt nước nhỏ bé, cậu biến mất, không chút tung tích, nhưng, rốt cuộc vẫn có người biết.

Có một người, trong vô tình biết được tin tức.

Kế Hiểu.

Hắn hiện giờ đã là cục trưởng cục nào đó. Cục trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, xuân phong đắc ý.

Sau hai ngày Thiên Việt chết, hắn tiếp một vị khách. Là người hắn không muốn gặp.

Cừu Đại Đồng.

Cừu Đại Đồng nói, nghe được chuyện của Thiên Việt, tôi nói, chúng ta đưa cậu ấy ra, hai chúng ta hợp sức, dùng quyền của cậu, dùng tiền của tôi. Không việc gì là khó khăn cả.

Kế Hiểu im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, trước sau vẫn mang cặp kính vàng kim kia, hồi lâu nói, quá muộn rồi. Thẩm Thiên Việt, hai ngày trước, đã mất.

Cậu, đã mất.

Trong tay Kế Hiểu là một quyển lịch, đã cũ, của hai năm trước. Hắn vẫn không vứt đi.

Trong đó có một người mẫu quảng cáo, thiếu niên, sắc thái kia, vô cùng giống Thiên Việt.

Kế Hiểu luôn đặt nó trong ngăn kéo ở phòng làm việc, buổi tối hôm đó, lần đầu hắn mang nó về nhà.

Hắn nhớ lại, bản thân không ngờ chẳng có lấy một tấm ảnh chụp chung với Thiên Việt, trước đây ở chung cũng không phải chưa từng chụp, hắn đều hủy cả, lúc đó không chút tiếc nuối, đó là nhược điểm của hắn, hắn sẽ không để kẻ nào có cơ hội nắm được, hiện tại nhớ lại, hắn đã không được nhìn thấy nụ cười như gió mát lướt qua mặt hắn nữa, cho dù chỉ là ngưng đọng trong một bức ảnh vuông vức, cả đời này, không bao giờ được nữa.

Hắn ngồi trong phòng khách rộng rãi của mình, vợ chồng bọn họ đã dọn ra khỏi nhà Từ Thu Y. Hoàng hôn chậm rãi len lỏi vào, hắn cũng không bật đèn.

Trong bóng tối càng lúc càng sâu, hắn nghĩ đến người hắn đã làm tổn thương kia. Hai năm nay hắn chưa từng nhớ đến Thiên Việt, hắn cho rằng Thiên Việt vẫn đang ở một góc nào đó trong thành phố an tĩnh sống, mãi cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, thiếu niên kia, ở trong lòng hắn, vẫn chưa từng rời khỏi.

Thu Y bật đèn, nhìn Kế Hiểu yên lặng ngồi trên sofa, cả quyển lịch trong tay hắn.

Cô cầm lấy, đột nhiên nói: “Thiếu niên này, tên là Thẩm Thiên Việt đúng không?”

Kế Hiểu cả kinh tột độ.

Thu Y cười cười nói: “Hai năm trước, lúc anh ở cùng cậu ấy, anh trai đã điều tra được. Mãi thật lâu mới nói cho em biết. Khi đó, anh đã chia tay với cậu ấy.” Thu Y bước qua: “Từ nhỏ, em đã không phải là người lanh lợi, bây giờ vẫn vậy. Chỉ có một việc, trong lòng em hiểu rất rõ, chính là em yêu anh. Kế Hiểu, anh chưa bao giờ chân chính yêu em. Kỳ thực em cũng không hiểu, không hiểu hết được.” Thu Y ngồi bên cạnh hắn, vuốt mái tóc đen dày như trước của Kế Hiểu: “Vẫn may, chúng ta vẫn còn thời gian. Còn rất nhiều thời gian.”

Kế Hiểu vùi đầu vào ngực Thu Y, người phụ nữ hắn chưa bao giờ yêu thương thật tốt này, người phụ nữ bao dung hắn vô hạn. Thiên Việt, hắn nghĩ, hắn không xứng đáng yêu thiếu niên đó, hắn sẽ không bao giờ gặp lại được thiếu niên đó nữa.

Trần Bác Văn thông qua quan hệ với chiến hữu cũ của mình, làm một việc.

Phạm nhân không có thân nhân như Thiên Việt, thi thể sau khi chết, vốn sẽ được giải quyết chuyển đến học viện quân y, dùng để giải phẫu y học, nhưng, Trần Bác Văn thực sự không đành lòng nhìn Thiên Việt bị đối xử như vậy.

Thi thể của Thiên Việt, được hắn thông qua quan hệ lén hỏa táng.

Hắn nhận tro cốt của Thiên Việt, chứa trong hộp đựng tro cốt màu nâu được làm từ gỗ thông thường.

Trong hộp còn đặt một vật giống nhau, là chiến hữu cũ đưa cho hắn, di vật duy nhất của Thiên Việt. Hai chiếc nhẫn bạc được nối bằng sợi chỉ hồng, đã cũ, không còn sáng bóng. Trần Bác Văn dùng kem đánh răng tinh tế lau chùi.

Trần Bác Văn nói, Thẩm Thiên Việt, rốt cuộc cậu vẫn là một đứa ngốc. Không phải nói, trên đời này còn nhiều người tốt sao? Tại sao lại không tiếp tục kiên trì.

Sống, đôi khi sẽ có khó khăn, nhưng chung quy vẫn phải tiếp tục sống.

Rốt cuộc, cậu vẫn không tiếp tục kiên trì. Vẫn không có.

Trần Bác Văn cầm giấy nghỉ phép. Công tác mười năm, lần đầu tiên hắn nghỉ phép dài như vậy.

Giao thông mùa tết vừa qua, xe lửa không cần phải chen chúc đến đáng sợ.

Trần Bác Văn cùng vợ Hoàng Giai Mẫn ngồi xe lửa trở về Đông Bắc

Là tàu chậm, vẫn là chuyến tàu lần trước mang Thiên Việt về.

Trần Bác Văn cẩn thận đặt chiếc hộp trên giá hành lý.

Không ai biết, trong đó, có một linh hồn an tĩnh, khao khát tình yêu, đồng hành cùng vợ chồng Trần Bác Văn.

Ngày đó đến Cát Lâm, trời rất lạnh.

Sông Tùng Hoa không đóng băng.

Giai Mẫn nói, đoạn sông Tùng Hoa ở Cát Lâm sẽ không đóng băng, thượng du không xa là trạm thủy điện tiềm năng, sau khi xây dựng dòng chảy trở nên ấm áp, bốn mùa đều như vậy.

Bởi vì mặt sông mùa đông không đóng băng, gặp thời tiết thích hợp, khắp thành phố sẽ phủ một tầng vụ tùng đẹp đẽ. Lúc này vẫn còn rất nhiều thủy cầm ở đoạn sông này trú đông, mùa xuân sẽ bay ngược về Siberia.

Trần Bác Văn mỉm cười nghe, nói: “Sao kết hôn với em nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nghe em nói a.”

Giai Mẫn cũng mỉm cười: “Anh luôn bận rộn.”

Trần Bác Văn thuận theo hành lang đi xuống. Xoay người đỡ Giai Mẫn, lớp băng trên mặt đất rất trơn.

Cả hai ngồi xổm bên bờ sông.

Trần Bác Văn mở hộp đựng tro cốt Thiên Việt, thấp giọng nói, Thị Dĩ Thành, Thiên Việt của anh đến rồi đây, anh đến đón cậu ấy đi. Cầm từng nắm từng nắm tro cốt, rải vào trong dòng sông.

Nắm cuối cùng, lúc vẫn còn trong tay, dòng nước ấm áp cuộn lấy, tựa như vuốt ve, nhẹ nhàng cuốn đi tro cốt kia.

Thẩm Thiên Việt, hắn nghĩ, nhất định cậu rất vui.

Bởi vì, trên thiên đường, có bóng hình ấm áp của Thị Dĩ Thành.

Mong rằng hai người, trên thiên đường, thoải mái yêu thương, tự do vui vẻ như cá trong nước, một con là Bất Ly, một con là Bất Khí.

Trần Bác Văn thẳng người đứng dậy, Giai Mẫn nhìn hắn, mỉm cười, tháo bao tay, ủ ấm mặt hắn: “Tên ngốc nhà anh, âm dưới 10o mà anh dám khóc sao?”

Cô chìa tay cho hắn xem, trong tay là khối băng nhỏ vụn.

Khuôn mặt Giai Mẫn được trùm trong chiếc nón len dày, màu hoa hồng đỏ, đan tay, tôn lên gương mặt ngọc nhuận trắng nõn của cô, bên tai có lọn tóc ngắn lộn xộn hất lên.

Trần Bác Văn nhớ, Giai Mẫn lúc trước luôn giữ gìn mái tóc xoăn dài của mình, rất đẹp, nhưng có một lần ống thoát nước trong nhà bị tóc rơi xuống làm nghẹt, hắn bật một ngọn lửa lớn, từ đó, Giai Mẫn luôn cắt tóc ngắn.

Trần Bác Văn nói, Tiểu Mẫn, mái tóc kia, dưỡng dài lại đi.

Giai Mẫn nói, được.

Thoáng lặng im, Trần Bác Văn lại nói: “Tiểu Mẫn, chúng ta đừng rời xa nhau. Anh sai, anh sửa. Chúng ta, bạc đầu đến già.”

Giai Mẫn mỉm cười.

Được rồi, được rồi. Chúng ta, bạc đầu đến già.

_____

Lời cuối sách: Để chúng ta bạc đầu đến già

Cuối cùng tôi vẫn để Thiên Việt đi theo Dĩ Thành.

Về mặt này, lúc bắt đầu đã sắp đặt như vậy, mặt khác, tôi thật sự không nỡ để Thiên Việt một mình cô đơn trên đời.

Lúc bắt đầu đã suy nghĩ về một bi kịch, nhưng, không phải là ý muốn tất cả độc giả cảm thấy khó chịu. Tuy rằng xác thực khiến mọi người khó chịu. Cảm ơn mọi người, luôn theo dõi câu chuyện không mấy cao siêu cũng không mấy vui vẻ này, luôn bên tôi, khiến tôi có lòng tin hoàn thành nó. Có đôi khi bản thân cũng sẽ viết đến rơi lệ đầy mặt, khó chịu vô cùng, thật sự làm khó mọi người.

Kỳ thực, là muốn có thể biểu đạt cái nhìn nho nhỏ của tôi đối với tình yêu và hôn nhân.

Theo ý tôi, cái kết đẹp nhất của hôn nhân, chính là bạc đầu đến già.

Mâu thuẫn và tranh cãi, không vui và đau khổ, luôn có. Nhưng, nếu cùng bên nhau, dù sao cũng phải đi đến già mới tốt.

Tịch là một người cực kỳ may mắn, người nhà của tôi, ông bà, cha mẹ, bao gồm cha mẹ chồng, bọn họ đều bạc đầu đến già.

Vẫn nhớ ông ngoại mỗi ngày sẽ chuẩn bị khăn nóng cho bà ngoại, bà ngoại thích nước nóng, ông ngoại vừa vắt, vừa phù phù thổi, sợ bà bị bỏng.

Mẹ là một người phụ nữ tương đối mạnh mẽ, mỗi khi bà tức giận, cha sẽ luôn im lặng, im lặng, kỳ thực là một loại tư thái khoan dung, đúng không?

Cha mẹ chồng là vợ chồng nổi tiếng ân ái trong cán bộ về hưu. Tôi từng thấy một bức tranh sơn dầu khi cha vẽ mẹ lúc còn trẻ. Người phụ nữ trên bức tranh, có khuôn mặt như trăng rằm, đôi mắt to trong veo như nước, bím thắt thô dài khoát phía trước. Bức tranh này, cũng theo bọn họ, từ Lan Châu đến Lạc Dương, lại đến Bắc Kinh, đến Thành Đô, cuối cùng đến Nam Kinh.

Cho nên, cho dù bọn họ sống bên tôi đến già, tôi vẫn rất thích bọn họ.

Có đôi lúc ngẫm lại, đời người, phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, phải đảm đương bao nhiêu gian khổ, thật sự giống như một phạm nhân, gánh gông mang xiềng, ngàn dặm bôn ba, ngậm đắng nuốt cay. Nhưng nếu như có thể có một người tình thâm ý thiết, một đường đồng hành, đầu bạc tương tùy, bất ly bất khí, vô luận kết quả thế nào, cả đời này, cũng coi như là một chặng đường hạnh phúc.

Xã hội càng ngày càng lạnh lẽo, nhưng cũng may, vẫn còn những việc, những người khiến chúng ta cảm động, chúng ta, vẫn còn năng lực cảm động.

A, thật sự mệt mỏi, áp lực công việc ngày càng nặng, người càng ngày càng mệt hơn, thật muốn đi ra bên ngoài. Cho dù nơi nào, ngồi xe lửa mà đi. Tốt nhất là tàu chậm, nhưng phải sạch sẽ, phải có nước nóng, mang theo một ít hành lý, một đường du lịch, từ tiểu kiều lưu thủy Giang Nam thẳng đến đại mạc phía bắc Trung Quốc dài ngày.

Người có bằng lòng, cùng tôi đồng hành?»»» TOÀN VĂN HOÀN «««
Bình Luận (0)
Comment