Yến Thanh theo anh võ ra khỏi đại sảnh, rẽ về một vọng cửa xa xa, cửa đó mở, một khu vườn hiện ra trồng toàn kỳ hoa dị thảo, hương sắc tân kỳ. Quanh vườn có rừng bao bọc, giữa vườn thanh tịnh u nhàn.
Vầng trăng sáng trên không nhã mát, rải đều cái khoan khoái, khoan khoái len vào người, người cảm thấy nhẹ lâng lâng.
Anh võ bay luôn đến một khúc quanh của ngọn suối trong.
Khoảng suối đó rất rộng, một con thuyền hoa lệ đậu cặp bờ.
Thuyền không chèo, hai cô thiếu nữ có gương mặt rất đẹp đứng dưới nước để lộ nửa thân trên trần ra, bày bộ ngực căng phồng với đôi gò bồng đảo vung tròn.
Hai thiếu nữ có nhiệm vụ di chuyển thuyền.
Một cách di chuyển cầu kỳ, lạ lùng!
Điều lạ lùng là hai thiếu nữ có đuôi! Đuôi bọc gấm sặc sỡ, giòng nước trong xanh, Yến Thanh trông rất rõ.
Thì ra hai thiếu nữ là Mỹ Nhân Ngư.
Yến Thanh từng nghe nói đến loại người nửa cá này.
Chàng chỉ kinh ngạc trong một thoáng thôi rồi lấy lại bình tĩnh, ngắm nhìn cảnh vật mông lung huyền ảo dưới ánh trăng.
Anh võ bay đến đậu trên chiếc giá có đường dây vàng trước mũi thuyền rồi hỏi :
- Sao Yến công tử chẳng nói cái chi hết vậy?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Đâu có cái chi đáng nói mà nói! Chứ nơi đây nhất thiết không có cái gì làm cho Yến công tử thích ý hết à?
Yến Thanh thốt :
- Chưa sánh bằng một nơi tại hạ đã đến!
Anh võ hỏi :
- Nơi nào?
Yến Thanh đáp :
- Hồng Diệp trang bên cạnh Tây Hồ.
Anh võ lắc đầu :
- Tôi không tin!
Yến Thanh tiếp :
- Ít nhất nơi đó có những cái thiết thực, còn ở đây thì cái gì cũng là giả tạo cả. Giả tạo dù đẹp bất quá chỉ đẹp xảo, sao bằng những thứ thiên nhiên?
Anh võ toan cãi.
Yến Thanh búng ngón tay, một hòn sỏi nhỏ bắn vào đường dây nơi giá vàng.
Đường dây đứt, anh võ kinh hãi chớp cánh bay lên kêu vang.
Âm thanh mất đi cái dịu dàng lúc đầu.
Yến Thanh nhặt một đoạn dây rơi nơi mặt đất, nhìn quả tim gà nhỏ bé nơi đầu dây thốt :
- Tiên Tử! Tại hạ được tiên tử cho gọi đến đây thì tiên tử nên ra mặt đàm đạo, hà tất phải dùng những thứ xảo đó làm gì?
Có tiếng thở dài phát ra từ quả tim gà bé nhỏ bằng vàng, tiếp theo là một câu nói với giọng trách hờn :
- Công tử chả khiết chút nào! Tôi phí bao nhiêu tâm cơ mới an bày được một cảnh nghinh tân như thế này vậy mà công tử lại phá vỡ!
Yến Thanh mỉm cười :
- Giả như tiên tử muốn tại hạ tỏ ra thông minh thì tại hạ nhớ là đã có tỏ ra rồi! Còn tiên tử muốn tại hạ tỏ ra cao minh thì hóa ra tại hạ vũ nhục tiên tử sao! Cao minh trên thông minh một bậc, cao minh không ủy khúc như thông minh bởi chẳng cần phải lấy lòng ai, cứ thẳng mà nói! Thực ra cách bố trí như thế này kể cũng cao minh song muốn cho tại hạ phải giả vờ kinh ngạc để gây cảm tình thì thú thật tại hạ không giả vờ nổi!
Âm thanh tiếp tục vang từ quả tim vàng :
- Chẳng lẽ những hiện tượng trước mắt không làm công tử kinh ngạc chút nào?
Yến Thanh vẫn cười :
- Hoa nở trong gương, trăng lồng đáy nước đâu phải là chuyện lạ kỳ? Bình sanh tại hạ không hề ca ngợi những cái giả tạo.
Thinh âm có vẻ phẫn nộ :
- Do đâu công tử biết là cảnh giả?
Yến Thanh đáp :
- Rõ ràng quá, nhìn qua là thấy liền.
Rồi chàng giải thích :
- Hôm nay là mồng một làm gì có trăng tròn! Trăng sáng trên nền trời xanh tại sao lại chẳng có một điểm sao! Mấy điểm đó đủ chứng minh sự giả tạo.
Âm thanh hừ lạnh :
- Còn gì nữa!
Yến Thanh tiếp :
- Hóa thân tiên tử một cách ảo diệu, cái đó cũng được lắm! Phải cái là con anh võ rất lời, tiên tử truyền âm nó không buồn hé mỏ! Còn hai mỹ nhân ngư kia đi trong nước lại đi bằng hai tay, loài cá nếu bơi lội thì dùng đuôi...
Tiếng thở dài vang lên.
Rồi im lặng.
Yến Thanh cười tiếp :
- Sao tiên tử không cho tại hạ chiêm ngưỡng dung nhan kiều diễm! Biết đâu tại hạ chẳng một phen điên đảo tâm hồn?
Âm thinh hỏi :
- Công tử thấy tôi lần nào chưa?
Yến Thanh đáp :
- Chưa!
Âm thanh hỏi :
- Tuyết Nương và Khiết Nương có mô tả dung mạo tôi với công tử chăng?
Yến Thanh lắc đầu :
- Không!
Âm thanh cười nhẹ :
- Thế sao công tử biết tôi có dung nhan tuyệt thế?
Yến Thanh bật cười ha hả :
- Tiên tử đừng quên tại hạ là một lãng tử mà lãng tử đối với giai nhân có linh cảm rất nhạy, nghe thinh âm là biết người! Tại hạ tin chắc là mình không lầm đâu!
Một tràng cười trong trẻo từ trên không trung vọng xuống. Rồi một câu nói tiếp theo :
- Lần này thì linh cảm của công tử không còn nhạy nữa đó nhé!
Những tiếp lẹt tẹt tiếp nối nổ lên như một tràng pháo tép, một cụm mây trắng hiện ra, mây từ từ hạ xuống, một nữ nhân vận áo trắng đứng trên đám mây đó.
Chiếc áo của nàng rất mỏng, để lộ thân hình tuyệt mỹ với bộ nhực nở nang, mỗi nét là một công trình của tạo hóa đòi hỏi một sự suy tính kỹ càng trước khi an đúc.
Thân hình lộ gương mặt chưa lộ. Nhưng người có thân hình đó đương nhiên dung mạo phải tuyệt trần.
Bạch vân đáp xuống mặt suối.
Gương mặt còn khuất sau lớp lụa dày.
Yến Thanh từng tiếp cận nhiều nữ nhân thế mà chàng vẫn sững sờ trước một kỳ công của tạo hóa! Tuy nhiên chàng ngây ngất trong một phút giây thôi, rồi chàng tặc lưỡi than :
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nữ nhân hỏi :
- Đáng tiếc cái chi? Có phải không thấy được mặt tôi?
Yến Thanh lắc đầu :
- Không phải vậy đâu! Không cần trông thấy tại hạ cũng biết tiên tử có gương mặt đẹp vô song. Điều đáng tiếc là cái lối xuống đó không giống cách người trời hạ giáng!
Nữ nhân hỏi :
- Vậy phải làm cách nào?
Yến Thanh đáp :
- Tạo sương mù giả che mờ mặt suối, đứng trên đóa hoa bạch liên từ dưới nước hiện lên. Với cách đó tiên tử mới có cái tư thế đẹp hơn!
Nữ nhân bật cười khanh khách tán :
- Đúng là tay phong nguyệt cao hạng!
Yến Thanh cười :
- Tại hạ từng hãnh diện với cái danh lãng tử! Dám hãnh diện là phải có cái gì hơn người chứ!
Nữ nhân lên thuyền.
- Hai người ngồi cạnh nhau. Yến Thanh không hề giao động trong không khí quyện mùi quyến rũ bốc từ người nàng.
Chàng hỏi :
- Quý tánh phương danh?
Nữ nhân đáp :
- Quách Tâm Luật.
Yến Thanh gật gù :
- Tên giải thích hiệu! Có tâm luật mới rành Thiên Âm!
Nữ nhân hỏi :
- Công tử không sợ nếu tôi phô bày gương mặt?
Yến Thanh lắc đầu :
- Không! Tại hạ biết trước như thế nào rồi làm gì sợ!
Nữ nhân hừ một tiếng :
- Công tử đã biết là gương mặt tôi rất xấu?
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ có nói thế bao giờ đâu?
Nữ nhân gằn giọng :
- Vậy là công tử cho rằng tôi đẹp?
Yến Thanh thản nhiên :
- Ừ! Cực đẹp! Tại hạ yêu cầu tiên tử bố trí sương mù có ánh trăng chiếu. Giữa cảnh côn trùng vo ve rỉ rả ngân vang, trong mông lung đó tại hạ chiêm ngưỡng cái đẹp rùng rợn của tiên tử!
Quách Tâm Luật giật mình :
- Đẹp rùng rợn?
Yến Thanh mỉm cười :
- Phải! Bởi vì không hẳn đẹp là làm cho khoái mắt, hài lòng. Con hổ một động vật hung tàn có cái đẹp hùng vĩ, rợn rùng của nó. Tổng kết đẹp chỉ là điểm hơn người thôi, dù là trong lãnh vực nào!
Quách Tâm Luật thở dài :
- Dù sao một nữ nhân chỉ có gương mặt là trọng...
Yến Thanh chận lại :
- Người đời có lối nhìn như thế nhưng tại hạ không thế. Người ta chú trọng về mặt còn tại hạ chú trọng về thân vóc.
Quách Tâm Luật cười nhẹ :
- Thế công tử không hiềm chi tôi?
Yến Thanh đáp :
- Không hiềm nhưng chưa tiếp cận bởi còn mong tiên tử thành thật hơn một chút! Tiên tử phải lấy mặt thật đối thoại với tại hạ!
Quách Tâm Luật hừ một tiếng :
- Sao công tử biết tôi mang gương mặt giả?
Yến Thanh thản nhiên :
- Vì tất cả nơi đây đều giả tạo!
Trầm ngâm một chút, Quách Tâm Luật vuốt mặt.
Yến Thanh gật gù tán :
- Tại hạ nói không sai! Con người có thinh âm đó, thân hình đó dĩ nhiên phải có dung nhan tương xứng! Nhưng rất tiếc dù nó không giả tạo nó cũng do sự sửa chữa lại mà thành! Phàm cái gì có sửa chữa thì không thể sánh với tự nhiên!
Thấy đi xa đề quá lâu rồi chàng hỏi :
- Bỏ qua vấn đề chân giả đi, tại hạ muốn biết tiên tử thỉnh tại hạ đến đây để làm gì?
Quách Tâm Luật đáp :
- Thỉnh công tử gia nhập Thiên Âm môn của tôi. Tôi định dùng bao nhiêu cái xảo đó để chinh phục công tử song tôi đã thất bại lớn! Cho nên vấn đề đó không cần phải thảo luận.
Yến Thanh thốt :
- Chỉ có đạo nghĩa mới chinh phục được tại hạ. Các vị vì một lẽ riêng tranh giành ảnh hưởng với nhau chứ đâu phải vì đạo nghĩa mà vận dụng sở năng? Đừng ai mong lôi cuốn tại hạ, tại hạ không hề đứng theo phe này diệt trừ phe khác. Rất có thể tại hạ không từ chối cái việc đối lập tất với cả!
Quách Tâm Luật cau mày :
- Kể cả tôi?
Yến Thanh điềm nhiên :
- Nếu Tiên tử cứ giữ lập trường cũ, tranh chấp vì tư lợi bất kể đến đạo nghĩa.
Nhớ lại việc ngày trước chàng tiếp :
- Bên cầu Châu Tước trong gia cư của Vương Lập Thiên tại hạ đã gặp mấy nhân viên của Thiết Ky Minh. Chúng chưa được huấn luyện kỹ nên không làm chi được tại hạ trái lại còn bị tại hạ giết hết.
Quách Tâm Luật giật mình :
- Chính công tử giết chúng?
Yến Thanh gật đầu.
Quách Tâm Luật mắng :
- Thật là một lũ vô dụng! Có chết cũng đáng đời! tôi đã bảo đừng bao giờ chống đối công tử, đừng bao giờ xem công tử như kẻ địch! Gặp công tử ở đâu là phải tránh đó! Thế mà chúng vẫn cãi lịnh!
Yến Thanh sững sờ :
- Thật vậy?
Quách Tâm Luật đáp :
- Phải! Tôi ngoa làm gì! Tôi có ý thu dụng công tử từ lâu kia mà! Đành là hôm nay tôi thất bại song tôi không vì lẽ đó hay là vụ Châu Tước Kiều mà có ý giết công tử. Công tử còn sống tôi còn nhiều cái hay.
Yến Thanh thốt :
- Tiên tử phải kiểm điểm lại các bộ thuộc, thanh lọc kỹ hàng ngũ. Chẳng phải tất cả những kẻ dưới tay tiên tử đều trung thành với tiên tử hết đâu. Bằng cớ là Thánh Thủ Linh Viên Trần Lượng cãi lịnh tiên tử, toan sát hại tại hạ.
Quách Tâm Luật hỏi :
- Tại sao y muốn giết công tử?
Yến Thanh giải thích :
- Y không muốn tại hạ tồn tại vì sợ tại hạ trở thành một phụ tá đắc lực của tiên tử.
Quách Tâm Luật hỏi :
- Do đâu công tử biết được Thiết Ky Minh là bộ thuộc của tôi?
Yến Thanh đáp :
- Mãi đến hôm nay tại hạ mới khám phá được điều đó. Hồng Diệp sơn trang có khuông viên cực đẹp, cách bố trí lại không khác nơi đây mà Liễu Hạo Sanh thì đảm trách tổ chức Thiết Ky minh, suy đoán từ trang viện của y tại hạ thấy chỗ liên quan liền.
Quách Tâm Luật gật đầu :
- Khá lắm! Thông minh lắm!
Yến Thanh cau mặt :
- Nhờ thế mà tại hạ còn sống sót đến ngày nay đó tiên tử!
Yến Thanh tiếp :
- Thiết Ky Môn có hai bộ phận, một âm thầm một công khai. Liễu Hạo Sanh điều khiển bộ phận công khai còn tiên tử điều khiển bộ phận âm thầm.
Quách Tâm Luật biến sắc :
- Sao công tử biết?
Yến Thanh thuật lại cái chết của bọn Trần Lượng vì kêu lên ba tiếng Thiết Ky Minh mà bị đứt tâm mạch.
Thiên Âm môn dĩ nhiên có liên quan đến âm thanh, danh xưng phát xuất từ âm thanh mà Quách Tâm Luật lại có pháp truyền âm cực xảo thì hẳn là nàng có một phương pháp đặc biệt khống chế thuộc hạ bằng ba tiếng Thiết Ky Minh.
Quách Tâm Luật công nhận sự lập luận của chàng là đúng.
Có điều nàng không giải thích phương pháp đó như thế nào.
Rồi nàng hỏi :
- Công tử đã hiểu là tôi không biết võ công?
Yến Thanh gật đầu :
- Hiểu võ công là một phương tiện phụ thuộc, nếu biết cũng hay, không biết cũng chẳng hại gì.
Nàng lại hỏi :
- Công tử biết tại sao tôi ở đây?
Yến Thanh đáp :
- Người không biết võ công lại mưu đồ việc lớn tất phải bị đe dọa thường xuyên nên cần phải có một chỗ ở bí mật, một chỗ an toàn tuyệt đối.
Quách Tâm Luật cười nhẹ :
- Yến công tử không có ý giết tôi?
Yến Thanh lắc đầu :
- Hiện tại thì tại hạ không có ý đó nhưng sau này thì tại hạ chưa biết được bởi còn tùy thuộc ở hành vì của tiên tử! Tuy nhiên tiên tử nên ghi nhớ điều này, lãng tử chân chánh không hề làm hại nữ nhân!
Quách Tâm Luật trầm gương mặt :
- Nhưng công tử đã giết một nữ nhân! Một nữ nhân có tình thâm với công tử!
Yến Thanh thoáng biến sắc :
- Không hề có việc đó!
Quách Tâm Luật lạnh lùng :
- Tứ Bá Thiên thao túng võ lâm từ hai mươi năm qua rồi và tôi chỉ tiếp nhận quyền Môn chủ Thiên Âm môn từ bốn năm nay thôi. Trừ sư phó đã chết của tôi ra tôi chưa hề nói cho ai biết việc đó. Công tử là người thứ nhất được tôi tiết lộ cho biết đó, công tử có hiểu tại sao không?
Yến Thanh còn bàng hoàng :
- Tại hạ không hiểu!
Quách Tâm Luật tiếp :
- Sáu năm trước tôi bị người ta bức tử một cách nhục nhã! Chính tôi là nữ nhân bị công tử bức tử một cách nhục nhã đó!
Yến Thanh có cảm tưởng như sét giáng xuống đầu chàng.
Chàng kêu lên :
- Không! Không! Không phải tiên tử!
Quách Tâm Luật cười khổ :
- Đúng vậy! Tôi không phải là nữ nhân đó! Bởi nữ nhân đó đã chết nơi hố sâu trên Hoa Sơn và cũng không phải ngươi hạ sát nàng ấy. Giết nàng chính là Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình mà Hoa Vân Đình cũng không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Hiện tại tôi đưa công tử trở ra, tôi không xem công tử như kẻ địch nhưng đối với Cửu Lão hội tôi quyết chẳng khoan dung!
Yến Thanh hét lớn :
- Tố Quyên! Tố Quyên! Không! Không thể là tiên tử...