Thiên Ma Liệp Diễm

Chương 2

Cảnh báo từ tác giả: "Từ nay trở đi sẽ có thêm những cảnh incest, ai nhai không nổi thì nên né."

Sau trận luận bàn với Dương Vân, không còn ai dám tiến lên khiêu chiến Dương Thiên Tử nữa, mọi người đều đã thấy hắn dễ dàng chèn ép một thiên tài xứng đáng xếp vào vị trí thứ ba trong thế hệ trẻ Dương gia, không có ai ngu dại tới mức lại muốn đánh với hắn, lúc nãy hắn còn chưa mang ra toàn bộ thủ đoạn, chỉ mới dùng một hai chiêu đã muốn đánh bay Dương Vân rồi.

Sau khi Dương Thiên Tử trở về chỗ ngồi, Luận Võ Hội lại tiếp tục, có điều đây là được các nhân vật cử hành đại lễ ở phía sau màn đốc thúc, ra lệnh cho các cặp đấu luận bàn lần lượt tiến lên, nếu không thì toàn trường chẳng có ai dám bước lên đánh với Dương Thiên Tử một trận.

Còn ở trong bóng tối thì đang là một mãnh hỗn loạn, người người nhà nhà đều đã hạ lệnh điều tra cặn kẽ thiếu niên này, hắn ẩn danh lâu nay, hiện tại cường hành xuất thế, trở thành một ứng cử viên cho vị trí đệ nhất nhân trong giới trẻ hiện nay, khiến cho mọi thế lực lớn nhỏ ở Tiên Ngọc Ma đế quốc đều kiêng kị. Thêm nữa, người này lại còn là Dương gia đại thiếu gia, nếu hắn vô song như vậy, tương lai nhất định sẽ chấp chưởng gia tộc, hiện tại là thời điểm rất thích hợp để câu kéo quan hệ.

Luận Võ Hội cứ như vậy diễn ra, có nhiều kỳ tài chiến thắng, cũng có nhiều kẻ thua cuộc, nói chung là mỗi người mang một sắc mặt, vui có buồn có, tự hào có, thất vọng lại càng có. Hôm nay bọn họ có dịp diễu võ dương oai trước mặt bá quan văn võ, quan trọng nhất là Ma Đế bệ hạ, vậy mà lại thất bại trong tay đối thủ cạnh tranh đến từ gia tộc đối địch, đúng là không còn chút mặt mũi nào để mang về nữa...

Đến cuối cùng, một khi các trận luận bàn đã gần như kết thúc toàn bộ, Dương Thiên Tử lại làm ra cử động: hắn nhẹ nhón chân bay lên trên võ đài, anh tuấn tiêu sái nở nụ cười nhã nhặn, câu mất hồn phách không biết bao nhiêu thiếu nữ đang hiện diện tại đương trường, có người còn điên cuồng đòi gia tộc tìm cách mang mình gả cho hắn, làm tiểu thiếp cũng được, nha hoàn cũng được.

Không cần phải nói, tác dụng phụ của Thiên Mị Ma Thể quả thật là rất kinh khủng.

Dương Thiên Tử mỉm cười, từ tốn nói:

- Dương Thiên Tử thay mặt gia tộc cảm tạ các vị đã dành chút thời gian đến dự lễ trưởng thành của tộc ta, ta hy vọng mọi người đều đã nhận được đối đãi tốt nhất, nếu có vị khách quý nào không hài lòng, có thể báo cho một chấp sự Dương gia để tiện bề giải quyết.

Thái độ điệu thấp của hắn để cho rất nhiều người trong tâm sinh ra nể phục. Địa vị của hắn đúng là “thiên tử,” vậy mà hắn lại không có nửa điểm kiêu căng phách lối, ánh mắt vẫn y nguyên là nho nhã như vậy, thái độ vẫn y nguyên là lịch sự như vậy. Xét trên một điểm này, có rất nhiều thiếu gia tiểu thư đại giáo tông môn cảm thấy tự xấu hổ, bởi vì bản thân ngày thường vẫn hay mang bên mình thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt, hiện tại so với vị thiên tử chân chính này, bọn họ quả thật chỉ là hạng tôm tép dưới bùn.

Lúc này, Dương Thành cảm thấy không đúng, lên tiếng hỏi Dương Thiên Tử:

- Thiên Tử, ngươi có gì cần nói sao?

Ngày thường đứa cháu nội này của lão rất ít màng thế sự, cả ngày chỉ biết đọc sách, ngắm trăng, thưởng trà, ngoài những chuyện này cùng tu luyện ra, hắn không có nửa điểm quan tâm tới chuyện thế nhân bộn bề, cho dù có người lớn tiếng với hắn, hắn cũng không bị mảy may lay động. Vậy mà hôm nay, một Dương Thiên Tử như vậy lại tự mình đứng ra phát biểu, chuyện này khiến có Dương Thành chợt nhận ra cháu lão có ý định gì đó.

Mà ở chỗ này, ngoài lão cùng với vài vị quyền cao chức trọng ra, còn có ai khác dám mở miệng hỏi hắn muốn nói gì đâu, nên lão mượn sự tò mò của bản thân mà đặt câu hỏi. Dương Thiên Tử nghe lão hỏi thì mỉm cười chắp tay nói ra:

- Gia gia đại nhân, Thiên Tử là muốn khai mở một trận Danh Dự Chiến!

Dương Thành giật nảy mình, nghiêm mặt hỏi:

- Thiên Tử, ngươi có biết Danh Dự Chiến nghĩa là gì không?

Dương Thiên Tử đáp:

- Thưa gia gia, ta biết, chính vì vậy mà ta mới xin phép được mở Danh Dự Chiến!

Ma tộc là một chủng tộc rất coi trọng tôn nghiêm, những lúc mà tôn nghiêm của một thành viên Ma tộc bị thách thức gọi là Danh Dự Chiến. Thông thường, một trận Danh Dự Chiến là để cho đôi bên công bằng tranh đoạt một vật gì đó, có thể là quyền hành, có thể là đất đai, có thể là tình nhân, hoặc thứ gì khác. Chỉ cần một lời thách thức Danh Dự Chiến vừa rơi xuống, hai bên chính là không đánh tan tự tôn của đối thủ thì quyết không ngừng đánh nhau, vì đồ vật bị tranh đoạt, và cũng vì bảo vệ danh dự của bản thân.

Chỉ cần cả hai bên đều là thành viên Ma tộc, mọi chuyện có thể thông qua Danh Dự Chiến mà định đoạt, bao gồm cả việc cướp vợ giật chồng, xóa nợ giảm lãi, thậm chí là mạng sống của người nào đó. Ma tộc là một chủng tộc sống bằng tôn chỉ cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi có thực lực, muốn gì cũng được, hơn nữa, Ma tộc không có nhiều luân lý như Nhân tộc, đạo đức của bọn hắn được quyết định bởi kẻ mạnh, tuy nhiên tên nào tên nấy đều đu chặt vào cái tự tôn của mình, nên cũng hiếm có trường hợp xuất hiện đại ma đầu đi khắp nơi gieo rắc tội ác trời đất bất dung.

Nay Dương Thiên Tử phát động Danh Dự Chiến, khiến cho đông đảo người đến dự lễ thật tò mò, không biết là kỳ trân dị bảo gì mà có thể khiến cho một thiên chi kiêu tử như Dương đại thiếu gia dùng tới Danh Dự Chiến để chiếm lấy, không lẽ là thể loại tiên đan hay thần khí gì...

Dương Thành tò mò hỏi:

- Việc này có thể, nhưng ngươi muốn khiêu chiến ai?

Dương Thiên Tử chắc giọng đáp:

- Là phụ thân đại nhân Dương Tôn Ma.

Toàn trường tiếng bàn tán nổ tung, xôn xao đến chấn động cả Dương gia, ai cũng không nghĩ Dương Thiên Tử sẽ ở trước mặt bá quan văn võ hướng phụ thân mình phát động Danh Dự Chiến. Ngay cả Dương Thành cũng là không ngờ trước được việc này, trợn mắt hỏi lại:

- Thiên Tử, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Vì sao lại khiêu chiến phụ thân của mình?

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm ầm ầm vang lên:

- Phụ thân, không sao, đây là chuyện giữa phụ tử chúng ta. Trận Danh Dự Chiến này, không biết bệ hạ có duyệt hay không?

Ma Đế nhìn Dương Tôn Ma một chút, sau đó quay sang Dương Thiên Tử:

- Thiên Tử, ngươi vẫn muốn đoạt mẫu thân ngươi là Mộ Tích Vân về tay mình?

Toàn trường lại chấn động lần thứ hai, lần này còn ồn ào hơn lần trước. Riêng bản thân Mộ Tích Vân thì hoàn toàn đơ ra, không hiểu nổi tại sao nhi tử lại muốn vì mình mà hướng phụ thân hắn phát động Danh Dự Chiến, hơn nữa còn là muốn bản thân mình, chứ không phải tiền tài gì của mình. Mộ Tích Vân nghĩ ngợi sâu xa một lát thì hai má chợt hồng lên, thẹn thùng liếc Dương Thiên Tử một cái.

Nhiều năm qua, nàng rất thân thiết với Dương Thiên Tử, hai mẫu tử như keo sơn không rời, lúc nào cũng hạnh phúc dính lấy nhau, không nghi ngờ gì nữa, giữa hai người đã phát sinh tình cảm trai gái hoàn toàn trái đạo đức luân lý, chỉ có điều bọn họ là Thiên Ma tộc, đạo đức là do kẻ mạnh đặt ra, chỉ cần Dương Thiên Tử thắng Danh Dự Chiến, đạo đức của hắn chính là đạo đức của mọi người. Đây chính là cách mà Ma tộc làm việc, bọn họ rất ủng hộ người có thực lực cao cường, nếu không có thực lực thì ai cũng đừng mơ được Ma tộc kính trọng.

Ngày thường hai phụ tử hắn là hoàn toàn không có xích mích gì, Dương Thiên Tử cũng có phần kính trọng vị nguyên soái tài ba này, chỉ có điều chuyện giữa Dương Tôn Ma và Mộ Tích Vân làm hắn luôn canh cánh bên lòng. Hắn từ lâu đã rất yêu thích Mộ Tích Vân, mà cha hắn lại đã bỏ qua cơ hội chiếm lại tình cảm của mẹ hắn, nàng lâu nay đã đối với Dương Tôn Ma nguội lạnh. Chỉ nhớ lại chuyện năm xưa Dương Tôn Ma bỏ mặc Mộ Tích Vân chỉ vì truy cầu nhi tử mà Dương Thiên Tử không buông xuống được một cái khúc mắc này.

Đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng làm ra cử động quyết đoán, khai mở Danh Dự Chiến, đường đường chính chính đi đoạt Mộ Tích Vân về tay, chỉ cần biến nàng thành nữ nhân củ hắn, như vậy từ nay sẽ không khó xử nữa, mà Dương Tôn Ma cũng sẽ không cần phải đi quản đến Mộ Tích Vân nữa.

Dương Thiên Tử hướng Ma Đế đáp:

- Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như vậy.

Ma Đế giữ thái độ trung lập, gật đầu ưng thuận:

- Được, ta duyệt trận Danh Dự Chiến này, cho cả hai bên ba ngày chuẩn bị, sau ba ngày, Danh Dự Chiến sẽ diễn ra ở tại Luyện Võ Trường của Dương gia các ngươi.

Thánh chỉ vừa ban, đã có người ghi chép lại kĩ càng, mà thông tin này cũng bắt đầu truyền ra ngoài nhanh như vũ bão, khiến cho lão quốc sư Dương Thành có chút trở tay không kịp, xưa nay lão chưa từng nghĩ tới cháu nội bảo bối của hắn sẽ hành động như vậy.

Sau đó, Lễ Trưởng Thành diễn ra bình thường, nhưng không khí đặc quện hẳn lại, không còn ai có tâm tư ăn uống vui vẻ nữa, ai cũng bị một phen bất ngờ, tiểu tử này vừa mới nhập thế đã hướng phụ thân mình phát động Danh Dự Chiến, lại còn đòi đoạt chính thê của hắn, mà người hắn muốn đoạt thê đâu phải chỉ a miêu a cẩu nào, người đó chính là một nguyên soái Tiên Ngọc Ma đế quốc đó nha.

Nhưng chuyện mà mọi người nghĩ không ra là: bởi vì sao mà Dương nguyên soái lại phản ứng dễ dàng như vậy, hắn hoàn toàn không hề nổi giận, từ đầu tới cuối y nguyên vẫn là một bộ mặt thẳng tắp, không tỏ bất cứ thái độ gì. Thông thường, một nguyên soái bị người tuyên bố đoạt thê trước mặt bá quan văn võ sẽ nổi khùng mà mở Danh Dự Chiến ngay lập tức, đó là đối với Ma tộc, còn đối với tộc khác có lẽ đã rút kiếm chém cả nhà kẻ không biết trời cao đất dày kia rồi.

Người ngoài là suy luận mãi không ra, mà cũng không dám ý kiến ý cò gì đối với cách làm của Dương nguyên soái, vì vậy mà bọn họ chỉ thì thầm với nhau một lát rồi không nghĩ nữa, nghĩ mãi mà không ra chỉ thêm nhức đầu, trước mắt cứ đi điều tra tiểu tử Dương Thiên Tử này trước đã.

Đến phần yến tiệc ăn uống linh đình, Dương Thiên Tử là hoàn toàn bị các thiếu nữ bao vây, ai ai cũng là mỹ nữ đẳng cấp đại tông đại phái, đều là dạng thiên chi kiêu nữ, thiên kim lá ngọc cành vàng, vậy mà toàn bộ đều bị Dương Thiên Tử mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Có điều, không phải chỉ có mỗi bọn họ là bị hắn hấp dẫn, đến những đại thiếu gia quyền quý cũng muốn tới bái phỏng hắn, còn có người nóng lòng muốn cùng hắn luận đạo một phen học hỏi.

Người tu luyện Thiên Mị Ma Thể đến gần như đại thành giống Dương Thiên Tử đều là như vậy, bởi vì đó là tác dụng phụ của loại thể thuật này. Thiên Mị Ma Thể vốn là một loại ảo thể, có thiên biến vạn hóa, nhưng tác dụng phụ nó tạo ra là một loại mị lực huyền bí, đối với người khác giới có lực hấp dẫn trí mạng.

Dương Thiên Tử nhã nhặn tán gẫu với tất cả những người đến tìm hắn, tuy hắn không hề có ý định cặp kè vai ai, nhưng trong bất giác hắn lại câu kéo được một mớ các mối quan hệ mà trong đó đối phương là người tự đến hiến dâng cho hắn, ngoài ra hắn còn nhận được không ít lời gạ gẫm tình tứ từ các mỹ nữ giỏi ăn nói, nàng nào nàng nấy cũng vô cùng thẹn thùng trong lần đầu đi cưa cẩm một siêu cấp mỹ nam tử, nhưng như vậy lại sinh ra xuân sắc kiều diễm mê người, khiến cho nhóm người Dương Thiên Tử nhìn như một bức tranh cực kỳ sinh động.

Lễ trưởng thành Dương gia cứ như vậy mà nhẹ nhàng kết thúc, ngoài sáng thì có thật nhiều người bị bất ngờ, hấp dẫn bởi sự tồn tại của một người như Dương Thiên Tử, còn trong tối thì có thật nhiều thế lực ngấm ngầm máy tay động chân, người thì muốn bám đùi Dương gia, kẻ thì muốn diệt trừ mầm mống nguy hiểm mà làm yếu Dương gia.

Nói chung là mỗi người có một ý định, một tính toán riêng cho mình và gia tộc, không ai giống ai, nhưng tổng kết lại thì người người nhà nhà đều đang bởi vì Dương Thiên Tử mà suy nghĩ thật nhiều.Ban đêm, trong phòng Dương Thiên Tử, Mộ Tích Vân ngồi bên bàn đọc sách của hắn, đối mặt nhìn hắn bằng ánh mắt hiền hậu tràn ngập ôn nhu, nàng khẽ lên tiến hỏi:

- Tử nhi, ngươi không nhất thiết phải vì mẹ mà đánh nhau với Tôn Ma, mẹ ở lại Dương gia sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi cứ an tâm ra ngoài xông xáo, tìm lấy cho mình vài đạo lữ thích hợp a.

Dương Thiên Tử lắc đầu đáp:

- Mẹ, Thiên Tử từ lâu đã yêu người thật nhiều, ta lại không muốn thấy nhân sinh của người bị uổng phí trong tay Dương Tôn Ma tại Dương gia, vì vậy ta nhất định phải đánh một trận này, nhất định phải đoạt mẹ về tay ta, ta có thể cho mẹ hạnh phúc.

Phương tâm Mộ Tích Vân tan chảy, trong lòng ngọt ngào như đường mật, nàng cũng không phải Nhân tộc, luân lý không có ý nghĩa gì, dù là con trai do mình sinh ra thì cũng có thể “đổ" được. Huống hồ, Dương Thiên Tử là có mị thể, mà nàng lâu nay cũng dành hết tình cảm cho nhi tử, vì vậy mà Mộ Tích Vân không có cách nào cưỡng lại được cảm tình của Dương Thiên Tử, chỉ biết ngồi ngơ ra ở đó, dùng ánh mắt ngập tràn nhu tình như nước si ngốc nhìn hắn, trái tim trong ngực nhảy múa như nai con năng động, tâm hồn như thể hồi xuân.

Dương Thiên Tử đứng dậy, tiến đến bên mẫu thân, vòng tay qua ôm lấy nàng, vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc của nàng. Ngón cái Dương Thiên Tử sờ lên bờ môi căng mọng tươi thắm của nàng, sau đó lại đưa lên vuốt lấy sống mũi cao vút, mân mê chóp mũi nhỏ xinh. Mộ Tích Vân nhắm mắt tựa đầu vào ngực nhi tử, mặc cho hắn trìu mến vân vê khuôn mặt của mình. Trong tâm nàng cảm thấy thật nhộn nhạo, không biết bao lâu rồi nàng chưa được nam nhân mình yêu nựng nịu như vậy, phương tâm nhanh chóng tăng thêm mật ngọt.

Dương Thiên Tử vuốt gò má nàng, đưa tay nâng cằm nàng, cúi xuống hôn lên đôi môi chín mọng của mẫu thân.

Mộ Tích Vân “ưm" một tiếng thật yêu kiều, đón lấy nụ hôn của hắn, khẽ khép môi lại, nhẹ nhàng mút lấy môi hắn. Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nam nhi thô cứng, bắt đầu đáp lại từng nụ hôn nồng cháy của hắn. Cuối cùng, Mộ Tích Vân cũng không đè nén làm thục nữ được nữa, đứng hẳn dậy, túm lấy cổ áo Dương Thiên Tử mà kéo hắn sát lại vào người nàng, cặp môi thành thục quyến rũ đè ép lên trên môi hắn, mút chùn chụt, từ trong cổ họng bắt đầu dâng lên từng hơi thở kiều mị nóng bỏng.

Dương Thiên Tử đưa một tay vòng qua ôm eo Mộ Tích Vân thật chặt, tay còn lại vuốt xuống áo vải của nàng, cảm nhận lấy đường cong cao ngất thật mềm mại kia. Bờ ngực đầy đặn của nàng quả thật là ngạo nhân, Dương Thiên Tử dùng cả bàn tay cũng bưng không hết một bên nhũ phong, độ co dãn thì không cần phải bàn cãi, ngay cả xử nữ chưa qua sinh nở cũng chưa chắc được như nàng. Không cần phải nói, tu vi Mộ Tích Vân là không tầm thường, nếu không thì cơ thể sẽ không tự nhiên mà trẻ lâu như vậy, thử hỏi trong phàm thế có nữ nhân gần bốn mươi nào trẻ trung xinh đẹp được như nàng?

Còn Mộ Tích Vân thì đã hoàn toàn động tình, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ Dương Thiên Tử, ném hết thảy e thẹn qua một bên, mặc cho hắn nắn bóp nhũ phong mềm mại của mình. Năm xưa nàng là một trong tứ đại mỹ nữ Tiên Ngọc Ma đế quốc, biết bao nhiêu người theo đuổi, nhưng cuối cùng lại vì gia tộc mà gả cho Dương Tôn Ma. Nhưng mà từ khi hắn bắt đầu làm các tiểu thiếp có mang, biết được việc hai người không có con là vì nàng hiếm muộn thì cũng không quản tới nàng nữa, dù gì từ đầu hắn cũng chỉ là yêu thích sắc đẹp của nàng một chút, hoàn toàn không phải chân ái tình, hắn cưới nàng cũng đồng dạng là vì chính trị cho gia tộc.

Một mỹ nữ như vậy mà lại bị nguội lạnh không ai chăm lo, tận cho tới khi có nhi tử mới được nhi tử yêu thương quan tâm, có thể thấy được thế đạo vô tình, hồng nhan họa thủy, thật là khiến cho người ta thương tiếc.

- Tử nhi...

Hai người tách môi ra, nhìn vào mắt nhau, đồng thời thấy được muôn vạn nhu tình trong mắt đối phương. Dương Thiên Tử khẽ đưa tay vuốt lấy mái tóc đen nhánh, suôn dài như thác đổ của Mộ Tích Vân, thì thầm:

- Mẹ, người thật xinh đẹp, những thiên kim tiểu thư hôm nay đến dự lễ đều không có bản lĩnh cùng người so sánh. Nữ nhân như người mới thật sự là thiên chi kiều ngọc...

Dương Thiên Tử vốn là một cường giả đứng trên đỉnh cao đại đạo, đã từng trải qua thật nhiều chuyện, bởi vậy chỉ có những nữ nhân mặn mà trưởng thành, biết quan tâm lo lắng, lại hiền thục hiểu chuyện, nhưng cũng không thiếu nét trung kiên mạnh mẽ như Mộ Tích Vân mới có thể làm hắn rung động. Lời hắn nói thật lòng, bằng ánh mắt chân thành nhất, lập tức khiến trái tim Mộ Tích Vân liên tục bị chinh phục, nàng khẽ hít vào một hơi, nhón lên nhỏ nhẹ nói vào tai hắn:

- Thiên Tử, muốn mẹ đi...
Bình Luận (0)
Comment