Thiên Ma (Vô Ý Bảo Bảo)

Chương 12 - Phong Hoa Tuyệt Đại ( Hào Hoa Phong Nhã)

Khi Thanh Dịch kéo Diệp Vân đi qua đại quảng trường đi về phía nam, vừa tiến vào đại môn liền kéo một vị đệ tử Thanh Sơn hỏi Thanh Phồn lão đầu ở đâu, Diệp Vân lập tức hiểu rõ ra. Thảo nào lão nhân này vừa biết mình có thể thi triển cơ sở pháp thuật liền cười đến toe toét, hóa ra là muốn đến khoe với Thanh Phồn lão đầu. Thật đúng là tính trẻ con, Diệp Vân bất đắc dĩ theo ở phía sau nhẹ nhàng lắc đầu. “Thanh Phồn lão đầu, Thanh Phồn lão đầu ~~” Thanh Dịch kéo Diệp Vân trực tiếp xông vào phòng khách Nam đường la hét. “Dịch sư thúc, Dịch sư thúc ~~” một bên đệ tử Thanh Sơn khó xử ngăn cản Thanh Dịch lớn tiếng la lên, nhưng cũng không có dám nặng lời, giọng điệu yếu ớt làm cho Thanh Dịch coi như gió thoảng bên tai. “Ai ở trong này hô to gọi nhỏ như vậy, chẳng lẽ chưa rõ ràng phân phó của ta sao? Tạp vụ thì không được phép tới quấy rầy các đệ tử thanh tu”. Một thanh âm nghiêm túc truyền vào lỗ tai mọi người. “Thanh Phồn lão đầu, thanh tu đúng không? Đồ đệ bảo bối của ngươi đã luyện đến đâu rồi ?” Thanh Dịch liếc mắt liền thấy người đi ra từ sau bình phong chính là Thanh Phồn, lập tức lên tiếng khiêu khích . “Thanh Dịch! Ngươi làm tiền bối, đường chủ Bắc đường Thanh Sơn, ở đây ồn ào náo loạn còn ra thể thống gì nữa?” Thanh Phồn quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng chính là giọng điệu dạy dỗ người khác, bộ dáng nề nếp kia lại không hề khiến Thanh Dịch để ý. “Thanh Phồn lão đầu, đồ nhi ngoan của ta chỉ cần nửa năm là có thể lĩnh hội cảnh giới tĩnh tâm sáng, tam hệ cơ sở pháp thuật đã có thể thuần thục. Còn đồ đệ bảo bối của ngươi thì sao?” Thanh Dịch đắc ý dào dạt khiêu khích Thanh Phồn, một điểm cũng không hề có phong phạm của tông sư, bộ dáng kia quả thực là đáng đánh. “Cái gì? Tam hệ pháp thuật cũng đã có thể thuần thục?” Thanh Phồn quả thật bị kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh Thanh Dịch. Đứa bé này chỉ trong nửa năm đã có thành tựu như vậy? Điều này trong các thế hệ đệ tử Thanh Sơn là chưa từng có a! Thực sự có thể làm đến trình độ như vậy sao? Thanh Phồn trong lòng kinh ngạc còn có đố kị. Thanh Dịch cư nhiên nhặt được hạt mầm tốt như vậy. Hiển nhiên, Thanh Phồn trong lòng cũng không có đem thành tích này quy công cho Thanh Dịch, đố kị chính là một đệ tử có tư chất tốt như vậy lại là của ông ta. “Sư phó, ta cũng đã có thể làm được”. Lúc này một giọng nói trẻ con lạnh lùng chen vào. “Dật Phong?” Thanh Phồn có chút ngơ ngẩn, nhìn đệ tử mà ông đắc ý nhất đột nhiên xuất hiện. Mặc dù Đoàn Dật Phong nói rất là đột ngột, thế nhưng Thanh Phồn nghĩ tới đệ tử này của mình tư chất cũng siêu phàm, trong lòng hơi có chút xác định. “A? Ngươi cũng sẽ ?” Thanh Dịch nghi hoặc nhìn đứa nhỏ cũng xuất sắc không kém này, trong lòng có chút không thoải mái, khẩu khí cũng có chút hoài nghi. Hiển nhiên, giọng điệu hoài nghi đó của Thanh Dịch làm cho Đoàn Dật Phong vô cùng không thoải mái. Đoàn Dật Phong một câu cũng không nói tiếp, mà là nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, hơi ngưng thần, trên ngón tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện cột nước. Thanh Dịch trừng lớn mắt nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt, có chút không phục nói: “Còn gì nữa không? Còn có các pháp thuật khác thì sao?” Thanh Phồn là hài lòng gật gật đầu, mỉm cười nhìn ái đồ (đồ đệ yêu quý) của mình. Thanh Dịch khóe miệng lại co quắp, thúc giục Đoàn Dật Phong thi triển những hệ pháp thuật cơ sở khác. Ngay sau đó, Đoàn Dật Phong ngón tay hướng về phía không trung, một đạo tia chớp nho nhỏ bổ xuống, sàn nhà bốc khói, để lại một dấu vết nho nhỏ. Thanh Phồn khóe miệng càng cong lên một độ cung lớn. Mà sau đó, thổ hệ pháp thuật cơ sở phi thạch cũng bị Đoàn Dật Phong trong nháy mắt thi triển ra. Thanh Dịch lão đầu khóe miệng co rút, ngẩng đầu liếc mắt, lời gì cũng không nói được. “Thanh Dịch, ngươi về phải dạy đệ tử nhiều hơn a, không nên tụt lại phía sau Dật Phong chúng ta a”. Thanh Phồn lúc này cười đến không ngậm miệng lại được . “Dừng, không phải ngươi cũng chỉ mới biết đồ đệ mình lĩnh hội được tam hệ pháp thuật”. Thanh Dịch không phục bĩu môi. “Khụ ~~ khụ ~” Thanh Phồn khụ khụ che giấu bối rối của mình sau đó nghiêm mặt nói, “Hai đệ tử này sau này đều sẽ là trụ cột của Thanh Sơn ta, ngươi nên chỉ bảo cho tốt”. “Dừng, không cần ngươi nói ta cũng biết. Đừng cả ngày giở giọng giáo huấn người khác, chẳng qua ngươi lớn hơn so với ta một chút, cũng chỉ là nhập môn so với ta sớm hơn một chút mà thôi”. Thanh Dịch hừ lạnh một tiếng không phục chít chít oa oa lên. “Cái gì? !” Thanh Phồn sau khi nghe xong lửa giận trong lòng liền dâng lên, “Ta so với ngươi lớn hơn vài ngày thì sao nào, ta nhập môn trước ngươi một canh giờ thì làm sao nào?” Đoàn Dật Phong nhìn hai lão nhân tranh chấp như trẻ con khẽ hừ một tiếng. Ánh mắt lại quăng về phía Diệp Vân đứng bên cạnh, người này cũng là người thiên tư thông mình như mình. Từ nhỏ đến lớn, Đoàn Dật Phong còn chưa thua ai, bất kể làm cái gì cũng không hề thua. Ở thế giới của hắn, cũng không có cái chữ ‘thua’ này. Khi hắn nhìn về phía người mà mình cho là đối thủ mạnh này liền ngốc tại chỗ. Diệp Vân đang lấy trừ trong túi áo ra một trái táo, điểm nhẹ ngón tay, nơi đầu ngón tay liền xuất hiện một dòng nước trong, Diệp Vân rửa sạch quả táo, liền đường đường chính chính ăn, vừa ăn vừa đầy hứng trí nhìn hai vị trưởng lão đang môi thương khẩu chiến. “Ngươi cư nhiên coi như trò đùa! Ngươi đem tu hành là cái gì?” Đoàn Dật Phong phẫn nộ vọt tới trước mặt Diệp Vân tức giận chất vấn. Diệp Vân mờ mịt nhìn nam hài xinh đẹp trước mặt, không hiểu người trước mắt này sao lại phát hỏa lớn như vậy a. Mình cũng chỉ dùng thủy chú để rửa trái táo ăn thì mắc mớ gì tới hắn? “Ngươi rốt cuộc đem tu hành xem như cái gì?” Đoàn Dật Phong tức giận đến sắc mặt ửng đỏ, chỉ vào trái táo trong tay Diệp Vân trách cứ , nói chuyện quá mức kích động dẫn đến thân thể cũng có một chút run rẩy. Diệp Vân hiểu rõ ra, bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn. Quả nhiên sư phó như thế nào thì dạy ra được đồ đệ như vậy. Cái vị Thanh Phồn bảo thủ cứng nhắc kia quả nhiên dạy ra một Đoàn Dật Phong quy quy củ củ. Đoàn Dật Phong nhìn Diệp Vân tươi cười, trong nháy mắt thất thần, người trước mắt cười đến chói lọi rực rỡ khiến hắn bỗng dưng quên mất điều cần hỏi. “Thế giới này, người nào nghiêm túc, người đó liền thua”.Diệp Vân cười cắn một miếng táo sau đó xoay người rời đi không hề quay đầu lại. Đoàn Dật Phong ngơ ngẩn tại chỗ, mãi đến khi bóng lưng Diệp Vân mất ở cửa. Nhẹ nhàng lặp lại lời Diệp Vân nói, thế giới này, người nào nghiêm túc, người đó liền thua. Ý là mình nghiêm túc, mình sẽ thua? Đoàn Dật Phong gắt gao cắn chặt răng, nắm tay đã siết chặt. Sẽ không! Mình sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không! Sẽ không thua bởi ‘hắn’! Đoàn Dật Phong cũng không thèm nhìn hai vị sư phó đang khắc khẩu, xoay người đi vào phía trong. Đoàn Dật Phong trong mắt bắn ra ánh sáng kiên nghị, tu hành, muốn tiếp tục tu hành, tuyệt đối không thể thua bởi người kia! Diệp Vân cắn táo đung đưa quay trở về Bắc đường, mới vừa vào cửa một bóng hồng liền vọt lên. “Diệp sư huynh, Diệp sư huynh ~~” Giọng nói vui vẻ không phải của ai khác, chính là Sở Phi Nhi. “Phi Nhi a, hôm nay có học thuộc khẩu quyết tốt hay không?” Diệp Vân sủng nịch nhìn nữ hài đáng yêu trước mắt mỉm cười hỏi. “Dạ dạ, có, cũng sắp học thuộc hết”. Sở Phi Nhi nghiêm túc gật gật đầu, sau đó ánh mắt mang theo hi vọng nhìn Diệp Vân khát vọng được ‘hắn’ khen ngợi. “Ha hả, Phi Nhi ngoan, đây là thưởng uội này”. Diệp Vân nhìn hiểu ánh mắt Sở Phi Nhi, trong lòng âm thầm cười cười, móc từ trong túi trái táo đưa cho Sở Phi Nhi, “Quả lớn nhất mà hồng nhất là để lại cho Phi Nhi nhà chúng ta”. “Diệp sư huynh tốt nhất”. Sở Phi Nhi cao hứng nhận lấy táo, cũng không có lập tức ăn, mà là cẩn thận bỏ vào trong bọc của mình. “Hài tử ngốc, muội ăn đi ta vẫn còn đây”. Sở Phi Nhi động tác đương nhiên là rơi vào trong mắt Diệp Vân, Diệp Vân cười ý bảo Sở Phi Nhi đem táo lấy ra ăn luôn. Sở Phi Nhi móc táo ra, Diệp Vân tự nhiên nhận lấy dùng thủy chú giúp nàng rửa sạch. Sở Phi Nhi trừng lớn mắt, kinh ngạc lớn tiếng hô: “Diệp sư huynh, huynh học xong pháp thuật, huynh đã học xong pháp thuật!” “Ừ. Phi Nhi nhà chúng ta cố gắng rất nhanh cũng sẽ học được”.Diệp Vân mỉm cười đem táo lại đưa cho Sở Phi Nhi. “Vâng vâng, muội sẽ cố gắng, nhất định sẽ học được phi thạch”. Sở Phi Nhi gật đầu thật mạnh thể hiện quyết tâm của mình, mà ánh mắt nhìn Diệp Vân tràn đầy sao. ( phi thạch, thổ hệ pháp thuật cơ bản. ) Diệp Vân nhìn vẻ mặt trẻ con trước mặt ra vẻ nghiêm túc, yêu thương cười cười. Như vậy thực giống Thái nhi vô cùng hiểu chuyện. Nụ cười của nàng là thuần khiết không có tạp chất như vậy, muốn cho nàng vẫn như vậy vô ưu vô lự cười mãi, mãi . Trong mười năm, mỗi một năm đều tổ chức khảo hạch kiểm nghiệm trình độ của mỗi đệ tử đã học được. Mỗi một năm Diệp Vân đều khiến cho Thanh Dịch kinh hỉ, mà Đoàn Dật Phong cũng làm ọi người kinh ngạc. Hai người kia tỏa sáng đã che lấp toàn bộ ánh sáng những đệ tử cùng thế hệ. Mỗi khi khảo hạch hoàn tất khi Đoàn Dật Phong lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân, Diệp Vân lại không hề nhìn hắn, mà là đang cùng Sở Phi Nhi nhẹ giọng nói cười. Đoàn Dật Phong ánh mắt cũng càng thêm băng lãnh, Diệp Vân, Diệp Vân! Chưa từng dùng ánh mắt nhìn mình lấy một lần! Mười năm như một ngày, rất nhanh liền trôi qua. Mười lăm tuổi Diệp Vân đã là một mỹ thiếu niên. Phong hoa tuyệt đại, nổi tiếng như ‘hắn’ hiển nhiên là lọt vào mắt xanh rất nhiều nữ đệ tử Thanh Sơn. “Diệp sư huynh, đây là túi hương ta tự mình thêu, hi vọng huynh có thể nhận lấy” Nói chuyện là một nữ tử vẻ mặt e lệ, trên khuôn mặt thanh tú có tia đỏ ửng. Thật vất vả lấy hết dũng khí ở trên đường ngăn cản Diệp Vân muốn tặng cho ‘hắn’ túi hương mình thêu.

Bình Luận (0)
Comment