Không ngờ Bạch Hổ lại có thể nói khiến mọi người đều kinh ngạc nhưng cũng chỉ là một chút liền hoàn hồn lại. Bạch Hổ cũng không phải linh thú bình thường, mà là thần thú a. Mấy trăm năm hay mấy nghìn năm mới có một thần thú xuất thế! Linh thú mới sinh ra không thể nói chuyện, cũng phải tu luyện mấy trăm năm mới có thể nói chuyện. Thế mà thần thú Bạch Hổ vừa xuất thế đã có thể nói chuyện, không hổ là thần thú. Nhưng mà những người này cũng đâu biết rằng, thần thú Bạch Hổ trước mắt này không chỉ biết nói chuyện, mà còn biết rất nhiều chuyện xảy ra rất lâu trước đây. Bởi vì thần thú cũng có thể truyền thừa ký ức. Cũng chính là khi một thần thú Bạch Hổ sắp chết đi sẽ đem toàn bộ ký ức của mình truyền lại cho thần thú Bạch Hổ tiếp theo. Tất cả thần thú đều là như thế. Bạch Hổ trước mặt mọi người to lớn vô cùng, thân hình to gấp mấy lần một con voi thành niên, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, toàn thân là một màu tuyết trắng không chút tỳ vết, lóe ra ánh sáng sắc bén khiến lòng người cả kinh, đôi con ngươi màu hổ phách giống như quân vương bễ nghễ nhìn con người bình thường phía dưới, trên lưng, một đôi cánh màu tuyết trắng kích thích ánh mắt mọi người, nhẹ nhàng lay động, mỗi lần vỗ cánh lại tạo ra một vòng linh khí giống như những gợn sóng bắn ra bốn phía. Mà tất cả nhân sĩ tu chân đều cảm nhận được luồng linh khí khiếp người toát ra từ người thần thú. Xung quanh các loại phi điểu đều bay liệng vòng quanh nó, những con thú đang chạy phía dưới cũng đều tụ tập lại cùng một chỗ liếc nhìn Bạch Hổ trên không trung. Bạch Hổ có thể nói trái lại khiến cho đệ tử Tử Đằng đảo kinh hãi cùng cấp bách, thần thú có thể nói chứng tỏ tất cả mọi người ở đây đều có thể câu thông cùng nó. Tử Đằng đảo am hiểu nhất chính là pháp thuật câu thông cùng linh thú nhưng hiện tại thì không thể sử dụng được rồi . Vẻ mặt của những kẻ dưới kia Bạch Hổ đã thu hết vào mắt, đáy lòng khinh thường ‘hừ’ một tiếng, lão tử có thể nói kỳ quái vậy sao? Thần thú cũng đều có ký ức truyền thừa ! “Hiện tại thu phục thần thú hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi”. Một số đệ tử của môn phái nhỏ ha ha cười rộ lên, đều ngự kiếm phi hành xông về nguồn phát ra ánh sáng kia. Ngoài ra tam đại môn phái cũng đuổi theo. Hai gã đệ tử Tử Đằng đảo sắc mặt hết trắng lại xanh, cũng vội vàng thúc giục linh thú dưới chân tiến lên phía tước. Diệp Vân đứng phía dưới nhìn lên, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, những người này, một khi đặt lợi ích ở trước mặt liền trở thành trò hề như vậy. Diệp Vân ngáp một cái, chậm rãi ngồi xuống, tựa vào gốc cây nhìn lên bầu trời náo nhiệt phía trên. “Diệp Vân, ngươi muốn thần thú kia không?” Chợt giọng nói lành lạnh của Đoàn Dật Phong bay tới. “Không muốn”. Diệp Vân trả lời gọn gàng dứt khoát. Đoàn Dật Phong nao nao, hiển nhiên thật không ngờ Diệp Vân lại trả lời như vậy. “Nhưng mà chưởng môn cùng sư phó đều muốn ta tới, ta dĩ nhiên là tới”. Diệp Vân cười ha ha tùy ý nói. Đoàn Dật Phong chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về nơi bắn ra hào quan vạn trượng kia. Nơi đó chính là nơi mà thần thú xuất thế, phần lớn người tu chân – nhân sĩ đều tranh đoạt thần thú, Diệp Vân lại nói không muốn. Thần thú hiếm có như vậy lại không muốn, như vậy, Diệp Vân, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? “Bạch Hổ, nếu ngươi đi theo ta, cam đoan ngươi một bước lên trời “. Một nam nhân có vẻ lưu manh đang ngự kiếm phi hành giữa không trung hô lên với Bạch Hổ. Mọi người trừng lớn mắt, có thể thu phục thần thú như vậy sao? Đây là người của môn phái nào a, sao lại dung tục như vậy. “Ta phi! Ngươi biết ta thích ăn cái gì, uống gì sao?” Bạch Hổ hung hăng phi miệng, khinh thường đáp lời. Lại không có người nào nhìn thấy trong mắt Bạch Hổ tràn đầy tàn bạo, đùa bỡn đám phàm phu tục tử này một chút sau đó rời đi cũng không tệ a. Nam tử trẻ tuổi kia nhất thời nghẹn lời, nửa ngày nói không ra lời, xung quanh vang lên một trận tiếng cười. Thật đúng là giống như chợ bán thịt vậy, Diệp Vân trong mắt lộ ra nụ cười khẩy. Bạch Hổ này cũng thực thú vị, lại còn biết đùa giỡn nhân loại. Nó thực sự chỉ là thần thú sao? Sao lại có cảm giác như chỉ số thông minh của nó còn cao hơn cả nhân loại bình thường vậy. Đoàn Dật Phong đứng bên cạnh cũng khó mà có thể tin nhìn Bạch Hổ to lớn giữa không trung kia. Bạch Hổ này sao lại một chút dáng vẻ của thần thú cũng không hề có? “Bạch Hổ, ngươi chính là một trong tứ đại thần thú, nếu như cùng chúng ta kề vai chiến đấu diệt trừ tà phái, như vậy công lao to lớn bậc nào? Đối với dân chúng trong thiên hạ cũng là tích đức a. Tử Đằng đảo chúng ta sẽ cho ngươi nơi ở tốt nhất cùng tất cả”. Nam đệ tử Tử Đằng đảo lúc này đi ra nói lời chính nghĩ to lớn . “Ha ha ~~ chết cười ta”. Bạch Hổ cười ha hả vỗ vỗ đôi cánh tuyết trắng của nó, tạo nên một trận cuồng phong, thổi quét qua khiến mọi người phải mất sức thật lớn mới có thể ổn định lại. Trong lòng mọi người đều là vừa mừng vừa sợ, Bạch Hổ sức mạnh thực là ghê gớm. Nhưng mà thanh âm giống như sét đánh kia cửa Bạch Hổ lại khiến ọi người cảm thấy đầu váng mắt hoa, làm thế nào mới có thể thu phục được nó đây: “Cùng các ngươi kề vai chiến đấu? Diệt trừ tà phái? Ha ha các ngươi chính là chính nghĩa sao? Các ngươi xem mình là gì a? Ta nhìn không vừa mắt thì sẽ trừ bỏ”. Đám người lơ lửng giữa không trung kia lúc này rốt cuộc đã hiểu rõ, thần thú Bạch Hổ trước mắt này cũng không phải chỉ dựa vào mấy câu nói đơn giản là có thể thu phục được . Dầu muối đều khó vào*! * ý chỉ cứng mềm đều không xong ^^! Diệp Vân giật giật khóe miệng, nhíu mày nhìn nhìn Bạch Hổ trên bầu trời, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng tán thưởng. Thần thú này, thật không ngờ rằng lại có cá tính như vậy. Không tồi, mình cũng thực thích. Nhưng mà với tính cách như vậy, sợ rằng nó cũng không nguyện ý quy thuận ai. Thú vị vô cùng. “Hừ, nếu đã như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh, đem ngươi thu phục”. Đệ tử Thiết Huyết môn chậm rãi rút thanh cự kiếm trên lưng ra chỉ về phía Bạch Hổ. “Đúng!” Đệ tử Thiết Huyết môn vừa nói ra ra lời này, người người đều hưởng ứng. Thanh âm binh khí va chạm vào nhau vang lên không ngừng. Bạch Hổ sâu trong đôi mắt hiện lên tàn bạo, một bầy kiến hôi, còn muốn dùng sức mạnh để thu phục mình sao? Khôi hài! “Hôm nay chính là ngày ta tái thế, không muốn đại khai sát giới ô uế tay của ta”. Bạch Hổ hừ lạnh, dùng sức vỗ mạnh cánh của mình, từng đợt cuồng phong nổi lên. Tất cả mọi người đều thi triển pháp luật để ổn định thân mình, nhưng mà mắt cũng không thể mở ra được. Diệp Vân buồn cười nhìn không trung, lời này hình như có điểm không đúng, hẳn là không muốn ô uế chân của nó đi, ha ha. Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn trăng non trên bầu trời, há hốc mồm, hình như là hắt xì một cái. Chân, nha, không, là móng vuốt mới đúng đạp vào không trung một cái, đập cánh muốn bay đi. “Chạy đi đâu! ! !” Đệ tử Thiết Huyết môn hét lớn lên một tiếng, dùng sức vung cự kiếm trong tay chém về phía không trung, lại có thể đem gió lớn trước mặt bổ ra. Hai gã đệ tử Thiết Huyết môn vội vàng ngự kiếm đuổi theo. Những người khác thấy vậy cũng không nói gì, động tác rất nhanh bay theo đệ tử Thiết Huyết môn. Đơn giản là bởi vì họ đã đem kình phong bổ ra mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Hai gã đệ tử Thiết Huyết môn liếc nhìn đám người bám đuôi phía sau, trong lòng phỉ nhổ. Không chỉ những môn phái nhỏ nối đuôi chạy theo, mà người của tam đại môn phái cũng đuổi theo. Thực sự là vô sỉ! Diệp Vân nhìn hơi nhíu mày, xem ra đệ tử của Thiết Huyết môn chủ yếu là tu hành về phương diện lực đạo, rất kiên cường. Sau này nếu như giao thủ cũng không thể liều mạng. “Đám kiến hôi!” Bạch Hổ bỗng nhiên bay dừng lại giữa không trung không hề động, đôi con ngươi vốn đã to nay lại trừng lớn hơn, trong miệng bỗng nhiên nói lẩm bẩm không biết nói gì. Tất cả mọi người ngơ ngẩn, không rõ Bạch Hổ bỗng nhiên dừng lại làm gì. Nhưng mà ngay sau đó, mọi người liền hiểu. Phía sau cuồng phong điên cuồng rít gào, hơn nữa càng ngày càng gần, vòng xoáy cũng càng ngày càng mãnh liệt đánh úp về phía mọi người. Trong nháy mắt, phi điểu giữa không trung đều bị cuồng phong nuốt chửng, đã không còn thấy hình bóng. Đám thú trên mặt đất đều đang không ngừng chạy trốn. Đám người giữa không trung lại càng thêm kinh hãi, cả đám đều vận công chuẩn bị chống lại trận cuồng phong gió xoáy này. Nhưng mà, đợt cuồng phong này hoàn toàn khác với gió xoáy bình thường. Trong gió lại còn tràn ngập linh khí nhàn nhạt. Khi trận gió này tập kích về phía mọi người, gió cắt như đao sắc bén cắt qua lớp quần áo vào sâu da thịt. Chỉ trong nháy mắt, máu bắn tung tóe khắp bầu trời. Phút chốc, tất cả mọi người loạn cả lên. Linh thú dưới chân các đệ tử Tử Đằng đảo cũng không còn nghe lời mà giống như ruồi nhặng bay tán loạn khắp nơi. Đụng phải đám người chung quanh lại càng thêm loạn hơn. Thanh âm giận dữ mắng mỏ, cùng với tiếng kêu vang thành một mảnh. Nhưng mà phi điểu bị cuốn vào trong cuồng phong lại không hề việc gì. Đệ tử Thiết Huyết môn rút kiếm muốn lặp lại chiêu cũ bổ gió lốc. Nhưng mà kiếm còn chưa rút ra đã bị một người đụng vào khiến cả người xiêu vẹo, vất vả lắm mới có thể đứng vững để không ngã xuống. Diệp Vân đứng trên mặt đất nhíu nhíu mày nhìn Bạch Hổ trên không trung, nhưng trong lòng cảm thán, thì ra Bạch Hổ có thể thao túng phong (gió), hơn nữa thần lực lại kinh khủng như vậy. Cơn lốc xoáy khổng lồ đó chỉ trong nháy mắt có thể chế tạo ra. Đám người trên không trung kia tự cầu nhiều phúc đi. Đoàn Dật Phong trong lòng cũng hít phải ngụm khí lạnh, không ngờ thần thú có thể kinh khủng như vậy. Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rất đơn giản, đều muốn đến thu phục nó, hiện tại xem ra, là không thể nào. Bạch Hổ kia tràn đầy hứng thú nhìn náo nhiệt trong lốc xoáy kia, cái đuôi màu trắng nhẹ nhàng phe phẩy. Một đám phàm phu tục tử, lại còn muốn đến thu phục mình, thực đúng là chuyện nực cười. Diệp Vân sờ sờ cằm của mình, bĩu môi nói: “Đoàn sư huynh, xem ra lần này tất cả mọi người đều tay không quay về thôi. Ta còn có việc, huynh quay về Thanh Sơn đi”. Bạch Hổ khủng bố này, đừng nói thu phục nó, chọc nó tức giận sợ là ngay cả mạng cũng khó giữ. Chẳng qua, xem ra Bạch Hổ cũng không có ý sát sinh, chỉ lơ lửng giữa không trung mấp máy miệng, lắc lắc đuôi nói thầm cái gì đó, sau khi nói thầm xong dùng bốn chân đạp vào không trung, vỗ cánh rời đi. Khi Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong nghe được lời thì thầm của Bạch Hổ, hai người đều cứng ở tại chỗ. Không thể nào, Bạch Hổ sao lại có thể nói ra lời như vậy? ! !