Hai thân ảnh nhỏ xinh vội vàng chạy về phía ven đường, người trên xe ngựa dường như thực mệt mỏi nên không có chú ý đến động tĩnh nhỏ phía sau xe. Hai người cứ như vậy mà chạy theo ven đường về phía rừng rậm. Diệp Vân vẫn bị nam hài kia kéo tay chạy đi, ánh mắt rất nhanh quét nhìn địa thế chung quanh. Sớm muộn gì hai người kia cũng phát hiện mình chạy trốn, không biết lúc nào có thể đuổi theo mình, vì thế nhất định phải tìm một nơi có địa thế tốt. Quả nhiên, ngay lúc hai người vừa chạy được không xa liền nghe thấy tiếng nam tử đi múc nước kia kêu to. “Chạy mau”. Nam hài có chút nóng nảy, tay đang kéo Diệp Vân cũng càng sốt ruột. Kéo Diệp Vân chạy có chút lảo đảo, giờ phút này cũng không thể nghĩ đến chuyện khác, nếu như để bị bắt được, hậu quả thế nào, trong lòng hai người vô cùng rõ ràng. Hai nam nhân phía sau liều mạng đuổi theo, tình thế khá nguy cấp. Cảnh vật bên người không ngừng biến hóa lui về phía sau , Diệp Vân dùng hết sức lực đi theo phía sau nam hài.”Nơi đó!” Diệp Vân bỗng nhiên thấy một huyệt động nơi chân núi, lên tiếng gào to. Nhưng mà tiếng gào to từ thân thể này phát ra thực khiến cho người ta đau lòng. Ánh mắt nam hài hơi nheo lại nhìn Diệp Vân, mày hơi nhăn lại. Huyệt động kia chỉ bằng bắp chân của người trưởng thành, cũng chỉ có thể để cho thân thể nho nhỏ như bọn họ chui vào. Nhưng mà, trốn vào huyệt động kia thì cũng có nghĩa gì đâu? Nếu như hai người kia đến gần huyệt động tìm kiếm… “Trước đến đó xem, nơi đó cũng chỉ có thể đủ cho chúng ta vào. Nếu như có thể thông sang nơi khác thì không có gì tốt hơn”. Diệp Vân không nói lời nào kéo theo nam hài kia chạy về phía huyệt động. Không đợi nam hài kia suy nghĩ gì thêm, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. “Nhãi con, để xem ta bắt được các ngươi ta xử lý như thế nào”. Tiếng nói phía sau tràn đầy hổn hển cùng ác độc. Quả nhiên, sau khi hai người vừa tiến vào huyệt động, nam tử kia hổn hển chạy tới cửa động, nhưng không cách nào tiến thêm một bước. Chỉ có thể liều mạng với vào bên trong, Diệp Vân cùng nam hài đã bò đến nơi không thể với tới. “Nhãi con, đi ra!” Tiếng người bên ngoài tràn đầy dữ tợn cùng hổn hển. Diệp Vân không nói tiếng nào, càng bò sâu vào phía trong huyệt động. Nam hài muốn há mồm nói cái gì, nhưng cũng không nói nữa, chỉ đành bò theo phía sau Diệp Vân dần vào bên trong. “Đi ra! Không được, Chờ ta bắt được các ngươi ta đánh gãy chân các ngươi!” Người ở phía ngoài nghe thấy tiếng động trong huyệt động càng thêm nóng nảy, tức giận mắng. Phải biết rằng bọn họ thật vất vả mới tìm được đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xuất sắc như vậy, chuẩn bị dùng để lấy lòng chưởng môn, cứ như vậy mà chạy mất, thật sự là làm cho người ta không cam lòng. Hai người bên trong làm bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bò vào trong. Diệp Vân bò phía trước trong lòng mừng rỡ, đơn giản là từ phía trước truyền đến một trận gió mát, chứng minh cái huyệt động này nhất định là có thông đến nơi khác. “Ái chà, tiểu oa nhi, ngoan a, đi ra đây ta mua đồ ăn cho các ngươi. Mứt quả được không? Bánh ngô, mua rất nhiều rất nhiều a”. Tiếng nói hổn hển kia chậm rãi thay đổi cường độ, cố gắng dùng khẩu khí dỗ dành. Đáp lại tiếng gọi của hai người ngoài huyệt động cũng chỉ là thanh âm càng ngày càng xa, cho đến tận khi biến mất. Hai người nam nhân bên ngoài cửa động lại lên tiếng mắng ác độc, một mực mắng, uy hiếp đe dọa . Chỉ là, hai đứa bé trong động cũng không hề nghe thấy, càng bò càng xa . “Phía trước khẳng định là có lối ra”. Diệp Vân nói thật nhỏ , tiếp tục bò về phía trước. Ánh sáng xung quanh dần dần tối sầm xuống, đến cuối cùng cái gì cũng không nhìn thấy nữa. Diệp Vân dùng đến tứ chi cẩn thận bò về phía trước. Mặc dù như thế, tứ chi vẫn bị ma sát đến đau. Tay không ngừng cọ xát đã rách da, chảy máu. Nhưng mà Diệp Vân cũng không quan tâm đến, không có chút ý nghĩ ngừng lại nghỉ ngơi. Nam hài gật gật đầu, khẽ ừ theo sát ở phía sau. Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng thấy được một tia sáng. “Đi ra ngoài tìm được quan phủ là chúng ta được cứu”. Nam hài lòng tin tràn đầy nói. Diệp Vân hơi nhíu mày, theo cách nói của nam hài này có thể chứng tỏ thân phận đứa bé này không đơn giản. Cuộc sống như thế nào có thể khiến cho hắn nhỏ tuổi như vậy mà có thể trưởng thành sớm như vậy chứ? Mặc dù nói đơn giản, gặp được quan phủ là có người cứu. Thế nhưng hiện thực cũng không phải đơn giản như vậy. Hai nam tử lỗ mãng kia đều chọn đi theo con đường hẻo lánh, muốn quay trở lại nơi phồn hoa đối với hai tiểu hài tử quả thực không phải là dễ. Diệp Vân nhìn nhìn tay của mình, đã huyết nhục ( máu thịt ) mơ hồ, cũng hiểu được tay của nam hài kia cũng không hơn gì. Diệp Vân nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn thắt lưng của mình, rút dây lưng ra quấn lên tay mình để giảm đi một chút đau đớn, buộc chặt để cầm lại máu. Lại theo cách đó mà rút dây lưng của nam hài ra băng bó lấy tay của hắn. Nam hài trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, chậm rãi rút tay mình về, không nói gì thêm. Hai người tiếp tục đi về phía trước. Hai đứa bé đi theo con đường gập ghềnh một lúc lâu, càng ngày càng mệt, chân cũng đã không còn tri giác. Nam hài dọc theo đường đi đều vẫn nắm chặt tay Diệp Vân không có buông ra, cho dù có mệt muốn chết, cũng vẫn chỉ cắn răng không nói tiếng nào đi về phía trước. Trước khi bóng đêm phủ xuống, cuối cùng hai người cũng đã tới trước một cửa thành thành nhỏ. Trên mặt nam hài lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, kéo Diệp Vân một đường chạy tới vệ binh thủ thành đứng trước cửa thành. Bọn lính liếc mắt liền thấy hai đứa nhỏ bẩn thỉu đang chạy lại, mặc dù bụi đất trên người nhiều, lại không che giấu được dung nhan kinh thế của chúng. “A, tiểu oa nhi nhà ai ” binh sĩ mang theo vẻ mặt mỉm cười ngồi xổm xuống, mà khi thấy nam hài kia lấy từ trong cổ ra một khối lệnh bài ngắn liền nuốt lại câu nói tiếp theo. “Dẫn ta đi gặp thành thủ đại nhân. Ngay lập tức”. Tiếng nói non nớt của nam hài mang theo uy nghiêm không cho phép chống cự. Diệp Vân liếc nhìn khối lệnh bài trong tay nam hài kia, có chút kinh ngạc. Đó là một khối lệnh bài có hình Kỳ Lân. Ở cổ đại, đây chính là tượng trưng cho đế vương đi? “Dạ dạ, mời ~ mời ~~” binh sĩ ngốc lăng, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào. Ở Nhiêu Thiên quốc, chỉ có người trong vương thất mới có thể dùng vật dụng có hình dạng Kỳ Lân. Mà nam hài trước mắt này là vương gia hay thế tử trong vương thất đây? Khi thành thủ đại nhân nhìn thấy Diệp Vân cùng nam hài vô cùng chấn động, lập tức quỳ xuống hành lễ, trong miệng hô lớn: “Tham kiến thái tử điện hạ”. Tất cả những người chung quanh đều sửng sốt, cũng đều quỳ xuống. Hai đứa bé đứng giữa một đám người đang quỳ đông nghìn nghịt, Diệp Vân nhàn nhạt nhìn tình cảnh trước mắt, cuối cùng cũng đã biết được thân phận của đứa bé này, thì ra là thái tử. Chỉ là, một thái tử cao quý như vậy sao lại có thể bị kẻ xấu lừa bán, hơn nữa theo quan sát hình như hai người kia cũng không biết thân phận của hắn. “Miễn lễ, lập tức đưa bản thái tử quay về kinh thành. Đi hỏi thăm trong kinh thành có gia đình nào có đứa nhỏ đi lạc hay không”. Trên khuôn mặt non nớt của nam hài đều là uy nghiêm không hề tương xứng với tuổi tác. “Dạ, thái tử điện hạ. Thỉnh thái tử điện hạ đi nghỉ ngơi một chút. Sáng sớm ngày mai hạ quan sẽ tự mình hộ tống thái tử hồi kinh”. Thành thủ đại nhân trong lòng mừng thầm. Thái tử điện hạ không ngờ lại xuất hiện tại một thành nhỏ như này, hơn nữa hình như còn gặp nạn. Hoàng thượng cùng hoàng hậu vô cùng thương yêu vị thái tử thông minh lanh lợi này, chính mình hộ tống hắn hồi cung, công lao này còn phải nói sao? Tất nhiên sẽ được hoàng thượng ban thưởng. Thành thủ đại nhân mời đại phu tốt nhất trong thành tới, sau khi xử lý tốt vết thương cho hai người, rồi kê đơn thuốc đưa cho nha hoàn đi sắc liền thỉnh thái tử đi nghỉ ngơi. “Ta nói rồi ta sẽ thưởng cho ngươi, ngươi nhớ kỹ. Ta sẽ phái người đi tìm người nhà của ngươi”. Thái tử bỗng nhiên đem tấm lệnh bài trên cổ tháo xuống, nhét vào trong tay Diệp Vân sau đó liền rời khỏi phòng khách. Động tác của thái tử khiến cho thành chủ đại nhân quá sợ hãi, đó chính là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của thái tử, hiện tại lại có thể tùy tiện đưa ột tiểu nữ oa không rõ lai lịch như vậy! Thành thủ đại nhân không khỏi nhìn Diệp Vân thêm mấy lần, lúc này mới phát hiện Diệp Vân cũng là một đứa bé phấn điêu ngọc mài xinh đẹp, trong lòng tỏ ra hiểu biết một cách đáng khinh. Xem ra thái tử điện hạ còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã vì mình mà chọn thái tử phi. Nghĩ tới đây, thành thủ đại nhân trong lòng thầm hạ quyết tâm, xem ra nhất định phải chiếu cố đến tiểu nữ oa này thêm một chút, còn phải mau chóng tìm được người nhà của tiểu nữ oa này, sớm một chút kết giao. Diệp Vân nhìn nhìn tấm lệnh bài trong tay, không có suy nghĩ nhiều, chỉ là tùy ý đeo vào trên cổ, cũng đi theo nha hoàn rời đi . Mấy ngày kế tiếp, hai người vẫn luôn đi xe ngựa, thật nhiều vệ binh cùng thị vệ hộ tống hai người về kinh. Bởi vì thân phận cách xa, dựa theo lễ nghi hai người liền phân mỗi người một xe ngựa một trước một sau hướng về phía kinh thành. Mà điều khiến cho thành chủ đại nhân mừng rỡ là, sau một hồi hỏi thăm, tiểu nữ oa cùng xuất hiện với thái tử kia không phải ai khác, cư nhiên chính là đứa cháu gái thương yêu nhất của thừa tướng đại nhân lạc đường vài ngày trước đó– Trưởng Tôn Manh Doanh! Nghe nói là do bà vú ôm hận việc tư đã mang đi lừa bán. Thành thủ đại nhân mừng rỡ như điên, sau khi biết được tin tức này đối với ông trời vái liên tục, trong miệng niệm niệm nhất định là do tổ tiên tích đức, khiến cho hắn gặp vận may như vậy. Thái tử điện hạ được hộ tống về hoàng cung, mà Diệp Vân cũng được đưa về phủ thừa tướng. Bánh xe vận mệnh mới bắt đầu chậm rãi chuyển động.