Khi Diệp Vân cả người đều nhếch nhác mang theo một khối thịt cá sấu thật lớn quay trở về căn nhà trên không trung kia, cũng đã qua hơn hai canh giờ. “Thật chậm”. Tiếu Khinh Trần đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Diệp Vân đang bay về nhẹ nhàng phun ra hai chữ. Bạch Hổ nhe răng ra muốn nói cái gì đó, Diệp Vân đem thịt cá sấu đặt xuống mặt đất, mệt không hình tượng đặt mông ngồi trên mặt đất nói: “Lão đại, ngài cũng không có nói trong sông kia có nhiều cá sấu lớn như vậy a. Nếu ngài thấy chậm như vậy thì dạy ta chút gì a, để lần sau ta chuẩn bị đồ ăn cho ngài cũng có thể nhanh hơn chút”. Bạch Hổ tức khắc liền hiểu ý, cũng không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diệp Vân. Tiếu Khinh Trần nao nao, lập tức xoay người nhẹ nhàng nói: “Ngày mai dạy cho ngươi, hiện tại mau làm đồ ăn đi. Ta đói bụng”. Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện, đứng dậy bắt đầu làm đồ ăn, Bạch Hổ cũng biến nhỏ lại nhảy lên vai Diệp Vân, dùng thần thức ơ trong đầu Diệp Vân nói: “Oa, chủ nhân, người thực đúng là gian xảo “. Diệp Vân nhìn trời, không nói gì. Mà Bạch Hổ cùng Diệp Vân không có phát hiện người đưa lưng về phía các nàng – Tiếu Khinh Trần nơi đáy mắt cũng có nụ cười nhàn nhạt không dễ phát hiện. Buổi tối, Diệp Vân làm thịt nướng khiến cho Tiếu Khinh Trần hài lòng liên tục gật đầu, mà tư thế khi dùng cơm của Tiếu Khinh Trần thực ưu nhã khiến cho Diệp Vân cùng Bạch Hổ chắc lưỡi. Nam nhân này, quả thực là giống như thần tiên vậy ( nếu như thần tiên cũng ăn cơm), dáng vẻ tao nhã khiến cho người ta luyến tiếc dời ánh mắt. Chỉ là… Tư thế ưu nhã nhưng mà sức ăn lại không hề ưu nhã. Tiếu Khinh Trần thừa dịp Diệp Vân cùng Bạch Hổ xuất thần đem toàn bộ thịt Diệp Vân đã nướng ăn hết sạch, ưu nhã cầm lấy khăn lụa lau miệng nói: “Ta ăn xong rồi, Diệp nha đầu làm hương vị cũng không tệ lắm”. Diệp Vân cùng Bạch Hổ nhìn trên bàn tràn đầy xương cốt trơ trụi mãi một lúc mới hồi thần, lúc này đột nhiên nhớ tới, lúc sáng nam nhân này cũng đã đem bỏng ngô ăn sạch như vậy. Diệp Vân bụng phát ra thanh âm cô lỗ không hề nhã nhặn, mà Tiếu Khinh Trần lại ưu nhã vạn phần quay về phòng của mình. Diệp Vân khóe miệng co quắp, xem ra mình chỉ có thể ăn lương khô ở trong túi mà thôi . Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, Diệp Vân cùng Bạch Hổ ăn xong lương khô lẳng lặng tựa người vào hàng rào nhìn lên bầu trời đang dần dần tối. “Chủ nhân, người sợ cô độc không, sợ tịch mịch không?” Bỗng nhiên, đang tựa bên cạnh hàng rào Bạch Hổ lo lắng mở miệng hỏi , giọng nói bỗng nhiên có chút mờ ảo. “Sợ, rất sợ”. Diệp Vân cũng không hề che giấu hay trốn tránh, mà chăm chú nhìn sắc trời đang dần dần tối xuống, cũng nhẹ nhàng đáp lời. “Ta cũng sợ”. Bạch Hổ nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi của mình, bỗng nhiên bắt đầu nhẹ giọng nói, “Ta không biết mình đã cô độc bao lâu, ta rất chán ghét cảm giác như thế. Rất lạnh, rất lạnh”. Diệp Vân có chút kinh ngạc: “Không phải ngươi vẫn ngủ dưới đất sao?” Bạch Hổ nhếch miệng, giống như là đang cười khẽ: “Đúng, nhưng lại mang theo những ký ức dài như vậy thực sự là một chuyện rất thống khổ. Thần thú chúng ta có ký ức truyền thừa, ta nhớ được rất nhiều chuyện thật lâu trước đây. Ta bắt đầu cho rằng đó là ký ức của Bạch Hổ trước đây. Về sau, ta mới hiểu được, tất cả đều là chính ta. Mỗi khi trước khi chết ta sẽ đem ký ức của mình niêm phong vào rồi cất vào kho, truyền cho ta tái sinh. Đây là cuộc luân hồi vô tận cũng là cô độc vô tận”. Diệp Vân nhìn Bạch Hổ ưu thương bên cạnh, có chút hiểu được. Háo sắc dường như cũng chỉ là một phương thức nó dùng để che dấu cô độc của mình mà thôi. “Sau này, ngươi sẽ không còn cô độc, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi”. Diệp Vân nhàn nhạt nở nụ cười, vươn tay vuốt đầu Bạch Hổ. “Oa, chủ nhân, ta biết người là tốt nhất mà”. Bạch Hổ trong nháy biến nhỏ lại bay về trên vai Diệp Vân, hắc hắc cười một cách đáng khinh, ôm lấy cổ Diệp Vân, “Chủ nhân, hôn hôn, đến hôn một cái”. Diệp Vân khóe miệng co quắp, nắm lấy cái đuôi của Bạch Hổ nhấc nó lên. Bạch Hổ chết bầm này! Ở trong phòng Tiếu Khinh Trần phẩm trà, đáy mắt lộ ra ý cười mang theo thâm ý. Vắng lặng cũng đã nhiều ngày rồi, dường như sắp bắt đầu náo nhiệt. Sắc trời dần dần tối, mặt trăng chậm rãi lên. Diệp Vân cùng Bạch Hổ ngồi tại nơi trôi nổi giữa không trung này mà ngắm mặt trăng, nhưng khi hai người thấy lại chậm rãi quay đầu lại nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng kinh ngạc. Không vì cái gì khác, đơn giản là vì trên bầu trời có tận ba mặt trăng! Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nơi đây linh khí dày đặc như vậy? Thanh Sơn bí cảnh này rốt cuộc là nơi nào đây? Buổi tối, Diệp Vân cùng Bạch Hổ ngủ ở gian phòng mà Tiếu Khinh Trần đã chỉ, một đêm này, Diệp Vân ngủ vô cùng sâu, cũng vô cùng an tâm. Có lẽ, là bởi vì nơi ở giữa không trung này có một Tiếu Khinh Trần mạnh thái quá đi. Sáng sớm hôm sau, Diệp Vân liền bị tiếng đập cửa rung trời đánh thức dậy. “Diệp nha đầu, ta đói bụng”. Ngoài cửa vẫn là giọng nói nhẹ nhàng như trước của Tiếu Khinh Trần. “Tới đây”. Diệp Vân xoa xoa mắt, sau khi tỉnh lại có chút kinh hãi, không ngờ mình lại có thể ngủ trầm đến như vậy. Ăn xong bữa sáng đơn giản, còn chưa chờ Diệp Vân mở miệng, Tiếu Khinh Trần đã mở miệng hỏi trước: “Diệp nha đầu, ngươi có biết vạn vật trên thế gian chia thành những thuộc tính gì không?” “Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ”. Diệp Vân mở miệng tự nhiên trả lời, điều này sợ rằng rất nhiều người đều biết. “Ừm, không tồi, vậy ta lại hỏi ngươi. Năm loại thuộc tính này tương sinh tương khắc thế nào?” Tiếu Khinh Trần không nhanh không chậm hỏi thêm một vấn đề đơn giản. “Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim”. Vấn đề mặc dù đơn giản, nhưng Diệp Vân vẫn nghiêm túc trả lời như trước. Cũng hiểu Tiếu Khinh Trần hỏi như vậy tất nhiên là có đạo lý của hắn. “Vậy ngươi có biết, những thứ này là do cái gì phát triển mà có?” Tiếu Khinh Trần ý tứ hàm xúc hỏi thêm. Diệp Vân hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ có chút do dự nói: “Phong, thủy, hỏa”. “Ha hả, không tồi”. Tiếu Khinh Trần lúc này bỗng nhiên đứng lên, biểu tình có chút nghiêm túc nói, “Ngươi có biết ngoài năm loại thuộc tính hiện tại, kỳ thực còn có một loại thuộc tính nữa mà hiếm ai biết đến?” Diệp Vân ngơ ngẩn, khó hiểu nhìn Tiếu Khinh Trần, đây là lần đầu tiên Diệp Vân nghe được cách nói như vậy. Ngoài năm loại thuộc tính đó ra còn có thêm một loại thuộc tính nữa? Trên tàng thư của Thanh Sơn không hề có bất kỳ ghi chép gì về điều này, cũng chưa từng nghe chưởng môn cùng sư phó đề cập qua. Còn có thuộc tính thứ sáu? “Kỳ thực mỗi người ai cũng đều có thể, chỉ là có rất ít người có thể ngộ ra được”. Tiếu Khinh Trần nhàn nhạt cười, trong nháy mắt trăm hoa đua nở, rực rỡ như hoa đào. “Ngài nói là rất ít người có thể ngộ ra”. Diệp Vân nhận ra câu này là khẳng định. “Ha hả, đúng”. Tiếu Khinh Trần dùng ngón tay nhẹ gõ gõ lên mặt bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vân cùng Bạch Hổ, ngón tay kia rơi xuống tâm bàn, nhưng mà sau một khắc, Tiếu Khinh Trần nhấc ngón tay ra, mặt bàn không có một tia khác thường nào cả. Đây là cái gì? “Cái này gọi là ‘Vô’. Là thuộc tính thứ sáu”. Tiếu Khinh Trần ưu nhã ngồi xuống, giọng nói nhẹ nhàng giải thích. Vô? Hư vô? Đây là thuộc tính thứ sáu ngoài năm thuộc tính kai? ! ———————- phân cách tuyến vô sỉ—————- Vạn Cổ Quật, nghe tên sẽ cho rằng môn phái này cũng sẽ ở một nơi âm trầm kinh khủng như cái tên của nó. Thế nhưng, hoàn toàn sai rồi. Trong một dãy núi vô chủ, trong cốc có một thác nước vô cùng lớn không thấy điểm đầu mà ít người biết đến, loại thác nước như vậy tùy ý đều có thể thấy khắp nơi. Thế nhưng bên trong thác nước này lại có một cái động tiên. Đơn giản là, Vạn Cổ Quật chính là ở bên trong đó. Lạc Tâm Hồn hờ hững đi qua làn nước trong suốt kia, không hề bị nước thấm vào người. Đi xuyên qua làn nước trong suốt vào đến bên trong bỗng sáng bừng lên. Trước mắt là một cầu thang đá không dài, hai bên thang đá là những con rồng bằng đá lớn, nhe nanh múa vuốt, có chút khí thế. Phía trên là rất nhiều thạch nhũ sáng bóng, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua làn nước chiếu vào bên trong, trong hang động là một cảnh đẹp rực rỡ sắc màu. Dọc theo thang đá đi tới là một quảng trường thật lớn, trên quảng trường là một đám đứa nhỏ đang chăm chỉ luyện công, bên cạnh có người hướng dẫn, một bầu không khí thực hài hòa. Hoàn toàn không hè có cái loại âm trầm của tà phái. Lạc Tâm Hồn đi xuyên qua quảng trường, đi về phía đại điện. Chưởng môn lo lắng gọi hắn về như vậy rốt cuộc là có chuyện gì đây? “Lạc sư huynh, cuối cùng huynh cũng đã trở về. Chưởng môn vẫn luôn chờ huynh a”. Mới vừa đi tới cửa đại điện, Địch Sát Nhân cũng vừa vặn đi ra ngoài cửa điện thấy Lạc Tâm Hồn liền mở miệng sốt ruột nói. Lúc này Địch Sát Nhân cũng chỉ còn một cánh tay, còn một cánh tay áo khác lại trống rỗng . Lạc Tâm Hồn lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, Địch Sát Nhân lập tức im miệng bước sang một bên nhường đường. Vào đại điện, phía trên đại điện là một lão nhân mặc một thân áo nâu đó chính là chưởng môn Vạn Cổ Quật — Thanh Huy , đưa lưng về phía cửa đại điện, khi nghe thấy tiếng bước chân, Thanh Huy quay người lại, cười mỉm nhìn Lạc Tâm Hồn nói: “Tâm Hồn, ngươi đã trở về”. “Gọi ta trở về chuyện gì?” Lạc Tâm Hồn đạm nhiên hỏi, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng. Chưởng môn Thanh Huy đáy mắt hiện lên phức tạp, cuối cùng đem những lời đang muốn nói đè ép lại, nghiêm mặt nói: “Lần này gọi ngươi trở về, là muốn ngươi đi tra rõ một việc. Chỗ đó chỉ có ngươi có thể bình yên ra vào”. “Nơi nào?” Lạc Tâm Hồn thanh âm không có nhiệt độ. “Thanh Sơn”. Lạc Tâm Hồn lông mi hơi run rẩy. Là nơi người thiếu niên kia ở? !