Diệp Vân có cảm giác như mình là một chiếc thuyền cô độc trên biển rộng mênh mông, một trận gió một con sóng quét qua, liền không khống chế được mà có chút loạng choạng. Xung quanh tất cả đều là trống không, không có gì cả. Hình như mình đã quên mất điều gì đó vô cùng quan trọng? Là cái gì vậy? “Bạch Hổ!” Diệp Vân trong đầu bỗng nhiên lóe lên tia sáng, lên tiếng gọi to, cả người cũng bỗng nhiên bật dậy. “Tỉnh?” Giọng nói nhẹ nhàng của Tiếu Khinh Trần truyền vào lỗ tai Diệp Vân. Diệp Vân có chút mờ mịt quay đầu về chỗ phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế mị hoặc thế nhân của Tiếu Khinh Trần, chậm rãi suy nghĩ. Mình và Bạch Hổ đi đến khe núi ở phía đông kia, sau đó lại gặp phải yêu thú cường đại, mình và Bạch Hổ hoàn toàn vô lực chống lại. Bạch Hổ vì cứu mình mà bị trọng thương, không biết sống hay chết. “Bạch Hổ ~ Bạch Hổ ~~” Diệp Vân lo lắng tìm kiếm mọi nơi, gọi. Tiếu Khinh Trần nhìn dáng vẻ lo lắng không biết làm sao của Diệp Vân cười nhàn nhạt, trong mắt lại hiện lên một chút sâu xa. “Diệp nha đầu, Bạch Hổ không phải đang ở bên gối của ngươi kia sao?” Tiếu Khinh Trần vươn bàn tay trắng nõn chỉ chỉ bên cạnh gối đầu của Diệp Vân. Diệp Vân cuống quít quay đầu nhìn về bên phải của mình, lúc này mới phát hiện Bạch Hổ đã biến nhỏ trở lại ghé vào bên cạnh mình không hề có động tĩnh gì cả. Diệp Vân trong lòng càng thêm hoảng, nhớ lại Bạch Hổ lúc đó không còn một tia sức sống nổi trên mặt nước. “Bạch Hổ, Bạch Hổ ~! !” Diệp Vân trong lòng một mảnh tuyệt vọng. “Đừng đánh thức nó, nó đang ngủ”. Tiếu Khinh Trần ngăn lại Diệp Vân đang lo lắng gọi mỉm cười nhìn về phía Bạch Hổ nằm trên gối. Ngủ? Diệp Vân ngơ ngẩn, lúc này mới tỉnh táo lại, quả nhiên nghe được tiếng hít thở bình ổn của Bạch Hổ. Mà vết thương trên lưng Bạch Hổ cũng không còn thấy! “Là ngài, đã cứu chúng ta?” Diệp Vân có chút thì thào nói. “Đúng vậy”. Tiếu Khinh Trần nhẹ cười rộ lên, ánh mắt liếc tới vật màu lam nhạt trên tay Diệp Vân – Nguyệt Luân, ngay sau đó liền dời ánh mắt đi. “Không đúng!” Diệp Vân bỗng nhiên lạnh nhạt nhìn Tiếu Khinh Trần. Tiếu Khinh Trần nao nao, cho rằng Diệp Vân muốn nói người cứu nàng không phải là mình. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng: “Căn bản ngươi đã biết nơi đó có yêu thú cường đại đúng không? Còn bảo chúng ta đi, chờ chúng ta sắp chết ngươi mới đến cứu. Ngươi là người nào a?” Diệp Vân dứt lời dùng ánh mắt u oán mà khinh bỉ nhìn Tiếu Khinh Trần. Tiếu Khinh Trần ngẩn người, lập tức ha hả nở nụ cười, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu như không như vậy, ngươi sao có thể trở nên mạnh mẽ được? Ngươi thử xem, có phải bây giờ người cảm ứng xung quanh càng thêm rõ ràng hay không?” Diệp Vân cứng đờ người, mãi một lúc lâu nói không nên lời. Bình tĩnh suy nghĩ lại, quả nhiên là cảm nhận được mọi vật xung quanh được rõ ràng hơn, xa hơn một chút nữa cũng vô cùng rõ ràng. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến cành lá lắc lư cũng vô cùng rõ ràng. Mà linh khí trong cơ thể cũng dồi dào, sự dư thừa này khiến cho chính Diệp Vân cũng kinh hãi. Tại sao có thể như vậy? “Ngươi đã dùng ‘Vô’ giết yêu thú kia, đúng hay không?” Tiếu Khinh Trần nghiêm túc hỏi. “Gì cơ?” Diệp Vân ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta nhớ không được rõ cho lắm. Lúc đó đầu óc ta thực trống rỗng, giống như không còn khả năng để suy nghĩ. Sau khi chém xuống một nhát như vậy sau đó cái gì cũng không biết”. “Ngươi thử dùng ‘Vô’ lại xem”. Tiếu Khinh Trần đưa tay mình ra, đưa tới trước mặt Diệp Vân, “Thử xuyên qua lòng bàn tay của ta xem”. Diệp Vân vươn ngón trỏ của mình ra, nhìn nhìn tay Tiếu Khinh Trần, lại nhìn nhìn ngón tay của mình, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt lại mở mắt ra, đưa ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào lòng bàn tay Tiếu Khinh Trần. Ngón tay vẫn là ngón tay, lòng bàn tay vẫn là lòng bàn tay, không có bất kỳ điều gì khác thường. Diệp Vân giật mình, dùng sức chọc chọc, nhưng vẫn không có gì khác thường. Diệp Vân không cam lòng, lại cố hết sức đâm đâm, nhưng vẫn không thể nào xuyên qua như trước. Lúc này Diệp Vân không có các nào sử dụng được ‘Vô’. Tiếu Khinh Trần khóe miệng co quắp, thu tay về: “Ta đang hoài nghi có phải ngươi đang trả thù”. Dứt lời, xoa xoa lòng bàn tay đang đau của mình. Mà Tiếu Khinh Trần trong đáy mắt hiện lên tia nghiền ngẫm, trong lòng như hiểu chút gì đó. “Ta mới không nhàm chán như vậy”. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, nằm trở lại. Tiếu Khinh Trần mỉm cười: “Ta biết”. Vậy ngươi còn nói như vậy! Diệp Vân ở trong lòng mắng thầm một câu, nhưng vẻ mặt lại làm như không để ý tới Tiếu Khinh Trần, mà nhìn kỹ Bạch Hổ đang ngủ say bên cạnh. Diệp Vân đáy mắt lộ ra nụ cười ôn nhu, Bạch Hổ không có việc gì, thật tốt, thực sự rất tốt. Tiếu Khinh Trần xoay người, sâu trong đáy mắt có tia hàn ý khó thấy. Xem ra, cho dù Diệp nha đầu tư chất có tốt đến đâu, cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể sử dụng ‘ Vô’ linh hoạt được, chỉ khi nào gặp nguy hiểm, khi ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng mới bức bách nàng sử dụng ‘Vô’ được. “Diệp nha đầu, tam hệ pháp thuật của ngươi gồm những thứ gì?” Tiếu Khinh Trần xoay người lại, tia hàn ý nơi đáy mắt kia biến mất không thấy. “Mộc hệ là mộc thuật cùng Khô Mộc Phùng Xuân (cây khô gặp mùa xuân ^^!), Thủy Hệ là thủy chú cùng Khuynh Xuyên Lưu Thủy, Hỏa Hệ là hỏa chú cùng Mạn Thiên Lưu Hỏa”. Diệp Vân vươn tay cẩn thận từng li từng tí đem Bạch Hổ đang ngủ say ôm vào trong ngực, trả lời chi tiết vấn đề của Tiếu Khinh Trần. “Nói vậy những pháp thuật cao cấp ngươi cũng không biết?” Tiếu Khinh Trần sờ sờ cằm trầm ngâm nói. Có điều Diệp Vân ở tuổi này đã biết sử dụng pháp thuật trung cấp của các hệ pháp thuật cũng đã là hiếm thấy. “Ngài muốn dạy ta?” Diệp Vân nhíu mày hắc hắc nở nụ cười. Pháp thuật cao cấp ở Thanh Sơn xác thực cũng có khẩu quyết, nhưng về sau Diệp Vân thấy thì phát hiện hình như không được trọn vẹn, bởi vì Diệp Vân dù đọc khẩu quyết ra lời vận công phát ra, nhưng mà uy lực của pháp thuật cao cấp cùng pháp thuật trung cấp kém nhau cũng không hề lớn. Hiện tại lão yêu quái vạn năm trước mặt này nếu đã lên tiếng, sao lại không đạo lý mà chiếm tiện nghi chứ? “Ừ, ngày mai đi”. Tiếu Khinh Trần cũng không có chối từ, mà sau khi đồng ý ngày mai sau liền xoay người ra ngoài cửa, đi tới cửa tiếng nói nhẹ nhàng cất lên, “Đi làm cơm, thương thế của ngươi bây giờ cũng không có gì đáng ngại nữa”. Đủ! Diệp Vân nhỏ giọng ngắt lời, đồng ý. Nhưng trong lòng cũng vô cùng cao hứng, người kia, rốt cuộc cũng muốn dạy ình chút gì đó có tác dụng. Diệp Vân làm một chút thức ăn đơn giản cho Tiếu Khinh Trần sau lại quay trở về phòng canh bên người Bạch Hổ. Mặc dù là tùy ý làm cho, nhưng Tiếu Khinh Trần ăn xong cũng hài lòng gật đầu. Trong phòng, Diệp Vân lẳng lặng coi chừng Bạch Hổ chờ đợi nó tỉnh lại. Buổi tối, Diệp Vân tự nhiên đem Bạch Hổ ôm vào trong lòng cứ như vậy đi ngủ. Đêm khuya, Bạch Hổ lông mi hơi rung động, chậm rãi tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy liền cảm giác xung quanh thực ấm áp, lúc này mới phát hiện mình bị Diệp Vân ôm vào trong lòng. Bạch Hổ nhẹ nhàng cử động, Diệp Vân lập tức bỗng nhiên tỉnh lại. “Bạch Hổ, ngươi đã khỏe chút nào chưa?” Diệp Vân khẩn trương hỏi . “Ta không sao, chủ nhân”. Bạch Hổ vươn chân phiền muộn đặt lên bộ ngực bằng phẳng của Diệp Vân, thấp giọng nói, “Lúc nào mới có thể sờ thấy nơi này mềm mềm đây?” “Ngươi!” Diệp Vân vừa buồn cười vừa tức giận, Bạch Hổ vừa mới tỉnh lại đã như vậy, đúng là vẫn không thay đổi được thói quen xấu háo sắc này. Diệp Vân gắt gao ôm Bạch Hổ vào trong lòng, thì thào nói, “Ngươi không có việc gì là được rồi, không có việc gì là được rồi”. “Chủ nhân ~~” Bạch Hổ tâm khẽ run lên, thân thiết ỷ vào trong lòng Diệp Vân, nơi đáy mắt có gì đó lóe lên. “Chủ nhân, sau đó lại có chuyện gì xảy ra?” Bạch Hổ chợt nhớ đến lúc đó mình đã bị mất đi tri giác, vậy Diệp Vân làm thế nào có thể thoát khỏi được yêu thú cường đại như vậy chứ? “Bị ta giết”. Diệp Vân ánh mắt có chút mơ màng, “Ta cũng không biết. Lúc đó đầu óc trống rỗng, nghĩ đến ngươi đã chết, hình như ta dùng Nguyệt Luân giết yêu thú kia, cái khác ta không biết “. Bạch Hổ nghe xong trầm mặc lại, không nói thêm điều gì nữa. Mà trong lòng lại có chút khẳng định suy đoán của mình. Tất cả mọi chuyện, đều là do nam nhân kia gây nên. Hắn làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Tiếu Khinh Trần tuyệt đối không đơn giản giống như vẻ ngoài của mình. Rốt cuộc hắn muốn làm gì với Diệp Vân? Đêm nay, Diệp Vân cùng Bạch Hổ ôm nhau ngủ tới tận khi trời sáng. Sáng sớm hôm sau, Tiếu Khinh Trần liền lại tới gõ cửa. “Đến đây, đến đây”. Diệp Vân phiền muộn đứng dậy, nhỏ giọng nói thầm , “Cả ngày đều ăn nhiều như vậy, cho ngươi no chết a”. “Diệp nha đầu, nhanh lên một chút, không phải ngươi muốn học pháp thuật cao cấp hay sao?” Tiếu Khinh Trần ở bên ngoài nhẹ nhàng nói như vậy . “A, tới!” Diệp Vân nghe thấy vậy lập tức bật dậy tức tốc mặc quần áo. Trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ tất cả những điều mà mình quý trọng! Diệp Vân trong mắt bắn ra tia lạnh lùng mà kiên định. Sau khi rửa mặt xong, Diệp Vân mở cửa, nhìn thấy Tiếu Khinh Trần chắp tay sau lưng đứng bên cạnh hàng rào nhìn về nơi phương xa. Bóng lưng Tiếu Khinh Trần lúc này lại có vẻ thê lương mà cô đơn. Bỗng nhiên Diệp Vân rất muốn hỏi hắn, có phải trong hơn một vạn năm này đều là hắn một mình vượt qua, có phải thực là cô đơn cùng tịch mịch hay không? “Pháp thuật cao cấp bởi vì có lực sát thương quá lớn, vì thế hậu thế không có bản khẩu quyết hoàn chỉnh”. Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên quay người lại thản nhiên nói. Diệp Vân ngơ ngẩn, thật đúng như những gì mình đã đoán! Những khẩu quyết cao cấp của Thanh Sơn truyền lại quả nhiên là không được đầy đủ. Nhưng mà Tiếu Khinh Trần lúc này chuẩn bị đem khẩu quyết đầy đủ của pháp thuật cao cấp nói ình sao? Rốt cuộc hắn là người thế nào? Vì sao biết nhiều như vậy? Hắn không sợ đem khẩu quyết cao cấp nói cho kẻ xấu hay sao, sau này sẽ đại khai sát giới, mang đến tai họa uôn dân? “Ha hả, Diệp nha đầu, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì”. Tiếu Khinh Trần ha hả nở nụ cười, sau đó lại xoay người nhìn về nơi phương xa chậm rãi nói, “Ta là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là ta có thể dạy cho ngươi khẩu quyết hoàn chỉnh”. “Ngài không sợ sau này ta sẽ dùng những thứ pháp thuật này mà sát sinh khắp nơi sao?” Diệp Vân nhíu mày hỏi. “Ta vui vẻ sẽ dạy cho ngươi đó là chuyện của ta, còn lại ngươi thích dùng thế nào thì lại là chuyện của ngươi”. Tiếu Khinh Trần lại tùy ý trả lời một câu, sau đó khẩu khí trở nên nghiêm túc, “Ngươi hãy nhớ kỹ. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, dựa vào tu vi bây giờ của ngươi, mỗi một lần dùng pháp thuật cao cấp này sẽ hao tốn phân nửa công lực của ngươi. Chính ngươi tự giải quyết cho tốt”. Diệp Vân hiểu rõ, khi đã phải dùng đến loại pháp thuật này chính là được ăn cả ngã về không. Hao phí đến một nửa công lực nhưng lại vẫn không thể chống lại địch nhân. Sau khi sử dụng một lần cũng sẽ phải tĩnh dưỡng thật lâu. Có thể thấy được pháp thuật cao cấp này có uy lực mạnh bao nhiêu, thảo nào khẩu quyết ở Thanh Sơn lại không được hoàn chỉnh . Tiếu Khinh Trần xoay người, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, lại có một chuỗi khẩu quyết xuất hiện bắn thẳng vào đầu Diệp Vân. Diệp Vân cứng đờ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, tỉ mỉ tiêu hóa những khẩu quyết mà Tiếu Khinh Trần vừa bắn vào đầu. Trong lòng cũng có chút căm tức, mỗi lần đều cường ngạnh đem khẩu quyết nhét vào đầu mình như vậy, đầu óc tuyệt không dễ chịu, tinh thần giống như bị cường bạo vậy, thực khiến người ta không thoải mái. Đến khi Diệp Vân đem khẩu quyết đọc qua một lượt, lại kinh ngạc phát hiện một chuyện…..