Thiên Ma (Vô Ý Bảo Bảo)

Chương 49 - Hoa Vị Ương

Sở Phi Nhi con ngươi chợt phóng đại, còn chưa kịp phản ứng, chiếc vòi màu đen kia đã đâm sâu vào bụng Sở Phi Nhi sau đó nhanh chóng rút ra. Sở Phi Nhi ánh mắt chậm rãi rời rạc, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Từ trên bụng phun ra dòng máu đỏ đen, nhiễm đỏ quần áo cùng một mảng đất dưới chân nàng. Sư huynh ~~ trước khi mất đi tri giác điều cuối cùng mà Sở Phi Nhi nghĩ tới vẫn là Diệp Vân. Bóng đen kia cũng không thèm liếc nhìn Sở Phi Nhi thêm cái nào liền xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm lạnh lẽo. Rất xa, một đôi mắt băng lãnh đã thu hết mọi chuyện vào mắt, cũng chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi bóng đêm. Đêm khuya, Diệp Vân đứng ở trong phòng lẳng lặng nhìn vào bóng đêm thê lương, trong lòng luôn luôn có một cảm giác bất an kỳ lại. Vì sao đến giờ Sở Phi Nhi vẫn chưa quay về? Chẳng lẽ nha đầu ngốc kia vẫn còn điều gì luẩn quẩn trong lòng sao? Sẽ không, Phi Nhi sẽ không đần như vậy. Nếu bây giờ mình đi tìm lại càng khiến nàng thương tâm hơn thôi? Bạch Hổ nhìn Diệp Vân trong lòng mâu thuẫn, bĩu môi nói: “Chủ nhân, được rồi, ta giúp người đi tìm xem nha đầu kia làm sao”. Bạch Hổ nói xong liền vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ. Diệp Vân giật mình, lập tức lộ ra nụ cười: “Cám ơn”. Bạch Hổ cũng không nói gì liền bay ra ngoài, biến mất ở trong bóng đêm. Không đến nửa nén hương sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng bay xé gió của Bạch Hổ. Hiển nhiên Bạch Hổ đã khôi phục lại nguyên hình cấp tốc bay như vậy mới tạo ra dao động trong không khí lớn như thế. Diệp Vân trong lòng chợt trầm xuống, đã xảy ra chuyện, nhất định là Phi Nhi đã xảy ra chuyện! Diệp Vân xông lên phía trước mở cửa ra, liền thấy trên lưng Bạch Hổ cõng theo cả người đầy máu Sở Phi Nhi! “Hẳn là bị tập kích. Thương rất nặng, còn có khí”. Bạch Hổ ngừng lại để cho Diệp Vân đem Sở Phi Nhi ôm xuống ngắn gọn thông báo lại tình huống, “Khi ta đến đó xung quanh không có ai, máu của nàng cũng đã đọng lại. Miệng vết thương cũng không giống do kiếm gây ra”. “Khốn kiếp!” Đương Diệp Vân nhìn thấy vết thương trên bụng Sở Phi Nhi cùng quần áo toàn máu đen đỏ mà giật mình oán giận mắng ra tiếng, rốt cuộc là kẻ nào hạ độc thủ như vậy? Là kẻ nào đó đã trà trộn vào Thanh Sơn sao? Diệp Vân vội vàng giúp Sở Phi Nhi ăn bí thuốc của Thanh Sơn, nhưng lại không hề có tác dụng gì. Sở Phi Nhi một chút khởi sắc cũng không hề có, sắc mặt vẫn tái nhợt đến trong suốt như trước. “Đi, giúp ta gọi sư phó tới đây”. Diệp Vân trong lòng mặc dù phẫn nộ cùng sốt ruột, nhưng cũng lập tức bình tĩnh lại, dặn Bạch Hổ lập tức đi gọi sư phó. Vết thương trên bụng Phi nhi xác thực không phải là do kiếm gây nên, lại có chút giống với vết thương do chân của yêu thú gây nên. Nhưng mà Thanh Sơn lại có yêu thú lợi hại như vậy trà trộn vào sao? Không có khả năng! Rốt cuộc là kẻ nào? Diệp Vân xem mạch cho Sở Phi Nhi, trong lòng càng ngày càng âm trầm. Mạch đập càng ngày càng yếu. Đáng chết! Diệp Vân trong lòng sốt ruột nhưng lại không có cách nào. Chu quả! Diệp Vân nhớ lại hiệu quả chữa thương của Chu quả. Nhưng mà bây giờ đi đâu tìm được chứ? “Phi Nhi, chịu đựng, ta nhất định sẽ cứu muội”. Diệp Vân nắm lấy tay Sở Phi Nhi, nói thật nhỏ. Nhìn đến bụng Sở Phi Nhi, Diệp Vân cũng không suy nghĩ nhiều, dùng sức vạch vạt áo trên bụng Sở Phi Nhi ra, liền thấy vết thương khiến người ta nhìn mà giật mình kai. Diệp Vân ngón trỏ chụm vào cùng ngón giữa vung tay lên không trung, toàn bộ nước trong bồn rửa mặt trong góc phòng bay lên, bị một tầng kết giới trong suốt vây quanh. Sau đó, Diệp Vân ở trong lòng niệm một hồi khẩu quyết, một ngọn lửa xuất hiện phía dưới kết giới, rất nhanh đã đun sôi nước trong kết giới. Sau khi đun nóng, Diệp Vân tắt lửa, lại vung ngón tay lên, nước lại quay về chậu rửa mặt. Diệp Vân vội vã đi tới bưng lấy chậu nước, cẩn thận rửa sạch vết thương cho Sở Phi Nhi. Tất cả những ứng dụng pháp thuật này đều là học từ cái kẻ khác người Tiếu Khinh Trần kia. Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thanh Dịch chạy nhanh tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi đang nằm trên giường. “Sư phó! Người mau cứu Phi Nhi đi. Bí thuốc của Thanh Sơn không có tác dụng!” Diệp Vân vội vàng gầm nhẹ. Sắc mặt Thanh Dịch cũng trở nên nghiêm túc, vội đến bên giường kiểm tra thương thế của Sở Phi Nhi, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt lại. Lại bắt mạch cho Sở Phi Nhi, trong lòng đã hiểu rõ. “Chất độc này, chúng ta giải không được”. Giọng Thanh Dịch trầm thấp lạnh lùng nói. Trong lòng nghi hoặc mà bất an, sao nha đầu này lại trúng kịch độc như vậy? Là ai hạ độc thủ? Đệ tử Thanh Sơn? Không có khả năng, không có người sẽ độc ác như vậy. Hơn nữa nhìn vết thương này, không giống như do binh khí gây nên, giống như là do một loại yêu thú gì đó. Có thứ kinh khủng như vậy ẩn vào Thanh Sơn hay sao? “Phi Nhi trúng độc gì vậy a?” Diệp Vân ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh, là ai? Rốt cuộc là ai hạ độc thủ như vậy với Phi Nhi. Bất kể là ai, đều tuyệt đối sẽ không tha cho hắn! “Ta cũng không biết”. Thanh Dịch bất đắc dĩ thành thật mà nói . “Vậy người có ý gì?” Lúc này Diệp Vân nghe thấy Thanh Dịch nói như vậy, lại không làm sao mà bình tĩnh được, không khống chế được gầm lên, “Vậy người nói xem, rốt cuộc người có thể cứu Phi Nhi được không? !” “Đừng nóng vội. Tiểu tử”. Thanh Dịch có chút đau đầu nhìn Diệp Vân, đệ tử bảo bối này lúc bình thường rất bình tĩnh, lúc này lại mất đi lý trí. Thanh Dịch ngưng trọng nói, “Ta cứu không được, không có nghĩa là những người khác cứu không được. Có người nhất định có thể cứu nha đầu này”. “Ai? !” Diệp Vân vội vàng hỏi. “Yên Mạch Cốc – Hoa Vị Ương”. Thanh Dịch khăng định như đinh đóng cột. Hoa Vị Ương? Diệp Vân hơi nhíu mày, nói tiếp: “Dạ, sư phó, ta đi tìm người. Người giúp đệ tử chăm sóc cho Phi Nhi”. Diệp Vân dứt lời liền mang theo Bạch Hổ chuẩn bị xuất môn. “Ngươi gấp cái gì? !” Thanh Dịch bất đắc dĩ gọi lại Diệp Vân, “Ngươi cho là người nào hắn cũng cứu sao? Người ngày tính cách lạnh nhạt mà ác liệt, tuyệt đối có thể làm ra bất kỳ chuyện gì gây bất lợi. Dù cho người trong thiên hạ chết sạch, hắn cũng sẽ không cảm thấy khổ sở. Ngươi cứ như vậy đã đi, ngươi cho là hắn sẽ giúp ngươi?” Diệp Vân ngơ ngẩn, còn có người giống với mình như vậy sao? “Cái này ngươi cầm đi. Hắn nhất định sẽ giúp ngươi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc cho nha đầu này, trước dùng chân khí để duy trì nàng, ngươi đi nhanh về nhanh là được rồi”. Thanh Dịch móc một đôi truyền âm bùa từ trong ngực ra, đưa cho Diệp Vân một cái. “Sư phó, cám ơn ~~ còn có, xin lỗi. Vừa rồi ta…” Diệp Vân nhận lấy truyền âm bùa, chân thành nói lời cảm tạ, hành vi vừa rồi của mình thực sự là quá phận “Tiểu tử thối, sư phó sẽ giận ngươi sao? Mau đi đi”. Thanh Dịch ha hả cười thúc giục Diệp Vân nhanh chóng lên đường. “Dạ, ta sẽ mau chóng quay trở về”. Diệp Vân cất truyền âm bùa đi, liếc nhìn Sở Phi Nhi một cái, cưỡi lên lưng Bạch Hổ đã chuẩn bị tốt, vội vã rời đi, biến mất trong bóng đêm thê lương. Thanh Dịch quay đầu lại nhìn Sở Phi Nhi còn nằm trên giường, vội đi lên phía trước, chuẩn bị vận khí giúp Sở Phi Nhi kéo dài tính mạng. Cũng may Yên Mạch Cốc ở Trường Bạch quốc cách Nhiêu Thiên quốc cũng không xa lắm. Nếu như thuận lợi, dựa vào tốc độ của Bạch Hổ, trong vòng ba ngày nhất định có thể mang theo giải dược quay về. Nhưng mà, thực sự có thể thuận lợi như vậy sao? Hoa Vị Ương ~~ trong bóng đêm, ánh mắt Diệp Vân dần dần trở nên thâm thúy, mặc kệ người này tích cách ác liệt thế nào, cho dù mình có phải trộm lừa hay đoạt lấy cũng phải mang giải dược về! Mà trong khi đang vận khí giúp Sở Phi Nhi giữ lại tính mạng lại không ngờ rằng, Sở Phi Nhi lần này bị thương lại có ý nghĩa như thế nào. Ầm ầm ~~ từ phía chân trờ truyền tới tiếng sấm đinh tai nhức óc. Trời, biến đổi. Bão tố chân chính sắp xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment