“Ngươi biết ta sẽ đến?” Diệp Vân nhìn người ngồi ở trong phòn, trên mặt bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng một mảnh kinh hãi. Người trước mắt thật sự là vị lão tổ tông trong miệng bọn họ sao? Vì sao lại trẻ tuổi như vậy! ! ! Chỉ là bề ngoài là trẻ tuổi nhưng giọng nói lại già nua. Dung mạo tuấn tú vó vài phần tương tự với Trưởng Tôn Phó Tiềm ngoài phòng khách. “Ha hả, ta chờ ngươi đã lâu”. Lão tổ tông nhàn nhạt nở nụ cười. Diệp Vân hơi nhíu mày, trong lòng lập tức hiểu rõ người trước mắt này cũng không hề đơn giản như vậy. Chứng tỏ trong lời nói có chuyện! “Ngươi rốt cuộc đã tới, ta đợi ngươi thật lâu”. Lão tổ tông chậm rãi đứng lên đi về phía Diệp Vân, Diệp Vân vô ý thức lui về phía sau hai bước lẳng lặng nhìn người trước mắt, trong lòng cân nhắc xem lời của hắn là có ý gì. Hắn biết mình đã không phải là người ban đầu? “Ngươi cũng không phải là người của thế giới này, không,” Lão tổ tông tự nói tự bác bỏ, “Không nên nói như vậy, phải là ngươi cuối cùng cũng đã trở về”.Những lời nói kế tiếp của lão tổ tông đúng như Diệp Vân suy đoán. “Ta không rõ ông đang nói cái gì”. Diệp Vân hơi nhíu mày nhìn người trước mắt, quả thực là trong lòng có chút kinh ngạc. “Hẳn là ngươi hiểu. Ha hả, ngươi cũng không phải là Doanh nhi, đúng hay không?” Lão tổ tông vẫn cười ha hả, nhàn nhạt một câu đã nói toạc ra thiên cơ. Diệp Vân kinh hãi, trong lòng càng khẳng định người trước mắt này cũng không phải người thường. Cư nhiên biết trước! “Số phận như vậy. Không cần ngạc nhiên”. Lão tổ tông khí định thần nhàn nói, “Nên tới cuối cùng sẽ tới. Nên đi cuối cùng cũng sẽ phải đi”. Diệp Vân giật mình, bình tĩnh nhìn lão tổ tông nhẹ giọng hỏi: “Ông biết chủ nhân thân thể này sẽ rời đi?” “Không. Ta chỉ không phải Doanh nhi”. Lão tổ tông nhàn nhạt cười, “Ta nói là ngươi, nên đi chính là ngươi”. Diệp Vân sửng sốt, trong lòng cũng tự kiểm điểm chính mình. Xác thực, vốn dĩ mình cũng không phải là Trưởng Tôn Manh Doanh, vốn là không nên chiếm toàn bộ những yêu thương thuộc về khối thân thể này như vậy. Người nên rời đi đúng là mình! “Đúng vậy, quả thực là ta nên rời đi”.Diệp Vân trên gương mặt non nớt lộ ra nụ cười nhàn nhạt tự giễu. “Không sai. Nơi đây cũng không phải là nơi ngươi nên ở lại. Ta sẽ lập tức sai người đưa ngươi lên Thanh Sơn, nơi đó mới là nơi mà ngươi nên đi. Ngươi còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải đi làm, rất nhiều rất nhiều…” Lão tổ tông ánh mắt nhìn về phía trước, bỗng nhiên thẫn thờ, dường như đang nhìn về một nơi rất xa. Chẳng biết tại sao, Diệp Vân cảm thấy trong đáy mắt vị lão tổ tông này có một chút ưu thương cùng không đành lòng. “Thanh Sơn?” Diệp Vân nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này. Đem mình đưa đến Thanh Sơn? Có ý gì? Đó là một nơi như thế nào? Người trước mắt nếu biết mình đã chiếm cứ thân thể này, lẽ ra nên áp dụng một chút biện pháp nào đó chứ? “Đó là một đại phái tu hành, nơi đó mới là nơi ngươi nên đi”. Lão tổ tông ý vị thâm trường nói, đi tới trước mặt Diệp Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Diệp Vân cười nói, “Có phải đang nghĩ ta sẽ gây bất lợi cho ngươi hay không?” Diệp Vân có chút xấu hổ cúi đầu không nói gì thêm. Trong lòng suy nghĩ về những điều người trước mắt này đã nói, tu hành đại phái? Có ý gì? Chẳng lẽ là nơi thanh tu? Đạo cô? Ni cô? Diệp Vân khóe miệng có chút hơi co quắp. Muốn đưa mình đi xuất gia sao? “Nơi đó, ngươi sẽ học được rất nhiều thứ. Đây, vốn là…” Lão tổ tông nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, giống như có chút lỡ lời. “Xuất gia thanh tu?” Diệp Vân có chút nghi hoặc đem nghi vấn trong lòng hỏi lên. Lão tổ tông hiển nhiên là sửng sốt, sau đó cười lên ha hả, vuốt vuốt đầu Diệp Vân lúc này mới nói: “Đây không phải là xuất gia, nơi đó là nơi tu tiên, chính là nơi mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước được đến”. “Cái gì? !” Diệp Vân kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong lòng kinh hãi đến cực điểm. Tu tiên? Là nơi giống như Thục Sơn* sao? Đùa giỡn cái gì. Thục sơn chẳng qua cũng chỉ là nơi mà mọi người tưởng tượng ra. Cái gì mà trừ ma vệ đạo (diệt trừ yêu ma bảo vệ đạo) cũng chỉ là ý tưởng trong lòng mọi người mà thôi, đương nhiên tất cả quỷ thần yêu ma quỷ quái đều là con người tưởng tượng ra. Hiện tại người trước mắt lại nói như vậy sao lại không khiến nàng kinh ngạc cơ chứ! “Đó là nơi mà ngươi nên đi”.Lão tổ tông mở lòng bàn tay ra, trong tay bỗng nhiên hiện lên một đạo tia sáng. Ngay giữa lòng bàn tay bỗng nhiên hiện lên một giọt gì đó trong suốt sánh xanh biếc linh lung. Diệp Vân mở to mắt nhìn một màn khó tin trước mắt. Ảo thuật? Không giống lắm! “Ngọc linh lung này có thể ẩn giấu thân phận của ngươi, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể bớt đi được một số chuyện phiền phức. Đợi đến khi ngươi có thể gặp được nam tử khiến người động lòng, ngọc linh lung sẽ tự vỡ tan khôi phục lại thân phận của ngươi”. Lão tổ tông không nói gì thêm đem ống tay áo của Diệp Vân vén lên. Cầm ngọc linh lung trong tay nhập vào trong cánh tay Diệp Vân. “Chậc!” Diệp Vân bởi vì đau đớn trên cánh tay mà hít vào một hơi, lão nhân này lại có thể đột nhiên đem vật gì đó nhét vào cánh tay của mình như vậy. Hoàn toàn là ngược đãi nhi đồng a. Chờ Diệp Vân hết đau, nhìn nhìn cánh tay mới choáng váng. Khớp xương các ngón tay đang chậm rãi thay đổi, toàn bộ thân thể đều có chút biến hóa. “Chỉ có thân phận là nam tử ngươi mới có thể miễn đi rất nhiều phiền phức”. Lão tổ tông nhàn nhạt mỉm cười. Diệp Vân há to miệng, lúc này mới đem những lời nói của lão tổ tông xâu chuỗi lại. Bỗng nhiên nhìn về phía ngọc linh lung như ẩn như hiện trên cánh tay kia, kinh ngạc không biết nên nói cái gì cho phải. Cho tới nay Diệp Vân vẫn đều cơ trí bình tĩnh, cho dù tất cả người chung quanh đều cầm súng chỉ vào nàng, nàng cũng không hề biến sắc. Hiện tại lại thực sự choáng váng, sắc mặt thực sự thay đổi. Chỉ là bởi vì giới tính của nàng thay đổi! Từ vừa rồi vẫn còn là một nữ hài hiện tại lại biến thành một nam hài thực sự! ! ! Diệp Vân bình tĩnh nhìn người trước mắt cười khí định thần nhàn, khóe miệng chậm rãi co quắp lại, một lát mới nói: “Ngươi, nước Thái sẽ rất hoan nghênh ngươi”. Đương nhiên, chuyển giới một cách nhanh chóng mà không đau đớn nhiều như vậy, nước Thái không hoan nghênh mới là lạ. “Ngạch?” Lão tổ tông nghi hoặc nhìn Diệp Vân không hiểu lời của nàng là có ý gì. Diệp Vân khóe miệng kéo kéo, hiểu rằng người trước mắt này không thể nào hiểu được kiểu nói đểu này. Rất nhanh tiếp thu hiện trạng lại nhanh nhất nghĩ đối sách ọi chuyện chính là phản ứng theo bản năng của Diệp Vân: “Lão đầu, ngươi muốn ta làm cái gì?” Diệp Vân lúc này cũng không khách khí nữa. Nhìn thái độ người trước mắt Diệp Vân cũng đã hiểu rõ, hắn tuyệt đối sẽ không gây thương tổn ình. Lại còn có thể không biết làm sao mà biến đổi giới tính của mình, ai có thể bảo trì tâm bình khí hòa (bình tĩnh hòa nhã), cho dù là Diệp Vân vẫn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện xảy ra cũng không ngoại lệ. “Đi đến nơi ngươi nên đến, làm chuyện mà ngươi nên làm”. Lão tổ tông không có tức giận, chỉ là cười híp mắt nói. “Hừ.” Diệp Vân oán hận hừ lạnh một tiếng, “Cái gì gọi là nên đi? Cái gì lại bảo ta chuyện nên làm? Sống ý nghĩa ở đâu?” “Chính ngươi tìm kiếm đáp án chẳng phải tốt hơn?” Lão tổ tông vẫn luôn mỉm cười kiên trì nói. Diệp Vân lạnh lùng nhìn người trước mắt này cũng không nói thêm gì nữa, chẳng biết tại sao trong lòng luôn luôn có cảm giác như bị người khác tính kế. “Được rồi, chuyện ta có thể làm cho ngươi ta đều đã làm, ngươi lập tức lên đường đi”. Lão tổ tông nhẹ nhàng phất tay, “Đi thôi, tự giải quyết cho tốt đi”. Diệp Vân há miệng, muốn nói gì, nhưng cũng không nói gì nữa. Tất cả tất cả đều đột nhiên như vậy, khó hiểu như vậy. Lão tổ tông xoay người vào buồng trong, không thèm để ý tới Diệp Vân. Diệp Vân buồn bực xoay người ra khỏi phòng, đi tới cửa viện cũng không còn thấy người luôn cười hiền lành – Trưởng Tôn Chấn Uy.