Thiên Ma (Vô Ý Bảo Bảo)

Chương 7 - Đã Định Trước

“Chúng ta?” Phi kiếm nhẹ nhàng nở nụ cười, “Rất quan trọng sao? Xe ngựa này được dùng phù chú để tăng nhanh tốc độ. Thứ quý giá như vậy cũng chỉ có một, lưu giữ để dùng hôm nay. Ngày mai chúng ta trở về sẽ lại phải chậm rãi chạy đi”. Diệp Vân cười khanh khách, lão nhân kia vì ngày này mà đã chuẩn bị những gì a? Mà thế giới này, rốt cuộc lại là một thế giới thần kỳ thế nào vậy? “Tiểu chủ, người nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai người còn phải tham gia tuyển chọn của Thanh Sơn”. Phi Kiếm lần này là quan tâm phát ra từ nội tâm. Diệp Vân khẽ gật đầu một cái, tựa vào thành xe chậm rãi ngủ. Khi ánh mặt trời chiếu vào trong xe, xe ngựa đã sớm vững vàng dừng lại, đi tới dưới chân Thanh Sơn. Dưới chân Thanh Sơn lúc này đã tụ tập rất nhiều người, nhưng cũng không có ai lớn tiếng ồn ào, đều là tự giác có trật tự xếp hàng vào. Diệp Vân liếc mắt nhìn một vòng, cũng đều là người lớn đưa hài tử nhà mình tới khảo hạch. Rất nhiều người lớn đang dặn dò hài tử nhà mình cái gì đó. Diệp Vân âm thầm đếm đếm, sợ là không dưới một nghìn đứa nhỏ đi. Chắc hẳn cũng toàn những đứa nhỏ không quá mười tuổi. Những đứa nhỏ chưa lớn này đều muốn rời khỏi cha mẹ một thời gian dài để tu hành như vậy sao? Có lẽ là rời đi mãi mãi? Diệp Vân hơi nhíu mày, những người này, là vì cái gì đâu? “Tiểu chủ, ta đây đi đăng kí cho người, sau này xin tiểu chủ tự bảo trọng. Tiểu chủ muốn dùng tên là gì?” Phi Kiếm cắn cắn môi có chút không đành lòng, đây chính là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm cho đứa nhỏ trước mắt này. Không trúng tuyển cũng không có quan hệ gì với mình . “Ừm. Dùng Diệp Vân”. Diệp Vân yên lặng gật gật đầu, ánh mắt lại quan sát đến xung quanh. Tu hành đại phái sao? Đám người dưới chân núi cũng đều chỉnh tề, đại môn chính giữa cao vút trong đám mây biểu hiện ra khí phách môn phái. Sau đại môn kia cũng là thang đá nhìn không thấy điểm cuối, chắc hẳn lên núi là dùng thang đá này. Phi Kiếm nhìn nhìn bộ dáng yên lặng của Diệp Vân, trong lòng có chút chua xót. Nàng còn nhỏ như vậy, không chỉ bị chủ nhân cải biến giới tính, còn tước đoạt tính danh ( tên họ), đưa đến một nơi xa xôi như vậy tu hành. Nàng thực sự có thể thành công được chọn sao? Nếu như không được chọn, vậy thì hậu quả… Phi Kiếm không dám nghĩ thêm nữa. “Tiểu chủ, đã đăng ký xong. Xin người chờ đợi khảo hạch, ta, ta xin được cáo lui trước “. Phi Kiếm đáy mắt tia không đành lòng kia rơi vào trong mắt Diệp Vân. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn nam tử thanh tu (trong sạch, yên tĩnh) kia, chợt lộ ra một nụ cười khiến người khác giật mình: “Phi Kiếm, không cần lo lắng”. Dứt lời, không có nói thêm gì nữa trực tiếp lướt qua Phi Kiếm đang sửng sốt tiến vào, đi đến đại môn tập hợp. Phi Kiếm một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, xoay người sáng quắc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Vân đã đi xa, trong lòng một mảnh chấn động. Tiểu chủ nụ cười kinh người vừa rồi để lộ ra ngập trời tự tin, rốt cuộc giống ai đây? Bầu trời bỗng nhiên vang lên một âm thanh sắc nhọn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại. Lúc này, mấy người nam tử trẻ tuổi đeo kiếm xuất hiện tại đại môn, đều mặc cùng một kiểu trang phục, chắc hẳn là mấy vị đệ tử Thanh Sơn đến để khảo hạch. Đệ tử dẫn đầu nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm to đến cực điểm, khiến cho tất cả mọi người chung quanh đều nghe rõ ràng rành mạch: “Thanh Sơn khảo hạch lựa chọn đệ tử chính thức bắt đầu, từ nơi này bắt đầu, đều đi bộ đi lên, thuận lợi đi đến cửa Thanh Sơn là đã qua cửa thứ nhất. Hiện tại, bắt đầu”. Nam tử trẻ tuổi vừa dứt lời, vài người phía sau vung ngón tay lên, kiếm đeo sau lưng đều phi ra, vững vàng bay xuống dưới chân bọn họ. Mấy vị đệ tử Thanh Sơn trước mặt bao nhiêu người nhẹ nhàng nhảy lên kiếm trước mặt mình, cứ như vậy không có điểm tựa ngự kiếm phi hành. *Ngự kiếm phi hành : dồn công lực hay đọc chú gì đó lên kiếm là có thể bay ^^ ~Mọi người phía dưới đều phát ra thanh âm cảm thán, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy ngự kiếm phi hành một pháp thuật thần kỳ như vậy. Diệp Vân trong lòng cũng kinh hãi đến cực điểm, thế gian thực sự có việc thần kỳ như vậy sao! Mọi người nhìn theo mấy vị đệ tử kia ngự kiếm phi hành rời đi, xúc động mãnh liệt cáo biệt người nhà cất bước tiến về phía đại môn, bắt đầu khảo hạch. Chắc hẳn hình ảnh vừa rồi đã tạo thành đả kích không nhỏ đối với mọi người. Diệp Vân nhìn một đám đứa nhỏ đều kích động tiến về phía đại môn, cũng chầm chậm cất bước đi về phía trước. Nhưng trong lòng cũng ngầm thán phục thủ đoạn của Thanh Sơn. Ngay từ đầu liền phái đệ tử để lộ ra chiêu thức này, đương nhiên việc này sẽ tạo thành đả kích không hề nhỏ trong lòng bọn nhỏ, cho bọn chúng rất lớn cổ vũ cùng động lực. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn cầu thang đá không thấy đuôi kia, trong lòng hiểu rõ khảo hạch của cửa thứ nhất này không chỉ đơn giản là khảo nghiệm thể lực như vậy. Một đám đứa nhỏ cho dù thể lực có tốt thế nào cũng có thể tới đâu được? Quan trọng nhất sợ là chính là ý chí đi? Diệp Vân cũng không nghĩ gì nhiều nữa, theo sát phía sau đám người bắt đầu lên núi. Từ từ, bóng người dưới chân núi cũng biến mất không thấy nữa. Thang đá ban đầu cũng rất bằng phẳng, bậc đá cũng không quá cao, một đám đứa nhỏ bị mấy vị đệ tử Thanh Sơn vừa rồi gây kích thích cũng là khí thế mười phần, người phía sau nối tiếp người phía trước đi lên. Diệp Vân vẫn đi ở cuối cùng, không hề tận lực hao phí sức lao về phía trước. Mà đi cạnh Diệp Vân còn có một nam hài, vẻ mặt hắn bình tĩnh chậm chạp đi theo phía sau, không có tụt lại phía sau, cũng không có vượt mức quy định. Cũng không biết đã qua bao lâu, thang đá bắt đầu có chút ẩm ướt, tự nhiên đi lên cũng có chút trơn trượt, bậc thang cũng cao không ít. Bọn nhỏ tự nhiên bước đi cũng phải cố gắng hết sức, từ từ bắt đầu có vài đứa nhỏ tụt lại phía sau. Mà Diệp Vân vẫn bước đi không nhanh không chậm đi ở sau cùng, nam hài vẫn luôn giữ một khoảng cách với Diệp Vân đi bên cạnh cũng không có tụt lại phía sau. Theo bậc thang đá càng lúc càng cao, thể lực bị tiêu hao cũng càng lúc càng lớn, mà đi đến nửa ngày rồi, vẫn không hề thấy cuối thang đá ở đâu. Không ít đứa nhỏ đã miệng khô lưỡi khô, nhãn mạo kim tinh(mắt nổ đom đóm). Diệp Vân nuốt nuốt nước miếng, thể lực cũng đã sắp cạn kiệt nàng cũng chỉ có thể dựa vào ý thức bước về phía trước, mà dưới chân giờ đây cũng không còn cảm giác gì nữa. Đội ngũ người đi lên càng ngày càng ít, có người rớt lại phía sau đi từ từ, có người đơn giản là bỏ qua khảo hạch lần này chậm bước đi xuống núi, còn có người gục xuống thang đá bất động, chờ đợi có người tới cứu giúp. Buổi trưa đã qua, nhưng mà thang đá vẫn không thấy điểm cuối đâu. Bọn nhỏ cũng đã đói choáng váng , thế nhưng vẫn còn rất nhiều người không hề từ bỏ tiếp tục đi về phía trước. Diệp Vân nhấn nhấn huyệt thái dương của mình, nàng hiểu rõ, tấm thân thể này cũng đã sắp đến cực hạn. Đoàn Dật Phong ngẩng đầu nhìn về phía thang đá không thấy điểm cuối kia, không nói được một lời, vẫn dựa theo tốc độ như cũ đi về phía trước. Từ khi bắt đầu hắn vẫn luôn chú ý đến nam hài cách mình một khoảng cách nhất định kia. Đứa bé trai kia cũng không có lãng phí thể lực xông về phía trước, từ đầu đến giờ cũng không hề nói qua một câu để giữ thể lực. Đoàn Dật Phong không khỏi quay đầu lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh- Diệp Vân. Ngay lúc đó Đoàn Dật Phong còn chưa rõ, chính hắn cũng không hiểu nhờ cái nhìn này mà mọi chuyện đã định trước hết thảy. Cái nhìn này, kỳ thực đã định trước rất nhiều điều trong tương lai. Diệp Vân cảm giác được có người đang nhìn mình, vô ý thức cũng nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với Đoàn Dật Phong. Chỉ trong nháy mắt, lại giống như đã trải qua cả nghìn năm. Diệp Vân nhàn nhạt liếc nhìn Đoàn Dật Phong, sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục bước đi. Nhưng trong lòng cũng cảm thán, chẳng lẽ tất cả những đứa nhỏ trong thế giới này lớn lên đều phấn điêu ngọc mài như vậy sao, môi hồng răng trắng khiến người yêu thích sao? Đầu tiên là thái tử nhỏ kia, bây giờ lại thêm đứa nhỏ cùng khảo hạch này. Đều là đẹp như vậy. Diệp Vân quên mất lúc này nàng cũng là một nam hài xinh đẹp. Càng đi về phía trước, người càng ít. Rốt cuộc đến khi chỉ còn không đến một nửa số người, tất cả mọi người tới cực hạn. Nhưng mà, thang đá kia vẫn không hề thấy điểm dừng. Khi mà trong lòng mọi người đều sắp hết hy vọng, đột nhiên thấy vị đệ tử thấy vừa rồi ngự kiếm phi hành, dẫn đầu các đệ tử Thanh Sơn tôi lơ lửng trong không trung trước mặt mọi người, tay nhẹ nhàng vung lên, không khí trước mắt bắt đầu lưu động, cảnh vật bắt đầu biến hóa. Vốn dĩ không nhìn thấy điểm cuối thang đá kia bắt đầu thay đổi, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi. Phía trước là một quảng trường trống trải, hai bên là những đại thụ (cây lớn) chọc trời, mà thang đá phía sau cũng treo ở giữa không trung, nghiễm nhiên ngăn cách với phía dưới. Nói vậy những đứa trẻ rớt lại phía sau kia đã không đủ tư cách, lại cũng không có cách nào đi lên. Diệp Vân nhìn thang đá bị ngăn ra kia, giật giật khóe miệng, vừa rồi mọi người làm thế nào mà đi qua được nơi đó vậy? Mà thang đá không hề nhìn thấy điểm cuối vừa rồi là ảo giác sao? “Khảo hạch kết thúc, những người đi đến đây đều qua cửa”.Đệ tử Thanh Sơn đi đầu kia cất cao giọng nói, “Tiến vào chính là cửa tiếp theo, mời các vị nhìn kinh thư trong tay mình, có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu. Nửa nén hương sau đọc to lên, trước mặt mỗi người có ba nén hương. Mỗi khi đọc sai hoặc sót một chỗ, một nén hương sẽ ngừng cháy, đến khi cả ba nén hương đều ngừng cháy, khảo hạch liền kết thúc”. Vừa mới nói xong, trong tay mỗi người liền xuất hiện một quyển kinh thư. *kinh thư; kinh điển Nho giáo (Kinh dịch, Kinh thư, Kinh thi; Chu lễ, Nghi lễ, Lễ kí, Xuân thu, Luận ngữ, Hiếu kinh thời xưa củaTrung Quốc) “Hiện tại bắt đầu”. Đệ tử Thanh Sơn kia vung ngón tay lên, ở giữa không trung liền xuất hiện nén hương thật lớn. Mọi người không kịp thán phục, vội vùi đầu nhìn sách trong tay. Diệp Vân nhìn cuốn sách đột nhiên xuất hiện trong tay, không do dự, lật xem rất nhanh. Đạo Đức Kinh? Diệp Vân khóe miệng nhẹ nhàng co quắp, rất muốn hỏi vị đệ tử Thanh Sơn kia, người viết quyển sách này cỏ phải cũng là người xuyên không đến không. Nhưng mà muốn biết đáp án, chỉ sợ cũng phải đợi khảo hạch xong đã. Diệp Vân ào ào lật qua vài lần sau đó gấp lại, đơn giản là từ nhỏ Diệp Vân đã có khả năng chỉ cần đọc qua một lần là không quên được, mà quyển sách này, khi Diệp Vân lúc nhỏ cũng đã thuộc nằm lòng. Ở bên cạnh Đoàn Dật Phong cũng đang lật nhanh đem kinh thư nhớ kỹ trong đầu, lại bị tiếng lật sách ào ào của Diệp Vân quấy rầy, quay đầu liền nhìn thấy Diệp Vân đã đem sách gấp lại. Nhớ được rồi? Hay là tử bỏ? Đoàn Dật Phong trong lòng nghi hoặc, mà giờ phút này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, chỉ đành lật nhanh sách mà xem. Thời gian nửa nén hương rất nhanh liền trôi qua. “Đã đến giờ, bắt đầu đọc thuộc lòng”. Đệ tử Thanh Sơn dẫn đầu kia hai tay làm ra ký hiệu kỳ quái trên không, nén hương thật lớn giữa không trung kia biến mất không thấy, mà trước mặt mỗi người cũng xuất hiện ba nén hướng. Sau đó, tiếng đọc thuộc lanh lảnh vang lên khắp sân rộng. Diệp Vân dựa vào trí nhớ trong đầu chậm rãi đọc lên. Có hài đồng ôm tâm lý may mắn, đọc đến chỗ mà mình không nhớ rõ liền đọc mập mở, muốn lừa bịp qua cửa. Ai ngờ, ba nén hương trước mặt lập tức bị mất một nén. Tiếng đọc thuộc lanh lảnh trên quảng trường càng ngày càng ít, càng ngày càng nhỏ, những nén hương đang đốt kia cũng càng ngày tắt càng nhiều. Qua thật lâu, chỉ còn nghe thấy giọng của hai người. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía giọng nói phát ra kia. Diệp Vân trầm giọng đọc thuộc lòng kinh thư đã thuộc nằm lòng kia, hương trước mặt từ từ cháy, sương mù lượn lờ. Dung nhan tuyệt thế của nàng vào giờ khắc này khiến cho tất cả mọi người rung động, kinh diễm như vậy. Mà người bên cạnh nàng cũng đang đọc thuộc lòng, không phải ai khác, chính là Đoàn Dật Phong! Hai nam hài đều có dung mạo kinh thế vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh đọc thuộc lòng kinh thư, cho dù ánh mắt mọi người đều tập trung cũng không hề ảnh hưởng đến bọn họ. Ánh mắt có cực nóng, có đố kỵ, có hâm mộ, có thán phục . Mà mấy vị đệ tử Thanh Sơn trước quảng trường nhìn hương trước mặt hai người, không có một cây nào bị tắt! Mà bọn họ lại vẫn còn tiếp tục đọc thuộc lòng. Hương đã hết, sách cũng chưa đọc xong. Mọi người thật lâu nhìn hai người trung gian không biết nói gì, vẫn còn chìm đắm trong chấn động hai người mang tới. Diệp Vân lúc này sớm đã miệng khô lưỡi khô, thấy hương đã hết liền ngậm miệng lại không đọc nữa. Đoàn Dật Phong thấy Diệp Vân ngừng lại, tự nhiên cũng ngừng lại. Nhưng trong lòng có không cam cùng ảo não. Nếu như còn tiếp tục đọc nữa, người thua chắc chắn sẽ là mình, bởi vì đến đoạn tiếp, đã không nhớ được. Đoàn Dật Phong bình tĩnh nhìn Diệp Vân, đem Diệp Vân thật sâu khắc vào trong đầu. Không biết, chỉ một cái nhìn này, chính là cả đời lâu như vậy. Mà Diệp Vân lại không có liếc nhìn Đoàn Dật Phong một cái, điều này làm ột người tâm cao khí ngạo như Đoàn Dật Phong trong lòng có chút tức giận. “Diệp Vân, Đoàn Dật Phong”. Đệ tử Thanh Sơn dẫn đầu kia nhẹ nhàng nhớ kỹ tên hai người, trong lòng có chút mừng rỡ, xem ra, lần này Thanh Sơn tìm được tân tú (người tài giỏi) ! “Khảo hạch cửa thứ ba bắt đầu. Cũng là cửa ải cuối cùng”. Không hề để cho bọn nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, đệ tử Thanh Sơn dẫn đầu kia lập tức tuyên bố. Cũng may đây cũng là cửa ải cuối cùng, cuối cùng cũng làm cho bọn nhỏ yên lòng. Diệp Vân lại lạnh lùng nhìn vị đệ tử Thanh Sơn dẫn đầu kia. Nàng hiểu rõ, cửa thứ ba này, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy. Đơn giản là hai cửa trước mặc dù có chút mệt cùng khó khăn, nhưng dù sao cũng là khảo hạch bình thường. Cửa thứ ba, rốt cuộc sẽ là cái gì đây? Khi mà Diệp Vân vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước thì lại vẫn luôn có một đôi mắt không hề rời khỏi nàng.

Bình Luận (0)
Comment