Chậm rãi, Mộng Tuyết nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, vẻ mặt phức tạp, buồn bã nói: “Phu quân, chàng, là nhân loại”. Diệp Vân ngơ ngẩn, dừng bước, nhíu mày, thở thật dài một hơi, nên nói rõ cho nàng ấy biết, không thể để nàng ấy tiếp tục chìm sâu vào. Diệp Vân mím môi, khẽ gật đầu: “Đúng, ta là nhân loại. Hơn nữa…” “Phu quân!” Mộng Tuyết chợt ngắt lời Diệp Vân, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, sau đó Mộng Tuyết lắc đầu cười nói, “Chàng là phu quân của ta, mặc kệ chàng là yêu hay là người, là ma hay là quỷ, chàng chính là phu quân của ta”. Diệp Vân ngạc nhiên, cứng đờ tại chỗ, những lời tiếp theo lại bị những lời này của Mộng Tuyết chặn lại. Phải nói thế nào đây? Nói mình căn bản không thể là phu quân của nàng, nói mình kỳ thật chẳng những là một nhân loại, còn là một nữ tử nhân loại. Tiếng nói lành lạnh của Lạc Tâm Hồn vang lên trong đầu Diệp Vân: “Để xem ngươi xử lý việc này thế nào”. Sắc mặt Diệp Vân trắng bệch, muốn nói gì đó phản bác Lạc Tâm Hồn, nhưng lại nói không nên lời. “Phu quân, có phải chàng phải quay về nhân gian hay không? Ta cũng muốn đi cùng chàng”. Mộng Tuyết khẩn cấp tiến lên kéo lấy tay áo Diệp Vân, rất sợ Diệp Vân sẽ biến mất ngay sau một khắc vứt bỏ nàng. Vẻ mặt Diệp Vân cứng đờ, thật lâu không nói tiếng nào. “Đệ tử Thanh Sơn không thể cưới một yêu tinh làm vợ”. Lúc này, Đoàn Dật Phong nhàn nhạt chen lời vào, trong giọng nói không hề có một chút độ ấm nào, “Nếu ngươi muốn Diệp Vân vì ngươi mà phản bội sư môn, để toàn bộ nhân sĩ tu chân truy sát cùng phỉ nhổ, thì ngươi cứ theo đi!” Lời của Đoàn Dật Phong không thể nghi ngờ chính là một quyền nặng nề đánh vào trong lòng Mộng Tuyết. Sắc mặt Mộng Tuyết nháy mắt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau, không thể nào đứng vững. Tim cũng giống như ngừng đập. Mộng Tuyết nhìn chăm chú vào khuôn mặt Diệp Vân, đáy mắt tràn ngập mâu thuẫn cùng thống khổ. Xung quanh như không còn âm thanh nào. Dường như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ. Lạc Tâm Hồn cùng mấy người Mạc Ly đương nhiên biết dụng ý của Đoàn Dật Phong, có điều cách này quả thực là quá hèn hạ cùng tàn nhẫn, lợi dụng một tấm chân tình của Mộng Tuyết đối với Diệp Vân. Trình Lạc Y nằm trong lòng Mạc Ly, nhíu mày nhìn tình huống trước mắt. Trình Lạc Y cũng đã hiểu rõ, mèo yêu trước mắt này quả thực là rất yêu Diệp Vân. Nhưng mà, Diệp Vân căn bản là một cô gái. Tiếp tục như vậy nữa, chỉ càng thêm đau lòng, đau dài không bằng đau ngắn. Hiện tại cắt đứt cũng tốt. Ta là uy hiếp của phu quân, Mộng Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, si ngốc nhìn Diệp Vân, trong mắt đã hồi phục vài phần, không muốn, thống khổ, đau lòng còn có không đành lòng. Diệp Vân hơi mở miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải. “Phu quân, ta thích chàng, rất thích chàng”. Khóe mắt Mộng Tuyết chảy xuống một giọt lệ trong suốt, “Nhưng, ta không thể ích kỷ như vậy, để chàng phải chịu những thống khổ như thế. Chàng thống khổ ta sẽ càng cảm thấy khổ sở hơn. Ta, ta không muốn”. “Tiểu Tuyết…”. Diệp Vân cất giọng phức tạp gọi tên nàng. “Phu quân, chàng phải tự chăm sóc tốt cho mình. Biết không? Nhất định phải bình an cả đời”. Mộng Tuyết nói xong, chợt xoay người, dùng sức lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Không để cho Diệp Vân có cơ hội nói chuyện, đầu ngón chân nhún một cái, tung người lên lưng Phi Vũ thú. “Đi!” Mộng Tuyết cố gắng đè nén đau xót cùng không nỡ trong lòng, ép buộc chính mình điều khiển Phi Vũ thú bay lên cao, bỏ lại bóng mọi người ở phía sau lưng. Bóng dáng Mộng Tuyết chậm rãi biết mất nơi cuối chân trời. Diệp Vân ngơ ngẩn nhìn chân trời mông lung, mãi lâu không nói tiếng nào. “Đi thôi, về nghỉ ngơi”. Nhật Nguyệt Nhiêu lên tiếng, “Đều mệt mỏi một đêm, quay về thành nghỉ ngơi cho tốt đã”. Diệp Vân vẫn ngơ ngẩn đứng nơi đó, nhìn bầu trời vô bờ không động đậy. “Đi thôi”. Đoạn Dật Phong đi tới bên cạnh Diệp Vân nhẹ nhàng nói, “Đây là kết quả tốt nhất với nàng ấy. Nếu như nàng ấy biết thân phận thật sự của ngươi thì hậu quả sẽ không thể tưởng nổi. Có lẽ sẽ thương tâm thống khổ đến phát điên, có lẽ sẽ khiến ngươi bị thương cũng làm chính mình bị thương. Hai loại kết quả này tin là ngươi đều không muốn thấy. Vì thế, cục diện như hiện tại là tốt nhất”. Mọi người nghe Đoàn Dật Phong nói, không thể phủ nhận cách của hắn có chút hèn hạ cùng tàn khốc, thế nhưng, đích thực là biện pháp giải quyết tốt nhất. Diệp Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nặng nề bước tới bên cạnh Phi Vũ thú. Lúc này, Bạch Hổ không nói tiếng nào ngồi xổm trên vai, ngắm nhìn phương hướng mà bóng lưng Mộng Tuyết vừa biến mất. Trong lòng có chút nặng nề lạ thường. Về tới Nhật Nguyệt thành, tất cả mọi người đều trở lại phòng nghỉ ngơi. Diệp Vân nằm ở trên giường, bình tĩnh nhìn nóc nhà. “Chủ nhân ~”. Bỗng nhiên Bạch Hổ tựa vào bả vai Diệp Vân biên nhẹ nhàng nói. “Hả?” Diệp Vân đãng trí hỏi lại. “Người, bị mèo yêu kia khiến cho cảm động đúng không?” Bạch Hổ nhỏ giọng hỏi. Diệp Vân trầm mặc lại, không nói gì. “Chủ nhân, nếu có một ngày sự tồn tại của ta cũng mang lại nguy hiểm cho người, ta cũng sẽ làm như vậy”. Bạch Hổ trầm giọng nghiêm túc nói. “Cám ơn, Bạch Hổ”. Diệp Vân trong lòng cảm động, xoay người ôm lấy Bạch Hổ, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt chuẩn bị ngủ. Nhưng mà, vừa lúc đó, bỗng ‘oanh’ một tiếng nổ to, khiến cả tòa thành như rung chuyển, Diệp Vân xoay nhanh người lại. Bạch Hổ cũng nhảy dựng lên: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Là Lạc Tâm Hồn. Diệp Vân nhận ra hơi thở cuồng loạn của Lạc Tâm Hồn ở bên ngoài, vội vọt tới bên cửa sổ, liền thấy căn phòng của Lạc Tâm Hồn đã hoàn toàn thay đổi, một cảnh tượng bừa bãi. Trên không trung ngoài cửa sổ, Lạc Tâm Hồn trôi lơ lửng trong không trung, Thanh Long cả một người đen xì nhếch nhách bay trên không. Mà đối diện với bọn họ là một nam tử mặc một thân quần áo màu đen, không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Nhưng mà Diệp Vân có thể nhìn ra, Lạc Tâm Hồn rõ ràng đang rơi vào tình cảnh xấu. “Chủ nhân, là ma tộc, là ma tộc!” Bạch Hổ ồn ào, “Thật là thúi! Cái mùi này thật là buồn nôn?” Diệp Vân trừng lớn con ngươi! Là ma tộc, nam tử một thân áo đen kia là ma tộc! Vì sao lại xuất hiện ở yêu giới? Vì sao lại tập kích Lạc Tâm Hồn? Diệp Vân không chần chừ, tay phải vung lên, Nguyệt Luân màu lam nhạt đã xuất hiện ở trong tay. Diệp Vân lao ra từ cửa sổ, đến gần bên Lạc Tâm Hồn. Bạch Hổ theo sát phía sau. “Vì sao ma tộc lại đánh ngươi?” Diệp Vân đi tới bên người Lạc Tâm Hồn, vung Nguyệt Luân lên đỡ lấy một kích vừa hỏi Lạc Tâm Hồn. “Ta sao biết được”. Lạc Tâm Hồn nhíu mày, vươn tay kết ấn, kết xuất kết giới, cản trở những tia chớp đang công kích liên tiếp kia. Nhưng sau khi tia chớp đánh lên, kết giới cũng bị vỡ nát. Lúc này, đám Nhật Nguyệt Nhiêu cùng Mạc Ly cũng bị tiếng nổ lớn ấy kinh động. Thấy người đến càng ngày càng nhiều, nam tử ma tộc trên không trung bỗng nhiên ngừng tấn công, xoay người bay về phía chân trời, tốc độ cực nhanh, chớp mắt cái đã biến mất trong không trung. Nhật Nguyệt Nhiêu sắc mặt khó coi nói: “Kẻ nào dám đến địa bàn của ta phá đám? Còn muốn chạy!” Nói xong liền muốn đuổi theo. “Đừng đuổi, đó là ma tộc!” Diệp Vân lên tiếng ngăn cản Nhật Nguyệt Nhiêu, sau đó cùng Lạc Tâm Hồn bay về trên hành lang. “Ma tộc? Sao lại có thể xuất hiện ở yêu giới? Còn tập kích các ngươi?”. Nhật Nguyệt Nhiêu nhìn kỹ Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn, có chút nghi hoặc. Diệp Vân lắc đầu “Không biết”. “Kỳ quái, con đường tới ma tộc đã sớm bị phong ấn”. Nhật Nguyệt Nhiêu nhíu mày trầm tư, “Theo lý ma tộc đã sớm biến mất, sao lại có thể có ma tộc xuất hiện ở nơi này?” “Con đường đi thông tới ma giới đã bị phong ấn?” Diệp Vân kinh ngạc hỏi ra tiếng, “Vậy thì ma tộc xuất hiện ở Thanh Sơn lúc trước cùng với tên ma tộc vừa rồi là từ đâu tới?” “Đúng”. Nhật Nguyệt Nhiêu sờ sờ chiếc cằm xinh đẹp của mình, “Trừ phi, trừ phi đó là ma tộc còn sót lại ở bên ngoài. Bọn họ muốn làm gì?” Diệp Vân bỗng trừng lớn con ngươi, muốn làm cái gì? Đám ma tộc này muốn làm cái gì đây? Diệp Vân hiển nhiên nghĩ tới ma tộc xuất hiện ở Thanh Sơn, tập kích Phi Nhi. Nhưng mục đích của bọn chúng lại chưa xác định được. “Tên ma tộc vừa rồi muốn lấy tính mạng của ta”. Lúc này, Lạc Tâm Hồn nhíu mày nhàn nhạt nói, “Mà ma tộc ở Thanh Sơn kia hình như là muốn tìm thứ gì đó”. Tìm cái gì đó. Nhật Nguyệt Nhiêu không hiểu . “Có một điều có thể khẳng định”. Bỗng Mạc Ly lạnh lùng chen vào nói, “Kẻ ma tộc này tới đây không phải là để giết người. Nhất định là có mục đích gì đó. Còn việc Phù Bình chết, ta cũng cảm thấy chuyện này có liên quan tới ma tộc. Thậm chí huyền sói cùng hai yêu thú kia, hẳn là cũng có quan hệ với ma tộc”. “Phức tạp vậy sao ~~”, Nhật Nguyệt Nhiêu cau mày nói. “Chuyện trước kia ta nghe không nhiều, cũng không được rõ lắm, đi hỏi mấy lão gì kia đi, có lẽ bọn họ cũng biết gì đó”. Mấy lão già trong miệng Mạc Ly đương nhiên là mấy vị lão yêu cấp bậc Thái Sơn tại yêu giới, cũng chính là mấy lão yêu quái lúc trước đã hạ cấm chế bức bách hắn lên chức yêu vương. “Đi đâu tìm bọn họ?” Diệp Vân nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng về Thanh Sơn. Ma tộc muốn tìm thứ gì đó ở Thanh Sơn, vậy thì đã tìm được chưa? Nếu như không tìm được nhất định sẽ lại phái ma tộc tới tìm tiếp. Vậy thì Thanh Sơn có nguy hiểm. “Đến U Minh cốc tìm mấy lão gì kia”. Trong lòng Mạc Ly nổi lên một cảm giác khó hiểu. Tổng cảm giác mục đích của đám ma tộc này không đơn giản như vậy. Nhật Nguyệt Nhiêu nhìn nhìn sắc trời sắp sáng, thở dài: “Muốn nghỉ ngơi tốt một chút mà cũng khó khăn như thế?” “Nghỉ ngơi một chút đi”. Nhật Nguyệt Nhiêu ngáp một cái, xoay người đi về. Mọi người cũng giải tán, khi Diệp Vân quay về trước phòng mình, Vô Danh lẳng lặng theo phía sau. “Làm sao vậy? Có việc gì sao?” Diệp Vân dừng lại nhìn Vô Danh theo phía sau hỏi, “Sợ? Tên ma tộc kia sẽ không quay lại nữa”. Vô Danh nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên ghé sát vào tai Diệp Vân nói, “Tên ma tộc kia, hắn muốn giết người kia, để lấy đi hồn phách của hắn” Diệp Vân đột nhiên trừng lớn con ngươi, lấy hồn phách của Lạc Tâm Hồn? Vì sao? “Còn nhìn thấy cái gì khác không?” Diệp Vân vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Vô Danh lắc đầu “Không còn nữa. Tên ma tộc kia bộc lộ dục vọng quá mức mãnh liệt, vì thế ta mới có thể nhìn ra ý nghĩ của hắn. Cái khác không biết”. Diệp Vân vươn tay sờ sờ đầu Vô Danh, nhẹ giọng an ủi: “Ừm, ta biết. Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Tôi ở ngay cách vách, có động tĩnh gì tôi sẽ tới luôn”. Vô Danh gật gật đầu, ôm theo tiểu Phi Vũ thú quay về căn phòng cách vách. Diệp Vân vào phòng đóng cửa lại, trầm mặc. “Chủ nhân, người nói xem ma tộc giết người thì giết người, tại sao phải lấy hồn phách? Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ma tộc lại muốn lấy hồn phách của người khác để làm gì”. Bạch Hổ nghi hoặc rung rung tai. Diệp Vân nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao. “Chúng ta đi ngủ thôi. Trước nghỉ ngơi đã, đợi sau khi thức dậy hãy đi theo hồ ly kia tìm mấy lão yêu quái”. Bạch Hổ nhào lên giường lăn lộn, thoải mái nheo mắt lại Nhưng trong lòng Diệp Vân có chút nặng nề, trực giác nói cho nàng biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa nhất định sẽ liên lụy tới Thanh Sơn. Nghỉ ngơi và hồi phục mất hai ngày, mọi người ngồi Phi Vũ thú, đi đến U Minh Cốc mà Mạc Ly nhắc tới. Trình Lạc Y nằm gọn trong lòng Mạc Ly, luôn luôn buồn ngủ, có một lần còn suýt chút nữa ngã từ trên Phi Vũ thú xuống, may mà Mạc Ly nhanh tay nhanh mắt kéo về. Nhật Nguyệt Nhiêu đã khám, lại không có gì khác thường, vết thương trên người đã khỏi hẳn, nhưng không biết vì sao lại luôn buồn ngủ. Bay một ngày, cuối cùng cũng thấy được U Minh Cốc ở tít phía tây yêu giới. Nhưng mà nơi này hoàn toàn trái ngược với cái tên của nó, phong cảnh như tranh, hoa đào nở rộ khắp sơn cốc. Mấy Phi Vũ thú cùng đáp xuống. Bên trên sơn cốc có cấm chế, không thể bay vào bên trong. Mạc Ly nhìn Trình Lạc Y nằm ngủ trong lòng, nơi đáy mắt tràn ngập dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay người xuống Phi Vũ thú vào sơn cốc… Diệp Vân đứng bên ngoài cốc. Nhìn kỹ lại, liền thấy một tầng kết giới mỏng manh chắn ở bên ngoài cửa cốc. Diệp Vân vươn tay nhẹ búng một cái khiến kết giới kia rung động, nhưng lại không hề bị tổn hại chút nào. “Lão đầu, mở cửa, ta có việc hỏi ông”. Mạc Ly đè thấp tiếng nói, rất sợ đánh thức Trình Lạc Y trong lòng. Trong cốc không có tiếng trả lời. “Lão đầu, ta cảnh cáo ông, món nợ ông bắt ép ta làm yêu vương ta còn chưa tính đâu. Ông đừng quá đáng! Ta bây giờ thực sự có chuyện cần nói với ông”. Mạc Ly nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh. Mọi người nghi hoặc nhìn Mạc Ly, giọng nói nhỏ như muỗi thế yêu quái bên trong nghe được sao? “Có rắm mau thả!” Ai ngờ, ngay sau đó một giọng nói oang oang phá vỡ nghi ngờ của mọi người, sau đó lại là những lời càng khiến người ta tức giận, “Ta cho ngươi biết, tiểu hồ ly, nếu ngươi tới đây là vì chuyện của huyền sói thì khỏi cần nhiều lời. Cho dù hắn có đánh thắng ngươi, chúng ta cũng sẽ lấy tính mạng của hắn để cho ngươi tiếp tục làm yêu vương. Không vì gì cả, chỉ là nhìn ngươi thuận mắt hơn chút”. Sắc mặt mọi người đại biến. Có cảm giác như lão yêu quái này sớm đã biết hết mọi chuyện. Hơn nữa cũng đã tính toán phải làm như thế nào rồi. Cho dù Mạc Ly thành hay không thì kết quả đều là như vậy. Còn nói cái gì mà nhìn thuận mắt chút. Quả nhiên là mấy lão yêu quái không thể nói lý. Mạc Ly vội cúi đầu nhìn nhìn Trình Lạc Y nằm trong lòng, rất sợ tiếng nói oang oang ấy đánh thức nàng, nhưng Trình Lạc Y lại vẫn ngủ say như trước không hề có phản ứng. Mạc Ly yên lòng, ngẩng đầu nhìn cốc. Nói: “Không phải là chuyện này. Là bởi vì ma tộc xuất hiện ở yêu giới . Không biết muốn làm gì. Ta đến là hỏi các ông, rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì”. Trong sơn cốc trở nên yên tĩnh, mãi một lúc lâu không hề có tiếng động. Mọi người kiên trì chờ đợi. “Này, lão đầu, ông sẽ không quên đấy chứ?” Mạc Ly nhíu mày. “Khoảng năm nghìn năm trước, tiên ma đại chiến, hai bên đều tổn thương nặng nề. Ký kết hiệp nghị, từ đó không giới nào nhúng tay vào giới nào, đều tự phong bế đường đi”. Trong cốc, giọng nói kia cất lên nhanh chóng, “Được rồi, không còn gì nữa, mau cút”. “Không còn?”. Mạc Ly kinh ngạc. “Tiền bối, tôi muốn hỏi một vấn đề như vậy, ma tộc xuất hiện ở Thanh Sơn, rốt cuộc đang tìm cái gì?” Lúc này, Diệp Vân mở miệng đặt câu hỏi. Trong cốc lại là một mảnh trầm mặc, bỗng nhiên, trước cửa cốc. Kết giới mở ra. “Ngươi, tiến vào, những người khác chờ ở bên ngoài. Ai tiến vào, ta chặt chân kẻ đó”. Giọng nói trong cốc lạnh lùng. Diệp Vân không do dự, nhấc chân đi vào, Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân cũng muốn theo vào. “Con mèo nhỏ trên vai kia, cút ra ngoài cho ta”. Giọng nói lạnh lùng kia lần thứ hai lên tiếng. Bạch Hổ liền nổi giận, Diệp Vân đưa mắt ngăn Bạch Hổ lại, Bạch Hổ mệt mỏi bay xuống vai Diệp Vân. Diệp Vân vừa mới tiến vào sơn cốc, kết giới kia lần thứ hai khép lại. “Cứ đi thẳng về phía trước”. Tiếng nói vang lên sau đó lại yên lặng. Diệp Vân đi dọc theo con đường thẳng về phía trước, hoa đào tung bay khắp trời, che phủ ánh mắt mọi người. Đi tới cuối đường, liền thấy một hồ nước không lớn lắm, trên mặt hồ là một chiếc thuyền nhỏ, có hai ông lão ngồi trên thuyền, một người mặc quần áo màu đỏ ngồi uống rượu, một người áo đen đang thả câu. “Tiền bối ~”, Diệp Vân nhẹ nhàng mở miệng. Hai ông lão nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, đều bỏ đồ trong tay xuống, bỗng nhún chân trên mặt thuyền nhẹ nhàng nhảy tới bên cạnh Diệp Vân, hơi thở không hề dao động chút nào. “Ma tộc tới Thanh Sơn các ngươi tìm thứ gì đó?” Ông lão áo đen nhíu mày hỏi. Ông lão áo đỏ kia lại trừng mắt nhìn Diệp Vân từ trên xuống dưới, lại dùng cái mũi ngửi ngửi, khóe miệng giật giật: “Là một nha đầu”. “Đúng vậy, tiền bối, ma tộc xuất hiện ở Thanh Sơn chúng tôi, hình như đang tìm thứ gì đó”. Diệp Vân trả lời như sự thật. Đối với việc yêu quái này có thể nhìn ra giới tính của mình, Diệp Vân tuyệt không bất ngờ. Nếu như đã là người đức cao vọng trọng trong yêu giới, mà không nhìn ra được giới tính của mình mới là kỳ quái. “Tìm được chưa?” Ông lão áo đen híp mắt nhìn Diệp Vân. Diệp Vân lắc đầu “Không biết”. Ông lão áo đỏ kia lại vẫn chỉ đánh giá Diệp Vân, chợt trong mắt lóe lên một tia sáng, đang muốn nói gì đó, lại bị ông lão áo đen kia đá văng ra. Chặn lại những lời trong cổ họng ông ta. Diệp Vân ngơ ngẩn, không rõ động tác của hai lão đầu trước mặt này là có ý gì. “Không có gì, tiếp tục, tiếp tục”. Ông lão áo đen nghiêm mặt khụ khụ, ý bảo Diệp Vân không cần để ý. “Hai ngày trước ma tộc cũng xuất hiện ở yêu giới”. Diệp Vân trầm ngâm nói, “Ma tộc kia muốn đánh lén một người bạn của tôi”. Diệp Vân nhìn vẻ mặt lơ đễnh của hai ông lão, tiếp tục bổ sung, “Mà kỳ quái là ma tộc kia không chỉ muốn lấy tính mạng của bạn tôi, mà còn muốn lấy đi hồn phách của hắn”. Ông lão áo đen há hốc mồm, ánh mắt trừng lên, thất thanh kêu lên “Chẳng lẽ là…” Bỗng ông lão áo đỏ kia đá bay ông lão áo đen. Diệp Vân khóe miệng co quắp, nhìn hành động cổ quái của hai lão yêu quái trước mắt trăm mối không thể giải. Đây là có ý gì? Ông lão áo đen này hình như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị ông lão áo đỏ ngăn lại. Vậy thì vừa rồi ông lão áo đen kia đá ông lão áo đỏ một cước, chẳng lẽ cũng là vì ngăn cản ông ta nói điều gì đó? “Đừng để ý, không có chuyện gì. Chúng ta thường hay chơi trò đá như thế”. Ông lão áo đỏ giải thích, đương nhiên là rất gượng ép. “Tiền bối rốt cuộc là muốn nói cái gì” Diệp Vân nhíu mày, hai lão đầu này bảo mình vào đây không phải là để mình xem bọn họ biểu diễn đấy chứ “Khụ ~ khụ ~ không có gì”. Ông lão áo đen bò dậy, phủi phủi bụi trên người nghiệm mặt nói, “Không có gì, đúng như lão ấy nói, chúng ta không có việc gì lại thích đá nhau như thế”. Thiên tài mới tin lời ông, Diệp Vân khóe miệng giật giật, không nói gì. Ông lão áo đỏ chớp chớp mắt đánh giá Diệp Vân, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại Nguyệt Luân trên mu bàn tay Diệp Vân, lập tức há to miệng, sau đó lập tức ngậm lại. Hai ông lão trở nên trầm mặc. Diệp Vân nhíu mày nhìn vẻ mặt biến đổi phong phú của hai ông, mà ánh mắt nhìn mình thì càng ngày càng thêm cổ quái. Rất rõ ràng, hai lão đầu này đang dùng thần thức trao đổi với nhau. “Khụ, khụ…” Ông lão áo đen kia giả bộ ho khan, nghiêm túc nói, “Chúng ta gọi ngươi vào đây là muốn cho ngươi một lời khuyên, nhất định phải bảo vệ tốt mình cùng người bạn kia, tuyệt đối không được để đám ma tộc bắt được”. “Đúng, đúng, các ngươi nhất định phải sống thật khỏe”. Ông lão áo đỏ kia cũng ra sức gật đầu, vô cùng nghiêm túc. Diệp Vân nhíu mày hồ nghi nhìn hai ông lão, thật hoài nghi hai ông lão này là người được cả yêu giới kính trọng? Sao lại giống như những kẻ bịp bợm trên giang hồ vậy? Diệp Vân hoài nghi đương nhiên cũng đã rơi vào trong mắt hai ông lão. Ông lão áo đen kia sờ sờ vào ống tay áo mình, cuối cùng lấy ra một viên thuốc. “Cầm lấy, nếu như người vừa mới chết, hồn phách còn chưa kịp tiêu tan, ăn thứ này vào là có thể sống lại”. Ông lão áo đen một bộ rất không đành lòng, nắm chặt lấy viên thuốc trong tay, Diệp Vân đưa tay lấy còn không chịu thả ra, vừa nghe liền biết là đồ tốt, đương nhiên sẽ không khách khí lấy ra khỏi bàn tay của ông lão keo kiệt này. Mặc dù không biết ông lão áo đen này cho mình thứ quý giá như vậy là vì cái gì, nhưng thấy đồ tốt mà không lấy thì là kẻ ngu. Ông lão áo đỏ kia cũng lục lọi trong ống tay áo nửa ngày, cuối cùng mới lấy ra được một quả trứng nhỏ màu trắng, chỉ to khoảng bằng quả trứng gà. Cũng đưa tới trước mặt Diệp Vân. Đây là cái gì? Diệp Vân nhận lấy nghi hoặc nhìn quả trứng trong tay. “Là một quả trứng rất thần kỳ, ta đã mang nó bên người hơn sáu ngàn năm. Nghe nói nếu có thể ấp trứng thì sẽ có được yêu thú có thể giúp ngươi mở được tất cả những cánh cửa đến các thế giới khác nhau tùy thời tùy chỗ”. Ông lão áo đỏ không có vẻ đau lòng như ông lão áo đen kia. “Nếu ấp trứng ra được thì nó có bộ dáng thế nào?” Diệp Vân nhìn quả trứng trong lòng bàn tay hiếu kỳ hỏi, lại có thứ gì đó thần kỳ vậy sao. Vậy sau này có đi đến yêu giới cũng thật nhẹ nhàng? Mạc Ly mở cửa đến đây cũng đã tiêu hao mất ba phần công lực rồi. “Ta cũng chưa thấy bao giờ, làm sao ta biết được?” Ông lão áo đỏ nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp nói ra. Diệp Vân khinh thường liếc nhìn, thì ra ông lão này cũng không có biết ấp trứng ra được thứ gì. Nói là thần kỳ, nhưng lại chưa thấy bao giờ, thảo nào lúc ấy không hề thấy đau lòng. Diệp Vân cẩn thận cất quả trứng đi. “Phải luôn mang theo bên người, cuối cùng sẽ ấp ra”. Ông lão áo đỏ dặn, “Mặc dù ta không thể ấp trứng ra, nhưng, có lẽ ngươi và quả trứng này có duyên, ngươi có thể ấp ra hay không thì cũng không nhất định”. “Còn có cái gì cho tôi nữa không?” Diệp Vân nhíu mày, cười hắc hắc. Diệp Vân vừa dứt lời, hai ông lão đều tái mặt. Bảo bối giữ nhà đều cho rồi, thế mà lòng tham còn chưa đủ như thế! “Không có, ngươi có thể ra rồi. Nhớ kỹ phải bảo vệ tốt mình và người bạn kia”. Ông lão áo đen kia không cho Diệp Vân cơ hội nói, tức giận nói, tay áo dài vung lên, Diệp Vân chớp mắt một cái, mở mắt ra đã thấy mình đứng trước cửa cốc … Tất cả mọi người bên cạnh đều nghi hoặc nhìn Diệp Vân xuất hiện. “Chủ nhân, lão già kia gọi người vào làm gì thế?” Bạch Hổ bay đến bả vai Diệp Vân hỏi. “Bảo ta tự bảo vệ tốt mình, nhất định phải sống”. Diệp Vân vừa dứt lời, tất cả mọi người không khỏi giật giật khóe miệng, đây là có chuyện gì thế, gọi người ta vào lại nói mấy lời vô ích này? “Hết rồi à?” Mạc Ly nghi hoặc. “Hết rồi”. Diệp Vân buông tay bất đắc dĩ trả lời. Còn câu nữa nhưng Diệp Vân không nói ra, phải bảo vệ tốt Lạc Tâm Hồn. Những lời này không cần phải nói, mình cũng sẽ đi làm. “Vậy quay về thôi”. Bạch Hổ lắc lư cái đầu, “Cuối cùng cũng có thể quay về nghỉ ngơi”. “Các ngươi, ở lại yêu giới một khoảng thời gian được không?” Mạc Ly lên tiếng giữ lại, lại cúi đầu nhìn nhìn Trình Lạc Y trong lòng, ánh mắt dịu dàng, “Cám ơn các ngươi đã giúp ta cứu Lạc Y”. “Không được. Thanh Sơn xuất hiện ma tộc, chuyện này ta cảm thấy không hề đơn giản”. Diệp Vân lắc đầu cự tuyệt. “Cũng không biết Lạc Y làm sao nữa. Luôn ngủ”. Mạc Ly cúi đầu nhìn Trình Lạc Y trong lòng có chút lo lắng. “Tiểu hồ ly, ngươi lo lắng cái rắm! Trong lòng ngươi chính là sâu róm đúng không? Sâu róm thì phải phá kén thành điệp, ngủ nửa tháng đến một tháng là chuyện bình thường. Chuyện đơn giản như vậy ngươi cũng không biết? Ngươi là hồ ly hay là trư thế? Ngu xuẩn như vậy! Được rồi, các ngươi mau cút, đừng đứng ở cửa nữa”. Trong sơn cốc vang lên giọng nói vang dội sau đó lại yên tĩnh lại. Phá kén thành điệp? ! Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trình Lạc Y trong lòng Mạc Ly, nàng ấy sẽ trở nên xinh đẹp như hồ điệp? “Ha ha, Trình Lạc Y lần này sẽ không oán ta nữa”. Diệp Vân nở nụ cười, nhớ tới tình cảnh lúc trước khi hai người vừa gặp lại nhau, Lạc Y chính vì cái này mà oán giận đã lâu. Mạc Ly vẫn chưa phục hồi tinh thần, vẫn nhìn người trong lòng đến sững sờ. “Được rồi, Mạc Ly, mau mở cửa cho chúng ta đi, chúng ta muốn đi”. Diệp Vân giục, “Mặc dù khiến ngươi tiêu hao công lực, nhưng hiện tại cũng có bằng hữu ngươi ở cạnh, ngươi cũng sẽ không có cái gì nguy hiểm”. “Nhanh vậy sao, thực sự không thể ở lại mấy ngày?”, Mạc Ly hỏi. “Không được, ngươi mở cửa cho ta đi”. Diệp Vân đi lên phía trước, nhận lấy Trình Lạc Y đang ngủ say bất tỉnh trong lòng Mạc Ly, thúc giục Mạc Ly nhanh mở cửa, chuyện ở Thanh Sơn Diệp Vân không thể nào an tâm được. Mạc Ly thấy thế cũng không lại giữ lại, vươn hai tay trước ngực kết ấn, miệng không ngừng niệm chú ngữ. Cũng giống như hôm đến yêu giới, sau một luồng ánh sáng màu trắng, một cánh cửa nhỏ xuất hiện. “Hoan nghênh lại đến chơi”. Nhật Nguyệt Nhiêu khoanh hai tay trước ngực, cười hì hì. “Có cơ hội sẽ lại đến”. Diệp Vân cười trao lại Trình Lạc Y cho Mạc Ly, “Chăm sóc tốt cho Lạc Y. Nếu nàng ấy cáo trạng với ta là ngươi đối với nàng ấy không tốt, ta nhất định sẽ trói ngươi lại cho bẽ mặt, tìm mười tám nam nhân bạo hoa cúc của ngươi”. “Hừm phun, thật là ác độc”. Nhật Nguyệt Nhiêu run run, sau đó lại cười mỉm nói, “Nếu có ngày đó, nhớ cho ta biết, ta sẽ đến tham quan”. Mạc Ly tức giận, đây là bằng hữu gì đây? “Bảo trọng”. Diệp Vân mỉm cười tạm biệt dẫn đầu bước vào đường đi. Vô Danh theo sát phía sau, Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong cũng theo ở phía sau, biến mất trong con đường kia. “Mạc Ly à, ta thấy bằng hữu nhân loại này của ngươi tính cách không tệ nha”. Nhật Nguyệt Nhiêu nhìn đoàn người biến mất trong đường kia có chút hứng trí nói. “Nàng là nữ nhân”. Mạc Ly bỏ lại một câu còn nặng hơn cả bom. “Cái gì?”, Nhật Nguyệt Nhiêu chợt nhảy dựng lên, túm vội lấy cổ áo của Mạc Ly, vô cùng đau đớn gầm nhẹ, “Vì sao ngươi không nói sớm, vì sao không nói sớm”. “Ầm ĩ muốn chết, hai thằng nhóc các ngươi” Trong sơn cốc truyền ra tiếng nói tức giận, một trận cuồng gió thổi tới, thổi bay mấy người Mạc Ly lên trời, thổi thật xa, chậm rãi biến mất nơi chân trời. Thế giới rốt cuộc yên tĩnh. _ Đoàn người Diệp Vân đi hết con đường, lại quay về sau núi ở Bắc Đường Thanh Sơn. “Ta đi trước”. Lạc Tâm Hồn cúi đầu bỏ lại một câu liền ngự kiếm phi hành rời đi. “Cám ơn ngươi”. Diệp Vân vội mở miệng nói. Lạc Tâm Hồn ngẩn ra, lộ ra một nụ cười nhẹ liền bước lên kiếm. “Còn có, bảo trọng”. Diệp Vân nói một câu khi Lạc Tâm Hồn đang chuẩn bị bay. Lạc Tâm Hồn nhẹ nhàng phất tay, ngự kiếm phóng lên cao, chớp mắt đã biến mất cuối chân trời mờ mịt. Diệp Vân thu hồi ánh mắt, nhìn Đoàn Dật Phong vẫn còn suy yếu, lại nhìn nhìn Vô Danh đang ôm tiểu Phi Vũ thú ở bên cạnh, bỗng trên mặt nở nụ cười, tâm tình thật tốt nói: “Chúng ta trở về”. Đi về phía Bắc Đường, Diệp Vân lấy Truyền Âm Phù, rất nhanh phía kia có người đáp lại. “Tiểu tử chết dẫm, con còn sống đấy chứ, ta còn tưởng rằng con làm sao nữa. Từ lúc ấy vẫn không liên hệ với chúng ta, ta liên hệ với con mà cũng không có trả lời!” Giọng nói hung dữ của Thanh Dịch lão đầu vang lên phía bên kia, nhưng trong giọng nói cũng tràn ngập quan tâm có thể nghe ra được. “Sư phó, con nhớ người muốn chết, đến đây đi, đến sau núi Bắc Đường đón con đi. Ha ha ~”, tâm tình Diệp Vân vô cùng tốt. Truyền Âm Phù còn chưa cắt đứt, Diệp Vân tinh tường nghe được tiếng thở gấp khi chạy bộ của ông. Thanh Dịch một lát sau đã chạy tới chỗ Diệp Vân. Còn chưa đến cửa vào sau núi, Thanh Dịch với vẻ mặy phức tạp đã xuất hiện trước mắt mọi người. “Tiểu tử chết bầm, đi lâu như vậy cũng không liên lạc với ta”. Thanh Dịch lão đầu trách cứ, trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào. “Ái chà, sư phó, không phải con trở về rồi sao. Ha ha, sư phó, ngài lớn như vậy còn khóc nhè, không phải chứ?” Diệp Vân trêu chọc. “Vô liêm sỉ, nói bậy bạ gì đó, vi sư sao có thể khóc nhè”.Thanh Dịch khụt khịt mũi, nhìn Diệp Vân từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu, “Bình an trở về là được rồi, bình an trở về là được rồi”. Thanh Dịch đưa mắt nhìn Đoàn Dật Phong ở bên cạnh, đương nhiên nhìn thấu dáng vẻ yếu ớt của Đoàn Dật Phong, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Không có gì đáng ngại, Dịch trưởng lão, đệ tử tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không có chuyện gì”. Đoàn Dật Phong lên tiếng nói. “Vậy là tốt rồi”. Thanh Dịch thấy Đoàn Dật Phong quả thật không có gì đáng ngại mới hơi yên tâm, bỗng nhiên liếc thấy một thiếu niên với đôi mắt màu xanh biếc bên cạnh Diệp Vân, trừng mắt nhìn, “Tiểu tử, đây là ai? “Sư đệ của con. Ha ha, “Diệp Vân hắc hắc cười rộ lên, “Vô Danh, mau gọi sư phó”. Vô Danh hơi do dự một chút, nhưng vẫn nghe lời gọi một tiếng: “Sư phó”. “Chờ một chút, ta thu đồ đệ lúc nào chứ?” Thanh Dịch co quắp khóe miệng. “Con thu sư đệ, không phải là sẽ thành đồ đệ của thầy sao”. Diệp Vân ha ha cười rộ lên, rồi lôi kéo Vô Danh đứng bên cạnh, “Sư phó, sư đệ xin thầy chỉ bảo chút”. Thanh Dịch há to miệng có thể nhét vào một quả trứng gà, ngây người nhìn Diệp Vân đang cười to. Cái này mà cũng được? Đoàn người cứ như vậy quay về Thanh Sơn. Vô Danh chính thức bái Thanh Dịch làm thầy. Chưởng môn cùng các vị trưởng ở đại điện hỏi bọn họ những chuyện đã trải qua, khi nhắc tới Vô Danh, mọi người cũng đều rất là cao hứng. Vô Danh tư chất siêu phàm, sau này nhất định sẽ trở thành rường cột của Thanh Sơn. “Chính là như vậy, yêu giới cũng xuất hiện ma tộc”. Diệp Vân đem mọi chuyện xảy ra nói một lượt, sau đó nhíu mày bổ sung, “Đệ tử nghĩ ma tộc lần trước tới Thanh Sơn không hề đơn giản như vậy. Cảm thấy không chỉ có một ma tộc trà trộn vào Thanh Sơn”. Chưởng môn Thanh Giản nhíu mày, trầm tư, một lúc lâu mới nói “Có lẽ Diệp Vân nói đúng”. “Vậy phải xử lý thế nào đây?” Thanh Phồn nhíu mày. “Diệp Vân, Con âm thầm điều tra, không nên kinh động đến đệ tử khác!” Thanh Giản lập tức dặn dò. “Dạ”. Diệp Vân đồng ý. Mọi người ở lại đại điện nghị luận một lúc lâu, sau đó Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong mới quay về phòng nghỉ ngơi. Thanh Dịch mang theo Diệp Vân cùng Vô Danh đi về phía Bắc Đường. “Vô Danh à, sau này đi theo vi sư tu hành. Hãy cùng với những đứa nhỏ đồng lứa với con khắc khổ tu hành, con cũng không thể lùi lại phía sau, càng không thể cho Diệp sư huynh con mất mặt nha”. Thanh Dịch nhìn Vô Danh liền thích từ đáy lòng. Đứa bé này có ánh mắt kiên định, thiên tư thông minh, là một kỳ tài hiếm có. Vô Danh gật gật đầu, không nói gì. “Có điều, Vô Danh tên này nghe không được xuôi tai”. Thanh Dịch lão đầu nhíu mày. “Tôi thấy rất dễ nghe”. Lúc này, Vô Danh lên tiếng, ngữ khí rất kiên định. Bởi vì đây là cái tên Diệp Vân đặt cho hắn . Diệp Vân bắt gãi đầu, nở nụ cười: “Sao có thể dễ nghe được, lúc đó ta cũng chỉ tùy tiện nói. Nếu không, cậu lấy họ của ta đi, cũng họ Diệp, tên gọi là gì mới được nhỉ?” Vô Danh bỗng trừng lớn con ngươi, theo họ Diệp Vân? Thực sự có thể chứ? “Vậy gọi Diệp Danh thế nào?” Thanh Dịch đi tới, “Lấy một chữ mà con đã đặt, hiện tại đặt theo họ của con, thì gọi Diệp Danh”. “Được, không tồi, cái này hay”. Diệp Vân cười híp mắt gật đầu. Ánh mắt Diệp Danh sáng lên. Tên này, thực sự rất tốt rất tốt. Đã gần tới cửa Bắc Đường. “A, Diệp sư huynh, chuyện gì mà cười đến vui vẻ như vậy?” Một giọng nói quen thuộc nhưng lại xa lạ mang theo châm chọc vang lên bên tai Diệp Vân. Diệp Vân quay đầu, sau khi nhìn thấy người nói chuyện, nháy mắt sắc mặt liền thay đổi. Thái tử Đông Phương Cẩn, vì sao lại ở chỗ này? Vì sao còn gọi mình Diệp sư huynh? Chẳng lẽ hắn biết mình chính là Trưởng Tôn Manh Doanh? Không! Không có khả năng! “Vị này chính là?” Diệp Vân quay đầu hỏi Thanh Dịch. “A, ha hả, vị này chính là đệ tử mới nhập môn của ta, Đông Phương Cẩn”. Thanh Dịch vui tươi hớn hở giới thiệu, “Đông Phương Cẩn, đây chính là sư huynh của con – Diệp Vân!” “Diệp sư huynh, sau này xin chiếu cố nhiều hơn”. Đông Phương Cẩn cười xán lạn, ôm quyền hành lễ. “Này, lão đầu, thầy biết hắn là ai không, thầy thu hắn làm đồ đệ!” Diệp Vân vội kéo Thanh Dịch qua một bên hung ác hỏi. “Biết, thái tử Nhiêu Thiên quốc”. Thanh Dịch cười híp mắt trả lời đương nhiên. “Biết thầy còn thu!” Diệp Vân chán nản. “Thì bởi vì hắn là thái tử nên mới thu. Con không biết chứ, Thanh Sơn gần đây có chút căng thẳng. Thái tử điện hạ phái thật nhiều người đưa lễ vật lên núi”. Thanh Dịch cười híp mắt trả lời. Diệp Vân không nói gì, lão đầu chết tiệt này. Nếu như nói sớm Thanh Sơn đang gặp khó khăn, thì mình đã vơ vét một phen trong bảo khố của nhân ngư tộc rồi. Hiện tại lại thu cái tên đáng ghét kia làm đồ đệ! Mà điều khiến cho Diệp Vân càng phát điên còn ở phía sau. “Tiểu tử chết bầm, sư phó bồi dưỡng con lâu như vậy, đã đến lúc con nên hồi đáp sư bác”. Thanh Dịch cười híp mắt nhìn Diệp Vân, chỉ vào Đông Phương Cẩn nói, “Hắn, sư phó giao cho con đó”. “Cái gì? !” Diệp Vân kêu to. “Xuỵt, tiểu tử, ngươi cũng biết, hắn tới đây thì có thể học được cái gì chứ? Lừa gạt một chút. Nhiệm vụ này liền giao cho con nha. Sau này con giúp ta chú ý tới hắn một chút”. Thanh Dịch đè thấp tiếng nói căn dặn . “Mặc kệ”. Diệp Vân cự tuyệt thẳng thắn. “Tiểu tử! Không muốn cũng phải làm! Lần này con quay về mang theo đứa “con riêng” ta cũng đâu có nói gì, hiện tại ta nhờ con chú ý một người thôi mà cũng không làm”. Thanh Dịch lão đầu bắt đầu đe dọa dụ dỗ. Diệp Vân quay đầu nhìn nhìn Đông Phương Cẩn đang cười tà mị, sau gáy có chút mồ hôi lạnh. Hắn biết, Đông Phương Cẩn này tuyệt đối không phải là hạng người dễ dàng lừa gạt như vậy “Đông Phương Cẩn, qua đây, sau này, con có cái gì không hiểu thì cứ hỏi Diệp sư huynh. Vi sư còn có việc, hôm khác lại nói”. Thanh Dịch lão đầu cười híp mặt dặn dò sau đó quay đầu nói với Diệp Vân, “Con dẫn Diệp Danh đến thiếu sảnh Bắc Đường báo danh đi”. “Được rồi được rồi, con biết”. Diệp Vân không kiên nhẫn đồng ý. Diệp Danh nhìn Đông Phương Cẩn vẫn mỉm cười bên cạnh, hơi híp mắt, không nói gì. “Đông sư đệ, mời đi bên này!” Diệp Vân nghiến răng nghiến lợi nói. “Ha hả, Diệp sư huynh, chủ nhân Phi Khắc gửi lời chào đến huynh”. Đông Phương Cẩn cười híp mắt đi ở phía trước, nhẹ nhàng bỏ lại một câu. (HĐ: câu kia ta cũng ko hiểu lắm ^^!) Diệp Vân tâm chợt trầm xuống, quả nhiên, xú nam nhân này cái gì cũng biết! Diệp Danh nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Diệp Vân, muốn nói gì. Diệp Vân cười khổ gật đầu, dùng thần thức nói trong đầu Diệp Danh: “Hắn không phải người thường, đúng hay không?” Diệp Danh có chút kinh ngạc, vẫn khẽ gật đầu. Diệp Vân thở dài một hơi, cùng Diệp Danh đi theo phía sau Đông Phương Cẩn. Tới cửa Bắc Đường, Diệp Vân tức giận nói với Đông Phương Cẩn đi phía trước: “Ngươi về phòng trước đi. Ta hiện tại rất mệt, hôm khác sẽ dẫn ngươi đi làm quen Thanh Sơn. Bây giờ ta phải dẫn Diệp Danh tới thiếu sảnh”. “Được, Diệp sư huynh, đệ sẽ chờ huynh”. Đông Phương Cẩn cười sán lạn đi về phía phòng mình. Diệp Vân nhìn theo bóng lưng Đông Phương Cẩn đầu biến thành hai cái, nam nhân chết tiệt này lại tìm tới tận Thanh Sơn. “Được rồi, Diệp Danh, chúng ta đi thiếu sảnh”. Diệp Vân sờ sờ đầu Diệp Danh mỉm cười nói, “Ở đó có các sư đệ xấp xỉ với tuổi của cậu, cậu ở đó chăm chỉ tu hành. Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được những điều mình quý trọng”. Diệp Vân nói đến đây cũng ngừng lại, trong lòng có chút chưa kiên định cũng trở nên vững chắc hơn. Lần này đi yêu giới, mới phát hiện kỳ thực tu vi của mình vẫn còn xa chưa đủ, mình còn quá yếu. Đôi mắt xanh biếc của Diệp Danh tỏa sáng, gật đầu thật mạnh. “Diệp sư huynh, Diệp sư huynh..”. Rất xa, một giọng nói mừng rỡ vang lên. Diệp Vân ngẩng đầu, có một cảm giác muốn chạy trốn lập tức. Người tới chính là Cảnh Nhược Lan cùng Bạch Tố Trinh! Hai người này lại vẫn chưa đi! “Các nàng không phải Đệ tử Thanh Sơn”. Diệp Danh hơi nhíu mày, nhìn hai nữ tử một thân quần áo mùa hồng đang đi tới khảng định nói. “Ừm. Các nàng là đệ tử của Hương Sơn Cốc. Không ngờ là còn chưa đi”. Diệp Vân có chút đau đầu nhìn hai nữ nhân kia. “Nàng ta là ma tộc!” Ánh mắt Diệp Danh sáng quắc nhìn về phía trước, nói câu khẳng định, khiến sắc mặt Diệp Vân nháy mắt biến đổi. Ma tộc? !