“Hughes Leah, có phải ngươi đã yêu ta hay không, đã đuổi theo đến ba ngày ba đêm rồi. Ngươi quả là quá mặt dày, coi trọng người đàn ông nào lại có thể truy đuổi đến sống đến chết như thế”. Một giọng nói chật vật lại mang theo trêu tức vang lên. Người nói chuyện là một chàng trai anh tuấn mặc một thân quần áo màu đen, trên lưng cũng là một đôi cánh màu đen, một cái đã bị bẻ gãy. Mặc dù chật vật, nhưng giọng điệu lại mang theo trêu chọc. “Đồ vô sỉ!” Thiên sứ bay giữa không trung tức giận đến đỏ bừng mặt, tụ lực lại thanh kiếm dài trong tay sau đó vung lên, một tia chớp từ không trung bổ xuống. “A –! Hughes Leah, ngươi lại mưu sát người đàn ông của mình à”. Dưới mặt đất vọng lại một tiếng khiển trách, “Ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, có thể thấy ngươi rất đói khát, rất thiếu hơi đàn ông, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm mà giết ta chứ?” Đám Diệp Vân nghe vậy đều thấy buồn cười. Người dưới đất kia rõ ràng là đang rơi vào hoàn cảnh xấu, vậy mà vẫn còn tâm trạng đi trêu chọc đối thủ. Như vậy lại càng khiến thiên sứ giữa không trung kia tức giận mà ra tay độc ác hơn. Giữa không trung, Hughes Leah vừa tức vừa vội, chỉ còn thiếu một trái tim của ác ma nữa là mình có thể tiến vào cảnh giới thiên sứ tứ giai. Chết tiệt, tên ác ma mồm mép láu lỉnh trên mặt đất kia lại luôn có thể chạy thoát vào đúng lúc nguy cấp nhất. Đáng ghét, quả thực đáng ghét vô cùng. Đông Phương Cẩn cảnh giác nhìn về phía trước, dùng thần thức nói ở trong đầu mọi người: “Cứ cách một trăm năm, thiên sứ cùng ác ma lại tiến hành cuộc thi sát hạch săn bắn. Đánh chết được đủ số lượng quy định là có thể thăng cấp. Thiên sứ kia ở cấp ba, ác ma kia mới cấp hai”. “Làm sao mà biết?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi. “Nhìn cánh tay của bọn họ”. Đông Phương Cẩn cẩn thận bổ sung thêm, “Chúng ta cần phải cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện”. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn nhìn lại, quả nhiên thấy được trên cánh tay của thiên sứ kia có ba dấu sao màu vàng kim. Mà trên cánh tay của ác ma trên mặt đất kia cũng có hai vệt màu đen vắt ngang. “Hughes Leah, người này cũng thật là. Liều mạng như vậy vì cái gì? Chẳng lẽ cũng muốn thăng lên cấp chín, đi hầu hạ đại thiên sứ của các người?” Ác ma áo đen không ngừng né tránh, nhưng miệng cũng không hề ngừng nói, “Ngươi a, cũng đừng nghĩ. Bên người đại thiên sứ có rất nhiều thiên sứ cấp chín. Mỗi buổi tối lại đổi một người, ngươi đi, ngay cả đầu ngón chân cũng chưa chắc sờ tới được”. “Vô sỉ! Hạ lưu!” Giữa không trung, khuôn mặt Hughes Leah đỏ bừng, tiếng nói bi thương, “Đại thiên sứ mới không phải kinh khủng như lời ngươi nói”. “A, chẳng lẽ là một tháng mới đổi một thiên sứ?” Ác ma trên mặt đất cười hắc hắc, không ngờ một tia chớp trí mạng suýt chút nữa bổ trúng ngực mình. Giữa không trung, thiên sứ tức giận thở hổn hển tung ra những kích trí mạng, mà ác ma trên mặt đất lại không ngừng tránh né cùng nói những lời độc địa. Đông Phương Cẩn híp mắt nhíu mày nhìn tất cả, bỗng nhiên dùng thần thức cúi đầu nói: “Ác ma kia quả nhiên là gian xảo, hắn đang bày binh bố trận”. Diệp Vân nhìn kỹ lại, quả nhiên, ác ma kia mặc dù như đang chật vật trốn tránh, thực chất mỗi bước đi lại đều có quy luật, hình như đang tạo thành một hình ngôi sao ngũ giác. “Hughes Leah, ngươi nói xem nếu ta bắt được ngươi nên xử trí ngươi thế nào đây? Trước bẻ gãy cánh của ngươi, lại cởi sạch quần áo ngươi?” Ác ma kia cười ha ha, né tránh lợi kiếm của Hughes Leah công kích, “Sau đó móc trái tim của ngươi ra?” “Vô sỉ! Vô sỉ!” Thiên sứ cũng không thể chịu nổi những lời như vậy nữa, phút chốc vung kiếm lên vọt tới Không hề biết, ác ma trên mặt đất đang chờ hành động này của cô ta. Ác ma chợt lăn một vòng ra bên ngoài, lăn khỏi vị trí cũ. Còn chưa kịp đứng vững trong miệng đã không ngừng lẩm bẩm những chú ngữ kỳ quái. Thiên sứ ngẩng đầu vung kiếm muốn đuổi theo ác ma, đâm tới. Ai ngờ, trước mắt dường như hình thành một bức tường vô hình, khiến thiên sứ kia bắn ngược trở lại. “A, Hughes Leah yêu dấu”. Ác ma kia cười ha ha, làm một động tác hôn gió, “Ngươi xem xem đùi mình lộ ra mê người cỡ nào kìa”. “Hàng thần đại trận!” Thiên sứ kia bị vây trong hình ngôi sao năm cánh nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cô ta chưa từng nghĩ ác ma cấp thấp này lại biết trận pháp cao thâm như vậy. Đây là trận pháp mà chỉ có ác ma quý tộc mới biết! Vậy mà ác ma cấp thấp này lại có thể sử dụng dễ dàng như thế. “A, Hughes Leah yêu quý, ta sẽ không tiếp ngươi nữa”. Ác ma cười hì hì nói, “Còn nữa, em yêu, đây cũng không phải là hàng thần đại trận gì. Đây chỉ là một trận pháp nhỏ mà ta nghĩ ra. Khoảng ba giờ sau, ngươi có thể đi ra”. “Vô sỉ! Thả ta ra”. Thiên sứ kia bị nhốt ở trong trận pháp không ngừng vung kiếm chém vào bức tường vô hình ở trước mặt. “Kể ra, ta đúng là muốn bẻ gãy cánh của ngươi, cởi sạch quần áo của ngươi. A ha ha”. Ác ma kia ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó vỗ vỗ bên cánh bị bẻ gãy kia, đem cánh thu vào, rất nhanh biết mất trong màn đêm. Thiên sứ thẹn quá hóa giận nhìn theo bóng lưng ác ma kia biến mất, tức giận muốn chết. Mỗi lần đều chỉ còn thiếu một chút như vậy nữa là có thể giết chế tên ác ma ti tiện vô sỉ kia! Thế nhưng mỗi lần hắn đều chạy trốn được. Trên mặt Diệp Vân hiện lên nụ cười thản nhiên, nơi này thiên sứ cùng ác ma đúng là phân chia quá rõ ràng. Ác ma giả dối đến vô cùng, biết cách dùng lời nói để chọc tức thiên sứ, sau đó thừa dịp đối phương sơ ý bày ra trận pháp bao vây thiên sứ. Đông Phương Cẩn sờ sờ cằm, nhìn thiên sứ vẫn bị vây trong trận pháp nhíu mày. “Cứu hay là không cứu ?” Diệp Vân dùng thần thức hỏi Đông Phương Cẩn, “Cứu có được lợi gì hay không?” “Vào thời gian thiên sứ cùng ác ma săn bắn nhau, những chủng tổng khác đều tránh đi. Sợ bị ngộ thương. Trước đây, mỗi khi đến thời gian này ta đều đến tòa thành bên bờ biển để nghỉ phép”. Đông Phương Cẩn đáp trả, “Vì thế ta cũng không biết”. Diệp Vân suy tư, nhưng trong lòng lại vô cùng hứng thú với trận pháp mà ác ma kia vừa bày. Mặc dù không thể đánh chết người khác, lại có thể bao vây thiên sứ cấp cao hơn ở trong đó không thể chạy ra. “Xem tình hình đã”. Diệp Vân nói, “Trước cứ đi ra xem sao. Nếu nàng ta qua sông đoạn cầu chúng ta hãy xử”. Lạc Tâm Hồn giật giật khóe miệng, kinh ngạc khi thấy Diệp Vân nói chuyện lại có thể thẳng thắn mà thô bạo như vậy. Mọi người đi ra khỏi thân cây lớn kia, thiên sứ mới giật mình thấy xung quanh còn có người khác. Lúc trước chỉ chú tâm đối phó với ác ma kia, lại không hề chú ý tới xung quanh còn có sự tồn tại của người khác. Khi thấy rõ đám người Diệp Vân, thiên sứ kinh ngạc trừng lớn mắt. Không chỉ vì ăn mặc của ba người trước mặt, mà còn bởi vì dung mạo của ba người. “Huyết tộc cùng nhân loại”. Thiên sứ Hughes Leah thấp giọng kinh hô. Cũng khó trách cô ta kinh ngạc, từ trước đến nay nhân loại luôn là thức ăn của huyết tộc, vậy mà huyết tộc cùng nhân loại trước mặt này dường như có cùng mục đích với nhau. Diệp Vân đi lên phía trước, ngồi chồm hổm xuống, xem xét trận pháp trên mặt đất kia. Hơi nhíu mày suy tư. Hughes Leah trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, không biết người trước mặt này muốn làm cái gì. Nhưng mà có thể khẳng định một điều, hai nhân loại này không phải người thường. Nếu là nhân loại bình thường, nhìn thấy cô đã sớm quỳ xuống cúng bái. Mà hai nhân loại này lại không hề để ý gì đến mình, còn có hứng thú xem xét gì đó ở dưới mặt đất. “Thì ra là như vậy”. Diệp Vân khẽ cười thành tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ đã hiểu. “Cái gì?” Đông Phương Cẩn xán lại khó hiểu hỏi. Diệp Vân đứng dậy nhìn thiên sứ bên trong trận pháp: “Thiên sứ xinh đẹp, nếu như ta thả ngươi ra, sẽ được lợi gì đây?” “Lợi ích?” Hughes Leah ngơ ngẩn, hơi giật mình nhìn Diệp Vân không kịp hồi thần. “Chính là ngươi sẽ lấy gì để cảm tạ ta đây?” Diệp Vân trên mặt vẫn mang theo tươi cười ấm áp như cũ. Hughes Leah lấy lại tinh thần, lập tức đồng ý: “Nếu như ngươi thả ta ra, ân tình nhất định ghi nhớ trong lòng. Nếu như có việc gì cần ta giúp, nhất định sẽ không cự tuyệt”. “Được”.Diệp Vân cười khẽ thành tiếng, “Nhớ lấy lời ngươi đã nói”. Diệp Vân ngồi xổm trên mặt đất, truyền công lực vào một điểm trên mặt đất, vẽ thành một hình dạng kỳ quái, sau đó, ở bốn vị trí khác cũng làm như vậy. “Bạch Hổ, ta phát hiện chủ nhân nhà ngươi thật đúng là biết lừa bịp tống tiền. Chí ít không làm buôn bán lỗ vỗn”. Thanh Long dùng thần thức nói chuyện với Bạch Hổ. “Ngươi thích ăn táo, vậy ngươi có thích ăn thiệt không?” Bạch Hổ trợn trắng mắt khinh thường hỏi ngược lại Thanh Long. Thanh Long vội vàng lắc đầu. “Chính là như vậy”. Bạch Hổ trừng mắt Thanh Long, cực kỳ khinh thường. Một lát sau, trận pháp kia đã được mở ra. Bức tường trong suốt kia cũng biến mất, Hughes Leah đi ra. “Cám ơn ngươi, nhân loại”. Hughes Leah khách khí nói cảm ơn. “Tiện tay mà thôi, hi vọng ngươi nhớ cam kết của ngươi là được”. Diệp Vân cũng chỉ cười nhạt. “Tên của ta là Hughes Leah. Nhân loại, tên của ngươi?” Đây là lần đầu tiên Hughes Leah hỏi tên của một nhân loại. “Diệp Vân”. “Tên rất kỳ cục”. Hughes Leah đánh giá mọi người, “Quần áo của các ngươi cũng rất kỳ quái”. “Chúng ta đến từ một nơi rất xa xôi”. Diệp Vân giải thích. “Vậy sao”. Hughes Leah gật đầu cũng không hỏi gì nhiều nữa, mà nắm chặt trường kiếm nói, “Đa tạ ngươi, Diệp Vân, ta sẽ cảm tạ ơn này của ngươi. Hiện tại, ta phải đuổi theo tên ác ma Raphael vô sỉ kia. Hẹn gặp lại”. Diệp Vân khẽ gật đầu. Hughes Leah vỗ vỗ đôi cánh tuyết trắng khổng lồ của mình, cấp tốc bay theo hướng mà ác ma kia đã biến mất. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đầu, dần dần sáng ngời. “Nơi này là một nghĩa trang cách xa làng. Ta đã từng tới đây, đi về phía tây mười mấy dặm có một tòa thành, trước qua bên đó nghỉ chân đã. Ở đây quá mức xa xôi, phiến loạn cũng sẽ không đến”. Đông Phương Cẩn đề nghị . “Được, đi thôi”. Diệp Vân gật đầu ý bảo Đông Phương Cẩn dẫn đường. Nhưng mà, Diệp Vân vừa mới nói xong, xa xa truyền tới một tiếng nổ thật lớn, xa xa sắc trời bỗng tối sầm xuống. “A, không lẽ thiên sứ kia đã bắt được ác ma kia nhanh như vậy”. Đông Phương Cẩn nhíu mày, bỗng nhiên lại kêu to lên, “Bên đó cách tòa thành của ta rất gần, chết tiệt! Đừng phá hủy tòa thành của ta”. “Đi xem chẳng phải sẽ biết sao”. Diệp Vân thản nhiên nói, “Bạch Hổ, đi”. Dứt lời liền tóm lấy Bạch Hổ làm cho Bạch Hổ hồi phục lại nguyên hình. Lạc Tâm Hồn cũng đứng trên người Thanh Long đã khôi phục nguyên hình, sau lưng Đông Phương Cẩn bỗng xuất hiện một đôi cánh có màng, vỗ vỗ cánh bay ở phía trước. Bay được nửa đường, sắc trời càng lúc càng thêm âm trầm. Từng tia sét đánh xuống mặt đất không ngừng. Hiển nhiên lần này là thiên sứ Hughes Leah kia đang tấn công . “Có hai thiên sứ!” Đông Phương Cẩn lên tiếng nói, sau đó lắc đầu tiếc hận, “Tên ác ma đáng thương kia, sợ là hôm nay phải bỏ mạng nơi này rồi”. Khi đám Diệp Vân chạy tới nơi, quả nhiên thấy được ở giữa không trung có hai thiên sứ đang bay, ngoại trừ Hughes Leah vừa gặp, còn có một nam thiên sứ tóc vàng, cũng mặc một thân quần áo trắng, một đôi cánh tuyết trắng khổng lồ, khác biệt duy nhất chính là trên cánh tay nam thiên sứ kia có khắc hai ngôi sao màu vàng, là thiên sứ cấp hai! “A, Hughes Leah yêu quý, chẳng lẽ ngươi muốn liên hợp với gian phu của ngươi để hại ta sao?” Ác ma trên mặt đất lần này càng thêm nhếch nhác, vừa mới tránh thoát công kích của nam thiên sứ kia, lại lập tức lăn một vòng tránh công kích của Hughes Leah. “Câm miệng! Không cho phép ngươi sỉ nhục Hughes Leah!” Nam thiên sứ kia giận tím mặt, công kích càng thêm ác độc. “Chậc, chậc”. Đông Phương Cẩn nhìn một màn trước mắt, phát ra tiếng thở dài chậc chậc, ác ma đáng thương. “Ta sẽ ngăn chặn lại những hành động ác độc của ngươi, Raphael, để cho ta đến thanh lọc tâm linh xấu xa kia của ngươi đi”. Hughes Leah thét lên một tiếng, vung kiếm dài trong tay lên trong miệng nhẩm niệm chú ngữ. “Tinh lọc cái rắm! Tâm linh thuần khiết lại mỹ lệ”. Ác ma kia chửi nhỏ một tiếng, vội vàng lấy thứ gì đó trong túi áo mình ra ngăn chặn. Diệp Vân nghe thấy lời nói thầm của ác ma kia, có chút vui vẻ. Ác ma này còn rất đáng yêu. Bạch Hổ cùng Thanh Long cũng vui vẻ, Bạch Hổ lại xì bật cười. “Người nào!” Nam thiên sứ kia nghe thấy tiếng động bên này, xoay người lại, căm tức nhìn về phía này, lại kinh ngạc khi nhìn thấy đám người Diệp Vân. Huyết tộc cùng nhân loại? ! “Là nhân loại này vừa rồi giúp ta”. Hughes Leah thấp giọng nói, đã sớm niệm xong chú ngữ, trên kiếm tụ tập một quả cầu sấm sét, bỗng nhiên vung lên bổ về phía ác ma dưới mặt đất. Ác ma không ngừng móc ra thứ gì đó trong túi áo tung ra để ứng phó. Một tiếng vang thật lớn, khắp nơi toàn là khói bị trắng đục. Đợi đến khi bụi bặm tan biến, ác ma một thân chật vật nằm bất động trên mặt đất không hề động đậy. Hughes Leah thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng giết chết được tên ác ma vô sỉ này. “Hughes Leah, ngươi, vừa rồi nói cái gì? Nhân loại này đã giúp ngươi? !” Nam thiên sứ kia kinh hãi, khó có thể tin được quay đầu lại hỏi Hughes Leah. “Đúng vậy. Vừa rồi ta bị trận pháp của ác ma kia vây lại, là nhân loại này đã giải thoát giúp ta”. Hughes Leah cũng không hề cảm thấy có gì không thích hợp, trả lời đúng như sự thực. Đông Phương Cẩn híp mắt nhìn ác ma nằm bất động trên mặt đất không nói gì. Diệp Vân lại lạnh lùng nhìn nam thiên sứ kia, trong mắt hiện lên lãnh khốc. “Điều này sao có thể được! Thiên sứ tôn quý sao có thể nhận sự giúp đỡ của đám nhân loại hèn mọn kia!” Quả nhiên, nam thiên sứ kia giống như bị ong châm vào mông kích động không ngừng, “Chuyện ô nhục như vậy sao có thể xảy ra được?” Nhưng mà chuyện như vậy đã xảy ra. Hughes Leah ngơ ngẩn nhìn nam thiên sứ đang tức giận ngút trời trước mắt kia, không rõ rốt cuộc là hắn đang tức giận cái gì. “Tuyệt đối không thể để cho các thiên sứ khác biết chuyện sỉ nhục này của ngươi. Nếu như để thiên sứ khác biết, đặc biệt là thầy Baxter khảo hạch, có lẽ ngươi cũng không thể lên cấp!” Nam thiên sứ kia sốt ruột nói. “Không, không nghiêm trọng như vậy chứ?” Hughes Leah phản bác, vậy như giọng nói lại mang theo lo lắng rõ ràng. “Sao lại không! Nếu như để cho thiên sứ khác biết thiên sứ cao quý lại để cho nhân loại thấp kém ra tay trợ giúp, như vậy, ngươi cho rằng bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao? Chuyện đáng sỉ nhục như vậy”. Nam thiên sứ vội vàng nói rõ lợi hại liên quan trong đó. Hughes Leah nhìn nhìn đám người Diệp Vân đang trôi nổi trên không trung trong mắt hiện lên do dự. Lúc này, Diệp Vân dùng thần thức nói ở trong đầu mọi người: “Quả nhiên, thiên sứ chính là điểu nhân mang cánh!” “Aha ha ~~” Thanh Long, Bạch Hổ cười đau bụng. Đông Phương Cẩn sắc mặt lại hiện lên lo lắng, hắn đã nhìn ra được ý đồ của hai thiên sứ trước mắt, muốn giết người diệt khẩu. Lạc Tâm Hồn lại thờ ơ sờ sờ kiếm của mình. “Vậy, nên làm thế nào cho phải?” Hughes Leah trong lòng vô cùng hỗn loạn, đã không còn biết làm gì. “Đương nhiên là giết bọn họ đi. Cũng phải phá hủy luôn cả linh hồn”. Nam thiên sứ kia hung ác nói Hughes Leah do dự nắm chặt trường kiếm trong tay không động đậy. “Để ta giúp ngươi!” Nam thiên sứ kia nói xong liền vung kiếm trong tay lao tới. Trong mắt Diệp Vân hiện lên tia khát máu, tay phải vung lên trong không trung, Nguyệt Luân đã nắm chặt trên tay. “Diệt khẩu”. Đáy mắt Diệp Vân không còn chút độ ấm nào, chỉ riêng việc Hughes Leah không hề khuyên can nam thiên sứ kia lời nào, đã đủ lý do giết chết nàng. “Ngao ngô ~ diệt khẩu!” Bạch Hổ nhe nanh múa vuốt nghênh đón. Diệp Vân vung Nguyệt Luân để đỡ, Nguyệt Luân va chạm với kiếm của thiên sứ trong không trung, phát ra tiếng vang thật lớn, ánh sáng bắn ra bốn phía. Nam thiên sứ kia vẻ mặt kinh hãi, nhưng hắn cũng không có thời gian để mà suy nghĩ gì nhiều, trường kiếm bị Nguyệt Luân bổ vào liên tiếp. Thiên sứ cứng ngắc, nhìn trường kiếm của mình bị chém đứt đôi không hề nhúc nhích. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, sát khí bàng bạc mà sắc bén kia lại tới gần. Thiên sứ vội vàng vứt bỏ trường kiếm trong tay mình chạy trốn, nhưng hắn không có một tia cơ hội chạy trốn, Nguyệt Luân đã bổ đôi thân thể của hắn, chém thành hai nửa. Máu tươi văng ra khắp nơi, nhiễm đỏ mặt đất. Hughes Leah ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, mãi cho đến khi nhì thấy thân thể nam thiên sứ kia rơi thẳng xuống đất mới hồi thần lại. Trốn! Lúc này, Hughes Leah chỉ còn duy nhất một ý niệm này ở trong đầu. Chỉ với một đòn dễ dàng thoải mái như vậy đã có thể giết chết một thiên sứ cấp hai, người này thật đáng sợ. Chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! Hughes Leah vỗ mạnh cánh bay lên. Nhưng khi quay người lại lại bắt gặp khuôn mặt yêu nghiệt không chút biểu cảm của Lạc Tâm Hồn. Sát ý vô cùng đáng sợ khiến Hughes Leah không thể nào nhúc nhích. Vẫn chỉ một chiêu trong nháy mắt, thi thể của Hughes Leah cứ như vậy rơi xuống. Từ thi thể của nam thiên sứ cùng Hughes Leah kia bỗng bay ra một cái bóng hình trái tim, chuẩn bị bay lên cao biến mất. “Chặn thứ kia lại, trái tim của thiên sứ!” Đông Phương Cẩn thất thanh kêu lên, “Tương đương với nội đan của yêu thú, ăn vào có thể tăng trưởng công lực”. Bạch Hổ cùng Thanh Long nhún người nhảy lên, mỗi người ngậm một quả bay về bên cạnh chủ nhân mình. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn nhận lấy, nhìn trái tim của thiên sứ trong tay, bên trong đó có người nho nhỏ, bộ dạng giống như đúc với nam thiên sứ cùng Hughes Leah đang không ngừng run rẩy. “Nếu là để cho bọn họ chạy tohát, bọn họ có thể tìm được thân thể mà tái sinh”. Đông Phương Cẩn giải thích, “Ăn tươi nó liền có thể hấp thu toàn bộ công lực của họ”. “Như vậy sao”. Diệp Vân nhìn nam thiên sứ tí hon đang không ngừng run rẩy trong kia, dạ dày nổi lên cuồn cuộn, bảo mình ăn cái thứ này, thật là quá độc ác rồi? Lạc Tâm Hồn cũng nhìn trái tim thiên sứ trong tay, vẻ mặt không chút biểu cảm đưa cho Diệp Vân. Diệp Vân tiện tay thu hết vào trong túi trữ vật. Sau đó Diệp Vân thản nhiên nói: “Vị huynh đài nằm trên mặt đất kia, ngươi muốn giả chết tới khi nào?”