“Ngươi tên là gì?” Lần này Diệp Vân dùng thần thức trực tiếp câu thông trong đầu tinh linh kia. Tinh linh chợt mở to hai mắt, ngây người nhìn Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn. “Không phải sợ, ta là người tốt, hắn mới là người xấu. Ta sẽ đưa ngươi về quê hương của ngươi”. Diệp Vân lộ ra nụ cười mê người trên mặt, dịu dàng đi tới trước mặt tinh linh. Lạc Tâm Hồn giật giật khóe miệng, nói cái gì mà hắn thì là người tốt còn mình lại biến thành người xấu? “Ngươi…” Tinh linh hơi há mồm, nói ra âm tiết phức tạp mà khó hiệu. Tinh linh nghi hoặc bất an khẽ nhíu mày nhìn Diệp Vân, “Là, ngươi đang nói chuyện với ta?” “Đúng, là ta.” Diệp Vân mỉm cười dịu dàng nói, “Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi quay về quê hương của mình”. Tinh linh nghi hoặc nhìn Diệp Vân, trong mắt vẫn không hề có sự tin tưởng. “Ba trăm vạn!” “Bốn trăm vạn!” Những tiếng thét càng lúc càng chói tai vang vào trong phòng. Diệp Vân nghi hoặc quay đầu liền thấy trên sân khấu hình tròn Tiểu Hồ Tử hưng phấn mặt đầy hồng quang. “Không phải ngươi nói chỉ có thể bán được tám mươi vạn sao?” Diệp Vân mắt lạnh nhìn Lạc Tâm Hồn chất vấn. “Đó là giá cả rất lâu trước đây. Mấy quyển sách kia đều đã lâu rồi”. Lạc Tâm Hồn lười lười trả lời câu, “Lần này ngươi thực sự phát tài”. Nhẫn trữ vật đối với những kẻ có tiền là cực kỳ quý, có thể dùng để mang theo những thứ giá trị xa xỉ bên người, mà khi nhẫn trữ vật được nhỏ máu nhận chủ, trừ phi chủ nhân buông tay, nếu không chỉ có giết chủ nhân, mới có thể lấy được đồ từ trong nhẫn trữ vật. Tâm tính con người chính là như vậy, đặc biệt kẻ có tiền. Người nào cũng không thể tin tưởng, chỉ tin tưởng mình, mang những thứ quý giá nhất bên người có cảm giác vô cùng an toàn. Giá của nhẫn trữ vật tăng nhanh, hô cho tới tận tám trăm vạn còn chưa dừng lại. Diệp Vân sờ sờ cằm, cười hắc hắc ngồi xuống, quay đầu nhìn tinh linh, tinh linh kia vẫn ôm chặt lấy ngực, trên người vẫn là lớp vải mỏng manh kia, Diệp Vân nghĩ nghĩ, lấy một chiếc áo khoác từ trong túi trữ vật, đi lên phía trước nhẹ nhàng khoác lên người tinh linh kia. “Chẳng lẽ ngươi tính mang nàng ta tới trường sao?” Lạc Tâm Hồn khinh bỉ nhìn Diệp Vân đang xun xoe hỏi. “Không, tìm một căn nhà đi, ngươi có tiền như vậy, mua một căn nhà gần trường học đi” Diệp Vân thuận miệng nói. “Vì sao lại tiêu tiền của ta? Tiền của ngươi còn nhiều hơn”. Ánh mắt Lạc Tâm Hồn càng thêm khinh bỉ sâu sắc. “Ta muốn giữ lại mua vật liệu”. Diệp Vân trừng mắt lại Lạc Tâm Hồn, bỗng nhiên lại nhíu mày nói, “Không cần mua, trực tiếp tìm Đông Phương Cẩn là được rồi”. Bạch Hổ tò mò nhìn đôi tai to của tinh linh, bay lên, bay thẳng về trước mặt tinh linh, tinh linh có chút kinh hoảng nhìn sủng vật bay trước mặt mình, không biết phải làm sao. Khi Bạch Hổ định vươn móng vuốt sờ tai của tinh linh, tinh linh mới thét lên né tránh ra. “Tai là nơi mẫn cảm nhất của tinh linh”. Lạc Tâm Hồn nhàn nhạt nói một câu. “Bạch Hổ!” Diệp Vân tóm lấy đuôi Bạch Hổ, kéo trở về. Bạch Hổ vô tội chớp chớp mắt: “Ta nào biết đâu”. Diệp Vân nhìn nhìn hai tay bị trói của tinh linh, vừa giúp nàng cởi trói, vừa dùng thần thức hỏi: “Quê quán của ngươi ở đâu?” “Ngươi thực sự muốn đưa ta trở về?” Tinh linh khó tin nhìn Diệp Vân. Diệp Vân nghiêm túc gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng ngôn ngữ của tinh linh quả nhiên là khó đọc. Dùng thần thức thì nghe hiểu, nhưng lại khó nói. Tinh linh xoa xoa hai tay bị đau do trói, sau một lúc do dự mới nói: “Ta tên Karina, cùng hai người bạn khác trốn ra ngoài tới rìa Nguyệt Chi Sâm chơi, không cẩn thận bị con người bắt. Ta còn có hai người bạn nữa, hiện tại không biết ở đâu”. “Karina? Tên rất êm tai.” Diệp Vân cười vô cùng dịu dàng, chờ đợi Karina buông lỏng phòng bị. “Ta, ta có thể tin ngươi chứ?” Karina chần chừ chậm rãi nói. “Đương nhiên. Ta đã nói rồi nhất định sẽ đưa ngươi quay về quê hương của ngươi”. Diệp Vân mỉm cười gật đầu. “Vậy, cầu xin ngươi, giúp ta cứu người bạn kia ra nữa”. Karina vẻ mặt thống khổ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Diệp Vân cầu khẩn, “Van xin ngươi, chỉ cần ngươi đưa chúng ta quay lại Nguyệt Chi Sâm, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này của ngươi”. “Ngươi biết bạn của ngươi ở đâu chứ?” Diệp Vân nhíu mày. “Có thể. Hẳn là ở ngay trong thành phố này, các nàng ấy bị mua đi trước ta, chỉ cần chúng ta ở trong khoảng cách nhất định, ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của các nàng”. Karina khẩn cấp nói. Diệp Vân quay đầu nhìn về phía Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn thản nhiên nói: “Ngươi định đoạt”. “Vậy được, chúng ta giúp ngươi cứu đồng bạn ra”. Diệp Vân gật đầu. “Cám ơn ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này của các ngươi. Xin hỏi tên của ngươi là?” Karina lúc này mới nhớ còn chưa biết tên của con người trước mặt. “Diệp Vân”. Diệp Vân mỉm cười, “Đợi đến khi hội đấu giá kết thúc chúng ta sẽ lập tức đi”. Karina cắn cắn môi, dường như có chút giãy dụa, sau một hồi do dự vẫn nói ra: “Có thể nhanh tìm đồng bạn giúp ta được không, ta sợ, sợ các nàng sẽ bị loài người làm bẩn”. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn trao đổi ánh mắt với nhau, Diệp Vân dùng thần thức nói: “Có thể, tối hôm nay chúng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đồng bạn của ngươi”. “Cảm ơn, cám ơn ngươi”. Karina có chút kích động, “Không ngờ nhân loại vẫn có người tốt”. Lạc Tâm Hồn híp mắt, người tốt? Diệp Vân từ trên xuống dưới có côỗ nào tốt? Diệp Vân trừng mắt Lạc Tâm Hồn cảnh cáo hắn không được dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Chiếc nhẫn trữ vật tạo ra cơn sóng cao trào, cuối cùng bán ra với giá một ngàn hai trăm vạn. Sau khi trừ đi tám mươi tư vạn, Diệp Vân còn lại một nghìn sáu mươi vạn. Hội đấu giá vừa kết thúc, ông chủ mập kia liền mang thẻ thủy tinh tới. “Ông chủ, chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe ngựa được không?” Diệp Vân lạnh nhạt hỏi, mình cũng không thể mang theo tinh linh này đi dạo khắp đường được? “Đương nhiên, đương nhiên. Xin hỏi ngài còn cần gì không?” Ông chủ kia cười híp mắt. “Có cửa sau không, chúng tôi sẽ ra từ cửa sau. Chỉ vậy thôi”. Diệp Vân phất tay ý bảo ông chủ mập kia nhanh đi làm. Ông chủ mập kia hiểu rõ, vội vàng xoay người ra làm. Rất nhanh đã có người tới dẫn nhóm người Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn ra khỏi phòng đấu giá đi tới xe ngựa ở cửa sau. “Xin hỏi hai vị muốn đi đâu?” Người đánh xe đương nhiên là người của phòng đấu giá, sau khi chào hỏi liền đợi sau bảo của hai người. “Đi một vòng quanh khu của đám quý tộc trong thành”. Diệp Vân nhàn nhạt phân phó, “Một nơi cũng không bỏ sót”. Người đánh xe sửng sốt, làm cái gì vậy? Nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, nghe lời kéo dây cương, đánh xe hướng về khu nhà của quý tộc trong thành đi vài vòng Lạc Tâm Hồn đương nhiên hiểu ý của Diệp Vân, có thể mua nổi tinh linh đương nhiên phải là đám quý tộc có tiền. “Bây giờ chúng ta đi vòng quanh qua nơi của những người có khả năng mua đồng bạn ngươi, ngươi hãy cẩn thận cảm ứng, nếu như cảm ứng được nói cho ta biết”. Diệp Vân dùng thần thức nói với Karina. Karina cảm kích nhìn Diệp Vân, nặng nề gật đầu. Đi vòng quanh khắp thành một lúc lâu, Karina bỗng nhiên kích động, nắm chặt lấy cổ tay mình, cắn môi nói với Diệp Vân: “Ở đây, ở gần đây có đồng bạn của ta”. Diệp Vân vén cửa sổ xe lên nhìn, nhớ kỹ vị trí. Người đánh xe tiếp tục đi vòng quanh, Karina đương nhiên lại phát hiện nơi có hơi thở của đồng bạn. Sau khi nhớ kỹ vị trí Diệp Vân mới lấy truyền âm phù ra gọi Phương Cẩn. “Chuyện gì?” Đông Phương Cẩn tinh thần dường như rất tốt, “Có phải gặp khó khăn gì không?” “Xem như là vậy đi, ngươi ở đâu?” Diệp Vân thấp giọng nói, “Chúng ta tới tìm ngươi, để một ít đồ ở chỗ ngươi”. “Ở nhà 170 Phúc Âm Nhai.” Đông Phương Cẩn nói xong, Diệp Vân liền ngắt liên lạc, vươn người ra ngoài cửa sổ nói với người đánh xe, “Đưa chúng ta tới nhà 170 Phúc Âm Nhai”. Người đánh xe nghi hoặc, đến cái nơi tối tăm Phúc Âm Nhai rìa thành làm gì? Chẳng lẽ hai vị khách này của ông chủ ở nơi đó? Xe ngựa chạy thẳng hướng Phúc Âm Nhai. Đêm khuya, trên đường không còn ngựa xe nhiều, đương nhiên rất nhanh đã chạy tới đầu phố Phúc Âm Nhai. Diệp Vân xuống xe, vươn tay chuẩn bị đỡ Karina, Karina đáy mắt xẹt qua một chút do dự, cuối cùng vẫn đặt tay vào bàn tay Diệp Vân. Lạc Tâm Hồn xuống xe, ném cho người đánh xe một kim tệ, người đánh xe mặt mày hớn hở nhận lấy rồi rời đi. Diệp Vân nhìn nhìn xung quanh, chỉ có căn nhà này ở đây, con số 170 trên cửa đã có chút mờ. Lạc Tâm Hồn tiến lên gõ gõ cửa, chỉ chốc lát cửa liền mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Cẩn. “Tiểu Vân Vân, cuối cùng ngươi cũng đã đến thăm ta” Đông Phương Cẩn lộ ra khuôn mặt tươi cười, mở cửa nhường đường ọi người đi vào. “Ngươi sống có vẻ tốt đấy nhỉ”. Diệp Vân nhìn bày biện trong phòng nhạo báng. Bên ngoài thì nhìn cũ nát, căn bản không nhận ra bên trong lại trang hoàng xa hoa như vậy. Đông Phương Cẩn nặn ra một nụ cười “Thói quen, thói quen.” Bỗng nhiên, Đông Phương Cẩn cau mũi, nhìn về phía tinh linh đứng bên cạnh Diệp Vân. “Tinh linh! ! !” Đông Phương Cẩn kinh hãi, tinh linh là tượng trưng cho sự thuần khiết mỹ lệ, vẫn ẩn cư ở Nguyệt Chi Sâm, sao có thể xuất hiện ở đây? “Đúng, là tinh linh. Ta mua ở hội đấu giá hôm nay”. Diệp Vân ngồi xuống, “Tối hôm nay ta đi cứu đồng bạn của nàng. Tạm thời đem nàng gửi ở ngươi ở đây, sau đó sẽ đưa nàng ấy về cố hương”. “A?” Đông Phương Cẩn kinh ngạc, “Ngươi mua? Đưa trở về? Ngươi lấy đâu ra tiền? Hẳn là rất tốn kém đi”. “May mắn, bốn trăm vạn.” Diệp Vân qua loa nói. Đông Phương Cẩn trừng lớn mắt. Lạc Tâm Hồn giọng nói nhẹ như lông chen vào: “Dùng tiền mồ hôi nước mắt bán ma hạch ta săn trong một buổi tối”. Đông Phương Cẩn giật giật khóe miệng, không biết nói gì. “Karina, qua đây ngồi xuống, đây là bạn của ta, không có chuyện gì. Lát nữa ta đi tìm đồng bạn của ngươi, ngươi ở nơi này an tâm chờ ta” Diệp Vân dùngng thần thức nói với Karina. Karina lắc đầu vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi.” Lạc Tâm Hồn dùng thần thức nói: “Ngươi ở nơi này chờ. Đi cũng chỉ vướng tay chân”. Karina ánh mắt ảm đạm, ngồi ở bên cạnh Diệp Vân. “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ cứu đồng bạn ngươi mang về”. Diệp Vân mỉm cười an ủi Karina. “Sao ngươi đột nhiên nhiệt tình nhưu vậy?” Đông Phương Cẩn dùng thần thức thấp giọng hỏi Diệp Vân. Diệp Vân ngẩng đầu trừng mắt Đông Phương Cẩn: “Ít nói nhảm, ta vẫn luôn thiện lương nhiệt tình như vậy”. Đông Phương Cẩn im lặng không nói. “Các ngươi tìm được đồng bạn của ta, chỉ cần nói ra tên của ta là được rồi”. Karina nói với Diệp Vân. Diệp Vân gật gật đầu, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Một lát nữa sẽ đi”. “Ta cũng muốn đi ra ngoài kiếm ăn”. Đông Phương Cẩn cũng nhìn sắc trời một chút nói. “Hút máu?” Diệp Vân nhíu mày nhìn Đông Phương Cẩn, “Sẽ chết người sao?” “Không nên dùng từ bất nhã như vậy để hình dung ta, ta là huyết tộc cao quý, ta chỉ ăn cơm, thức ăn có thiếu một chút máu như vậy, sẽ không chết.” Đông Phương Cẩn nói xong, khóe miệng lóe ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn. “A! Huyết tộc!” Karina kinh ngạc vạn phần, lại quay đầu nhìn Diệp Vân, bọn họ rõ ràng là nhân loại, sao lại có quan hệ với huyết tộc tốt như vậy? “Ngươi đi kiếm ăn, vậy ai chăm sóc cho Karina?” Diệp Vân nghĩ nghĩ, lấy một ngọn nến từ trong túi trữ vật ra, ngón tay vung lên đốt ngọn nến. Ngọn lửa của cây nến lay động, ánh lửa có chút yêu dị. “Thình thịch” một tiếng, một vật thể màu đen không xác định xuất hiện trước mặt mọi người, lăn bò trên mặt đất. Chính Raphael nhếc nhác không chịu nổi! “Ta hỏi này, Raphael, mỗi lần triệu hoán ngươi, ngươi đều sẽ lên sân khấu như vậy sao?” Diệp Vân trêu chọc nhìn Raphael đang nhếch nhác bò dậy hỏi. “Diệp, Diệp Vân, may quá, không, thật là tốt quá” Raphael có chút thở không ra hơi nói, “Ngươi triệu hoán ta lúc này, thực sự thật tốt quá. Có một thiên sứ đang đuổi giết ta”. Diệp Vân lúc này mới nhìn kỹ lại, liền thấy trên người Raphael có vài vết thương, máu còn đang không ngừng chảy, chậm rãi nhiễm đỏ quần áo hắn. “Cấp mấy?” Diệp Vân nghi hoặc. “Cấp năm” Raphael lòng còn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình. Karina thì há to miệng, đầu tiên là huyết tộc, tiếp theo là ác ma. Nhân loại này thực sự là nhân loại bình thường đơn giản như vậy sao? Lại quen biết huyết tộc cùng ác ma. Diệp Vân lấy một viên thuốc, ném cho Raphael: “Ăn”. Raphael nhìn nhìn viên thuốc màu đen trơn bóng trong tay toát ra mùi hương nhẹ, không có suy nghĩ nhiều, một ngụm nuốt xuống. Vết thương không còn đau như ban đầu, cũng không có chảy máu. Nhưng lại không thể khép lại. Diệp Vân nhíu mày nhìn vết thương của Raphael, Raphael gãi gãi đầu ngồi xuống: “Đây vết thương do ma pháp hệ quang minh gây ra, mà thể chết của ta lại là hệ hắc ám, không dễ dàng khép lại như vậy”. Karina do dự nhìn nhóm người Diệp Vân. Ác ma là tượng trưng cho tà ác, thiên sứ là tượng trưng cho thuần khiết, thiên sứ là sứ giả của thân. Diệp Vân cùng ác ma này có quan hệ không tồi, rốt cuộc đây là làm sao? Diệp Vân tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Karina mỉm cười nói với nàng: “Những điều ánh mắt ngươi thấy được chưa chắc đã là sự thật. Ngươi cần dùng trái tim để cảm nhận, dùng trái tim phân biệt tốt xấu”. Karina ngơ ngẩn, thật lâu không nói gì. Điều mắt thấy chưa chắc đã là chân thực. Cần dùng trái tim để cảm nhận, dùng trái tim để phân biệt tốt xấu. “Raphael, ngươi ở đây giúp ta chăm sóc cho tinh linh này, chúng ta ra ngoài làm chút chuyện” Diệp Vân chỉ vào Karina nói với Raphael. “A? Tinh linh.” Raphael nhíu mày. Thân làm ác ma hắn rất là ghét tinh linh, bởi vì linh hồn của tinh linh vô cùng thuần khiết. Thế nhưng nếu Diệp Vân đã lên tiếng hắn đương nhiên cũng gật đầu đồng ý, “Biết, ta sẽ bảo vệ nàng, các ngươi đi đi”. Karina hồi phục lại tinh thần, nhìn vết thương trên người Raphael, do dự nói: “Ta, ta có thể trị vết thương cho hắn”. “Ngươi có thể?” Diệp Vân nghi hoặc. “Chỉ cần tháo chiếc vòng trên cổ ta xuống” Karina chỉ chỉ chiếc vòng trên cổ mình. Diệp Vân nghĩ cũng không có nghĩ, ngồi xuống trước mặt tinh linh, vươn bàn tay ra giúp tinh linh tháo chiếc vòng kia xuống. Cái vòng có ẩn chứa ma pháp đơn giản, Diệp Vân cởi ra rất dễ dàng. Lúc lấy xuống lại không cẩn thận đụng phải lỗ tai dài của Karina Karina lập tức đỏ mặt. “Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý”. Diệp Vân vội vàng xin lỗi. Karina nghẹn đỏ mặt nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới trước mặt Raphael, trong miệng lẩm nhẩm những chú ngữ phức tạp, trong tay Karina chậm rãi tích tụ những ánh sáng trắng, đưa luồng ánh sáng đó tới gần vết thương của Raphael, miệng vết thương của Raphael dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn ngơ ngẩn, trị liệu ma pháp? ! Hơn nữa còn công hiệu như vậy. Đây là ma pháp đặc hữu của Tinh Lin Tộc? Diệp Vân ánh mắt nóng bỏng lên, muốn!