Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

Chương 10

Lâm Đông thoáng sững sờ, sau đó nhìn mảnh vải trên đôi mắt Lý Quan Kỳ liền nhếch miệng cười. 

 “Họ đều gọi ta là Đông tử, sau này ngươi cũng gọi ta như vậy là được.” 

 “Đi thôi, nhìn thời gian có lẽ cũng sắp kết thúc rồi.” 

 Cảm nhận của Lý Quan Kỳ về thiếu niên nhiệt tình này cũng không tệ, hai người sóng vai nhau đi về phía quảng trường. 

 Lúc này Lý Quan Kỳ ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện sân của quảng trường này có chu vi hơn hai nghìn trượng. 

 Mà phía sau quảng trường còn có hơn trăm bậc thang, phía trên là khoảng trống lớn được hình thành bởi hai đỉnh núi. 

 Bốn chữ “Đại Hạ Kiếm Tông” được khắc rồng bay phượng múa trên phiến đá. 

 Xung quanh có hàng chục thanh kiếm màu sắc khác nhau đang tung hoành ngang dọc. 

 Lâm Đông nói bên tai Lý Quan Kỳ: “Nhìn thấy không, đó chính là Động Thiên Môn.” 

 “Ngọn núi bên trái tên là Thiên Tử Sơn, tất cả hoạt động bên ngoài trong Đại Hạ Kiếm Tông gần như đều ở nơi đó.” 

 “Lát nữa bài kiểm tra linh căn quan trọng nhất cũng ở đó.” 

 “Ngọn núi cao nhất bên phải tên là Thiên Kiếm Sơn, là nơi tọa lạc đại điện của tông môn.” 

 Nghe những lời Lâm Đông nói, Lý Quan Kỳ không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi rất quen thuộc với Đại Hạ Kiếm Tông à?” 

 Trên mặt Lâm Đông lộ ra nụ cười ngây ngô, hắn ta gãi đầu đáp. 

 “Từ lúc năm tuổi ta đã bắt đầu luyện võ dưới núi, vào Đại Hạ Kiếm Tông chính là mơ ước cả đời của ta, đương nhiên rất hiểu.” 

 “Nếu có thể may mắn xây dựng nền móng, cầm kiếm bay trên không, trừ yêu diệt ác thì tốt biết bao!” 

 Trong lúc hai người nói chuyện, một tên béo mặc áo choàng màu vàng cuối cùng cũng khó khăn leo hết bậc thang. 

 Quần áo cả người đều ướt đẫm mồ hôi, hắn ta nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. 

 Lá bùa trước ngực chỉ còn lại kích thước bằng móng tay. 

 Tên béo cẩn thận cầm mẩu bùa vàng rơi nước mắt. 

 Hòa hoãn một lúc, tên béo khó khăn đứng dậy, nhìn thấy hai người Lý Quan Kỳ thì mỉm cười đi về phía họ. 

 Vừa đi tên béo vừa gập eo, mỉm cười nói: “Xin chào, hai vị huynh đệ.” 

 “Tại hạ là Lý Thịnh An, lén giấu vài cái đùi gà, có muốn ăn cùng không.” 

 Vốn dĩ Lý Quan Kỳ muốn từ chối, dù sao cũng không quen biết lại ăn đồ của người ta thì không hay lắm. 

 Nhưng vừa định từ chối, bụng hắn lại không kìm được sự quyến rũ của mùi thơm mà kêu lên. 

 Đôi mắt nhỏ của Lý Thịnh An liền cười híp lại, nhét thẳng đùi gà trong ngực vào trong tay hai người. 

 Phát hiện đùi gà này vẫn còn nóng, Lý Quan Kỳ nghe thấy Lý Thịnh An nói. 

 “Ta để trong ngực, yên tâm đi, nó được gói trong giấy dầu nên chắc chắn không có mùi mồ hôi đâu.” 

 Nghe vậy Lâm Đông cũng bật cười ha ha, không hề khách sáo cắn một miếng. 

 “Ta tên Lâm Đông, vị huynh đệ này là Lý Quan Kỳ.” 

 “Ngươi đừng nói... leo lên bậc thang này mệt muốn chết, đói quá.” 

 Lý Thịnh An tiếp lời phàn nàn: “Đúng vậy... năm ngoái cũng không nghe nói phải leo cầu thang gì cả, trực tiếp tìm người tốn chút bạc khiêng lên mà thôi.” 

 Lý Quan Kỳ lại mỉm cười không nói, hắn không tin Đại Hạ Kiếm Tông rãnh rỗi không có việc gì làm ra loại chuyện như vậy. 

 Quả nhiên! 

 Ngay khi ba người vừa ăn đùi gà xong, có hai đệ tử trẻ tuổi mặc tông phục màu trắng, cầm kiếm bay ra từ trong Động Thiên Môn! 

 Bóng người đeo thanh kiếm bay trên không khiến mọi người hoàn toàn sốc! 

 Lúc này có gần ba nghìn người đang đứng trên quảng trường, nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều không khỏi nín thở. 

 Nhìn hai bóng dáng có khí chất xuất trần đó với ánh mắt nóng rực. 

 Một nam một nữ, nam tử có tướng mạo khôi ngô, mày kiếm mắt như sao, khuôn mặt cương nghị. 

 Nữ tử lại có tính khí lạnh lùng, da trắng nõn nà. 

 Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng. 

 Thật là một tuyệt sắc nhân gian! 

 Ngay cả Lý Quan Kỳ luôn trầm tĩnh cũng thông qua tâm nhãn, nhìn cảnh tượng này với tâm trạng xao động. 

Bình Luận (0)
Comment