Hảẳn đã quan sát rất nhiều người trên đường, cuối cùng nhíu chặt mày lại.
Giọng nói của ông lão đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Lý Quan Kỳ.
"Tiên sư, đây là chỗ ở của Vương nhị cẩu. Hắn mất mạng ngay hôm trước nên còn chưa kịp thu dọn."
Lý Quan Kỳ khế gật đầu, sau đó lập tức đi đến cửa phòng rồi chậm rãi đẩy ra!
Két!
Cánh cửa gỗ sớm đã rách nát tột độ lập tức phát ra một tiếng két.
Âm thanh này không khỏi làm người ta dựng tóc gáy, sau đó cảnh tượng trong cánh cửa làm cả Lý Quan Kỳ cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Mùi máu tươi đập vào mặt, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh.
Cảnh tượng trước mắt làm trên cánh tay Lý Quan Kỳ nổi lên không ít da gà.
Chỉ thấy một nam nhân to lớn bị một sợi dây thừng treo ngược trên sà ngang, một cái kéo được treo lủng lẳng trên cổ tay, trên kéo còn ghim một cục thịt tròn.
Nhìn lại thì đôi mắt của nam nhân thì chỉ còn lại hai lỗ máu.
Tất cả ngón chân của nam nhân đều bị cắt lìa!
Mà vết thương trí mệnh lại là vết cắt thật dài trên cổ kia, chẳng qua chung quanh vết thương có không ít vết cứa nham nhở. Có vẻ do cây kéo không bén nên phải cắt đi cắt lại rất nhiều lần.
Máu tươi tràn khắp cả mặt đất, lúc này đã trở nên đặc sệt.
Cả Lý Quan Kỳ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này, ban đầu hẳn nghĩ nhiệm vụ lần này chỉ là tóm lấy một con ác quỷ làm chuyện ác mà thôi, bây giờ xem ra không đơn giản như tưởng tượng của hẳn.
Hắn đứng dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong nhà người đàn ông này rất hỗn độn ồn ào, nhưng cũng không có gì lạ.
Sau đó Lý Quan Kỳ lấy ra một lá bùa thanh uế (Dọn dẹp dơ bẩn), nguyên khí bắt đầu dâng trào khi lá bùa cháy.
Khi lá bùa tiếp xúc với dòng máu trên mặt đất thì lập tức. cháy bùng lên!
Ngọn lửa bùng cháy làm trong dòng máu kia cũng toả ra từng làn khói đen.
Một lát sau khói đen tan đi, khí tức lạnh như băng trong phòng cũng dần dần biến mất.
Mọi người thấy thế đều khế gật đầu.
Bọn họ còn tưởng rằng Đại Hạ kiếm tông phái một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch đến giải quyết qua loa cho xong. Những người đến trước đó chỉ đến nhìn nhìn mà không tìm ra manh mối gì cả.
Lý Quan Kỳ đứng tại chỗ nhìn thấy độ dày của làn khói đen kia thì không khỏi nhướng mày.
Hắn thấp giọng nói nhỏ: "Xem ra là một con quỷ rất lợi hại!"
Sau đó Lý Quan Kỳ mở miệng nói: "Lúc này có thể cho người thu dọn thi thể, mau chóng chôn cất đi. Trời nóng bức, qua một thời gian ngắn là thi thể sẽ bốc mùi."
Ông lão vội vàng bảo người hỗ trợ thu dọn. Sau đó ông lão bước nhanh đi đến bên cạnh thiếu niên, hơi bất an mà thấp giọng dò hỏi: "Tiên sư, ngài có nắm chắc đối phó được con ác quỷ này không?"
Lý Quan Kỳ mỉm cười, nhẹ giọng mà nói: "Có nằm chắc hay không cũng phải thử mới biết được."
"Ta sẽ ở lại nơi này vài ngày, ban ngày dương khí rất mạnh, ác quỷ sẽ không đi ra làm ác. Đêm nay ta thăm dò nó thử!"
Sở dĩ Lý Quan Kỳ nói như vậy là để thôn dân trong trấn an tâm một chút.