Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 2

Lão mù họ Chu thì hàng xóm láng giềng ai cũng nhận ra nhưng lại không ai có thể nói rõ lai lịch của lão, chỉ biết lão vốn không phải một người mù từ nhỏ. Mười năm trước, Chu Toàn đi ngang qua huyện Môn Tỉnh ở nhờ nhà Phạm gia rồi đột ngột mắc bệnh nặng, từ đó mù mắt, may mà lúc ấy Phạm gia thấy lão già cả, một thân một mình không nơi nương tựa nên mới thu lại, có thể nói là Phạm gia lúc đấy rất có hảo tâm, ngày nay Phạm tiểu công tử ương ngạnh, ai nhìn vào cũng không khỏi lắc đầu.

Lại nói tới lão mù họ Chu này dù sao cũng là hạ nhân Phạm gia, vì mắt không nhìn thấy nên cũng không phải làm việc gì nặng, thường ngày chỉ ở sau hậu viện xay gạo kiếm miếng ăn, không nghĩ tới hôm nay Phạm gia đón dâu lão lại đột nhiên chạy đến ăn nói xui xẻo. Phạm lão gia cùng phu nhân, lão phu nhân thần sắc biến đổi, hàng xóm láng giềng tới xem náo nhiệt cũng được một phen đổ mồ hôi vì lão.

Phạm tiểu công tử giận dữ, bất chấp lễ nghi quát mắng: "Lão mù nhà ngươi không đi xay gạo, ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, ngươi thấy mình sống đủ rồi phải không?" Vừa nói vừa đi tới cạnh cửa, nhấc chân đá Chu Toàn một cái: "Khắc phu sao? Ngươi nhìn còn nhìn không thấy mà dám nói nàng có mệnh khắc phu?"

"Dừng tay!" Lão phu nhân đột ngột đứng dậy.

Phạm tiểu công tử thấy lão phu nhân quát lớn cũng không dám cãi lại, căm giận nói: "Tổ mẫu, hôm nay rõ ràng là ngày vui của tôn nhi, sao người lại để hắn ở đây ăn xằng nói bậy?" Trước giờ chẳng phải tổ mẫu đều chiều theo ý hắn sao?

Chu Toàn vịn khung cửa, cả người run run, sợ hãi nói: "Lão nô chỉ ăn ngay nói thật thôi, cô nương này vừa mới hứa gả cho Trương gia, ước định là ngày hai mươi tám tháng mười một gả đi, nào ngờ đúng ngày đó Trương công tử mắc bệnh nặng. Công tử không tin thì có thể cho người đi tìm hiểu, lão nô một lòng trung thành nên không muốn để nàng hại tới công tử."

Thấy lão nói có bằng có chứng, Phạm lão gia cùng phu nhân Liễu thị không giấu được khẩn trương cùng nghi hoặc, đồng thời nhìn về phía lão phu nhân.

Thấy chuyện tốt sắp bị phá hỏng, Phạm tiểu công tử không nhịn được, lớn tiếng nói: "Tổ mẫu đừng tin lời lão, lão ta chỉ nói bậy thôi!"

"Im miệng!" Lão phu nhân gõ mạnh quải trượng trên nền đất, đôi mắt vốn nhu hòa dần hiện lên hàn quang, "Trương thiếu gia có bệnh hay không hàng xóm láng giềng nhất định sẽ biết, tìm hiểu rõ ràng trước rồi hãy nói!"

Hàng xóm láng giềng hoàn hồn, có người cảm kích đứng ra nói: " Trương công tử mang bệnh nặng đúng là đã được hai tháng rồi!"

Phạm tiểu công tử làm sao có thể chấp nhận được chuyện tân nương tới cửa rồi mà lại bị cản trở, đang định lên tiếng thì đã bị lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng nói: "May mà có Chu Toàn sáng suốt, còn chưa có bái đường, nếu không thì ngày nào đó mất mạng cũng không biết! Phạm gia chúng ta muốn người nào mà không được, còn sợ không lấy được con dâu tốt? Chúng ta không nên mạo hiểm như vậy, tân nương vẫn là nên trả cho Trương gia đi!"

Phạm tiểu công tử nghe vậy, khẩn trương gọi: "Tổ mẫu!"

Lão phu nhân không để ý tới hắn, chuyển sang nhìn Chu Toàn: "Ngươi sớm đã biết chuyện này, bây giờ mới nói là muốn bêu xấu Phạm gia ta sao?"

Lão Chu không thể phản bác được, im lặng không lên tiếng.

"Còn có lần nữa thì cẩn thận cái mạng già của người!" Lão phu nhân cũng không quở trách lão mà ôn hòa nói: "Suy cho cùng thì cũng biết nghĩ cho chủ, ngày mai lão không cần đi xay gạo nữa!"

Chu Toàn nghe vậy cũng không hề vui sướng, cười khổ nói: "Lão nô không quen nhàn rỗi!"

Lão phu nhân lạnh lùng nói: "Chê chúng ta bạc đãi ngươi sao?"

Phạm tiểu công tử lửa giận bừng bừng, vừa nghe vậy liền lên tiếng: “Lão mù không biết tốt xấu, chỉ xay gạo thôi mà ăn của chúng ta bao nhiêu cơm trắng, sao tổ mẫu không đuổi lão đi?”

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, chống quải trượng vịn nha hoàn bên cạnh xoay người rời đi.

Lời của người mù mà cũng tin, hàng xóm láng giềng được một phen kinh ngạc không thôi.

Thấy mẫu thân tức giận, Phạm lão gia liếc nhìn phu nhân Liễu thị, Liễu thị hiểu ý, xoay người đi theo lão phu nhân.

Còn lại hai cha con, Phạm tiểu công tử đánh bạo nói: “Cha, hiện tại láng giềng thân thích cũng đã tới rồi, lời của người mù làm sao có thể tin được, nếu chuyện này truyền ra ngoài không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”

Phạm lão gia tức giận, đập bàn nói: “Nghịch tử, còn không câm miệng cho ta!”

Thường ngày lão phu nhân dung túng, Phạm lão gia không thể quản nhi tử nên Phạm tiểu công tử mới có thể vô pháp vô thiên như vậy, hiện tại mẫu thân cũng không đồng ý, Phạm lão gia đương nhiên không cần cố kị nữa.

Phạm tiểu công tử bị hù đến không dám lên tiếng.

Một cuộc hôn nhân tốt đẹp phút chốc xuất hiện biến cố, cướp dâu lại cướp ngay người có mệnh khắc phu, hôn lễ đương nhiên không thể tiếp tục, tân khách tập trung ở đại sảnh lâm vào tình trạng đi không được mà ở cũng không xong, vô cùng khó xử. Phạm lão gia tự biết hôm nay mặt mũi Phạm gia đều đã mất sạch nên cũng khó mở miệng, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

“Xem ra hôm nay không thể uống chén rượu mừng rồi!” Lam y công tử đột ngột lên tiếng, hắn phe phẩy quạt bước lên, cười đến vui vẻ nhìn Phạm lão gia nói: “Phạm lão gia cũng không nên phiền não, nhân duyên là do trời định, lấy thân phận cùng phong thái của lệnh lang còn sợ không tìm được cửa hôn sự tốt hơn sao? Không nên vì đam mê nhất thời mà làm chuyện bất lợi!”

Tình huống hiện tại vốn không nên cười, Phạm lão gia vốn muốn phát hỏa nhưng sau khi nghe những lời khen ngợi kia của Lam y công tử, lập tức cảm thấy nụ cười kia không hề phản cảm, đối phương rõ ràng là có lòng giúp mình giải vây, để giữ thể diện, Phạm lão gia rất phối hợp gật đầu, thậm chí còn chắp tay nói: “Đa tạ!”

“Vậy tại hạ không quấy rầy nữa, xin cáo từ!” Lam y công tử thu quạt, chắp tay hành lễ rồi xoay người đi thẳng ra cửa.

Một thân trang phục cao quí, khí độ bất phàm, Phạm lão gia không ngờ đại hôn hôm nay lại có nhân vật như vậy, nhất thời cau mày như có điều cần suy nghĩ.

Mãi đến khi bóng lưng lam y công tử biến mất, tân khách mới hoàn hồn, thấp giọng nghị luận, không một ai để ý đến bàn tay tân nương giấu trong tay áo dần buông lỏng cây trâm bạc vốn vẫn nắm chặt từ lúc vào đại sảnh tới nay.

Quản gia thiện ý bước lên nói: “Hôn lễ của tiểu công tử nhà chúng ta hôm nay…”

Lời còn chưa dứt, hàng xóm láng giềng cũng như khách qua đường đã rối rít nói lời khách khí rồi đồng loạt cáo từ. Rất nhanh sau đó, cả đại sảnh vốn chật ních người chỉ còn lại cha con Phạm lão gia, quản gia, lão mù họ Chu cùng tân nương. Cả đại sảnh lâm vào trầm mặc, không ai lên tiếng, không khí lạnh tới cực điểm, cơ hồ như sắp đóng băng tới nơi.

Quản gia nhìn Phạm lão gia rồi lại nhìn sang Phạm tiểu công tử, kiên trì hỏi: “Nha đầu này… có đưa trở về hay không?”

Phạm tiểu công tử không nói hai lời, nổi giận đùng đùng bước đến giật khăn hỉ xuống.

Tân nương theo bản năng lui lại phía sau hai bước, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy kinh ngạc – Bạch Tiểu Bích quả nhiên là một cô nương xinh đẹp, mặt phấn môi son, đường nét như họa, suối tóc dài, mềm mượt như mây, tuy xuất thân nghèo khổ nhưng bộ dáng không hề thua kém gì đám tiểu thư nhà giàu khác.

Tân nương xinh đẹp ngay trước mắt nhưng lại không thể ăn được, Phạm tiểu công tử không khỏi tức giận trong lòng, hơn nữa, người mình coi trọng sao có thể để người khác được tiện nghi, Phạm tiểu công tử cười lạnh nói: “Tại sao phải đưa trở về, đã là mệnh khắc phu thì sao có thể để nàng ra ngoài làm hại nam nhân khác được, huống chi, bạc ta bỏ ra chôn cất cha nàng còn chưa có thu lại, cứ để nàng ở lại Phạm gia làm nha hoàn đi, trước để nàng…” Phạm tiểu công tử ngừng lại, ánh mắt ác độc nhìn Chu Toàn: “Để nàng đi theo lão mù này xay gạo đi, mệnh khắc phu mà cũng muốn gả ra ngoài sao? Trương gia nếu dám tới cửa đòi, bản thân ta cũng muốn xem nàng thế nào khắc chết hắn, nếu khắc không chết…”

Lão Chu ôm ngực ho khan, run giọng nói: “Lão nô xin phép đi về xay gạo!”

Bạch Tiểu Bích cúi người hành lễ với Phạm lão gia rồi cũng đi theo lão Chu.

Phạm lão gia im lặng không nói, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng lão Chu, biểu tình trên gương mặt vô cùng phức tạp.

Chỗ ở của lão Chu là một tiểu viện nhỏ, rách nát, dưới mái hiên là một cỗ bàn xay bằng đá, trong phòng thiếu ánh sáng nên nhìn rất âm u, bên trong hết sức đơn sơ: hai băng ghế dài, một cái bàn cũ, giường là một tấm ván, bên trên có trải một cái chăn bông rách nát, bông bên trong cũng sớm biến thành màu đen, mùi ẩm mốc bốc lên.

Bạch Tiểu Bích vừa bước vào phòng, không kìm được muốn nôn mửa.

Chu Toàn mò mẫn đi đến bên bàn, thở dài, hai mắt so với mọi ngày càng đục hơn cả: “Nha đầu ngươi đừng trách ta, Bạch lão gia là người tốt lại bị bọn họ bức chết, ta biết ngươi không muốn gả cho kẻ thù giết cha, sợ ngươi nghĩ quẩn tự sát nên mới nói vậy.”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vội vàng quì xuống nói: “Lúc còn bé, Tiểu Bích đã gặp qua Chu bá bá, hôm nay bá bá cứu Tiểu Bích, Tiểu Bích cảm tạ còn không kịp, sao có thể trách người được, Tiểu Bích sớm đã muốn…” Bạch Tiểu Bích cúi đầu, những từ cuối cùng không sao nói ra được.

Chu Toàn lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện ngươi mang mệnh khắc phu truyền ra ngoài, sau này ngươi…”

“Tiểu Bích hiểu, sẽ không ai muốn lấy Tiểu Bích nữa…” Bạch Tiểu Bích nắm chặt hai bàn tay nhỏ, hốc mắt rất nhanh đỏ lên: “Phụ thân bị người Phạm gia bức chết, Tiểu Bích thà cả đời không lấy chồng cũng không gả vào Phạm gia!”

Chu Toàn nghe vậy, gật gật đầu nói: “Nha đầu ngoan, ta không nhìn nhầm ngươi, mau đứng lên đi!”

Bạch Tiểu Bích đứng dậy, không yên lòng hỏi lại: “Bọn họ… thật sự sẽ bỏ qua sao?”

Chu Toàn khẽ mỉm xười nói: “Lời của ta người khác không tin nhưng Phạm gia nhất định sẽ tin!”

Bạch Tiểu Bích nghi ngờ.

Chu Toàn trầm mặc một lúc lâu mới cười lạnh nói: “Nếu không có Chu Toàn ta, bọn họ có thể có ngày hôm nay sao? Những kẻ vong ân phụ nghĩa đó nhất định sẽ có ngày… Hừ!”

Chu Toàn? Bạch Tiểu Bích lần đầu tiên nghe tới tên lão, gượng cười nói: “Người ngoài đều nói Phạm gia thu nhận Chu bá bá!”

“Là báo ứng của ta!” Chu Toàn lắc đầu, “Lão già như ta chỉ còn sống được vài năm nữa là may mắn rồi, nha đầu ngươi mang danh khắc phu, sợ là sẽ hại tới cả đời người, chỉ mong tương lai có thể gặp được sư phụ ta, để hắn mang ngươi đi!”

Bạch Tiểu Bích nói: "Không lấy chồng thì không lấy chồng, ta mới không sợ, tại sao phải rời đi?"

Chu Toàn bật cười: “Ngươi còn nhỏ nên không hiểu được nhiều chuyện. Bên ngoài chắc cũng đã tối, ngươi về trước đi, sáng mai không đến cũng không sao, nơi này hẻo lánh, không ai chú ý tới đâu.”

Ngày trước hỉ nương luôn canh chừng nàng, vừa hết ba ngày Bạch Tiểu Bích đã bị người của Phạm tiểu công tử trói lên kiệu hoa, hiện tại nàng cũng không biết nhà cửa mình thế nào, trong nhà không còn người thân, mọi chuyện đều chờ nàng giải quyết. Bạch Tiểu Bích miễn cưỡng gật đầu: “Vậy sáng mai ta đến giúp bá bá xay gạo!”
Bình Luận (0)
Comment