Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 25

Mùi thơm kì dị ngập trong khoang mũi, Bạch Tiểu Bích mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, phát hiện chung quanh một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, đỉnh đầu truyền tới những tiếng ‘lộp bộp’ cho biết trời đang mưa to. Đây là đâu? Bạch Tiểu Bích nhịn xuống cảm giác đau đầu như muốn vỡ tung, theo bản năng di chuyển người, ai ngờ toàn thân trên dưới không có cách nào nhúc nhích được, tay chân bị xiết chặt, theo sự giãy giụa của nàng, cái ghế dưới chân phát ra những tiếng ‘kẹt kẹt’.

“Bạch Tiểu Bích!” thanh âm lạnh lẽo mà xa lạ vang lên.

Có người? Bạch Tiểu Bích bị hù đến run rẩy: “Ngươi… ngươi là ai?”

Thanh âm cười lạnh: “Ta chính là quỷ dẫn hồn Vô Thường!”

Quỷ Vô Thường? Bạch Tiểu Bích nổi da gà, toàn thân như chìm trong hố băng, run giọng hỏi: “Ngươi… bắt ta làm gì?”

“Ngươi đã chết, còn không nhận ra sao?”

Đã chết? Bạch Tiểu Bích ngẩn người. Buổi chiều, nàng vì tò mò chuyện Ôn Hải cùng Trầm Thanh nói mà một mình lên núi tìm hiểu, sau lại… nhớ lại những chuyện đã trải qua, Bạch Tiểu Bích không nhịn được rùng mình, vạn phần hoảng sợ. Nghe nói chỉ có những người đã chết mới có thể nhìn thấy Qủy Vô Thường, chẳng lẽ nàng bị người ta giết rồi? Con người ai chẳng sợ hãi cái chết, Bạch Tiểu Bích không khống chế được bản thân, hét lên chói tai: “Ngươi nói nhảm! Không có ma quỉ gì hết, ngươi cố ý bắt ta tới đây, ngươi mau thả ta ra, thả ta ra!”

“Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, ai dám để ngươi sống tới canh năm?” thanh âm kia ngừng lại một chút rồi lại vang lên: “Nếu ngươi không tin thì có thể nói bát tự của mình, chúng ta muốn bắt hồn chính là Bạch thị sinh vào giờ Tý, nếu thật sự bắt sai người, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi hoàn dương.”

Bạch Tiểu Bích hét lên: “Ta không sinh vào giờ Tý!”

Quỉ Vô Thường lạnh giọng nói: “Chỉ cần nói bát tự của ngươi liền biết ta có bắt sai người hay không!”

Bát tự? Bạch Tiểu Bích bị hai chữ này kích thích, từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, nào có Vô Thường nào dùng dây thừng trói người? Lại còn cột vào ghế? Chẳng lẽ nàng căn bản chưa có chết, người này chỉ giả thần giả quỉ lừa gạt nàng? Nàng đương nhiên thấu hiểu đạo lý có nhiều người so với quỉ còn đáng sợ hơn cả, nhưng biết được mình chưa chết, trong lòng không khỏi mừng thầm, nhanh chóng trấn định lại, cả gan dò xét: “Nếu các ngươi thật sự là quỉ sai dưới âm phủ thì phải biết bát tự của ta chứ?”

Quả nhiên quỉ Vô Thường trầm mặc, một lúc lâu sau mới quát lớn: “Bạch thị lớn mật, dám vô lễ với ta! Là thật hay giả thì bọn ta sẽ điều tra, ngươi mau nói bát tự!”

Sau khi xác nhận rõ nghi vấn trong lòng, Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng không nhịn được nghi ngờ, đến tột cùng thì bát tự của nàng có gì đặc biệt, sao lại có nhiều người muốn biết như vậy?

Người nọ thúc giục: “Còn không mau nói, trời sáng bọn ta còn phải đi về phục mệnh!”

Bạch Tiểu Bích lập tức nói: “Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ thả ta về?”

Người nọ không nhịn được, sẵng giọng nói: “Đương nhiên, ngươi nói mau!”

Những chuyện phát sinh trước mắt đã xác thực sự đặc biệt về bát tự của nàng, Bạch Tiểu Bích đương nhiên sẽ không dễ dàng nói ta, nhưng nếu không nói thì những người này nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Nghĩ đến việc mình không nói với Ôn Hải đã một mình lên núi, Bạch Tiểu Bích hối hận vạn phần, bất đắc dĩ phải tùy cơ ứng biến, nếu đối phương kiên quyết bắt nàng nói, có thể thấy bọn họ cũng không biết gì, vậy cứ nói đại một ngày nào đó đi.

Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy liền giả vờ sợ hãi, thuận miệng thêu dệt một bát tự mới nói cho hắn: “Ta nói rồi, ngươi mau thả ta ra đi!”

Người nọ không trả lời, không giân lâm vào trầm mặc.

Bạch Tiểu Bích đang khẩn trương không biết thế nào thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một làn ánh sáng theo đó chiếu vào, tiếng mưa rơi cũng lớn hơn. Bạch Tiểu Bích nheo mắt, cố gắng nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nơi này quả nhiên là một gian phòng được ghép bằng những mảnh ván gỗ cũ, bốn góc tường trống trơn, cả gian phòng chỉ có độc một cái ghế đang dùng để trói nàng. Bạch Tiểu Bích đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, sắc trời âm u, mưa rất lớn, nước mưa từ mái hiên không ngừng chảy xuống.

Bạch Tiểu Bích mừng thầm, bóng người cao lớn chắn trước cửa hẳn là người vừa giả dạng quỉ Vô Thường lừa nàng rồi. Bạch Tiểu Bích cao giọng chất vấn: “Uy, không phải nói sẽ thả ta ra sao?”

Người nọ không để ý tới nàng, một đường đi thẳng tới cửa.

Hắn căn bản không hề có ý định giữ lời, Bạch Tiểu Bích sớm đã nghĩ tới kết quả này nhưng vẫn không nhịn được gấp gáp, hiện tại nàng đã rơi vào tay bọn chúng, Ôn Hải không biết thì ai sẽ đến cứu nàng đây? Những người này định làm gì nàng? Người trước mặt khiến nàng nhớ tới những kẻ giết người không gớm tay trong chuyện xưa, nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng khiến nàng thật muốn khóc nấc lên.

‘Thích khóc cũng không phải là chuyện tốt, chẳng những không giúp được mình mà cũng không giúp được người khác. Cô nương là người thông minh, phải học cách tự cứu mình khi gặp chuyện.’ Bạch Tiểu Bích nhớ lại những điều Diệp Dạ Tâm nói, cuối cùng cũng nhịn xuống sợ hãi, tận lực ép buộc bản thân phải tỉnh táo, thừa dịp không có ai trong phòng, nàng thử cử động hai tay, giãy giụa muốn thoát ra, sợi dây thừng thô ráp cứa cổ tay nàng đến rớm máu, nàng cố nhịn xuống cơn đau. Đáng tiếc là đối phương quá thận trọng, Bạch Tiểu Bích phí cả nửa ngày mà cũng không thoát ra được.

Lại nhìn ra cửa, sắc trời càng lúc càng tối, mưa gió ào ào.

Đang lúc Bạch Tiểu Bích hết đường xoay sở thì người nọ bỗng nhiên xô cửa, nổi giận đùng đùng đi vào: “Tiểu nha đầu cũng thật to gan, dám nói bát tự giả cho ta!”

Hắn làm sao biết là giả? Bạch Tiểu Bích thất kinh, vội vàng chống chế: “Không thể nào, đó là bát tự của ta mà!”

“Bát tự như vậy sao có thể là một người tướng mạo tầm thường như ngươi được?” Người nọ cười lạnh, bước tới chế trụ cằm nàng nói: “Không cho ngươi chút giáo huấn, xú nha đầu nhà ngươi không biết lợi hại.”

Bởi vì khoảng cách quá gần, Bạch Tiểu Bích nhận ra hắn có mang khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi hung hãn: “Ngươi không phải Vô Thường!”

“Gương mặt nhỏ nhắn mới thanh tú làm sao?” Người bịt mặt nói rồi rút một thanh đoản kiếm từ bên hông ra.

Bạch Tiểu Bích không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ, run giọng hỏi: “Ngươi… định làm gì?”

Người bịt mặt chĩa mũi kiếm nhọn vào sát da mặt nàng nói: “Không làm gì cả, chỉ lưu lại một vài ký hiệu trên mặt ngươi thôi.”

Bạch Tiểu Bích kinh hoảng, sợ đến nỗi nhắm chặt hai mắt.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đao kiếm va chạm, tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết, có người hét lên: “Rút lui!”

Nhận ra sự lo lắng trong giọng nói kia, người bịt mặt ngẩn ra, đợi đến lúc hắn định thần lại thì đã thấy một chưởng phong mang theo hàn ý xé gió bay tới, trong lòng biết có biến cố, lập tức phi thân né tránh, theo hướng cửa sổ đào thoát.

“Tiểu nha đầu?” thanh âm ôn nhu quên thuộc vang lên.

Bạch Tiểu Bích từ từ định thần, lại không thấy có bất cứ đau đớn gì truyền đến, vội vàng mở hai mắt.

Đỉnh đầu phủ xuống một bóng đen, hắn cúi người, khẽ lay nàng, ánh sáng mờ mờ trong phòng không đủ để nhìn rõ người vừa tới nhưng lại có thể giúp nàng nhận ra đôi mắt kia, đen nhánh sáng ngời mà tràn ngập lo lắng cùng ân cần.

Thấy nàng mở mắt, hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay véo mũi nàng nói: “Sao không lên tiếng, tiểu nha đầu nhà ngươi cố ý hù dọa ta!”

Kinh ngạc xen lẫn vui sướng, Bạch Tiểu Bích ngơ ngác nhìn hắn mở trói cho mình.

“Tay cũng trầy xước cả, cố gắng trốn sao?” Hắn đỡ nàng đứng dậy, kéo nàng về phía cửa sổ có ánh sáng để nhìn kỹ hơn, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại mỉm cười nói: “Nhanh như vậy đã học được cách tự giúp mình, giỏi lắm!”

Bạch Tiểu Bích lúc này mới hoàn hồn, vừa vui mừng vừa ủy khuất, đôi mắt lấp lánh ánh nước.

“Sao lại khóc, không có chuyện gì nữa rồi!” Diệp Dạ Tâm ôm lấy nàng, nhẹ vỗ lưng nàng trấn an, “Có thể tự cứu mình đương nhiên tốt, bất quá thì cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn chờ ta tới cứu sẽ không phải chịu khổ.”

Được vòng tay ấm áp của hắn ôm lấy, mùi hương thoang thoảng từ người hắn tản ra, Bạch Tiểu Bích từ từ trấn tĩnh lại, gương mặt thanh tú phút chốc nóng lên, cuống quít rời khỏi ngực hắn, lui về phía sau hai bước.

Diệp Dạ Tâm giống như không để ý tới sự xấu hổ của nàng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài hỏi: “Vì sao những người này muốn bắt ngươi?”

Bạch Tiểu Bích ngập ngừng nói: “Bọn họ muốn biết bát tự của ta!”

Diệp Dạ Tâm nhíu mày: “Ngươi…”

Bạch Tiểu Bích hiểu ý, nhìn hắn nói: “Ta nói bát tự giả cho bọn họ nhưng không hiểu sao lại bị phát hiện.”

Hai hàng mày kiếm dần giản ra, Diệp Dạ Tâm mỉm cười nói: “Làm đúng lắm, sớm biết ngươi là một cô nương thông minh mà.” Nói rồi kéo tay nàng đi về phía cửa: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi về trước.”

Hắn nói như vậy chẳng lẽ cũng biết bát tự của nàng có vấn đề? Bạch Tiểu Bích rốt cuộc cũng nhớ ra là hắn cũng tinh thông phong thủy, vội hỏi: “Rốt cuộc thì bát tự của ta…”

Diệp Dạ Tâm đột ngột dừng lại: “Có người đến!”

Bạch Tiểu Bích khẩn trương, vội vàng nắm chặt tay hắn: “Có thể nào là bọn người vừa rồi không?”

“Không nhiều lắm nên chắc không phải đâu.” Hắn vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu trấn an, “Ta tránh đi một chút, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.” Nói rồi buông tay nàng, thân ảnh chớp cái đã biến mất ngoài cửa sổ.

Bản lĩnh của hắn cao như vậy, lại hứa sẽ luôn ở cạnh nàng, Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng trấn định lại, ổn định lại tâm tình, nhấc chân định đi ra ngoài, không ngờ trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nhất thời cả kinh, vội vàng lùi lại phía sau.

Ngăn cản ánh sáng là một cây dù bằng giấy dầu, người cầm dù thân hình nhỏ gầy, ánh mắt vừa nhìn thấy nàng cũng bị dọa lùi về phía sau, lớn tiếng hô lên: “Gia!”

Bạch Tiểu Bích đang không hiểu lý do thì hắn đã xoay người về phía khác, vẫy vẫy tay, giọng nói không giấu được vui sướng: “Gia! Gia mua đến xem, đây không phải là Bạch cô nương sao?”

“Bạch cô nương?” một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở ngoài cửa.

“Hạ công tử?!” Bạch Tiểu Bích kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment