Tiểu bộc đi tới, bỏ bình rượu xuống bàn, cười nói: “Gia vừa rồi nhắc tới Bạch cô nương, tiểu nhân ra ngoài mua rượu vừa hay gặp được.”
Hạ Khởi ra hiệu cho nàng ngồi xuống, giới thiệu nói: “Đây là vị hảo huynh đệ ta vừa mới quen, họ Diệp.” nói rồi nhìn về phía người kia nói: “Đây chính là Bạch cô nương mà ta nói tới.”
Người nọ mỉm cười, tay vuốt cằm không nói gì.
Bạch Tiểu Bích tram nghĩ triệu nghĩ cũng không nghĩ tới vị bằng hữu của Hạ Khởi lại chính là hắn, bởi vì sợ chủ tớ Hạ Khởi nhìn ra sơ hở mà truyền tới tai Ôn Hải, đành giả bộ như không quen biết, cúi người hành lễ, ánh mắt thủy chung nhìn mặt đất: “Diệp công tử!”
“Không cần khách khí!” Lời nói tuy khách sáo như thường nhưng lại lộ ra chút thất vọng.
Bạch Tiểu Bích im lặng không lên tiếng.
Hạ Khởi phân phó tiểu bộc rót rượu, quay sang nhìn nàng nói: “Ngồi đi ngồi đi, ở đây không cần giữ lễ tiết.”
Bạch Tiểu Bích nào dám ngồi: “Hạ công tử có khách, ta vẫn là nên về trước thì hơn.”
Hạ Khởi hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Tâm nhân không ít ha, ngay cả gia cũng dám đánh chủ ý, không muốn tìm người nữa sao?”
Bạch Tiểu Bích nghe không hiểu ý hắn, cúi đầu nhìn mặt đất.
Hạ Khởi lại nói: “Hôm đó gia đang muốn dạy dỗ Hà tiểu tử cho nên thuận tiện giúp ngươi một lần, kỹ viện kia là nơi ngươi có thể đi vào được sao? Nếu không phải nhờ gia, ngươi không xảy ra chuyện mới là lạ!”
Thì ra hắn đã sớm nhìn thấu, Bạch Tiểu Bích vừa kinh ngạc vừa lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
Hạ Khởi lại nói: “Ta thấy ngươi thường ngày làm việc cẩn thận, vào đấy chắc có chuyện bất đắc dĩ, ta đoán chắc là ngươi muốn tìm người, hiện tại vừa hay, vị Diệp huynh này quen thuộc nới đó, ngươi muốn tìm ai, không ngại nói tên, miêu tả tướng mạo, huynh ấy sẽ giúp ngươi, tránh cho tìm không thấy người mà Ôn huynh biết chuyện lại trách mắng ngươi.”
Hắn vốn có ý tốt nhưng hắn càng nói, Bạch Tiểu Bích càng quẫn bách, lén lút đưa mắt nhìn về Diệp Dạ Tâm ở bên cạnh, chỉ thấy hắn nhấp miệng nhìn mình, nhất thời hận không thể đào lỗ chui xuống cho rồi.
Hạ Khởi là người ngay thẳng, thấy nàng như vậy liền nói: “Sợ cái gì, nếu ngươi không muốn Ôn huynh biết chuyện thì ta không nói là được rồi.”
Bạch Tiểu Bích quanh co: “Hôm đó ta đã tìm rồi, không có ở đó.”
Hạ Khởi nhìn nàng: “Thật?”
Bạch Tiểu Bích chỉ muốn nahnh chóng rời khỏi chỗ nay, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt dò xét của hắn, trấn tĩnh nói: “Lúc hoảng hốt nên thấy có mấy phần tương tự, nào ngờ nhìn kỹ lại không phải, đa tạ hảo ý của công tử, ta đi về trước.”
“Chậm đã,” Hạ Khởi gọi nàng lại, “Trễ như thế này rồi, nếu ngươi gặp phải chuyện gì thì ta cũng khó ăn nói với Ôn huynh, ngươi ở lại ăn chút gì đi, đợi ta uống vài chén với Diệp huynh rồi đưa ngươi về.”
Bạch Tiểu Bích không có biện pháp rời khỏi, đành phải ngồi xuống, nam nữ ngồi chung một bàn vốn không hợp qui củ, bất quá thì hai người Hạ Khởi cũng không ngại, tiểu bộc rất nhanh đã đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa cho nàng.
Hạ Khởi cùng Diệp Dạ Tâm vừa uống vừa hàn huyên, từ chuyện hàng ngày cho tới chuyện trong giang hồ, chính sự triều đình. Bạch Tiểu Bích lúc này mới để ý, hai người bọn họ không dùng dùng chén nhỏ mà dùng bát lớn để uống rượu, hóa ra Hạ Khởi trước giờ sống quen trong doanh trại, trời sinh dũng cảm, sợ chén nhỏ không được tận hứng, Diệp Dạ Tâm cũng không phản đối nên hai người đổi thành bát lớn, hào sảng như chính bản thân hắn vậy.
Thấy bọn hắn không để ý tới thân phận, uống hết bát này tới bát khác, không có chút bộ dáng nào của một công tử ưu nhã những cũng không cảm thấy có điểm gì thô lỗ, Bạch Tiểu Bích thật sự nhịn không được, cúi đầu cười một tiếng, trong lòng nghi hoặc không hiểu tại sao hai người bọn họ lại quen biết nhau.
Bạch Tiểu Bích lén ngước nhìn lên, bất ngờ đối diện với đôi mắt ẩn chứa ý cười kia, xem chừng hắn luôn hiểu rõ tâm tư nàng. Bạch Tiểu Bích vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Hạ Khởi uống hết nửa bầu rượu, thở dài nói: “Trung thần lương tướng thì thế nào chứ, như Trấn quốc công – lão nhân gia ngài vào sinh ra tử, kết cục vẫn là bị người ta nghi kỵ…” ý thức được mình lỡ lời, Hạ Khởi lập tức dừng lại, tiếp tục uống rượu.
Diệp Dạ Tâm ra hiệu cho tiểu bộc lui ra, tự mình cầm bình rượu rót vào bát Hạ Khởi: “Sao Hạ huynh lại nói những lời ấy, chuyện trên đời rất khó nói, anh hùng lo gì không đất dụng võ.”
Hạ Khởi vỗ đùi, “Nói rất hay!”, nói rồi uống thêm hai bát nữa, đột nhiên đứng dậy nói: “Xin lỗi vì không thể uống tiếp được nữa.” Nói xong liền quay người đi ra, tiểu bộc bên cạnh cũng đi ra theo.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn chậm rãi rót rượu cho chính mình, tiếng rượu chảy xuống tuy nhỏ nhưng lại đánh mạnh vào tâm tư Bạch Tiểu Bích. Lần nữa ở chung một chỗ với hắn, cảm nhận được ánh mắt ôn nhu của hắn dừng trên người mình, Bạch Tiểu Bích càng thêm hoảng, vội vã đứng dậy nói: “Ta cũng ra ngoài xem một chút…”
Bàn tay nàng bị hắn đè lại.
Bạch Tiểu Bích bất ngờ cảm thấy một cơn nóng rát, theo bản năng rút nhanh tay về, lui lại mấy bước liền.
Diệp Dạ Tâm thở dài: “Hạ huynh đi giải quyết nhẹ, ngươi cũng muốn đi theo sao?”
Giải quyết nhẹ? Bạch Tiểu Bích lúng túng, không biết là nên đi ra ngoài hay ngồi lại.
Trong nháy mắt, hắn đã đứng trước mặt nàng, chiết phiền trong tay nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào hắn: “Tiểu nha đầu lại tính náo loạn gì nữa, hôm nay ta không có mùi hoa quế!”
Đầu tiên là phiền não, sau đó là sợ bị Hạ Khởi đi vào nhìn thấy, Bạch Tiểu Bích gấp đến độ lui lại mấy bước nữa: “Diệp công tử… xin tự trọng!”
Diệp Dạ Tâm sắc mặt không đổi tiến lại gần: “Sao lại nói những lời này?”
Phía sau đã là tường, Bạch Tiểu Bích muốn lui cũng không thể lui nữa, nhất thời đỏ bừng mặt, nếu thật muốn hắn ‘tự trọng’ thì ngày trước nàng nên cự tuyệt hắn, hôm nay tay cũng nắm, ôm cũng đã ôm qua, đột nhiên yêu cầu hắn ‘tự trọng’, trách sao hắn cảm thấy buồn cười.
Hai tay chống trên tường, vây lấy nàng bên trong, Diệp Dạ Tâm cúi đầu nhìn nàng cười nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đang giận ta sao?”
Mùi rượu nhàn nhạt tản ra cũng không khiến người ta cảm thấy ghét, chỉ là… tư thế này thật quá mức mập mờ cùng càn rỡ khiến nàng cảm thấy hắn không ôn nhu một chút nào, mà trái lại, rất bá đạo. Bạch Tiểu Bích bị vây trong vòng tay của hắn, lưng chạm hẳn vào tường, tận lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ủy khuất đến độ muốn khóc nấc lên, song nghĩ tới khóc trước mặt hắn sẽ bị hắn chê cười, bao nhiêu nước mắt đều bị nàng nuốt ngược trở lại, trợn mắt nhìn hắn, thế nào cũng không chịu yếu thế.
Tận mắt chứng kiến bộ dáng tức giận của nàng, Diệp Dạ Tâm bất giác bật cười, thanh âm mềm mại nói: “Ta không đúng ở chỗ nào mà chọc ngươi tức giận rồi, ngươi nói ra rồi ta xin lỗi ngươi được không?”
Bạch Tiểu Bích vốn định mắng hắn một trận nên thân cho hắn tỉnh ra, nào ngờ hắn đột nhiên nói vậy, nhất thời không tìm ra lý do để nổi giận – rốt cuộc hắn đã làm gì khiến nàng tức giận, bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm, không thân không thuộc, nàng có quyền gì mà giận giữ, quản chế hắn chứ?
“Không nói cũng được,” hắn đứng thẳng người, một lần nữa kéo tay nàng, “Nhưng ngươi vô duyên vô cớ nổi giận, vừa rồi lại không để ý tới ta, có phải rất oan uổng hay không?”
Bạch Tiểu Bích cũng không kháng cự nữa, mặc hắn kéo đến bên bàn.
Hắn gắp một miếng thịt để vào trong chén nàng rồi hạ đũa: “Tức giận thì có thể, nhưng không cho phép không để ý đến ta, càng không thể nhịn ăn.”
Bạch Tiểu Bích vừa bực vừa sợ, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Ngươi không có ý định trở về tìm Hương Hương cô nương sao?”
Hắn nhìn nàng đầy kinh ngạc rồi bật cười hỏi: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Bạch Tiểu Bích đỏ mặt: “Ngươi không phải rất thích nàng sao? Sao bây giờ lại yêu thích Hải Vân cô nương rồi, dường như… quá vô tình.”
Hắn nhìn nàng, gật đầu hỏi: “Ngươi giận vì chuyện này?”
Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi, không biết nên đối diện với hắn thế nào.
Diệp Dạ Tâm thấy vậy, không nhịn được cười nói: “Các nàng chỉ là nữ tử thanh lâu, khách nhân đương nhiên không chỉ có một mình ta, cái các nàng ấy thích chính là bạc của ta, nam nhân tìm tới các nàng ấy cũng chỉ để tiêu khiển mà thôi.”
Bạch Tiểu Bích không hiểu được.
Hắn chỉ vào bình rượu rồi nói: “Tựa như khi uống rượu vậy, tùy tiện tìm một người mình không ghét uống cùng là được, Hạ huynh hay bất kỳ ai khác cũng được, đó không thể nào gọi là thích.” Nói rồi cầm chiết phiến nâng mặt nàng, để nàng nhìn vào hắn: “Tiểu nha đầu còn chưa lập gia đình, đừng nên suy nghĩ lung tung.”
Bạch Tiểu Bích vội vàng né tránh, tức giận nhìn hắn nói: “Đừng giễu ta như những cô nương kia của ngươi.”
Hắn lắc đầu nói: “Ta chưa từng xem ngươi như các nàng ấy.”
Đôi mắt đen mà sáng ngời không có chút tạp niệm, giọng nói chân tình, Bạch Tiểu Bích cho dù đang rất túng quẫn nhưng cũng không tránh khỏi cao hứng, nghĩ tới hai kẻ đã gặp trước đó nói sẽ đến tìm Hải Vân cô nương uống rượu, gật đầu nói: “Ta hiểu, đến đó cũng có thể uống rượu.”
Diệp Dạ Tâm cười không nói.
Ý thức được bản thân không nên quá chú tâm đến những chuyện như vậy, Bạch Tiểu Bích im lặng cúi đầu nhìn bàn thức ăn, đúng lúc này, Hạ Khởi cùng tiểu bộc đi vào.
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Hạ huynh đi lâu như vậy, không phải đang nghĩ biện pháp trốn rượu đó chứ?”
Hạ Khởi xách bầu rượu nên áng chừng, cười to nói: “Tửu lượng khá lắm! Ta chịu thua là được chứ gì!” Nói rồi rót đầy hai chén nhỏ trên bàn, một hơi uống cạn chén của mình: “Tối nay đệ có chút chuyện cần làm, không thể uống say, đợi mọi chuyện xong xuôi nhất định sẽ tìm tới Diệp huynh.”
Diệp Dạ Tâm cũng không miễn cưỡng, bốn người tạm biệt ở cửa tửu lâu, Bạch Tiểu Bích theo chủ tớ Hạ Khởi ra khỏi thành.
Đêm khuya, ánh lửa soi sáng cả khe núi, đám thợ thủ công bận rộn không ngừng, bên ngoài ngoại trừ một vài nha dịch được điều tới từ nha môn thì còn có khoảng mười hắc y nhân, cũng là hộ vệ không biết từ đâu mướn tới của Trầm Thanh. Đêm đầu khởi công rất quan trọng, Trầm Thanh cùng Hạ Khởi định tự mình trông coi hết đêm, giữa đêm Ôn Hải có tới xem xét qua một lượt, Bạch Tiểu Bích có lòng học hỏi nên cũng đi cùng.
Gió núi không ngừng thổi tới, khe núi một mảnh khí thế ngất trời, lò than rực lửa, đám thợ thủ công ở gần lò nóng đến chảy cả mồ hôi, sự giá lạnh của đêm thu hoàn toàn không thấy đâu cả.
Nếu dùng sắt nung để gia cố mộ phần thì những kẻ kia muốn dùng thủ đoạn thông thường để đào trộm mộ là không có khả năng. Bạch Tiểu Bích hưng phấn, mặt đỏ bừng, quay đầu lại thì thấy Trịnh lão gia đứng bên cạnh nhìn về phía mộ phần, thần sắc ảm đạm mà không khỏi cảm thấy kỳ quái, không nghĩ nhiều liền đi tới an ủi: “Mọi chuyện đều đang tiến hành rất tốt, bá bá còn lo lắng điều gì?”
Trịnh lão gia hoàn hồn, lắc đầu nói: “Chỉ là nghĩ tới vị thân thích đang nằm dưới đó nên có chút sầu não thôi.”
Hạ Khởi cũng chú ý tới hai người: “Chẳng lẽ Trịnh lão gia có điều khó nói sao?”
Dưới ánh lửa, sắc mặt Trịnh lão gia trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: “Chuyện cũng đã qua nhiều năm, không nói tới thì tốt hơn.”
Hạ Khởi cũng không hỏi gì thêm.
Trầm Thanh ở bên kia nói với sang: “Có thể khởi công…”
Lời còn chưa dứt, dưới chân núi đột nhiên huyên náo cả lên, xa xa thấp thoáng ánh lửa cháy, mọi người còn đang kinh nghi thì có vài người nông dân chạy nhanh tới, thở hồng hộc nói: “Trịnh lão gia mau trở về, quí phủ có cháy!”
Trịnh lão gia không giấu được kinh hãi: “Có người nào bị thương không?”
Người nông dân kia đáp trong tiếng thở dốc: “Tất cả mọi người đều bình an, mọi người đang cố gắng dập lửa.”
Trịnh lão gia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào mọi người rồi rời đi.
Sớm không xảy ra, trễ không xảy ra, lại chọn ngay lúc này, hỏa hoạn lần này đương nhiên không đơn giản. Trầm Thanh có chút chần chờ, Ôn Hải lên tiếng đầu tiên: “Ta đi xem thế nào.”
Bạch Tiểu Bích vội vàng nói: “Sư phụ cẩn thận!”
Ôn Hải tựa phi tựa tiếu nhìn nàng một cái rồi mới quay người đi xuống núi.