Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 36

Vội vã ăn xong bữa trưa, hai người đi bộ tới Trần phủ. Trần phủ ở phía cuối thành đông, Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, hình như nàng đã nghe điều này ở đâu đó rồi thì phải, cảm thấy có chút quen tai nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hai người dừng lại ở cổng lớn, Ôn Hải để người gác cổng thông báo, Bạch Tiểu Bích đứng bên cạnh đưa mắt quan sắt, Trần phủ này cực kỳ xa hoa, ngay cả quần áo hạ nhân cũng rất có khí chất, trong ấn tượng của nàng, xa hoa cùng cậy mạnh luôn đi cùng với nhau, cũng là kẻ ức hiếp dân lành cả, so với kiến trúc đơn giản của Trịnh phủ thì thật sự trái ngược nhau.

Dân gian vốn rất sùng bái phong thủy tiên sinh, ai ngờ quản gia kia vừa nghe tới thân phận của Ôn Hải, giọng nói liền biến đổi: “Trong phủ đã có một người rồi, sao lại tới nữa, chẳng lẽ phong thủy tiên sinh là nghề mà ai cũng có thể làm sao?”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, sợ Ôn Hải nổi giận, vội vàng nhỏ giọng khuyên can: “Sư… Biểu ca, chúng ta đi thôi.”

Ôn Hải lại thản nhiên nói: “Vừa mới tới, sao có thể đi ngay được, người ta ta phải hỏi là chủ nhà chứ không phải quản gia.” Nói rồi cũng không để ý tới sắc mặt đại biến của quản gia, nhíu mày nhìn gia đinh bên cạnh hỏi: “Nghe nói tam công tử quí phủ cực kỳ hiếu khách, làm phiền đi thông báo dùm.”

Vị tam công tử này hiển nhiên có địa vị rất cao trong nhà, gia đinh không dám từ chối, khách khí nói: “Tam công tử vừa mới ra ngoài, phải rất lâu sau mới có thể trở về.” Nói rồi vội vàng giảng hòa: “Chỉ vì vị tiên sinh trong phủ hiện tại rất không hiểu qui củ, đã không có bản lãnh gì mà đuổi mãi không chịu đi nên Đỗ quản gia mới sinh ra ác cảm.”

Ôn Hải cười nói: “Có rất nhiều người luôn không hiểu qui củ.”

Đỗ quản gia đương nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói kia, lại sợ tam công tử sau khi biết chuyện sẽ trách mắng, đành phải hạ mình nói: “Thôi, tá túc cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải báo với tam công tử, ngươi dẫn bọn họ tới dãy phòng dành cho khách nhân đi.”

Gia đinh nghe vậy, vội vàng bước lên nói: “Hai vị xin đi theo tiểu nhân!”

Bạch Tiểu Bích cười thầm, đi theo Ôn Hải vào trong, hai người chỉ vừa bước chân qua khỏi cửa thì phía trước đã truyền tới tràng cười hào sảng, người bên trong đi tới, hướng hai người hành lễ nói: “Vừa nghe nói có vị phong thủy tiên sinh tới, ta đã thấy nghi nghi, quả nhiên là Ôn đại ca.” gương mặt tuấn mỹ, phía cuối chân mày điểm một nốt ruồi son lộ ra mấy phần ngây thơ cugnf đơn thuần, người tới chính là Trầm Thanh.

Ôn Hải thần sắc không đổi nói: “Trầm huynh đệ quả nhiên đã ở đây, rất đúng lúc.”

Lần đầu tiên là tình cờ gặp trên đường, lần thứ hai gặp ở Trịnh phủ coi như là trùng hợp, hôm nay gặp lại, Bạch Tiểu Bích không còn kinh ngạc hay vui sướng nữa mà là cảnh giác, ý niệm ngày trước đột nhiên ập tới, nàng ngẩn người một lúc lâu mới bước lên hành lễ: “Thì ra vị phong thủy tiên sinh mà Đỗ quản gia nhắc tới chính là Trầm công tử?”

Trầm Thanh nhìn Đỗ quản gia bên cạnh rồi nói: “Lại đang khen ta cao minh sao? Đỗ quản gia khen trật rồi.”

Bạch Tiểu Bích nhịn cười.

Đỗ quả gia lúc trước chỉ lo oán trách, nào có biết bọn họ lại quen biết nhau, thập phần lúng túng nói: “Đâu có đâu có, nếu mấy vị đã quen biết nhau thì mọi chuyện càng dễ dàng hơn.” Nói rồi nghiêm mặt quát gia đinh bên cạnh: “Sao ngươi dám chậm trễ bằng hữu của Trầm công tử, còn không mau đi thu xếp phòng khách.” Sau đó chắp tay với Trầm Thanh nói: “Tiểu nhân còn có chuyện phải làm, thứ cho không thể tiếp khách, hai vị xin cứ tự nhiên, cần gì thì phân phó bọn hạ nhân là được.” Nói xong vội vã rời đi.

Hắn có thể trốn nhưng gia định lại không thể trốn, đỏ mặt dẫn hai người tới phòng khách.

Trước dãy phòng khách có một khoảng sân nhỏ, nói là sân thì không đúng làm, là một vườn hoa nhỏ thì đúng hơn, hoa cỏ trong vườn được chăm sóc rất kỹ lưỡng, người hầu canh giữ cửa viện vừa thấy Trầm Thanh đi tới liền cúi người hành lễ. Bạch Tiểu Bích bước vào một gian phòng, nhìn bố trí bên trong mà không khỏi kinh ngạc, đồ vật trong phòng nếu không phải bạc thì cùng làm bằng ngọc, bình bảo cổ xưa, trên tường còn treo rất nhiều tranh chữ của các tác gia nổi tiếng, nào có giống phòng dành cho khách qua đường tá túc, rõ ràng chính là phòng dành cho những vị khách đặc biệt mà.

Đợi gia đinh rời đi, Trầm Thanh nhìn Bạch Tiểu Bích cười nói: “Ta ở gian phòng kế bên, ta đã nói mà, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Bạch Tiểu Bích đưa mắt đánh giá bốn phía, nghe vậy chỉ cười nói: “Thiên hạ quả nhiên nhỏ bé!”

Ôn Hải nói: “Trầm huynh đệ là khách, như thế nào lại đắc tội chủ nhà?”

“Biết ngay là họ Đỗ kia chẳng có câu nào tốt lành mà,” Trầm Thanh vung tay, ngồi xuống cạnh bàn nói: “Ôn đại ca không biết đó thôi, lúc ta mới đến tá túc, hắn vô cùng cung kính hữu lễ, ta nghĩ hắn cũng không tệ, ai biết hắn đã sớm tính toán, suốt ngày bám đuôi muốn ta tới nhà hắn, còn muốn làm quan phát tài, đại ca nói xem có phiền hay không?”

Bạch Tiểu Bích nhẹ giọng nói: “Trầm công tử là phong thủy tiên sinh, không phải công việc của huynh chính là tìm kiếm bảo địa cho người khác sao?”

Trầm Thanh chân thành nói: “Ta nói nha, ngươi đi theo Ôn đại ca lâu như vậy, sao ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu, người thường thì sợ chọn sai âm trạch, khó được bình an mà trái lại còn dẫn tới nhiều tai ương, đại họa sát thân cho nên mới mời chúng ta tới chỉ điểm, những chuyện này cũng coi như là tích đức. Đỗ quản gia kia bình thường, khỏe mạnh, không có bất cứ tai họa nào mà lại tham lam, chỉ cho hắn chỉ tổ làm hại hắn. Giàu sang phú quí không phải thứ ai cũng có thể đạt được, nếu chỉ cần có tiền mời phong thủy tiên sinh tới, không phải trên đời này sẽ toàn người giàu sang sao? Chúng ta nhìn bảo địa cũng phải nhìn người, người không có phúc khí, cho dù có được bảo địa cũng không có tác dụng gì, nếu xui xẻo còn rước tới đại họa.”

Bạch Tiểu Bích ngẫm nghĩ, thấy lời hắn nói cũng có mấy phần đạo lý: “Ngươi không đáp ứng, khó trách hắn mất hứng, nhưng ngay cả như thế thì… người ở dưới mái hiên nhà người ta, vẫn nên cẩn thận một chút.” Nàng cố ý đưa mắt nhìn quanh phòng, nửa cười nửa giỡn, một câu hai nghĩa: “Trầm công tử là khách quí, bọn họ hình như… không dám đắc tội người.”

Trầm Thanh đang định giải thích thì bên ngoài có tiếng hạ nhân vang lên: “Nghe nói có cố nhân của Trầm công tử đến, lão gia chúng ta đã bày sẵn tiệc rượu, không biết khách quí có nể mặt không?”

Trầm Thanh nhìn Ôn Hải cười nói: “Trần lão gia có lòng, chúng ta là khách, sao có thể không nể mặt chủ nhân, ý của Ôn đại ca thế nào?”

Ôn Hải vuốt cằm nói: “Thịnh tình của chủ nhà, từ chối thì thật bất kính!”

Thấy hắn đồng ý, Trầm Thanh quay người nói với hạ nhân kia: “Làm phiền trở về nói với lão gia các người, chúng ta lập tức sẽ tới.”

Trần gia cũng coi là thế gia, đại công tử làm Binh bộ thị lang, đi theo An xa hầu Lý Đức Tông, rất được coi trọng, những người con còn lại cũng làm quan lớn nhỏ trong triều. Trầm Thanh tuy cao minh nhưng cũng chỉ là một phong thủy tiên sinh giang hồ, cho dù vị tam công tử kia hiếu khách thì Trần lão gia cũng không cần phải coi trọng hắn như vậy. Phòng khách xa hoa như vậy không thể nào dành cho một phong thủy tiên sinh tầm thường được, nàng và Ôn Hải được an bài ở đó phải chăng cũng là do hào quang của hắn? Ánh mắt Bạch Tiểu Bích khẽ lóe, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Ôn Hải, chỉ thấy hắn vẫn bình thản ngồi đó, thần sắc không đổi, không biết là đang nghĩ gì.

Trầm Thanh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng mỉm cười nói: “Đúng như Ôn đại ca đoán!”

Ôn Hải lúc này mới cười cười nói: “Thánh thượng sớm đã có tính toán, vì phòng tránh chư Vương sinh loạn nên đã âm thầm đào tạo mật vệ giám sát, mà Trầm gia quả là đối tượng thích hợp để giao phó mật vệ. Trầm huynh đệ tới Trần gia chắc cũng là làm theo lệnh của Thánh thượng, Thánh thượng quả nhiên anh minh.”

Hành tẩu giang hồ hơn một năm, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, trước kia vô tâm nên không để ý, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, Bạch Tiểu Bích nghe những lời này mà không khỏi thở dài trong lòng. Hoàng đế ngày trước bố trí mật vệ đâu phải là do sợ chư Vương sinh dã tâm, nhưng rõ ràng là hắn đuổi tận giết tuyệt trước, dục gia chi tội, có thể thấy được dưới sức mạnh của quyền thế thì tình huynh đệ còn không bằng người dưng nước lã.

Trần thị lang là môn hạ dưới trướng Lý gia, Lý gia trước giờ vẫ phò tá Tứ vương gia, nếu Trầm gia phục vụ cho thiên tử, như thế nào lại giúp Tứ vương gia cùng Lý gia? Nghe Ôn Hải khen ‘thánh thượng anh minh’, Bạch Tiểu Bích lập tức hiểu rõ ngọn ngành, Trấn quốc công mất là một tổn thất nặng nề của phái bảo hoàng, hôm nay Ngô vương ương ngạnh, trong triều chỉ có thế lực của Lý gia mới có thể đối kháng được, thiên tử thất thế, Lý gia có muốn không tranh cũng không được, nếu bây giờ Ngô vương thất thế, hắn có thể bảo vệ Ngô vương mà đối phó Lý gia, xem ra thiên tử cũng không phải người ngu ngốc.

Điều hai người không ngờ tới là Trầm Thanh lại lắc đầu nói: “Trầm Thanh cũng không phải… mật vệ gì đó, nhưng lần này tới Trần gia đích xác là phụng mệnh Thánh thượng, đây là mưu kế của gia sư, lẽ ra tiểu đệ nên sớm nói với Ôn huynh đại ca.”

Bạch Tiểu Bích nghi hoặc hỏi: “Tôn sư…”

Ôn Hải cắt ngang lời nàng: “Thái sư đương triều!”

Trầm Thanh thở dài nói: “Sớm biết không thể gạt được Ôn huynh đại ca, ngày trước Thánh thượng nghe nói Ngô vương âm thầm triệu tập một nhóm thầy bà nhưng lại không để tâm tới, lúc Phạm Bát Sĩ gặp chuyện không may, gia sư cũng từ khổ khuyên, chỉ là… Hoàng thượng lúc ấy rất tức giận, cuối cùng trúng kế của Ngô vương, hơn một tháng sau mới cho người điều tra lại, vừa tra xong thì lại xảy ra chuyện của Trấn quốc công.”

Bạch Tiểu Bích nhận thấy hắn đã đổi xưng hô từ ‘Thánh thượng’ thành ‘Hoàng thượng’, có thể thấy hắn đối với vị thiên tử cố chấp kia cũng là bất đắc dĩ, trong lòng thầm đồng ý, thiên tử trời sinh tính đa nghi, nếu không nghi kỵ công thần thì cũng là tru huynh diệt đệ, tự mình rước lấy tai họa thì không thể nào gọi là thánh minh được.

Ôn Hải nhìn hắn nói: “Chuyện đại sự cơ mật như vậy, Trầm huynh đệ không nên nói với thảo dân như bọn ta.”

Trầm Thanh nghiêm mặt, đứng dậy cung kính hành lễ với hắn: “Ôn đại ca là người có chí, mục đích tới Trần phủ lần này chắc cũng giống với Trầm Thanh, Trầm Thanh còn trẻ, năng lực kém cỏi, chỉ muốn lập chút công lao, nếu được Ôn đại ca hỗ trợ, mọi chuyện nhất định sẽ thành công mĩ mãn.” Dừng lại một chút rồi hạ giọng nói: “Trầm gia chúng ta từ thời khai quốc đã lập lời thề thần phục Tạ thị, tuyệt không hai lòng, gần đây nhất được tiên hoàng tín nhiệm, bất luận đương kim hoàng thượng hay là Tứ vương gia, Trầm gia tuyệt đối không dám có lòng đại nghịch bất đạo, Trần lão gia biết được lai lịch Trầm Thanh, tự nhiên sẽ tín nhiệm.”

Lời nói chân thành mà thẳng thắn khiến người ta không cách nào cự tuyệt được, Bạch Tiểu Bích đưa mắt nhìn Ôn Hải.

Ôn Hải cũng không đáp lễ, vẫn yên lặng ngồi trên ghế, thản nhiên nói: “Trầm huynh đệ đã quyên, Ngô vương cũng là người họ Tạ.”

Trầm Thanh sắc mặt không đổi nói: “Chuyện huynh đệ thúc cháu trong hoàng thất, Trầm gia chúng ta không dám nhúng tay vào, chỉ đơn giản là thuần phục Tạ gia cùng người Tạ gia, không dám vượt quá thân phận, huống chi, chim khôn chọn cành mà đậu, chừng nào Tạ gia còn độc chiếm thiên hạ, Trầm gia tuyệt không can dự, hôm nay Trầm Thanh tới giúp Trần gia cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.” Không biết vô tình hay cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘Tạ gia độc chiếm thiên hạ’.

Hắn nói như vậy chính là vạch rõ giới tuyến phân tranh trong hoàng thất với người Trầm gia, Ôn Hải nhìn hắn một hồi lâu, vẻ cười như không cười xẹt qua đáy mắt: “Trầm huynh đệ quả nhiên khách khí.”

Không cự tuyệt đồng nghĩa với việc đáp ứng hợp tác, gương mặt tuấn tú của Trầm Thanh giãn ra: “Đa tạ Ôn đại ca không chê.”

Ôn Hải lần nữa ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hai người ở trong phòng đàm luận đại sự, Bạch Tiểu Bích tự mình trở về phòng.

Hoàng hôn vừa buông xuống, Trần lão gia quả nhiên phái người tới mời, Ôn Hải cùng Trầm Thanh rời đi. Bạch Tiểu Bích đang buồn chán hết sức thì có một nha hoàn mang theo thức ăn đi tới, thì ra Trần lão gia nghe nói còn có một cô nương không tiện đi vào nên đặc biệt phái người đưa thức ăn tới cho nàng. Bạch Tiểu Bích nhìn bàn thức ăn trước mặt đều là những món nàng thích, biết rõ là ý của Ôn Hải, trong lòng cảm thấy ấm áp xen lẫn chút phiền muộn, không nghĩ tới hắn lại hiểu rõ nàng đến vậy, mà nàng đối với những suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn không rõ gì cả.

Tùy tiện ăn qua một chút, Bạch Tiểu Bích quay sang hỏi nha hoàn đưa cơm tới xem bao giờ hai người Ôn Hải mới trở về. Nha hoàn kia nghe nàng hỏi, chỉ cười nói: “Hai vị công tử cùng lão gia nhà ta trò chuyện rất vui, sợ là không thể về sớm được, nếu cô nương cảm thấy buồn chán thì có thể đi dạo một chút.”

Trời còn chưa tối hắn, Trần phủ vốn là danh gia vọng tộc, ngoài vườn hạ nhân cùng nha hoàn đứng thành đoàn, nhưng do khu vườn quá lớn nên vẫn có chút gì đó trống trải. Bạch Tiểu Bích thả hồn đi tới, đối với hành lang khắc hoa tinh xảo cùng mỹ lệ không chút hứng thú, kiến thức học được từ cuộc sống bên ngoài từ ngày đi theo Ôn Hải tới nay khiến nàng nhận ra nhiều thứ, những thứ đồ thủ công mà dân chúng cực khổ làm ra, những người nay không cần tốn chút sức liền có được, người người ca ngợi cuộc sống hào môn, cẩm y ngọc thực, quang hoa sáng rõ,… chung qui lại cũng chỉ là hủ bại mà thôi.

Ôn Hải chấp nhận hợp tác cố nhiên khiến người ta thất vọng, bất quá thì chuyện này cũng nằm trong dự liệu, hắn chính là một lòng muốn có được công danh, trước mắt Trầm gia được Hoàng thượng tín nhiệm, được Trầm Thanh tiến cử tự nhiên không còn gì tốt hơn, huống chi đối phương lại chủ động nói rõ lai lịch bản thân, chừng ấy thành ý, cự tuyệt chẳng phải là bỏ qua cơ hội sao.

Chuyện đã đến bước này, thế cuộc trước mắt gần sáng rõ, nhưng Bạch Tiểu Bích thủy chung cảm thấy những lần vô tình gặp gỡ này không đơn giản như vậy, trong lòng lại không quá kiên định, ý nghĩ từ ngày ở Trịnh phủ kia vẫn vì ngại sự có mặt của Trầm Thanh mà không có cơ hội nói rõ với Ôn Hải.

Nàng vừa đi vừa nghĩ, từ bụi cây bên cạnh bất chợt xuất hiện một bóng người ngăn trước mặt nàng: “Ngươi là ai?”

Bạch Tiểu Bích lấy làm kinh hãi, vội vàng thối lui mấy bước về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment