Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 43

Ôn Hải cùng Trầm Thanh quả nhiên đang chờ ở đại sảnh, Trầm Thanh thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, gương mặt tuấn tú đầy lo lắng. Ôn Hải ngồi trên ghế dùng trà, ngoại trừ sống mũi luôn lộ vẻ lãnh khốc kia ra thì vẻ mặt không có nhiều biến hóa lắm, chậm rãi nâng chén trà, phong thái nhàn hạ ung dung, nhìn qua hoàn toàn không giống khách nhân tá túc mà có phần giống chủ nhân nơi đây.

Trần Kỳ vừa vào cửa liền cười nói: “Bạch cô nương bình yên vô sự, Ôn huynh có thể yên tâm rồi.”

Ôn Hải đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy nói: “Là biểu muội ta không tốt, may có tam công tử tương trợ.”

Trầm Thanh cũng vội đứng dậy theo: “Để Ôn huynh đoán trúng rồi, trở lại là tốt rồi!”

Ba người ngồi xuống nói chuyện, Bạch Tiểu Bích trở về phòng rửa mặt, thay đồ sạch rồi mới quay trở lại đại sảnh. Trần Kỳ đã đem những gì nàng nói với hắn kể sơ qua một lần, sợ Ôn Hải trách nàng nên nói đỡ: “Bạch cô nương còn trẻ, trải qua bài học lần này chắc sẽ không dám đi loạn nữa, biết sai mà đổi là tốt rồi, may mà những người biết chuyện này cũng không nhiều lắm.” Nói rồi chỉ vào điểm tâm trên bàn, nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Bạch cô nương chắc còn chưa ăn gì, tới đây dùng tạm một chút điểm tâm đi, mọi chuyện từ từ nói sau.”

Ôn Hải nhìn nàng nói: “Tam công tử thay ngươi cầu tình, còn không mau tạ ơn công tử.”

Bạch Tiểu Bích thẹn thùng, vội vàng hành lễ với Trần Kỳ.

Trần Kỳ phất tay, ý bảo nàng không cần đa lễ, nghi hoặc hỏi: “Ta chưa từng nghe nói huyện Cát Giang có cường đạo thổ phỉ, chẳng lẽ mới nổi lên gần đây, quả thật rất nguy hiểm, lát nữa ta sẽ đến huyện nha hỏi thăm một chút.”

Ôn Hải cười nói: “Ngọc công tử không biết đó thôi, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, đắc tội không ít người, chắc là người do bọn họ phái tới, liên lụy tới quí phủ, ta thật sự xấu hổ.”

Trần Kỳ thoải mái khoát tay nói: “Ôn huynh khách khí rồi, Trần phủ sao lại sợ những chuyện này chứ, bọn họ cũng thật ác độc, may mà lần này Bạch cô nương chạy thoát được, tuy có kinh hãi nhưng cũng không có gì nguy hiểm, nhưng cũng khó nói lần sau cũng sẽ may mắn như vậy, sau này cô nương không nên ra ngoài một mình.” Nói tới đây thì đột ngột đứng dậy, chắp tay nói: “Tối qua phụ phân có dặn dò một vài chuyện quan trọng cần làm, thứ cho ta không thể tiếp được.”

Đợi hắn đi rồi, Trầm Thanh lần nữa ngồi xuống, nhìn Ôn Hải cười nói: “Có thể từ trong tay thích khách chạy thoát, Bạch cô nương quả nhiên phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.” Nói tới đây, hắn híp mắt nhìn Bạch Tiểu Bích: “Chỉ là, ta thấy Bạch cô nương thường ngày nhát gan nhất, không nghĩ tới cô nương lại dám một mình ra thành xem chuyện bát quái?”

Biết hắn hoài nghi mình, Bạch Tiểu Bích vốn muốn nói thật nhưng lại ngại quan hệ giữa nhị tiểu thư cùng Hứa công tử, chuyện này liên quan trực tiếp tới danh tiết nhị tiểu thư, nàng sao có thể nói cho hai nam nhân biết được. Bạch Tiểu Bích ấp a ấp úng một hồi không biết phải làm sao.

Ôn Hải nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Trầm huynh đệ không biết đó thôi, thật ra thì gan đồ đệ ta rất lớn, một mình trông quan tài trong đêm không nói, còn từng cười ta không giống sư phụ nàng chút nào, một mình ra ngoài thành xem chuyện bát quái cũng không lạ chút nào.”

Trầm Thanh hiểu ra, cười nói: “Thì ra Bạch cô nương lại lợi hại như vậy, tai hạ bội phục!”

Bạch Tiểu Bích thoát cái đỏ bừng mặt.

Ôn Hải chỉ vào điểm tâm trên bàn nói: “Có đói bụng không? Tới đây ăn một chút đi!”

Nữ hài tử ra ngoài cả đêm không về đã rất khác người, Bạch Tiểu Bích vốn tưởng hắn sẽ trách mắng mình, không ngờ hắn chẳng những không mắng mà còn quan tâm nàng như vậy, nhất thời càng thêm xấu hổ, rưng rưng bước đến gọi: “Sư phụ…”

Ôn Hải có chút bất đắc dĩ: “Khóc cái gì?”

Trầm Thanh híp mắt nhìn hai người, cười nói: “Hôm nay nghĩ lại, vẫn là mẹ ta nói là đúng nhất.”

Hai người Ôn Hải, Bạch Tiểu Bích khó hiểu nhìn hắn.

Trầm Thanh lấy một cái dĩa để trước mặt Bạch Tiểu Bích, cười nói: “Mẹ ta nói, nữ hài tử không học nữ công cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là nước mắt. Sư phụ còn chưa nói gì, đồ đệ đã rưng rưng, Bạch cô nương quả nhiên khi dễ Ôn huynh mà!”

Bị hắn trêu ghẹo, Bạch Tiểu Bích cười cũng không được mà khóc cũng không xong, lúng túng ngồi xuống, vừa ăn bánh ngọt vừa nghi hoặc nói: “Những người đó rất lợi hại, cũng không biết là do ai phái tới nữa.”

Trầm Thanh nhíu mày, nhìn Ôn Hải nói: “Ôn huynh yên tâm, ta sẽ phái ngươi đi điều tra.”

Nhìn đáy mắt hắn lóe qua tia quang mang, Bạch Tiểu Bích có chút không quen, đợi hắn đi rồi mới đi tới bên cạnh hải, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ta có cảm giác người không nên hợp tác với Trầm công tử.”

Ôn Hải hiểu ý, nhìn nàng hỏi: “Ngươi hoài nghi thích khách là do hắn phái tới?”

Bạch Tiểu Bích nói: “Hắn nói là đi điều tra nhưng lại không hỏi ta bộ dáng những người đó, cũng không hỏi ta bọn hắn có ký hiệu gì đặc biệt không, như thế… làm sao có thể điều tra ra? Nàng dừng lại một chút rồi ấp úng nói: “Ta lo lắng, hay là… hắn đã sớm biết?”

Ôn Hải không biểu tình đánh giá nàng.

Bạch Tiểu Bích bị nhìn đến xấu hổ: “Sư phụ nhìn ta làm gì?”

Ôn Hải cười nói: “Lâu ngày như vậy mà ta không có nhìn ra, thì ra đồ đệ của ta tâm tư kín đáo như vậy, xem ra là ta đánh giá thấp ngươi rồi!”

Bạch Tiểu Bích lại hỏi: “Sư phụ cũng cảm thấy là ta quá để ý sao?”

Ôn Hải lắc đầu nói: “Ta làm sao biết, nếu Trầm huynh đệ đã có hảo ý mời ta hợp tác thì cũng sẽ không hại tới ngươi, huống chi, hôm qua hắn luôn ở cùng ta, làm sao biết được ngươi sẽ ra khỏi thành? Hắn không hỏi ngươi là bởi vì hôm trước hắn đã phái người thăm dò tin tức, biết có một đám người không rõ lai lịch đến huyện Cát Giang, nghe ngươi kể lại, đương nhiên sẽ hoài nghi là do bọn hắn làm rồi.”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, không nói gì thêm.

Ôn Hải lại nói: “Ngươi ra khỏi thành, thật sự vì chuyện bát quái hôm trước?”

Bạch Tiểu Bích bị hỏi, đành phải đem chuyện nhị tiểu thư hóa trang thành nha hoàn rời khỏi thành cho hắn biết: “Sư phụ không nhớ sao, chuyện Phạm Bát Sĩ cùng Trấn quốc công thất bại đều là do người trong nhà gây ra, ta sợ nàng một mình ra khỏi thành có việc, lại sợ nàng nghe lời người ta xúi giục nên mới đi theo.”

Ôn Hải nhìn nàng nói: “Ngươi đừng lo lắng quá, người kia tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ, nàng ta ra ngoài làm gì?”

Bạch Tiểu Bích đỏ mặt, ấp úng nói: “Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua nàng… nàng…”

Ôn Hải thấy nàng ấp úng mãi không thành câu, hỏi lại: “Chẳng qua thế nào?”

Bạch Tiểu Bích bị hắn hỏi dồn, nhỏ giọng nói: “Nàng đi gặp Hứa công tử!”

Nhìn bộ dáng xấu hổ của Bạch Tiểu Bích, Ôn Hải rất nhanh hiểu được ý tứ của nàng, nhịn không được cười một tiếng: “Trần lão gia nói nữ nhi của mình cam nguyện thủ tiết, không ngờ nhị tiểu thư cuối cùng cũng không nhịn được tịch mịch, tư thông tình lang, sao ngươi biết được người đó là Hứa công tử?”

Biết mình nói hớ, Bạch Tiểu Bích vội chống chế: “Ta nghe người khác gọi hắn như vậy!”

Ôn Hải cũng không mấy bận tâm truy hỏi, híp mắt nhìn nàng: “Nữ nhân lén hẹn hò cùng nam nhân, ngươi nói chuyện này có hợp qui củ không?”

Một tiểu thư khuê các mà lại làm ra những chuyện như vậy cũng quá là coi thường thuần phong mỹ tục, Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ tới tình huống trong thạch động tối qua, trong lòng không khỏi xấu hổ cùng khủng hoảng, cúi đầu tránh né ánh nhìn của hắn.

Ôn Hải khẽ vuốt mặt nàng nói: “Thôi, không có chuyện gì là tốt rồi!”

Bạch Tiểu Bích phát hiện động tác mập mờ này của hắn thì càng thêm kinh hoảng, vẻ mất tự nhiên tránh né, đứng dậy nói: “Là ta làm việc lỗ mãng khiến sư phụ lo lắng, ta về phòng trước.”

Đêm tối, ánh sao thưa thớt.

Một vài bóng người thoáng hiện, nhất tề quì xuống: “Tham kiến Trầm chỉ huy sứ!”

Trầm Thanh từ chỗ tối đi ra, gương mặt tuấn tú trẻ tuổi sáng rỡ như sao không còn vẻ đơn thuần thường ngày mà đã hiện ra mấy phần âm lãnh: “Người nào phái các ngươi tới?”

Người đứng đầu vội vàng bẩm báo: “Chúng thuộc hạ phụng mệnh Trầm lão gia làm việc, cũng là ý của Thánh thượng, Thiên sư nói mạng cách của nha đầu kia cổ quái, Thánh thượng hết sức lo lắng, sợ nàng bị nghịch tặc kia tìm được nên muốn xuống tay trước diệt trừ hậu hoạn.”

Đáy mắt Trầm Thanh xẹt qua tia khinh miệt khó dò, chậm rãi bước về phía trước, cười lạnh nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, giết nàng thì có ích lợi gì chứ, không có nàng, người kia chưa chắc cũng không thể được việc.”

Người nọ làm khó nói: “Chúng thuộc hạ…”

Trầm Thanh quay người, gương mặt tuấn tú đã khôi phục lại nụ cười trong sáng thường ngày, ném một phong thư cho hắn nói: “Chuyện này không cần các người nhúng tay vào, các ngươi cũng không cần lo lắng bên trên trách tội, cầm thư này đưa cho thúc phụ ta, ông ấy tự nhiên sẽ hiểu.”

Người nọ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ rồi mang theo thủ hạ rút đi.

Trầm Thanh lắc đầu, quả nhiên người đó vẫn manh động như vậy, chỉ nghĩ trước mắt mà không nghĩ lâu dài, thân ảnh dần biến mất trong bóng tối.

Bôn ba bên ngoài lâu như vậy, thân thể Bạch Tiểu Bích đã không còn mảnh mai như lúc trước, thời tiết ấm áp nên dù có ngâm mưa một đêm dài nàng cũng không bị cảm lạnh, chỉ là tinh thần có chút sa sút, nghỉ ngơi hai ngày liền mới tươi tỉnh lại. Trong hai ngày này, nhị tiểu thư cũng có tới thăm nàng, vô tình biết được bí mật của nàng ấy, Bạch Tiểu Bích cảm thấy vô cùng ngượng ngùng cùng áy náy, cũng không dám tới tiểu viện tìm nàng.

Ngày hôm đó, lúc Bạch Tiểu Bích đi ngang vườn thì nghe thấy có tiếng người kêu lớn, vội vàng đi tới thì nhìn thấy Trần Thụy đang đùa giỡn một nha hoàn mới tới, bộ dáng xinh đẹp, khả ái. Nha hoàn kia sợ hãi, muốn kháng cự nhưng lại không dám chọc giận hắn.

Bạch Tiểu Bích đã nghe nhị tiểu thư kể về chuyện xưa của hắn, vốn đã không còn chán ghét như trước, chỉ là… hôm nay chứng kiến hắn như vậy, trong lòng không khỏi khinh thường, không nhịn được nói: “May mà Liễu tiểu thư không có ở đây, nếu không e là phải khiến nàng thất vọng rồi!”

Qủa nhiên, Trần Thụy vừa nghe nhắc tới Liễu tiểu thư, cả người nhất thời cứng nhắc.

Nha hoàn kia cảm kích nhìn Bạch Tiểu Bích, vội vàng chạy đi.

Bạch Tiểu Bích cũng biết bản thân mình có chút lỗ mãng, nhưng tình thế quả thực cấp bách nên mới phải đưa ra hạ sách này, thấy nha hoàn kia đi rồi, cũng vội vàng quay người định đi.

Trần Thụy khẽ quát: “Đứng lại!”

Bạch Tiểu Bích nào dám đứng lại, vội vàng đẩy nhanh cước bộ, chỉ là nàng mặc váy nên không thể đi quá nhanh, mới được một đoạn đã bị hắn kéo lại, nhất thời cả giận nói: “Trần công tử tự trọng.”

“Tự trọng?” Trần Thụy cười lạnh, nhướn mày nhìn nàng nói: “Đêm đó các người ở trên núi làm chuyện tốt, ta cũng muốn thỉnh giáo tiểu thư, như thế nào gọi là tự trọng?”

Bạch Tiểu Bích kinh hãi.

“Đang tự hỏi vì sao ta biết?” Trần Thụy đối với phản ứng của nàng rất hài lòng, ghé sát vào nói: “Yên tâm, ta cũng không ra khỏi thành, cũng không có tận mắt chứng kiến chuyện tốt của các ngươi, ngươi lừa được tam đệ đơn thuần nhưng không lừa được ta đâu, trên núi cây cối um tùm, bụi gai lớn nhỏ, nếu ngươi bị người đuổi giết đến chạy trối chết, trời thì tối như vậy chẳng lẽ không va vấp phải chỗ nào? Nói rồi giơ tay nàng lên, âm trầm nói: “ngươi nhìn ngươi xem, bàn tay nhỏ bé, gương mặt thanh tú, trắng trắng mềm mềm, một vết thương nhỏ cũng không có, không khỏi kỳ lạ quá đi!”

Bởi vì lúc ấy có Diệp Dạ Tâm bảo vệ, Bạch Tiểu Bích bị nói đến đỏ mặt, vội vàng rút tay về, lui lại mấy bước liền.

Trần Thụy nhìn nàng nói: “Khá lắm tiểu cô nương, một đêm không về lại dám bịa chuyện nói dối, vì lý do gì a?”

Bạch Tiểu Bích cũng không nghe lọt tai những lời cười nhạo của hắn, chỉ là tâm tình càng lúc càng khẩn trương hơn cả, nếu hắn có thể nhận ra nàng nói dối thì có thể nào Ôn Hải cũng đã nhìn ra không?

Trần Thụy lại nói: “Ta từng bảo nàng đi theo ta nhưng nàng lại không chịu.”

Bạch Tiểu Bích càng nghe càng không lọt tai, còn đang khẩn trương thì đã nghe thấy tiếng Trần nhị tiểu thư: “Nhị ca, Bạch cô nương là khách, sao huynh lại khó dễ nàng rồi, để người khác thấy sẽ chê cười!”

Trần Thụy nhìn nàng ta, cười nói: “Vừa rồi ở trên đường ta có gặp được Hứa tiểu tử kia, hắn thấy ta thì vô cùng kinh hoảng, hắn như vậy mới khiến người ta chê cười!”

Sắc mặt nhị tiểu thư phút chốc trắng bệch, miễn cưỡng nói: “Nhị ca nói gì vậy?”

Trần Thụy liếc nhìn Bạch Tiểu Bích, cười nói: “Tại sao không bảo hắn dẫn ngươi đi?” Nói rồi cũng không nhìn hai người, quay người bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment