Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 48

Ba người đi đến sườn núi, ở trên cao quan sát tình thế phía dưới, nhưng cũng chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua các tầng mây chiếu xuống mặt hồ.

Lúc sáng sớm, Lý tiểu thư nghe nói Bạch Tiểu Bích phải ra ngoài liền quấn quít muốn đi cùng, bất quá thì nàng từ nhỏ đã là tiểu thư nhà giàu không tiện xuất môn, bị Lý phu nhân mắng một hồi, giận đến nỗi tự nhốt mình trong phòng khóc nức nở.

Bạch Tiểu Bích nhìn hồ nước phía dưới, nhớ lại những tháng ngày ở huyện Môn Tỉnh, ngược lại cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, cuộc sống của tiểu thư khuê các cơm bưng tới miệng, áo quần không lo đương nhiên khiến người ta hâm mộ, nhưng là làm sao có thể thấy được nhiều cảnh đẹp nhân gian như vậy được, có thể thấy người xưa nói không sai chút nào, thế gian được mất khó lường.

Đối với những thay đổi này, nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt, duy chỉ có một điều khiến nàng đau khổ là phụ thân đã sớm qua đời. Cuộc sống nhàn vân dã hạc như vậy, nếu có thêm người thân bên cạnh, đừng nói không làm tiểu thư, cho dù đánh đổi hết thảy nàng cũng tuyệt không hối tiếc.

Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, nhịn không được quay đầu nhìn Ôn Hải, chỉ thấy hắn đứng đó, bạch y theo gió tung bay, đối với cảnh đẹp phía dưới, ánh mắt thâm thúy thường ngày cũng nhạt dần, nhưng lại lộ ra một tia tự phụ mờ nhạt.

Đại họa mất đi thân nhân, cho dù mệnh nàng phúc đức thì thế nào chứ, nàng chỉ nguyện những người bên cạnh nàng có thể bình an vô sự mà thôi. Trong lòng Bạch Tiểu Bích cảm thấy ấm áp, bất giác lên tiếng gọi hắn: “Sư phụ!”

Ôn Hải nghiêng đầu nhìn nàng.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, Bạch Tiểu Bích lập tức hoàn hồn, lúng túng lắc đầu nói: “Không có gì!”

“Lạnh sao?” Tuy là hỏi nhưng ngữ điệu cho thấy hắn căn bản không cần nàng trả lời, Ôn Hải chậm rãi vươn cánh tay ôm nàng vào lòng.

Trầm Thanh vốn đang xem thế sông núi để tìm ra long mạch, nghe thấy tiếng Ôn Hải liền quay đầu lại nhìn.

Bạch Tiểu Bích phát hiện đáy mắt hắn xẹt qua một tia ranh mãnh, nội tâm càng thêm lúng túng: “Ta không lạnh, sư phụ!”

Ôn Hải ‘nha’ lên một tiếng, cũng không có ý định buông tay.

Bạch Tiểu Bích thử mấy lần cũng không thoát ra được, đành ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, len lén đưa mắt nhìn lên thì thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên, giống như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức, nhưng nhìn kỹ lại thì lại không thấy gì cả.

Bạch Tiểu Bích nghiêng đầu nhìn Trầm Thanh, dò hỏi: “Trầm công tử nhìn lâu như vậy là đang nhìn gì vậy?”

Trầm Thanh nhìn đến nhập thần, nghe vậy cũng không nhìn nàng, đảo mắt nhìn về phía xa nói: “Nhìn đảo trong hồ!”

Bạch Tiểu Bích sớm đã nhìn thấy trong hồ có một hòn đảo nhỏ, thực tế mà nói, kia cũng không thể nói là đảo được, chẳng qua chỉ là một khoảng đất trống chưa đầy chục trượng nhô lên giữa hồ, nhiều lắm cũng chỉ đủ chỗ cho chục người đứng là cùng. Khoảng đất trống hướng về phía núi, đón đầu dòng chảy nên đã bị bào mòn khá nhiều, có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến nó có hình thoi, cũng chính hình dáng này đã giúp cho nó bình yên vô sự giữa dòng nước mạnh mẽ. Ở phía trên mọc đầy cỏ lau, những ngọn cỏ theo gió lay động, thật sự rất đẹp mắt.

Có thể là do ánh mặt trời phản chiếu mặt hồ cộng thêm mảng cỏ lau nên Bạch Tiểu Bích nhìn nửa ngày cũng không chán, nàng dường như cảm thấy hòn đảo nhỏ kia như có sinh mạng, giống như con cá lơn đang uốn mình, đầu cá ngẩng lên, vẩy lưng như ẩn như hiện trong làn khói nước.

Nàng kinh ngạc kêu lên: “Hòn đảo kia thật thú vậy, trông thật giống con cá!”

Trầm Thanh vỗ tay nói: “Nói rất hay, đó chính xác là một con cá, một con cá họ Lý!”

Bạch Tiểu Bích không khỏi ngạc nhiên: “Cá chép cũng có họ sao?”

Trầm Thanh nghiêm mặt nói: “Cá chép khác không có nhưng con này có!”

Bạch Tiểu Bích nhìn vào trong hồ, giơ tay chỉ về phía xa nói: “Ô, trên hồ có thuyền!”

“Hồ này rộng, thôn dân đi đánh cá cũng chẳng có gì lạ cả!” Trầm Thanh vừa nói vừa nhìn theo hướng nàng chỉ, đợi hắn nhìn rõ con thuyền kia, vội sửa lời nói: “Không nghĩ tới nơi này còn có tú tài cùng thư sinh tới du hồ.”

Trên mặt hồ, một chiếc thuyền lá chậm rãi chèo tới, phảng phất như đến từ chân trời. Hình thức đương nhiên không phải thuyền đánh cá của thôn dân, ở mũi thuyền có một nam tử, vóc dáng cao to, y phục màu lam xen lẫn màu tím rất bình thường, chiết phiến trong tay khẽ phe phẩy, lộ ra ba phần phong lưu cùng khí chất cao quí hơn người. Người trên thuyền nhàn nhã nhìn ngắm cảnh vật chung quanh, giữa non sông tươi đẹp tạo thành một bức tranh hữu tình.

Mặc dù thuyền còn ở rất xa nên không thể nhìn rõ dung mạo nam tử nọ, nhưng tư thế cùng khí chất đó thì không phải ai cũng có được. Bạch Tiểu Bích cảm thấy người trên thuyên vô cùng quen thuộc, thân người nháy mắt trở nên cứng nhắc.

Rất nhanh sau đó, một nữ tử bộ dáng kiều mị từ trong khoang thuyền đi ra, chậm rãi tới gần nam tử nọ.

Nam tử đưa tay vòng qua eo nữ tử, cúi đầu nói gì đó, chiết phiến đưa lên chỉ chỉ về phía trước, giống như đang nói nàng nhìn cảnh hồ xung quanh.

Phạm Bát Sĩ chết là đúng người đúng tội, chuyện Trấn quốc công là gieo gió gặt bão, chuyện cả nhà Vệ chưởng quầy coi như là ngoài ý muốn nhưng Trần gia nhị tiểu thư, còn có tiểu hài tử chưa ra đời kia… những người này có tội tình gì? Làm ra những chuyện hèn hạ, vô liêm sỉ như vậy mà hắn còn có thể ung dung thoải mái dẫn cô nương nhà người ta du hồ chỗ này?

Nụ cười ấm áp trong đêm đông kia, những lần hắn cứu nàng từ tay thích khách, vị công tử ôn thường bất đắc dĩ kéo tay nàng, ôn nhu nói ‘Ta đi cùng ngươi!’ lại chính là con người tàn nhẫn trước mặt kia sao?

Bạch Tiểu Bích không hiểu được tâm trạng mình lúc này ra sao, đã sớm nghĩ hắn sẽ theo đến nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới là bây giờ. Bạch Tiểu Bích nắm chặt hai tay, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, muốn nhìn đi chỗ khác nhưng lại không khống chế được bản thân nhìn về phía hắn.

“Không nghĩ tới nơi này lại xuất hiện người như vậy!” Trầm Thanh thở dài một tiếng, rất nhanh phát hiện Bạch Tiểu Bích ở trong lòng Ôn Hải có gì không đúng lắm: “Bạch cô nương làm sao vậy?”

Ôn Hải nghe vậy cũng cúi đầu nhìn xuống, Bạch Tiểu Bích vội vàng khép mi mắt nói: “Không có gì, gió lớn quá nên có chút đau mắt, không biết Trầm công tử có nhìn ra manh mối gì không?”

Trầm Thanh nhìn Ôn Hải cười nói: “Đương nhiên nhìn ra, một chút cũng không bỏ sót!”

Ôn Hải thản nhiên nói: “Đi xuống rồi hãy nói!”

Mặc dù ba người đứng ở sườn núi, chỗ đứng rất dễ nhìn thấy, Bạch Tiểu Bích nghiêng đầu nhìn, thấy mũi thuyền giống như đang hướng về sườn núi bên này, vội vàng úp mặt vào lòng Ôn Hải, để mặc hắn đưa nàng xuống núi.

Đợi đến lúc ba người xuống tới chân núi thì chiếc thuyền kia đã sớm mất dạng, bên bờ đỗ mấy chiếc thuyền câu, một vài thôn dân ở trên thuyền sửa lại lưới đánh cá, nhìn bộ dáng thì giống như đang chuẩn bị đi đánh cá.

Trầm Thanh đến gần một thôn dân trung niên, hành lễ hỏi: “Đại ca, hòn đảo nhỏ trong hồ kia rất thú vị, ở đây tiểu đệ có một ít tiền, muốn mượn thuyền của đại ca đi qua xem một chút có được không?”

Thôn dân kia thấy ba người ăn mặc bất phàm, nghĩ là đi du sơn ngoạn thủy, thấy có người đưa tiền đò, thôn dân kia mừng rỡ, đem lưới đánh cá ném vào trong khoang thuyền, nói: “Đương nhiên có thể, ta đưa các người qua đó!”

Ván cầu được đặt lên, ba người trước sau lên thuyền, thuyền nhỏ chậm rãi trôi về phía hòn đảo nhỏ.

Bạch Tiểu Bích thấy địa thế hòn đảo nhỏ kia cũng không cao, thấp giọng hỏi Trầm Thanh: “Nước trong hồ nhiều như vậy mà cũng không thể nhấn chìm nó sao?”

Được Trầm Thanh cho tiền, thôn dân kia cố tình thả chậm thuyền để ba người ngắm phong cảnh, nghe Bạch Tiểu Bích hỏi vậy liền cười nói: “Tiểu thư nói sai rồi, từ lúc ta ra đời cho đến nay, cho dù nước có lớn hơn nữa cũng chưa từng nhấn chìm được hòn đảo này.”

Bạch Tiểu Bích không tin, hỏi tiếp: “Hay là tại nước chưa đủ cao?”

Thôn dân kia lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, nước trong hồ cũng tràn cả lên bờ, tiểu thư nhìn xem, đám cỏ lau kia chẳng phải vẫn còn nguyên đó sao?”

Bạch Tiểu Bích nhìn về phía bờ hồ rồi lại nhìn về phía hòn đảo nhỏ, ước chừng độ cao giữa bờ và hòn đảo, lắc đầu nói: “Đại ca nói đùa, bờ hồ cao như vậy, nếu nước tràn lên bờ thì hòn đảo kia nhất định sẽ bị nhấn chìm, làm sao còn có thể thấy được bóng cây cỏ lau được.”

Đại hán cười nói: “Cô nương không tin, chờ lần tới nước lên thì đến xem thử, hòn đảo kia hệt như một con cá chép đá có linh hồn, rất kỳ quái!”

Cá chép đá? Bạch Tiểu Bích càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, đang muốn lên tiếng hỏi thì đã bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người.

Trong lúc nói chuyện, thuyền nhỏ đã đến gần hòn đảo, lúc này bọn họ mới phát hiện, nơi này nào phải hòn đảo gì, đây chính xác là một tảng đá lớn nhô lên khỏi mặt nước. Mặt trên của tảng đá có màu nâu, trước cao sau thấp trông giống hệt một cái đầu cá đang ngẩng lên, chỉ có đầu cá cùng vây lưng trồi lên khỏi mặt nước, bụng vẫn chìm trong nước, nước hồ trong vắt, sâu không thấy đáy, tảng đá kia giống như từ đáy hồ trồi lên, không tài nào nhìn thấy được điểm cuối. Có lẽ đã trải qua một thời gian rất lâu cho nên mặt trên của tảng đá bị che phủ bởi một lớp bùn đất, từ đó mới có đám cỏ lau này.

Trầm Thanh không kìm nén được tâm trạng vui sướng, luôn miệng bảo ‘Tốt’, quay sang nhìn đại hán kia hỏi: “Đại ca có biết lai lịch tảng đá kia?”

Đại hán suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc ta còn rất nhỏ thì đã thấy nó ở đấy rồi, nghe cha ta nói thì bốn mươi năm trước nó đột ngột nhô lên khỏi mặt hồ, nhưng là thời gian chính xác thì không ai nhớ rõ cả, trước đó nó chìm hẳn trong nước, theo năm tháng trồi lên, từ phía xa nhìn giống như một con cá cho nên mọi người gọi nó là cá chép đá, khi thời tiết nắng nóng, mọi người thường xuống hồ tắm rồi leo lên đó ngồi nghỉ.” Vừa nói vừa chậm rãi neo thuyền vào tảng đá, lẩm bẩm: “Đám cỏ lau này cũng thật kỳ quái, đốt thế nào cũng không chết!”

Trầm Thanh trầm tư: “Bốn mươi năm trước? Phiền đại ca gác ván cầu lên, chúng ta muốn nên đó xem một chút.

Đại hán được cho tiền nên cũng không vội đi đánh cá, nghe thấy Trầm Thanh nói muốn xem, ân cần lấy ván cầu ra, ba người trước sau đi lên tảng đá, lại phát hiện tảng đá này cũng không lớn hơn là mấy so với lúc nhìn thấy trên sườn núi, nguyên nhân ắt hẳn là do bị nước bao phủ, chỗ có thể đứng được rất nhỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể chứa được mười hai người mà thôi.

Bạch Tiểu Bích nhìn sóng nước dập dờn bốn phía, lại nhìn xuống mặt nước sâu không thấy đáy, cả tảng đá giống như đang trôi trên nước, tạo cảm giác như thể bất cứ lúc nào nó cũng có thể chìm xuống, nội tâm không khỏi run sợ, ôm chặt lấy cánh tay Ôn Hải: “Sao ta lại có cảm giác nó đang di chuyển?”

Đại hán nghe vậy cười nói: “Không phải vậy đâu, ngày thường ta cũng có cảm giác như nó có linh hồn, lúc nhảy lên lúc lặn xuống, bất quá… nhiều năm như vậy cũng không có gì thay đổi cả.”

Trầm Thanh cẩn thận nhìn lại hồi lâu rồi quay đầu nhìn Ôn Hải nói: “Xem ra đúng là như vậy.”

Ôn Hải trầm mặc một lúc rồi quay sang nói với đại hán: “Chúng ta trở về thôi!”

Trở về Lý phủ, Bạch Tiểu Bích dò hỏi cả nửa ngày, Trầm Thanh lại cố ý thừa nước đục thả câu, trêu ghẹo nàng cả nửa ngày trời cũng không chịu nói rõ, nàng giận quá nên bỏ đi, định trở về hậu viện tìm Lý tiểu thư, nào ngờ vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng Lý tiểu thư: “Nhị ca, huynh mang người ta ra ngoài chơi một lát được không?”

Lý Duẫn nhìn cánh tay mình đang bị muội muội lôi kéo, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nói: “Nữ hài tử mà xuất môn sẽ khiến người ta chê cười, phu nhân biết nhất định sẽ trách mắng, muội muốn mua gì, ta sẽ sai người ra ngoài mua về cho muội, được không?”

Lý tiểu thư giận dỗi nói: “Không thích!”

Lý Duẫn thấp giọng dụ dỗ: “Nghe lời, ngoại trừ việc này, còn lại muội muốn gì cũng được!”

Lý tiểu thư vẫn không buông tha, tiếp tục làm nũng.

Nhìn bộ dáng thân thiết của hai huynh muội, Bạch Tiểu Bích bất giác ngẩn người, cũng đã từng có người nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhân nhượng nói ‘Ta nghe theo ngươi là được!’, hắn nói sẽ đối đãi với nàng như muội muội của mình, đến cuối cùng thì sao, ẩn sau sự ôn nhu kia là con người đáng sợ, hạ thủ tàn nhẫn, chuyện giết người đối với hắn mà nói chẳng khác gì dí chết một con kiến, hắn chẳng thèm quan tâm, sở dĩ hắn đối tốt với nàng là vì muốn lợi dụng nàng, nếu không… kết cục của nàng chắc cũng không khác những người kia là mấy.

Lý Duẫn nhìn thấy nàng, cười cười gỡ cánh tay muội muội mình ra, nhìn nàng nói: “Bạch cô nương đã trở lại!”

Lý tiểu thư quả nhiên buông tha hắn, lập tức chạy tới kéo Bạch Tiểu Bích vào trong phòng: “Bạch tỷ tỷ, mau kể cho ta nghe, các ngươi đi du hồ có vui hay không? Cảnh ở đó có đẹp không?”

Nha hoàn lần lượt bưng đồ ăn vào, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Bạch Tiểu Bích kể lại cho nàng nghe tất cả những gì mắt thấy tai nghe, đương nhiên là những chuyện liên quan đến phong thủy nơi đó đều bị nàng tỉnh lược đi cả.

Lý tiểu thư càng nghe càng rầu rĩ không vui: “Thì ra bên ngoài có nhiều chuyện thú vị như vậy, đáng tiếc là ta không có cách nào nhìn thấy được.”

Bạch Tiểu Bích nhìn nàng cười hỏi: “Tam tiểu thư rất ít ra khỏi cửa sao?”

Lý tiểu thư bĩu môi nói: “Mẹ không cho ta đi!”

Hai nữ hài tử ở chung một chỗ, lời nói cử chỉ cũng không mấy cố kỵ, Bạch Tiểu Bích trêu chọc nói: “Tương lai tam tiểu thư lập gia đình sẽ được ra ngoài thôi!”

Lý tiểu thư đỏ mặt: “Bạch tỷ tỷ lại giễu cợt ta, ta mới không lấy chồng đâu!”

Bạch Tiểu Bích nhìn nàng, mờ ám hỏi lại: “Thật không lấy?”

Lý tiểu thư cúi đầu nói: “Nhị ca là người hiểu ta nhất, ta mới không muốn gả cho người khác!”

Sau cuộc nói chuyện đêm qua, Bạch Tiểu Bích cũng biết được tình huống đặc thù của Lý gia, Lý phu nhân để cho Lý thân hào đem các chuyện lớn nhỏ trong nhà giao cho Lý Duẫn mà không cho hắn tới kinh thành phát triển sự nghiệp. Lý Duẫn đối với muội muội mình thật sự hết lòng thương yêu, mà Lý tam tiểu thư cũng thường xuyên nói tốt về hắn trước mặt Lý phu nhân, tình cảm giữa huynh muội bọn họ thật sự rất hiếm thấy. Bạch Tiểu Bích cảm động, nhấp nháy mắt nói: “Chuyện này không giống, mặc dù nhị công tử rất yêu thương muội, nhưng đó là ca ca ruột thịt của muội, sau này hắn cũng sẽ cưới vợ sinh con, có gia đình riêng của mình.” Nói tới đây, nàng cố tình nói chậm lại: “Ta vô tình nghe được, Lý lão gia đã tìm được cô nương phù hợp với nhị thiếu gia rồi!”

Lý tiểu thư vừa nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, vội đứng dậy nói: “Bọn họ lại muốn thay nhị ca cầu thân sao? Ta không cho phép! Khẳng định lại là chủ ý của mẹ, ta đi tìm người1”

Thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, Bạch Tiểu Bích giật mình, vội vươn tay kéo nàng lại nói: “Ta nói giỡn thôi, ngươi đừng tưởng thật!”

Bạch Tiểu Bích dụ dỗ một luc slaau, Lý tiểu thư mới dần bình tĩnh lại, nhìn nàng nói: “Bạch tỷ tỷ lớn lên thật đẹp, vị biểu ca mặc bạch y kia là tỷ phu tương lai của tỷ?”

Bạch Tiểu Bích sợ hãi lắc đầu: “Không phải!”
Bình Luận (0)
Comment