Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 62

Hai bên giao chiến nhiều tháng liền, Ngô vương tuy có bại tướng nhưng bên Cửu vương gia cũng phải cố hết sức mới giữ được thế cân bằng, hai bên bất phân thắng bại. Không ai ngờ được, trọng tướng bên Ngô vương đột nhiên phát động binh biến, ngay cả bản thân Ngô vương cũng suýt bị bắt, may nhờ thân tín liều chết bảo vệ, cả đêm mang theo thuộc cấp vội vã trốn khỏi kinh thành. Trong lúc này, thành chủ ba thành Tây Nam cũng lần lượt khởi binh tiếp ứng Cửu vương gia.

Trận binh biến thay đổi ngoài ý muốn, Cửu vương gia thuận lợi chiếm được ba thành Hà Đông.

Người dân không ngừng đồn đãi chủ mưu của cuộc binh biến này chính là con của Ngô vương, Quận vương Tạ Thiên Tâm. Mỗi lần nói tới chuyện này, người người đều có chút hả hê, phụ thân mưu phản, hôm nay tới lượt nhi tử phản bội phụ thân, phụ tử nhà này quả nhiên không có một ai đáng tin tưởng.

Bạch Tiểu Bích ngồi bên trong tửu lâu, vừa ăn cơm vừa nói nghe ngóng tin tức. Nàng có chút kinh ngạc khi nghe người dân bàn tán. Không trách hắn nói có việc cần làm, hóa ra là chuẩn bị cho cuộc binh biến này, nhưng nếu như vậy, người được lợi không phải là Ôn Hải sao?

Con đường kia vĩnh viễn chỉ có thể đi một mình, cho dù hắn nhượng bộ thì người khác cũng chưa chắc yên tâm. Ôn Hải không phải là đối tượng hợp tác tốt.

Theo lý thuyết, nàng không nên quan tâm tới những chuyện của người kia, nhưng Bạch Tiểu Bích không nhịn được suy nghĩ, trực giác nói cho nàng biết, chuyện hắn làm nhất định có liên quan tới nàng. Nếu không phải vì cứu nàng, tình phụ tử của hắn với Ngô vương sẽ không xảy ra mâu thuẫn, ít nhất cũng không đến nỗi trở mặt thành thù. Ngô vương giao nàng cho hắn canh giữ thật ra cũng chỉ để thử hẳn, vốn Ngô vương đã cố kỵ hắn, cộng thêm những lời gièm pha bên ngoài, ông ta sao có thể không nghi ngờ? Hôm nay hắn động thủ trước, Ngô vương tất sẽ có hành động, là tình thế ép buộc hắn phải hợp tác với Ôn Hải. Chuyện này đối với hắn mà nói không hề tốt chút nào, nếu vậy hắn cần gì phải cứu nàng, để nàng ôm lấy ảo tưởng.

Bạch Tiểu Bích không chờ Ôn Hải phái người tới đón đã một mình rời đi, hai nha hoàn hiện tại cũng là do nàng thuê, ước chừng hắn cũng không nghĩ tới nàng bỏ đi như vậy.

Bỏ đi đã gần một tháng, bạc trên người nàng còn lại không nhiều lắm, nàng cũng nên tìm một chỗ sớm ổn định mọi thứ thì hơn.

Liễu gia ở thành Bắc muốn mua nha hoàn, rất nhiều người chờ sẵn ngoài cửa. Nếu là ngày thường thì không có nhiều người bán nữ nhi của mình như vậy, chỉ là hai năm chiến loạn liên miên, người chạy nạn quá nhiều, nghe nói Liễu gia gia cảnh rất tốt, đối đãi hạ nhân cũng không mấy hà khắc nên có rất nhiều người muốn bán nữ nhi mình vào, thứ nhất là có tiền trang trải cuộc sống, thứ hai là để nữ nhi mình có được cuộc sống tốt hơn.

Bạch Tiểu Bích đi tới báo tên rồi đứng ở trong đám người chờ kết quả.

Bỗng nhiên, quản gia đi ra gọi lớn: “Người nào là Bạch nha đầu, nhị công tử của chúng ta gọi ngươi vào.”

Bạch Tiểu Bích sửng sốt, “Không phải là hầu hạ tam phu nhân sao?”

Quản gia giống như đã sớm lường trước phản ứng của nàng, thản nhiên nói: “Nhị phu nhân cũng thiếu người hầu, nhị công tử thấy ngươi không tệ cho nên mới muốn gọi ngươi vào để nhị phu nhân nhìn qua.”

Hóa ra là đi gặp nhị phu nhân, Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, theo quản gia đi vào.

Bạch Tiểu Bích ngập ngừng gọi: “Quản gia…”

Vị quản gia kia không để ý tới nàng, đi nhanh về phía trước.

Nào có ai vô cớ bỏ người lại như vậy, cho dù hắn không tiện gặp nhị phu nhân thì cũng nên sai nha hoàn dẫn nàng đi chứ. Bạch Tiểu Bích cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chần chờ không biết nên vào hay nên đi.

Suy nghĩ một chút, nàng quyết định xoay người rời đi.

Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân cười nói: “Không ngờ ngươi lại tới nhà ta làm nha hoàn, lòng can đảm ngày thường đầu rồi, sư phụ ngươi đâu?”

Thanh âm hết sức quen tai, có điều giọng hơi khản. Bạch Tiểu Bích nghe thấy thân thiết, vội vàng xoay người, đợi nàng nhìn rõ người phía sau, vạn phần vui mừng gọi, “Nhị công tử!”

Đã lâu không gặp, bộ dáng Trần Thụy không mấy thay đổi, y phục màu tối khiến hắn trở nên chững chạc hơn rất nhiều. Trần Thụy đi tới trước mặt Bạch Tiểu Bích, “Một năm không gặp lại biến thành nha hoàn, thật là một tiểu thư đáng thương!”

Bạch Tiểu Bích ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là Liễu gia sao, như thế nào lại thành nhà ngươi?”

Trần Thụy nhìn chung quanh rồi nói, “Đây là ngày trước chuẩn bị để đón nàng đi, giấu diếm người nhà thu mua sản nghiệp, phủ trạch cũng lấy theo họ của nàng, cuối cùng cũng chỉ uổng phí tâm tư, không ngờ tới có ngày nó lại cứu mạng cả nhà ta. Từ lúc Tứ vương gia cùng An xa hầu gặp chuyện không may, Trần gia chúng ta vì tránh truy xét của Ngô vương nên dọn tới đây, bên ngoài đây là Liễu phủ. Cũng may được Trầm chỉ huy sứ chỉ điểm, đại ca chọc giận Hoàng thượng nên đã sớm bị cách chức. Sau khi Ngô vương vào kinh, mặc dù có phái người đuổi bắt chúng ta nhưng cũng không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt.”

Vô tình nhắc tới chuyện thương tâm của hắn, Bạch Tiểu Bích vội vàng nói sang chuyện khác, “Trần công tử cùng Trần thị lang vẫn ổn chứ?”

Trần Thụy cười như không cười nhìn nàng, “Ngươi chỉ hỏi bọn họ?”

Bạch Tiểu Bích thẹn thùng, “Tam công tử vẫn tốt chứ ạ?”

Trần Thụy nói: “Mặc dù Lý gia gặp chuyện không may nhưng em dâu may mắn cứu ra ngoài, chẳng qua là không còn chốn dung thân. Tam đệ đã hứa hôn với nàng, chỉ nói bất kể thế nào cũng không thể bỏ nàng được cho nên đã dẫn nàng về phủ, hai người bọn họ mới thành thân tháng trước.”

Bạch Tiểu Bích khẽ nói, “Đây chính là trong họa có phúc!”

Trần Thụy chắp tay nhìn nàng, “Hắn vừa mới thành thân, ngươi lại chạy tới phủ đệ nhà ta làm nha hoàn, nếu để hắn biết sẽ rất phiền toái nên ta mới gọi ngươi vào đây. Không phải còn có ngươi muốn nhận ngươi làm muội muội sao, sao hắn…”

Bạch Tiểu Bích cắt ngang lời hắn, “Nhị công tử nói gì vậy, đều là chuyện đã qua.”

Trần Thụy nhìn nàng trong chốc lát rồi hỏi: “Cửu vương gia đâu?”

Bạch Tiểu Bích có chút kinh ngạc, “Ngươi… biết rồi?”

Trần Thụy cười cười, “Có thể khiến Trầm chỉ huy sứ cung kính như thế nhất định không phải là người đơn giản, chỉ là ngày trước ta không đoán ra đó chính là Cửu vương gia.”

Nếu hắn biết thân phận của Ôn Hải thì chuyện Trần gia rốt cuộc là do người nào âm thầm phá hoại, hắn cũng đã đoán ra được. Bạch Tiểu Bích thấp thỏm, lưu ý quan sát sắc mặt Trần Thụy.

Sắc mặt Trần Thụy không đổi, “Nhờ có Trầm chỉ huy sứ chỉ điểm, một nhà chúng ta mới có thể bình an vô sự, ta thấy như bây giờ cũng tốt, mặc dù không được như ngày xưa, không có cẩm y ngọc thực nhưng gia phụ rất hài lòng, cuộc sống thật ra rất tự tại.”

Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, “Nói rất đúng, cuộc sống như vậy thật sự rất đáng ngưỡng mộ.”

Trần Thụy lại nói: “Cửu vương gia thắng là chuyện không thể nghi ngờ, đi theo hắn, vinh hoa phú quí vô cùng vô tận, chẳng lẽ hắn cũng không quản ngươi nữa rồi?”

Bạch Tiểu Bích nói quanh co, “Không phải, hắn bận rộn chiến sự, ta… ta không muốn trở về làm phiền hắn.”

Trần Thụy nhìn nàng cười nói: “Cho nên ngươi tâm huyết dâng trào chạy đến đây làm nha hoàn cho người ta?”

Bạch Tiểu Bích im lặng không nói.

Trần Thụy cũng không nói nhiều, “Ta sẽ an bài cho ngươi, ngươi tạm thời cứ ở đây đi.”

Bạch Tiểu Bích vội nói: “Không được, ta đi nơi khác.”

Trần Thụy hừ lạnh nói: “Thời buổi binh hoang mã loạn, tiểu nha đầu như ngươi chạy loạn cái gì chứ. Ỷ vào vận khí không thể làm đại sự, thật không biết trời cao đất rộng, ngươi cứ ở lại đây hầu hạ nhị phu nhân, nếu dám chạy loạn ta sẽ báo tin cho Cửu vương gia biết.”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Dù sao thì Trần gia cũng đang trốn tránh sự đuổi bắt của Ngô vương, để phòng ngừa vạn nhất nên không ở cùng nhau, vợ chồng Trần thị lang cùng Trần lão gia đang ở sơn trang ngoài thành, vợ chồng Trần Kỳ cùng vợ chồng Trần Thụy ở trong thành. Bạch Tiểu Bích đã từng gặp qua vị hôn thê của Trần Kỳ, nàng quả nhiên là tiểu thư khuê trung nhà giàu, mặc dù gia thế lụn bại nhưng Trần Kỳ đối với nàng rất tốt, nàng thường xuyên giúp nhị phu nhân quản lí chuyện trong nhà, đối đãi với nhị phu nhân hết sức cung kính.

Nhị phu nhân lớn hơn nàng vài tuổi, dịu dàng hiền lành, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do nàng quán xuyến, có lẽ do Trần Thụy đã dặn dò qua nên nàng hầy như không để Bạch Tiểu Bích làm việc gì cả, chỉ thỉnh thoảng nhờ nàng làm vài việc vặt vãnh cho có.

Được nàng chiếu cố, Bạch Tiểu Bích ngược lại cảm thấy vô cùng bất an.

Nhị phu nhân cười nói: “Hắn đã dặn dò rồi, ngươi đừng trách ta.”

Bạch Tiểu Bích nói: “Nhị công tử…”

Nhị phu nhân vội vàng cắt ngang lời nàng, “Hiện tại mặc dù hắn vẫn còn giấu ta rất nhiều chuyện nhưng đối với ta vô cùng tốt, không giống như trước kia, ta nghĩ, hắn không nói chuyện của cô nương tất có nguyên do, ta cũng không nhất định phải biết, cô nương không cần lo lắng.”

Hai người đang nói chuyện thì Trần Thụy đi tới, “Lão gia tử muốn mua nhà mới, ta đã đi xem, cũng coi là rộng rãi.”

Bạch Tiểu Bích ngạc nhiên hỏi: “Nơi này ở không tốt sao, sao lại muốn mua nhà mới?”

Trần Thụy cười nói: “Vốn lão gia tử không chịu đổi họ, suốt ngày mắng ta làm nhục tổ tông, hôm nay đã không còn phải e ngại Ngô vương truy đuổi nữa nên muốn mua một phủ đệ rộng rãi hơn, một nhà đoàn tụ cùng chung sống, lấy lại nguyên họ.”

Bạch Tiểu Bích nhắc nhở, “Nếu muốn mua nhà thì nên mời phong thủy tiên sinh đến xem một chút.”

Trần Thụy nhìn nàng, “Ngươi có thể xem?”

Bạch Tiểu Bích đỏ mặt nói, “Ta không thể, ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi.”

Phụ tử Ngô vương trở mặt, Quận vương gia dẫn binh lực ba thành Tây Nam ly khai khiến thực lực của Ngô vương suy giảm, Cửu vương gia thế như chẻ tre, xua binh Bắc thượng. Trong lúc này, hai thành Tây Bắc bỗng nhiên khởi binh hưởng ứng Cửu vương gia, binh lực từ nhiều hướng bủa vây, bức Ngô vương lui về kinh thành. Hôm nay Ngô vương mất đi đại thế, thân mình còn lo không xong, khó trách Trần gia không còn e sợ nữa.

Vùng này căn bản đã qua chiến loạn, tình hình dần chuyển biến tốt hơn, rất nhiều cửa hàng cùng tửu lâu lần lượt mở cửa lại.

Trần Thụy thật sự mang theo Bạch Tiểu Bích đi coi nhà.

Hai người đi qua mấy con phố rồi dừng lại trước một tòa nhà, “Chủ nhà cùng họ với chúng ta, bởi vì mới mua tòa nhà bên thành Đông cho nên muốn bán nhà này, ta đã xem qua, bên trong khá hoàn hảo, rộng và đủ ánh sáng.” Hắn vừa nói vừa mang Bạch Tiểu Bích đi một vòng chung quanh.

Bạch Tiểu Bích đứng trước cửa chính một hồi lâu, “Ta thấy có chút không đúng lắm.”

Trần Thụy nhìn nàng, “Chỗ nào không đúng?”

Bạch Tiểu Bích đứng ở cửa nhìn ra con đường lớn trước mặt, “Ta cũng không biết, đây không giống với phản cung thố giác sát, có vẻ như hướng của con đường này chính là nguyên nhân, ta chính là cảm thấy không đúng lắm. Nhị công tử không cảm thấy vừa ra cửa đụng ngay đường lớn sẽ rất khó chịu sao? Nhị công tử vẫn nên nhờ một vị tiên sinh tới xem kỹ lại rồi hãy mua…”

Nàng còn chưa dứt lời, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười, “Rất giỏi, hóa ra Bạch cô nương cũng biết phản cung sát. Tòa nhà này quả thật không nên mua, đường lớn xông thẳng vào đại môn, thế đường xa nước cách, vô cùng bất lợi.”

Bạch Tiểu Bích vội vàng nhìn sang.

Hai người sóng vai đi tới, gương mặt tuấn mĩ tràn ngập vui mừng chính là Trần Kỳ; người nhỏ tuổi hơn, thập phần tuấn tú với nụ cười đơn thuần khả ái.

Trần Thụy cười nói: “Sao Trầm chỉ huy sứ lại rảnh rỗi tới đây thế này?”

“Ta phụng mệnh Vương gia đi Tây Bắc làm chút chuyện, ngày hôm qua mới trở về.” Trầm Thanh chắp tay nói rồi nhìn sang Bạch Tiểu Bích, “Vương gia phái ta ra ngoài làm việc, ta vừa đi ngang qua đây, không ngờ gặp được tam công tử, đang muốn đi tới quí phủ thăm hỏi Trần lão gia cùng Trần thị lang, không ngờ lại gặp được hai người ở đây.”

Bạch Tiểu Bích chợt hiểu ra, hôm trước hai thành Tây Bắc khởi binh hưởng ứng chắc là do Ôn Hải sai hắn làm.

Trần Kỳ tiến lên hành lễ, “Bạch cô nương!”

Bạch Tiểu Bích lui lại một bước, hoàn lễ nói: “Tam công tử!”

Sắc mặt Trần Kỳ khẽ biến, kinh ngạc nhìn nàng.

Trần Thụy vỗ vai hắn, cười nói: “Trầm Chỉ huy sứ là khách quí, trở về rồi nói sau.”

Đêm hôm đó, Trầm Thanh quả nhiên tới hậu viện gõ cửa phòng Bạch Tiểu Bích, Bạch Tiểu Bích bất đắc dĩ, vì sợ nha hoàn nhìn thấy sẽ nói ra nói vào, đành phải mở cửa để hắn bước vào.

Trầm Thanh cười nói: “Vương gia vẫn phái người đi tìm Bạch cô nương, không nghĩ tới cô nương lại trốn ở chỗ này.”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn nói: “Xin công tử đừng nói cho Vương gia biết.”

Trầm Thanh khoanh tay, ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng: “Này cũng thật kỳ quái!”

Bạch Tiểu Bích nói quanh co, “Bọn họ đấu qua đấu lại, ta trở về làm gì chứ, lại nói… ta chán ghét những việc tranh đấu kia.”

Trầm Thanh nhìn nàng, “Vương gia nhờ ta chuyển lời tới ngươi.”

Bạch Tiểu Bích giương mắt nhìn hắn.

Trầm Thanh nói: “Đồ đệ dám can đảm nghịch lại sư mệnh, trở về nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”

Khóe miệng Bạch Tiểu Bích miễn giật giật, “Vương gia là Vương gia, thầy trò cái gì chứ, để người khác nghe được sẽ chê cười.”

Trầm Thanh lại nói: “Ta có nghe nói Vương gia muốn cưới con gái của Lữ tướng quân, nhưng chuyện này chỉ trăm lợi mà không có hại, trước giờ ngươi thấu tình đạt lý, thật sự không nên vì chuyện này mà giận dỗi.”

Bạch Tiểu Bích vội lên tiếng giải thích, “Trầm công tử nói gì vậy, ta cũng không giận dỗi ai cả.”

Trầm Thanh nhìn nàng, “Vậy tại sao không chịu trở về?”

Cho dù nàng có thể chấp nhận được những chuyện này nhưng nàng là người biết lượng sức mình, bản thân mình cũng đã giao cho người ta rồi, sao có thể trở lại bên cạnh hắn? Bạch Tiểu Bích né tránh ánh nhìn của hắn, “Ta chỉ là không thích cuộc sống như vậy, không thích đi kinh thành, càng không muốn cả đời ở trong cung cấm.”

Trầm Thanh nhíu mày hỏi: “Ngươi thật sự muốn ở lại Trần gia?”

Bạch Tiểu Bích nói: “Tóm lại ta sẽ không trở về, xin Trầm công tử giúp ta một lần.”

Trầm Thanh làm khó nói: “Lừa gạt Vương gia không phải là chuyện nhỏ, chẳng những ngươi trốn không thoát còn có thể làm liên lụy tới ta, để ta suy nghĩ biện pháp vẹn toàn rồi tính. Trễ rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa, có gì để mai nói sau.”

Buổi sáng hôm sau, Bạch Tiểu Bích rảnh rỗi liền đi tìm hắn nhưng không thấy, hóa ra hắn đã sớm bị Trần lão gia gọi qua nói chuyện. Xế chiều nàng lại đi tìm hắn, được nha hoàn báo lại là hắn đã được Trần thị lang mời đi. Đợi đến ngày hôm sau, hắn lại cùng Trần Thụy ra ngoài xem nhà. Mấy ngày liên tiếp hắn tìm đủ lý do để tránh né nàng, ngay cả Trần Thụy cũng bị hắn lôi theo, tìm không thấy bóng dáng đâu cả.

Bạch Tiểu Bích càng nghĩ càng cảm thấy bất an, đang muốn tìm nhị phu nhân thương lượng thì lại thấy Trần Kỳ đi tới.

Hai người đồng thời đứng lại.

Trần Kỳ không hành lễ cũng không chào hỏi, chỉ đứng đó nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích đành phải lên tiếng trước: “Tam công tử!”

Trần Kỳ nhìn nàng, “Chuyện của Bạch cô nương, nhị ca cũng đã nói với ta, ngày đó từ biệt, vốn tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại, không ngờ…” Không ngờ hôm nay gặp lại, hắn đã có thê tử.

Bạch Tiểu Bích nói: “Tam phu nhân đối nhân xử thế rất tốt, tam công tử rất có phúc khí!”

Trần Kỳ gật đầu, “Gương kia, Bạch cô nương vẫn còn giữ sao?”

Bạch Tiểu Bích sững sờ trong chốc lát mới kịp phản ứng: “Còn!”

Trần Kỳ khẽ mỉm cười, “Bạch cô nương giữ lại nó, ta cũng cảm thấy được an ủi phần nào.” Hắn chậm rãi bước đến gần nàng, lúc đi ngang qua nàng, thấp giọng nói: “Trầm công tử đã sớm đưa tin về kinh thành, chỉ sợ Cửu vương gia đã biết chuyện.”

Bạch Tiểu Bích giật mình, cảm tạ hắn rồi vội vàng rời đi.

Nàng sớm nên đoán ra mới đúng, Trầm Thanh sao có thể dối gạt Ôn Hải được, một mặt giữ chân nàng, một mặt âm thầm gửi thư cho Ôn Hải. Bạch Tiểu Bích biết nơi đây không thể ở lâu nữa, trong lòng thầm mắng Trầm Thanh mấy trăm lần, thậm chí không kịp nói lời từ biệt với Trần Thụy, vội vàng thu thập đồ đạc rời đi.

Nàng vừa ra tới cửa, phía sau liền có nha hoàn đuổi theo đưa cho nàng một cái túi, “Công tử bảo đưa cho cô nương thứ này.”

Bạch Tiểu Bích nhận lấy túi đồ, thấy bên trong nặng trịch cũng đoán được là gì, cũng không từ chối, vừa muốn lên tiếng cảm ơn liền nghe thấy tiếng chân dồn dập ở phía xa, một chiếc xe ngựa sơn màu đen rất nhanh chạy tới, dừng lại ở cửa lớn.

Hai người còn đang sững sờ thì phu xe đã bước xuống, cung kính nhấc màn xe lên.

Bạch Tiểu Bích vừa thấy rõ người bên trong, vội vàng cảm tạ nha hoàn nọ, cúi đầu bỏ chạy.

Đằng sau có người trầm giọng quát: “Đứng lại!”

Bạch Tiểu Bích giả vờ không nghe thấy, vội vàng chạy trốn qua mấy con phố mới quay đầu lại nhìn, thấy hắn không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiểu Bích đang muốn đi tiếp thì phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người.

“Qủa nhiên là không ngoan, lá gan càng ngày càng lớn.” thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Bạch Tiểu Bích biết không thể tránh khỏi, cúi đầu không dám nói tiếng nào.

Thấy bộ dáng kia của nàng, thần sắc Ôn Hải có chút nhu hòa, kéo tay nàng nói: “Theo ta trở về!”

Bạch Tiểu Bích giãy giụa, “Vương gia…”

Ôn Hải nhìn nàng, “Cãi lệnh sư phụ, nên phạt thế nào?”

Bạch Tiểu Bích lại nói: “Sư phụ ta là Ôn Hải, không phải Vương gia!”

Ôn Hải lại hỏi: “Vậy thì cãi lời phu quân?”

Bạch Tiểu Bích sợ hãi nói: “Vương gia nói gì vậy!”

Ôn Hải kéo nàng lại gần, “Phu chính là trời, phụ thân ngươi không dạy ngươi tam tòng tứ đức sao?”

Trước khí thế bức người của hắn, Bạch Tiểu Bích cỗ gắng trấn định nói: “Vương gia nói đùa, Vương gia không phải trượng phu của Vương phi sao? Ta đâu dám trèo cao!”

Ôn Hải nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa ý cười, “Chuyện này trở về rồi nói!”

Bạch Tiểu Bích không thoát thân được, nội tâm gấp gáp không thôi, nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta không biết là vì nguyên cớ gì, nhưng chẳng phải Vương gia muốn lung lạc Lữ tướng quân sao? Ngày trước mang theo ta cũng chỉ vì mạng cách của ta đặc biệt, hôm nay đại sự của Vương gia đã thành, ta đã không còn giúp gì được nữa, đối với Vương gia mà nói cũng không còn quan trọng nữa, nếu không phải Diệp công tử cứu ta thì ta đã sớm chết dưới tay Ngô vương rồi.”

“Tức giận vì chuyện này?” Ôn Hải nhíu mày, “Lui binh là chuyện hệ trọng, Ngô vương cố ý dò xét, nếu để hắn được như ý thì sau này nhất định được voi đòi tiên, nếu ta thua, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tâm tư ngươi đơn giản, không rõ được sự lợi hại trong này thì cũng thôi, dẫu sao thì ta cũng sẽ không vì một người nào mà lui binh.

Bạch Tiểu Bích thuận miệng nói: “Ta vốn không xứng ở lại bên cạnh Vương gia, Vương gia trở về đi thôi.”

“Ngươi như thế nào?”

“Sau này Vương gia sẽ lên ngôi, tam cung lục viện không thiếu thứ gì, ta vốn không thích cuộc sống trong cung cấm, càng không thích ngày ngày quì vấn an người ta.”

Ôn Hải hiển nhiên đã có chút tức giận, “Từ trước đến giờ ngươi rất hiểu biết, như thế nào lại ghen tị đến mức này?”

Bạch Tiểu Bích cả giận nói: “Ta chính là đang ghen đó, Vương gia quản ta được sao?!”

Ôn Hải cũng không để ý tới, kéo nàng đi về phía xe ngựa sớm đã chờ trước ngõ, hắn dùng lực ném nàng vào trong xe rồi hạ lệnh cho phu xe giục ngựa lên đường.
Bình Luận (0)
Comment