Trang Dực ung dung nói:
- Ngươi muốn nói bây giờ cho ta nghe hay ăn cơm xong rồi mới nói?
Tiền Nhuệ bức bách nói:
- Thuộc hạ bây giờ làm gì còn có hứng thủ để ăn cơm kia chứ? Sau khi lão tổng biết được đầu đuôi câu chuyện thì e rằng lão tổng cũng chẳng nuốt trôi cơm.
Trang Dực cười cười nói:
- Ta định lực mạnh hơn ngươi. Nhờ ăn ngủ đầy đủ nên tinh thần sáng suốt, khí chất khỏe mạnh, mới có thể đối mặt với nghịch cảnh. Nếu thể chất suy nhược mà dẫn đến tinh thần hoang mang, tâm trí tán loạn thì làm sao có thể ứng phó với chuyện gì được nữa.
Tiền Nhuệ gầm mặt nói:
- Cứ xem định lực của thuộc hạ kém đi. Tốt hơn là lão tổng hãy để cho thuộc hạ bẩm báo trước mọi chuyện rồi hẳn hay.
- Được. Ta nghe đây.
Tiền Nhuệ hạ thấp giọng nói:
- Vụ án mạng ở Mãn Phong Lâu tối hôm qua, thân thế hung thủ đã tra xét rõ ràng rồi.
Trang Dực buông một tiếng thở dài, hai tay siết chặt lại, nói:
- Đã tra xét ra rồi à? Nếu đúng như vậy thì sẽ sớm kết thúc được vụ án.
Tiền Nhuệ lắc đầu nói:
- Nếu đơn giản như lão tổng nói thì thuộc hạ đã chẳng phải vội vã báo tin cho lão tổng. Vụ án khó kết thúc lắm.
Trang Dực dựa người vào ghế, hỏi:
- Sao lại thế?
Tiền Nhuệ nhíu mày nói:
- Tên họ Thù đó có lai lịch ngọn nguồn như thế nào thì không phải do người của chúng ta tra xét được, mà là người nhà họ Thù, ngay sáng sớm đã đến tìm thuộc hạ.
Đúng lúc thuộc hạ đi giải quyết công việc mà lão tổng giao hôm qua nên người đó ngồi đợi suốt tại phòng ký tên lấy dấu, đợi thuộc hạ quay trở lại, trực tiếp nói chuyện… - Tóm lại thì lai lịch của tên họ Thù đó như thế nào?
- Tên của y là Thù Hiền, phụ thân của y chính là Trang Chủ Bát Hoang Đường Quốc Thù Kình Tiết của Khởi Bá Sơn Trang Hà Lãnh. Y còn là nhi tử độc nhất của Thù Kình Tiết.
Trang Dực nghe xong liền bật người dậy, ngẩn ngơ một hồi lâu:
- Khởi Bá Sơn Trang đại danh vang lừng, uy trấn thiên hạ, không những tài hùng thế thịnh, cơ nghiệp ổn cố mà còn có ảnh hưởng sâu đậm đến Hắc Bạch lưỡng đạo trong giang hồ. Trang Chủ Bát Hoang Đường Quốc Thù Kình Tiết võ công siêu phàm nhập thánh, mưu lược cao thâm, là nhân vật tài siêu trí việt, trí dũng song toàn. Thủ hạ lại đông đảo, không thiếu kỳ tài. Một người như vậy thì nên kết thân chứ không nên kết oán. Nay nhi tử độc nhất của y phạm án, lọt vào vòng lao lý, đã có người nhà đưa tin đến thì bất luận tin tức đó như thế nào thì cũng sẽ gây thêm nhiều phiền nhiễu. Thật khó giải quyết.
Tiền Nhuệ lo lắng nói:
- Lão tổng xem, kẻ mà chúng ta đang giam cầm lại là một nhân vật như vậy thì có phải là nguy hiểm không? Thật là vận xui. Phiền phức do Nhất Chân Môn đưa tới vừa mới bắt đầu thì nay lại thêm khốn khó của Khởi Bá Sơn Trang. Mà họ Thù lại còn khó xử hơn họ Diệp bội phần. Lão tổng nói phải làm sao đây?
Trang Dực trầm mặc một lúc rồi u ám nói:
- Thù Kình Tiết phái ai đến? Nói những gì?
Tiền Nhuệ vội nói:
- Người đó là Tổng Quản Chiến Bách Thắng, khoảng năm mươi tuổi, mặt trắng tròn trịa đầy đặn giống một phú ông vậy. Y khá phách lối. Sau khi nói rõ thân thế, liền nói ra lai lịch của Thù Hiền, rồi chuyển đạt sự “quan tâm cực độ” của Thù Kình Tiết đối với chuyện này. Chú ý đến từ ngữ y dùng, y lập lại mấy lần những từ ngữ này, dường như muốn đưa ra lời cảnh cáo cho chúng ta. Khốn kiếp! Lời nói thì nhẹ nhàng nhưng đầy ý uy hiếp, đe doạ, khiến người nghe khó chịu vô cùng.
Trang Dực điềm tĩnh nói:
- Y đưa ra yêu cầu gì?
- Vẫn chưa đưa ra yêu cầu gì. Ý của y đến lần này chỉ là muốn chúng ta hiểu cách đối xử với mọi người của Thù Kình Tiết. Lần sau, bọn họ sẽ chủ động liên lạc. Y muốn thuộc hạ ngay lập tức bẩm báo điều này cho lão tổng.
- Con người phải tự trọng thì mới được người khác trọng. Kẻ họ Chiến đó cho rằng Tổng Đề Đốc Ty là nơi nào mà y đến truyền dụ hạ lệnh như vậy chứ?
- Còn làm gì được chứ? Khởi Bá Sơn Trang là một cơ nghiệp vĩ đại. Chiến Bách Thắng ngày thường đã quen đưa ra mệnh lệnh, đi đến đâu cũng có thái độ như vậy. Lúc đó thuộc hạ lại không biết thái độ của lão tổng như thế nào nên cũng không dám khinh xuất… - Y nói bao giờ sẽ đến gặp chúng ta?
- Y chỉ nói là sắp tới thôi.
Có người gõ nhẹ cửa, A Trung thò đầu vào, nói:
- Thiếu gia, cơm dọn rồi. Xin mời thiếu gia và Tiền Bộ Đầu dùng luôn.
Tình hình thế này thì Trang Dực cũng chẳng muốn ăn uống gì, liền xua xua tay, vẻ mặt lo lắng nói:
- Ngươi cứ ăn trước đi, bọn ta vẫn chưa đói.
A Trung biết rõ tính khí của Trang Dực nên không dám nói nhiều, liền vội rút lui.
Tiền Nhuệ mỉm cười nói:
- Sao lão tổng lại không đi ăn cơm? Nghe A Trung nói lão tổng ngủ đến gần trưa mới thức dậy, vẫn chưa có gì vào bụng cả.
Trang Dực nhướng mày nhìn Tiền Nhuệ, nói:
- Lo chết đi được. Làm gì còn tâm trí để ăn uống nữa? Ngươi cũng bớt nói đùa đi.
Chuyện vui cũng còn chưa có đâu.
Tiền Nhuệ thở dài nói:
- Thật là sóng gió không dừng, vận rủi liên tục. Hôm nào phải đi bói một quẻ, xem xem phải làm cách nào giải vận rủi.
Trang Dực vẫn lạnh lùng nói:
- Chúng ta cần phải cố gắng hơn. Hãy tự giúp mình trước khi trời giúp, đừng có trông chờ, không có kỳ tích nào xảy ra đâu.
Tiền Nhuệ gượng cười nói:
- Lý lẽ này thuộc hạ hiểu. Chỉ là gần đây công việc không thuận, đầy những bất ngờ không thể lường được.
Trang Dực bưng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi nói:
- Ở ty có chuyện phải giải quyết không?
- Chẳng có chuyện gì gấp cả. Chỗ Hoàng Minh, thuộc hạ đã đến rồi. Y cương quyết không nhận lại một ngàn lượng bạc đó. Thuộc hạ nghĩa chính từ nghiêm, trách mắng răn dạy y một trận thì y mới hết sức lo sợ mà thu lại. Thế nhưng mấy lần y khẩn cầu thuộc hạ hồi bẩn lão tổng, xin hoàn thành tâm nguyện của y… - Ở huyện, y có làm được gì không?
- Thuộc hạ đoán quả không sai. Công văn của y đều đã sao chép xong, chỉ còn đợi ra cửa.
- Còn ở phủ, y cũng đã khởi thông rồi chứ?
- Thuộc hạ có hỏi riêng y. Y nói cũng giống vậy, chỉ cần gởi thêm một lần quà nữa là khởi thông khâu quyết định.
Trang Dực cảm khái nói:
- Thăng một cấp thật chẳng dễ, phải lo lót trên dưới, trong ngoài, phải mất bao nhiêu là tiền bạc mới được. Hoàng Minh xem như đã không tiếc công sức, tiền bạc, hao tốn biết bao nhiêu là tâm huyết.
Tiền Nhuệ vội nói:
- Ngoài ra lão thái gia ở đó cũng đã khai báo rõ… Trang Dực đang muốn nói gì đó thì A Trung lại thò đầu vào, nói nhỏ:
- Thiếu gia, bên ngoài có một khách nhân mặt mày trắng trẻo mập mạp cầu kiến thiếu gia, có đệ trình danh thiếp.
Tiền Nhuệ vừa nghe xong liền vội lao tới đón lấy tấm danh thiếp màu đỏ nhủ vàng ở trong tay A Trung. Trên danh thiếp chỉ có ba chữ lớn như rồng bay phượng múa “Chiến Bách Thắng” Trang Dực nhíu mày nói:
- Đến thật mau.
Tiền Nhuệ hỏi:
- Gặp y ở đâu đây?
- Ở tiền sảnh.
Tiền Nhuệ nghe xong liền cùng A Trung đi ra đón Chiến Bách Thắng.
Trong tiền sảnh bài trí trang nhã, Trang Dực vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh đứng đợi.
Chiến Bách Thắng ung dung bước vào tiền sảnh, nhìn thấy Trang Dực liền bật cười ha hả nói:
- Tôn giá chính là Trang Dực đó phải không?
Trang Dực nghiêm mặt nói:
- Trang Dực hạnh hội Chiến Đại Tổng Quản.
- Khách khí… khách khí quá. Tổng Quản ta đây chỉ là tự phong, còn Tổng Đề Đốc là mệnh quan triều đình.
Chủ khách chia nhau ngồi xuống. A Trung mang trà lên rồi lặng lẽ thoái lui. Tiền Nhuệ thì đứng nghiêm bên cạnh Trang Dực.
Hai bên lặng yên hồi lâu, sau đó Chiến Bách Thắng mới hắng giọng nói:
- Tổng Đề Đốc, chuyện liên quan đến thiếu gia của bọn ta, đại khái Tiền Bộ Đầu đã bẩm báo với ngài rồi phải không?
- Không sai. Án mạng Mãn Phong Lâu đêm qua, thật không ngờ kẻ bị tống vào đại lao lại là thiếu gia của Thù Trang Chủ.
Chiến Bách Thắng nhếch miệng cười nói:
- Chuyện bất hạnh bất ngờ này làm Trang Chủ bọn ta rất là quan tâm. Sau khi được tin, người đã lập tức bảo huynh đệ ta mau chóng tới đây. Một là để hiểu rõ thêm tình hình, hai là cũng để thương thảo với Tổng Đề Đốc.
Trang Dực lạnh lùng nói:
- Nói hay lắm.
- Theo Tổng Đề Đốc thì thiếu gia của bọn ta sẽ rơi vào tội danh gì?
Trang Dực nghĩ ngợi nói:
- Chiến Tổng Quản, ta chỉ có trách nhiệm bảo vệ lương dân, nghiêm trị kẻ gian ác chứ không có quyền phán xét. Nói tóm lại là ta chỉ có thể bắt người, chứ không xử người. Đây là chuyên trách của phủ huyện. Song Tổng Quản đã hỏi thì ta cũng dựa vào kinh nghiệm mà suy đoán thì căn cứ vào tình tiết vụ án của lệnh thiếu chủ mà nói, cố nhiên là phạm nhân mạng. Nhưng lại xảy ra trong tình trạng sau khi say rượu, giết người không có dự mưu, hơn nữa lại do phẫn nộ trước việc trái tai gai mắt nên tuy lỡ tay giết chết người, cũng chỉ là ngộ sát. Ta nghĩ tội danh chắc sẽ không nặng lắm nhưng cũng tuyệt không vô tội. Có lẽ sẽ chịu năm bảy năm trong ngục hoặc có thể bị đày ra biên ải một thời gian… Chiến Bách Thắng cười nói:
- Tổng Đề Đốc cũng đã nói thiếu gia của bọn ta ở trong tình trạng sau khi uống rượu thần trí không tỉnh táo, khó mà làm chủ chính mình. Hơn nữa thiếu gia bọn ta vì muốn giúp đỡ một nàng con gái tránh thoát khỏi bị làm nhục mà phát nộ. Thiếu gia bọn ta ra tay tế nguy, dụng tâm chí thiện, kẻ bị giết là một tên cường hào ác bá thì chính là thế thiên hành đạo, vì dân trừ hại, đã không được khen thưởng mà còn bị oan khuất. Nếu thiếu gia bọn ta bị giam trong ngục thất hay bị đày ra biên ải thì sao tránh khỏi không hợp tình hợp lý?
Trang Dực bình tĩnh nói:
- Chúng ta đang bàn về luật pháp, chứ không phải là tình lý. Hành vi phạm tội của lệnh thiếu chủ đáng thông cảm như pháp bất vị thân. Vô luận kẻ mà lệnh thiếu chủ giết là ai nhưng cũng là một mạng người.
Chiến Bách Thắng giọng ôn hoà nói:
- Hành động của tệ thiếu gia đã đáng được thông cảm, thế thì Tổng Đề Đốc nể tình một chút được chứ?
Trang Dực bất động thần sắc, nói:
- Nói thẳng ra thì Tổng Quản cũng phải xem năng lực của ta có thể làm được hay không đã.
Sắc diện Chiến Bách Thắng trở nên nghiêm khắc:
- Khởi Bá Sơn Trang là một nơi như thế nào chắc Tổng Đề Đốc không phải là không biết. Danh vị của Thù Trang Chủ trong võ lâm, cân lượng trong chốn giang hồ chắc Tổng Đề Đốc cũng đã biết. Độc tử Thù Hiền của người nếu vì một chuyện không đáng như thế mà phải chịu sự đối đãi không công bình mà lại còn quá khắt khe nữa thì e rằng Trang Chủ sẽ không tha thứ cho chuyện này đâu. Vấn đề này xin Tổng Đề Đốc thận trọng cho.
Trang Dực gật đầu nói:
- Ta đã biết chuyện này.
Chiến Bách Thắng liền cao giọng nói:
- Cho phép ta nói thẳng, Tổng Đề Đốc. Ý của Trang Chủ bọn ta là muốn xin Tổng Đề Đốc hãy ngay lập tức thả người ra. Món nợ ân tình này, Thù Trang Chủ sẽ ghi nhớ mãi, ngày sau tất sẽ có báo đáp.
Trang Dực cười nhạt, cứng rắn nói:
- Rất tiếc, ta chỉ có thể cố gắng chăm sóc cho lệnh thiếu chủ, khiến cho lệnh thiếu chủ sẽ được thoải mái ở đây. Còn về thả người thì ta không có cái quyền đó, cũng không thể làm như thế.
Chiến Bách Thắng gằn giọng nói:
- Có phải Tổng Đề Đốc muốn chống lại chỉ thị của Thù Trang Chủ, làm khó dễ Khởi Bá Sơn Trang phải không?
Trang Dực gầm mặt nói:
- Thù Trang Chủ không có tư cách để chỉ thị cho ta. Ta không phải là thuộc hạ của Khởi Bá Sơn Trang, cũng không muốn làm khó dễ Khởi Bá Sơn Trang nhưng Khởi Bá Sơn Trang cũng không nên gây khó dễ cho ta.
Những tia nhìn trở nên sắc lạnh, Chiến Bách Thắng lạnh lùng nói:
- Tổng Đề Đốc đã phạm tội bất kính với Trang Chủ bọn ta, chắc ngài biết sẽ có hậu quả gì chứ?
Trang Dực điềm nhiên nói:
- Thù Trang Chủ uy chấn giang hồ, danh dương ngũ nhạc, là một vị tiền bối được thiên hạ trọng vọng. Ta xưa nay vốn tôn kính khí độ phi phàm của Thù Trang Chủ.
Đáng lẽ Thù Trang Chủ không nên ép người quá đáng, có hành vi xem thường vương pháp như vậy. Ta đường chính, nếu có mạo phạm Thù Trang Chủ thì cũng đành tiếc thôi.
Chiến Bách Thắng đứng bật người dậy, phẫn nộ quát:
- Hay cho Trang Dực, dám ăn nói như vậy. Ta hỏi lại ngươi một câu, có thả người ra hay không?
Trang Dực ngồi ngay ngắn trên ghế, hai mắt nhìn đối phương:
- Ta đã quyết.
Hất mạnh vạt áo, Chiến Bách Thắng quay mình bước đi:
- Ngươi đừng hối tiếc, Trang Dực.
Tiền Nhuệ nhanh chóng tiễn khách ra về. Không lâu sau, hắn quay lại với vẻ mặt u ám bất định.