Trang Dực và Chiến Bách Thắng lao ra ngoài cửa, một hàng người ngựa đã men theo lộ đạo bên ngoài phóng tới, chỉ thấy khói bụi mịt mù, tiếng vó ngựa rầm rập, khí thế cuồng ngông không chút sợ hãi.
Tổng cộng có sáu người, kẻ đi đầu niên kỷ khoảng tam tuần, mặt đen xì, ngũ quan đoan chính, nhưng đôi mắt xếch xéo lên, thầm lộ ra vẻ tà ý không thể nói được.
Chiến Bách Thắng trầm trầm nói, “Quả thật không sai, chính là tên khốn kiếp Cung Mộ Hiệp.”
Trang Dực chăm chú nhìn đăm người đó nói, “Đại tổng quản đã gặp hắn rồi à?”
“Chưa gặp, nhưng đã nghe miêu tả qua, mặt đen, mắt xếch, cái dung nhan này mà cũng dám chú ý đến nhị tiểu thư ư?”
Trong thoáng chốc, sáu kỵ mã đã đến trước mặt cách khoảng một trượng, đối phương ùn ùn ghì cương ngựa lại, bụi khói còn chưa lắng xuống hết, kẻ đi đầu đó đã vội nhảy xuống ngựa, không ngừng quan sát Trang Dực và Chiến Bách Thắng.
Trang Dực cũng đang ngắm kỹ đối phương, thể cách khỏe mạnh, xương cốt to bè, giữa đôi lông mày toát ra vẻ tà khí, không giống kẻ xuất thân giàu sang, tôn quý mà lại giống một nhân vật lăn lộn chốn giang hồ.
Hắn bước sấn tới một bước, đưa tay chỉ Chiến Bách Thắng, quát lớn, “Này, ngươi là ai hả?”
Chiến Bách Thắng “hừm” một tiếng, khí nộ phừng phực nói, “Quái thật, ta là ai, ngươi có tư cách gì để mà hỏi chứ? Ta đứng ở trước nhà ta ngắm nhìn phong cảnh, lại làm trở ngại cho ngươi sao?”
Ánh mắt đối phương đảo liên hồi, cẩn thận quan sát kỹ Chiến Bách Thắng, sau khi đã xác định, y bật cười ha hả nói, “Ta đoán chắc ngươi chính là Chiến Bách Thắng kẻ tạp đồ của Khởi Bá sơn trang, cũng là con chó canh cửa trung thành mà Thù Kinh Tiết đã nuôi bao năm!”
Chiến Bách Thắng nhẫn nhịn, nghiến răng từng chữ hỏi, “Ngươi, ngươi là Cung Mộ Hiệp phải không?”
Đối phương cao ngạo trả lời, “Chính là đại gia đó!”
Chiến Bách Thắng gật gật đầu nói, “Xem ra cũng giống đấy, song nhà của ngươi mở được mấy tiệm vải, dựa dẫm phụ thân có được chút ít tiền, đã tự cho rằng trên đời này không ai bằng mình, đã là hạng thượng lưu rồi ư! Ngươi không soi gương để tự xem cái bộ dạng của mình sao? Mà dám tự cho mình là bậc đại công tử gia phong quyền thế? Không biết phận tôi đòi thấp hèn mà đòi trèo cao với bậc cao sang hả?”
Cung Mộ Hiệp bị mỉa mai xem thường liền nổi giận bừng bừng, biến sắc nói, “Chiến Bách Thắng, đại gia đã để ý đến Thù Địch của Khởi Bá sơn trang, mà xưa nay đại gia đã muốn có món gì thì phải có cho bằng được, nếu không thì quyết không cam lòng, vô luận giá bao nhiêu cũng trả, sử dụng mọi thủ đoạn để đạt mục đích, nhưng lần trước ta đã tính hụt, thời vận không đến, nên đã vuột mất mồi ngon, lại còn bị mất ba mạng huynh đệ Hoa Lạc Hồng. Lần này, đại gia đã chuẩn bị kỹ lưỡng để đến, kế sách chu toàn, chỉ còn đợi Thù Địch cùng ta quay về mà thôi, con chó già nhà ngươi nếu không tin, thì cứ đứng đó mà coi con mồi ngon lọt vào miệng ta như thế nào!”
Chiến Bách Thắng nhổ một bãi nước bọt nói, “Thật là đồ vô sỉ, vô lại cùng cực. Cung Mộ Hiệp vì cái ấu trĩ hoang tưởng của ngươi, mà ngươi vẫn không thấy rõ bao nhiêu là tai họa sẽ đổ ập lên ngươi nếu ngươi cứ còn chấp mê, e rằng sẽ rơi vào tuyệt cảnh không còn lối thoát đấy!”
“Điều này đại gia đã thấy, con chó già còn hù dọa lão tổ của ngươi đó ư?
Chiến Bách Thắng xám mặt nói, “Cung Mộ Hiệp, ngươi sai lầm lớn rồi, với chút tài nghệ của ngươi mà dám nhổ râu hùm của Khởi Bá sơn trang ư, nếu không biết tiến thoái đúng lúc, cuồng ngông ngạo mạn, thì sẽ tự dẫn mình vào tử lộ đấy!”
“Đợi đó mà xem, con chó già ạ, ta mà không bảo Thù Địch quay về được thì thề sẽ không mang họ Cung nữa!
Chiến Bách Thắng nghiến răng ken két nói, “Đồ vô lại, ta sống đến tuổi này vẫn chưa thấy có kẻ nào mà nhân cách đê tiện lì lợm như ngươi được. Lời ta đã nói hết trước sau, còn muốn làm thế nào thì tùy ở ngươi!”
Cung Mộ Hiệp nhìn trừng trừng Chiến Bách Thắng nói, “Thù Địch ở đây phải không?”
Chiến Bách Thắng “hừ” một tiếng, gằn giọng nói, “Ngươi hãy tự biết lấy!”
Cung Mộ Hiệp ám muội nói, “Không nói cũng không sao, tin tức của đại gia rất chính xác, nếu không nắm chắc, đại gia há phải lao sư động chúng đánh cỏ kinh xà hay sao?”
Chiến Bách Thắng rít giọng nói, “Ngươi ngu si cuồng tưởng. Cung Mộ Hiệp, đến cuối cùng ngươi sẽ biết, chỉ trắng tay mà thôi!”
Cung Mộ Hiệp nở một nụ cười bí hiểm, ánh mắt của y của chuyển sang Trang Dực nói, “Còn ngươi là ai?”
Trang Dực thản nhiên nói, “Ngươi hãy tự biết lấy!”
Hai mắt nhìn xoáy sâu vào Trang Dực, Cung Mộ Hiệp đột nhiên thét lên, “Trang Dực, đúng rồi, ngươi là Trang Dực?”
Trang Dực điềm nhiên cười nói, “Ngươi bắt Tiền Nhuệ đi, cho rằng mọi việc sẽ êm xuôi hết cả sao?”
Hơi ngơ ngác một lúc, Cung Mộ Hiệp phẫn nộ nói, “Đừng có tự đánh giá mình cao quá đấy, kẻ họ Trang. Ta không để ý đến ngươi đã đi trước một bước, cũng chẳng để ý chuyện ngươi ôm chân Thù Địch nịnh bợ. Có ngươi hay không có ngươi cũng chẳng là gì cả, ta đã quyết, xem ai ngăn cản được ta nào!”
Trang Dực lạnh lùng nói, “Thì ngươi cứ thử xem!”
Cung Mộ Hiệp đỏ mặt lên như mặt lợn nói, “Này kẻ họ Trang, ngươi đã mấy lần phá hỏng hảo sự của ta, cố ý muốn đối địch với ta, tán thù cừu hận, hôm nay đúng là lúc sẽ kết toán nợ nần với ngươi luôn!”
“Cưỡng bắt nữ nhân, tự chúng báo phục, ngươi đã phạm vào vương pháp, bất chấp đạo lý, có tâm tà dâm làm trái đạo quy, vô luận triều đình hay giang hồ, đáng thương cho ngươi vẫn còn xuẩn ngốc ngạo mạn, làm ra cái vẻ ngang tàng, thật không biết lượng sức mình!
Cung Mộ Hiệp quát lớn, “Ta quyết sống chết với ngươi đây!”
Một đại hán diện sắc vàng nhạt, hai vai to lớn ở phía sau Cung Mộ Hiệp ho nhẹ lên một tiếng, gằn giọng nói, “Cung lão đệ, đừng xung động, bọn chúng đang mong muốn kích nộ bọn ta, khiến ngươi thần trí bấn loạn mà lợi dụng tấn công, đừng mắc mưu bọn chúng!”
Cung Mộ Hiệp hít mạnh một hơi, cố gắng định lại tâm thần, giữ giọng điều hòa hỏi, “Vân Ngụy huynh, đa tạ nhắc nhở, xin huynh an lòng, đệ sẽ không mắc mưu bọn chúng đâu!”
Đại hán đó nhảy vụt xuống ngựa, bốn kỵ sĩ còn lại cũng ngay lập tức nhảy xuống ngựa, năm người tiến tới trước, xếp thành một trận thế quyết chiến.
Trang Dực đưa mắt nhìn đại hán mặt vàng đó, sau lưng đeo một đôi búa lớn, lưỡi búa sáng loáng, cán cầm bằng thép, to như bắp tay, bất luận công phu của người này như thế nào, nhưng nhìn cân lượng của hai binh khí này thì cũng đoán biết đại hán này không phải là kẻ tầm thường.
Đại hán nhìn trừng Trang Dực lạnh lùng nói, “Tế thiên phủ Lục Vân Ngụy, xin lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”
Trang Dực thoáng giật mình buột miệng nói, “Có Tế thiên phủ, tất có bái đệ Phục địa thương Mạc Song Lãng đồng hành. Thế Mạc Song Lãng ở đâu?”
Một nhân vật gầy ốm đang từ trong ngực rút ra một hỏa pháo xung thiên, đánh cục đá lửa để đốt, nghe nói đến tên liên cười cười lộ hàm răng trắng nhở ra nói, “Ngươi đã hỏi đến thì Mạc Song Lãng ta đang ở trước mắt ngươi đây!”
Dứt lời, một tiếng “ùm” vang lên, hỏa pháo thăng thiên trong tay y bắn vọt lên không, ánh sáng hoa lửa ngay lập tức tỏa khắp trời, vỡ bung ra thành một quang cầu sáng chói, ánh pháo vừa tắt giảm, thì ngay lập tức đã có hơn mười bóng người xuất hiện ở xung quanh ngôi nhà, rồi nhanh không thể tưởng được, ùn ùn vượt tường lọt vào ngôi nhà!
Chiến Bách Thắng buột miệng chửi, “Quả là một bọn nham hiểm, bọn chúng có phục binh!”
Trang Dực bình tĩnh nói, “Đại tổng quản, mau quay về trợ viện.”
Không nói lời nào, Chiến Bách Thắng quay nhanh người, chưa vào cổng nhà, ống tiêu đồng sáng lấp lánh đã nằm ở tay.
Một kẻ thấp nhỏ, miệng nhọn bước trước, chỉ vào Trang Dực nói với Cung Mộ Hiệp, “Cung đại hiệp, bên trong có chuyện vui náo nhiệt rồi, bọn ta ngoài này cũng nên vui đùa một chút. Kẻ họ Trang này thương tích nặng vừa mới lành xong, thân thế vẫn còn chưa hồi phục như cũ. Về ngoài nhìn thì bình thường, kỳ thực bên trong vẫn còn yếu, bọn ta sóng vai tiến lên, không quá vài chiêu sẽ thanh toán xong y ngay!”
Cung Mộ Hiệp cười lớn nói, “Mao Ứng Toàn, chẳng trách nào ngươi có ngoại thiệu là Hồ hầu, thật là giảo hoạt, tinh linh vô cùng. Không có cái việc nhỏ nhặt nào mà thoát ra khỏi cặp mắt quỷ quyệt của ngươi cả!”
Mao Ứng Toàn dương dương tự đắc nói, “Đối phó với kẻ họ Trang này, tại hạ thấy vốn không cần Lục lão ca và Mạc ca xuất thủ, chỉ cần Mao mỗ này, cùng với Càn khôn biển đảm Hồng Kiết, Hồng Tường hai huynh đệ là đủ sức rồi!”
Lúc này, Lục Vân Ngụy quát lên, “Không kéo dài thời gian nữa, các ngươi hãy thanh toán kẻ họ Trang này cho ta!”
Hai hán tử khôi ngô khác, mỗi người cầm một cây đòn gánh, chia nhau từ hai phía xông lên. Đây chính là hai huynh đệ Hồng Kiết, Hồng Tương Càn khôn biển đảm.
Mao Ứng Toàn nhấc chân lên, rút từ trong ống giầy ra một cây đoản đao nhọn hoắc, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng xanh lét, nhưng trong sắc xanh lại thoáng sắc tím đen, không nghi hoặc gì, đoản đao này đã tẩm độc dược.
Hồng Kiết đột nhiên quát lớn một tiếng, cây đòn gánh nhắm thẳng vào đầu Trang Dực bổ tới. Trang Dực bật lùi ra sau. Hồng Tường đã bước xéo qua ba bước, cây đòn gánh quét ngang tới hông Trang Dực. Hai huynh đệ này xuất chiêu vận thức phối hợp nhau rất là ăn ý.
Mao Ứng Toàn bật cười khoái trá nói, “Xem ra ta cũng không cần phải góp sức làm gì. Hồng gia huynh đệ cũng đủ sức thanh toán kẻ họ Trang này rồi!”
Trang Dực trượt nhẹ chân, nhanh chóng né tránh đợt kềm công của Hồng gia huynh đệ. Trang Dực vẫn chưa xuất kiếm, kiếm cầm ở tay nhưng chưa tuốt khỏi vỏ, dường như Trang Dực đã dự đoán trước, không cần phải hao thần để đối phó với hai đối thủ này.
Đột nhiên, từ trong đám cây cỏ lum xum bên đường, xuất hiện một bóng người. Nhanh như chớp, bóng người này tung lên, đôi binh khí hình dạng như cái móng vuột đã chụp xuống Càn khôn biển đảm với một kình thế vô cùng dữ dội.
Đúng rồi, chính là Tiêu Thiếu Bảo, Quỷ trảo Tiêu Thiếu Bảo của Lục Hợp hội.
Một loạt binh khí va chạm nhau chát chúa vang lên, hai cây đòn gánh trong chớp mắt đã bị đánh dạt ra. Tiêu Thiếu Bảo vẻ mặt lạnh lùng cứng đơ không chút biểu cảm như tượng, thân hình dài ốm quay cuồng như bão cuộn. Quỷ trảo tung hoành, móc xòa bổ chém chỉ trong thoáng chốc, đã bức ép Hồng gia huynh đệ tay chân lúng túng, rơi vào hiểm cảnh.
Mao Ứng Toàn mắt nhìn trừng, miệng há hốc, nhịn không được kêu thét lên, “Khốn kiếp, kẻ họ Trang đã giấu kín trợ thủ!”
Trang Dực thoát lui bảy tám bước, hai tay khoanh trước ngực, thoải mái tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía ven đường, mỉm cười nhìn về phía rừng quất phía bắc, tựa hồ như đang trông ngóng gì đó.
Từ trong rừng quất đi ra hơn hai mươi người, năm vị đi đầu, không phải ai xa lạ, chính là Lục Hợp ngũ lão.
Từ ven mép đường, lại hiện lên hơn ba mươi bóng người im lặng như hồn ma, thân hình di chuyển, chỉ thấy ánh sáng lành lạnh của binh khí lấp lóe, động tác tịnh lặng nhưng lộ ra đầy vẻ sát khí đằng đằng.
Ngưòi từ hai phái đều hướng về tụ tập ở một tiêu điểm, tiêu điểm đó chính là Trang Dực.
Hồ hầu Mao Ứng Toàn hết nhìn phải phải rồi lại nhìn trái, bất giác tâm thần rúng động, mặt nhăn nhúm lại, hoảng hốt lắp bắp nói, “Đây… đây là gì thế này? Chuyện gì thế này? Cung đại hiệp, không xong rồi, bọn ta mắc mưu rồi, đây rõ ràng là cái bẫy, bọn ta chết thôi…”
Cung Mộ Hiệp sắc mặt đen sì chuyển sang trắng bệch, cơ thịt ở gò má giựt giựt, hai mắt trợn tròn, hai tay siết chặt, hơi thở gấp gáp.
Lục Vân Ngụy, Mạc Song Lãng đang cố trấn tĩnh, sắc mặt khó chịu, bọn họ thật không lường được phải đối diện với một cục diện như thế này.
Mao Ứng Toàn xông về phía Trang Dực, cuồng loạn thét lên, “Ngươi đang làm cái trò quỷ gì thế hả? Những người này là ai? Bọn họ muốn gì thế hả?”
Trang Dực cười vô cùng lý thú, “Ta không giở trò quỷ gì cả, đây chỉ là một sắp xếp trước mà thôi. Bọn họ đương nhiên đều là người cùng ta, đối lập với trận tuyến các ngươi thử hỏi họ còn làm gì nữa chứ hả? Nói thẳng ra bọn họ đang muốn cắt đầu các ngươi để chơi đùa đó!”
Mao Ứng Toàn kích động nhảy dựng lên nói, “Quả là đồ gian giảo âm độc, bên ngoài đàng hoàng chính trực, bên trong quỷ quyệt mờ ám, ngươi là công môn quan sai hay là vô tâm danh sĩ môn phái nào? Lấy đông hiếp ít thì chỉ là thủ đoạn hạ lưu, tác phong tiểu nhân mà thôi.”
Trang Dực điềm nhiên nói, “Đối với loại người gì thì dùng phương pháp đó. Mao Ứng Toàn, ngươi cho rằng các ngươi cao thượng lắm sao?”
Cung Mộ Hiệp nghiến răng nói, “Trang Dực, ngươi đừng đắc ý quá sớm, bọn ta sẽ liều mình một trận, cùng ngươi đối kháng đến cùng, vô luận ngươi có bao nhiêu người ngựa, bọn ta cũng không ngán sợ!”
Trang Dực nói, “Xuất diện hỗn thế, thì cũng nên có khí phách như vậy, này kẻ họ Cung, ta đang đợi đây.”
Đầu thương mũi kiểm của hai bên chĩa vào nhau. Phía Tiêu Thiếu Bảo đang đối địch với Càn khôn biển đảm, tình thế đang nghiêng về một phía. Hồng gia huynh đệ càng đánh càng yếu dần. Cho dù là hai người chọi một nhưng cho đến lúc này, chỉ còn sức chống đỡ chớ không còn sức hoàn thủ nữa.
Người ngựa của Lục Hợp hội từ hai phía ven đường và rừng quất đã tụ kết lại ở phía trước, bước di chuyển của bọn họ ung dung chậm rãi, không tỏ ra chút vẻ vội vã nào. Đúng vậy, bọn họ không nóng vội vì tình huống đã nắm chắc trong tay, cần gì phải gấp gáp.
Cô vân Khuất Vô Lượng cười ha hả gọi Trang Dực, quang cảnh giống như hai người xuất môn tản bộ, không hẹn mà gặp vậy, hết sức thoải mái tự nhiên, “Lão lục, mọi việc trôi chảy cả chứ?”
Trang Dực cười nói, “Đại ca lại thật đúng lúc!”
Lục Vân Ngụy đưa mắt liếc nhìn Khuất Vô Lượng, bất giác hít mạnh một hơi, bật lùi ra sau mấy bước. Mạc Song Lãng hai mắt trợn tròn, lộ ra một vẻ sợ hãi không giấu được.
Mao Ứng Toàn thấy thế hoang mang bất an, hỏi nhỏ, “Lục lão ca, những người này lão ca quen biết chứ?”
Lục Vân Ngụy cố gắng giữ cho giọng bình thường nói, “Hôm nay không xong rồi. Mao Ứng Toàn, chỉ còn tự cầu phúc thôi, những người đến là Lục Hợp hội, những người còn lại cũng là đầu não của Lục Hợp hội. Bọn họ đã huy động toàn bộ lực lượng xuất động…”
Mao Ứng Toàn thoáng rùng mình ớn lạnh, toàn thân nổi da gà, lưỡi run lập cập. Y là một lão giang hồ từng trải, làm sao không biết đến thực lực và uy phong của Lục Hợp hội cơ chứ? Chính vì viết quá rõ, nên mới như người bị chìm xuống nước, ngoại trừ một cảm giác vô lực, chỉ mong có một vật gì đó để bám lấy mà thôi.
Cung Mộ Hiệp nói, “Kẻ họ Trang và Lục Hợp hội có quan hệ gì? Mà lại khiến Lục Hợp hội lao sư động chúng đến hỗ trợ thế? Vân Ngụy huynh, bọn ta không có gì phải lo sợ. Nếu cần thiết, thì bọn ta có thể dùng tiền bạc mua chuộc bọn họ…”
Lục Vân Ngụy lắc lắc đầu nặng nề nói, “Ta thấy khó lắm…”
Cung Mộ Hiệp vẫn ngoan cố nói, “Sao lại nói thế? Phàm là người có ai không thích tiền bạc cơ chứ? Bọn ta bỏ ra thật nhiều tiền, mua chuộc bọn chúng, ít ra huynh cũng phải thử xem sao!”
Lục Vân Ngụy run run nói, “Cung lão đệ, Lục Hợp hội tổng cộng có sáu người cùng thủ lĩnh. Lục lão là đại lão Cô vân Khuất Vô Lượng, nhị lão Tật phong Bảo Chiếm Khôi, tam lão Huyền bá Kim Nhất Hạc, tứ lão Hỏa lôi Long Tại Điền, ngũ lão Lại hà Đàn Ngộ Xuân, lão đệ có nghe nói lão lục là ai không?”
Cung Mộ Hiệp ngẩn người hồi lâu nói, “Chưa hề nghe qua lão lục là ai cả.”
Lục Vân Ngụy đưa mắt nhìn chằm chằm Trang Dực nói, “Lão lục của Lục Hợp hội mười phần chính là Cư linh Trang Dực, vừa rồi, không phải Khuất Vô Lượng đã kêu Trang Dực là lão lục hay sao? Người ta không những cùng là đồng môn mà còn là thủ túc kim lan kết nghĩa. Cung lão đệ, mọi việc đã có cội nguồn như vậy, lão đệ lấy tiền bạc gì để mua chuộc bọn họ phản giáo hả?”
Cung Mộ Hiệp cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, hơi thở trầm trọng, hai răng nghiến lại, lòng trĩu nặng, một vẻ hoang mang thất vọng lộ rõ trên mặt y. Trên thế gian này, thật sự có những chuyện không thể dùng tiền bạc giải quyết được.
Người ngựa của Lục Hợp hội trong ba vòng, ngoài ba vòng, bao vây xiết chặt dần bọn năm người Cung Mộ Hiệp không một kẽ hở. Ngoài ra, còn có hơn mười cao thủ xông vào trong ngôi nhà trợ chiến Chiến Bách Thắng. Trận chiến này tuy chưa đến giai đoạn cuối cùng nhưng kết quả như thế nào hai bên cũng đã nhìn thấy ra.
Khuất Vô Lượng vuốt nhẹ râu, kêu lên, “Tiêu Thiếu Bảo, hãy lui ra.”
Quỷ trảo Tiêu Thiếu Bảo phụng lệnh, uốn cong người bật ngay ra sau ngoài hai trượng, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, vẫn tỏ ra thản nhiên, dường như chưa tham dự trận đấu vừa rồi vậy.
Đưa mắt nhìn Vân Ngụy, Khuất Vô Lượng giả vờ ngạc nhiên làm như bây giờ mới nhìn rõ đối phương vậy, “Này, có phải là Tề bắc đại hào Lục Vân Ngụy và bái đệ Mạc Song Lãng không? Thiên lý xa xăm khiến người ta khó tương phùng, thế mà bọn họ lại gặp nhau ở đây, ha ha. Đã lâu không gặp, gần đây nhị vị thế nào?”
Lục Vân Ngụy toát mồ hôi, gắng gượng nói, “Lục Vân Ngụy bái kiến Khuất đại đương gia, nhờ phúc của đại đương gia, cũng an lành thôi…”
Khuất Vô Lượng vẫn cười nói, “Những năm này mà vẫn qua được thì giỏi lắm, nhất thiết đừng ở trong phúc mà không biết phúc, lại tự mình đi kiếm phiền não cho mình.”
“Phả, nhưng để tồn tại, có lúc phải lao đầu ra bên ngoài để kiếm sống…”
“Huynh đệ hai vị đến đây, hẳn cũng là lao đầu ra ngoài để kiếm sống ư?”
“Không dấu đại đương gia, chính là vì chuyện đó.”
“Có phải nhị vị đến giúp cho kẻ họ Cung đó phải không?”
“Là Cung lão đệ mời bọn ta đến.”
“Lục Vân Ngụy, ngươi biết là Trang Dực và Lục Hợp hội có quan hệ gì chứ?”
“Ta tưởng tượng ra được, đại đương gia.”
“Rất tốt, thế thì bây giờ ngươi tính làm gì hả?”
Câu hỏi này hỏi đúng vào trong tim óc. Lục Vân Ngụy do dự, quay nhìn bái đệ Mạc Song Lãng. Mạc Song Lãng vẻ mặt thẫn thờ không chút biểu lộ, dường như mọi chuyện để cho Lục Vân Ngụy giải quyết.
Cung Mộ Hiệp trong lòng lo sợ, vội kêu lên, “Vân Ngụy huynh!”
Lục Vân Ngụy nghiến răng gắng gượng nói, “Đại đương gia cho rằng bọn ta nên làm gì hả?”
Khuất Vô Lượng lạnh lùng nói, “Ta đang hỏi ngươi, chớ không phải ngươi hỏi ta, tay chân là của ngươi, ngươi muốn làm gì là tùy thuộc vào các ngươi.”
Lục Vân Ngụy thoáng đỏ mặt bối rối nói, “Bọn ta thật không dám đối địch với đại đương gia, nhưng cũng xin đại đương gia đừng bức ép người thái quá!”
“Nói thế nhị vị không chịu thoái thân phải không?”
Vẻ mặt Lục Vân Ngụy khốn khổ nói, “Thật là điều khó nói, đại đương gia ạ.”
Khuất Vô Lượng bật cười ha hả nói, “Không có gì không thể nói rõ được. Lục Vân Ngụy đã cầm lấy tiền bạc của người ta nên không thể thối lui được, chỉ có thế mà thôi, vì không thoát lui được nên phải đem cái mạng mình ra mà thí, điều này chắc ngươi đã tự biết rõ!”
Tật phong Bảo Chiếm Khôi nhịn không được chen lời nói, “Đại ca, người ta đã lộ rõ ý muốn bảo vệ nghĩa khí trung thành, bọn ta không thành toàn cho y đi, còn đợi đến bao giờ nữa?”
Khuất Vô Lượng nhìn trừng Lục Vân Ngụy nói, “Ngươi quyết định rồi chứ?”
Lục Vân Ngụy uất nghẹn một lúc, chợt mạnh mẽ nói, “Đại đương gia, tôn nghiêm và cốt cách không phải chỉ riêng Lục Hợp hội mới có, ta cũng có.”
Khuất Vô Lượng thốt lên, “Có khí phách đấy!”
Hỏa lôi Long Tại điền ngay lập tức quát lớn, “Giết sạch!”
Vút một cái Lại hà Đàn Ngộ Xuân lướt tới, xông thẳng vào Lục Vân Ngụy, Lục Vân Ngụy vội lùi ba bước, nhanh như chớp xoay người, cặp búa đeo chéo sau lưng đã siết chặt ở trong tay, lưỡi búa chém tới nghênh địch.
Đàn Ngộ Xuân chợt xoay chuyển người, ống tay áo phất lên, cây quạt thép cùng lúc điểm vào tám đại trọng huyệt của đối phương, đôi búa của Lục Vân Ngụy liền phá chiêu giải thức, gạt đỡ quạt thép của đối phương.
Ngay lúc này, Huyền ba Kim Nhất Hạc ngay lập tức xông chụp vào Càn khôn biển đảm Hồng gia huynh đệ, tay duỗi ra như đôi cánh hạc, trong nháy mắt hai cây đòn gánh đã quay vòng vòng không định hướng.
Quỷ trảo Tiêu Thiếu Bảo không nói một tiếng lao vào tấn công Mạc Song Lãng. Câu trảo xỉa thẳng, đầu trảo lắc lư như một đầu rắn vờn con mồi. Hai cây thương của Mạc Song Lãng cũng xỉa hai đầu mũi lên, chống trả lại câu trảo.
Long Tại Điền phóng sát gần lại Cung Mộ Hiệp, tả thủ phất lên, một trái cầu đỏ bằng chiếc bát phóng ra. Ngay lập tức, hữu thủ cũng vung lên, một trái cầu đỏ cũng giống như vậy bắn ra, tâm hai quả cầu đều được cột bằng một sợi dây đay cực kỳ dai bền, đầu kia dây được cột buộc vào hai tay của Long Tại Điền, hai quả cầu bắn ra thu vào nhanh như điện chớp luân phiên nhau.
Cung Mộ Hiệp tiếp chiến, công lực của y vốn không tầm thường, cặp phán quan bút pháp lợi hại, phản ứng cực kỳ nhanh chóng linh hoạt, song đối thủ lần này của y là nhị lão Hỏa lôi Long Tại Điền của Lục Hợp hội, luận về trình độ cân lượng thì Cung Mộ Hiệp hoàn toàn kém xa.
Lúc này, Khuất Vô Lượng nhìn Mao Ứng Toàn đang hoảng hốt sợ hãi, cười cười nói, “Ta biết ngươi họ Mao, nhưng không biết là nhân vật cỡ nào, đã đến đây trợ giúp người ta thì sao lại còn đứng đó tiêu dao? Nào, Mao lão đệ, hai người bọn ta thử sức nhau chứ?”
Mao Ứng Toàn bất giác nhảy lùi ra sau thét lên, “Ngươi là kẻ có bản lĩnh, sao không kiếm kẻ ngang tài mà thử sức, lại đi kiếm một nhân vật tầm thường như ta để hạ thủ chứ, có xứng đáng là anh hùng hảo hán không?”
“Lúc này, ngoài ngươi ra thì còn có ai nữa đâu?
“Cái gọi là “binh đối binh”, “tướng đối tướng”, khiêu chiến với ta, ngươi không sợ bị mất uy danh hay sao?”
Khuất Vô Lượng lắc đầu nói, “Ta vốn không có mối lo sợ đó. Này kẻ họ Mao, thế này vậy, ta nhượng ngươi một bước, ta dùng tay không đối đầu với đoản đao tẩm độc của ngươi có được không?”
Mao Ứng Toàn lẩm bẩm nói, “Thế thì không công bằng, không còn là giao đấu nữa mà là mưu sát…”
Không đợi Mao Ứng Toàn nói dứt, Khuất Vô Lượng khẽ nhún vai phóng người về phía Mao Ứng Toàn. Mao Ứng Toàn thoái né không kịp, nghiêng người, đoản đao đâm vào nơi tim của Khuất Vô Lượng. Khuất Vô Lượng nhẹ nhàng như bay lượn phóng người lộn ra phía sau Mao Ứng Toàn, đơn chưởng tung ra. Mao Ứng Toàn cảm giác như có một cây gậy đánh vào gáy mình, y lảo đảo té người ra phía trước, tựa như muốn ngồi gục xuống.
Khuất Vô Lượng không thừa cơ truy kích, chỉ đứng lại khoanh tay cười, đợi Mao Ứng Toàn hồi thần lại, liên tiếp bảy lần vung đoản đao đâm tới Khuất Vô Lượng dường như chỉ lăn nhẹ thân người, xem ra gần như không hề di chuyển, đã né tránh thoát các đợt công kích của đối phương.
Đâm liên tục không trúng, Mao Ứng Toàn tâm trí trở nên bất ổn, muốn định chuồn thoát đi, nhưng y vừa nhắc người thì Khuất Vô Lượng đã lướt tới chặn ngay trước hướng chạy của y, tả thủ phất nhẹ, đã gạt phăng đoản đao tẩm độc của Mao Ứng Toàn ra, hữu chưởng đánh trúng vào thái dương của Mao Ứng Toàn, Mao Ứng Toàn đổ gục ngay xuống đất.
Khuất Vô Lượng phất tay áo cười nói, “Đã giết xong một tên rồi.”
Trang Dực không nói gì, chỉ ẩn chứa nỗi đau thương chăm chú nhìn hai bên đấu với nhau.
Lúc này, Lại hà Đàn Ngộ Xuân đã dần dần chiếm được ưu thế, Lục Vân Ngụy đã kiệt sức tranh kháng. Mạc Song Lão cùng Quỷ trảo Tiêu Thiếu Bảo vẫn còn qua lại, nhất thời bất phân thắng bại, mạnh yếu. Cung Mộ Hiệp đã không còn sức đối phó, chống đỡ khó khăn, còn Hồng gia huynh đệ, tình huống quả bi đát.