Thiên Môn

Chương 5



☆ Chương 5
Tống Hi Thành kinh ngạc: “Gã chỉ ở lại thành phố B một ngày? Có điều cũng nói lên có hai khả năng, một là gã dẫn người tới thành phố B rồi giết chết hoặc hai là gã đem thi thể nạn nhân đến thành phố B rồi mới thả trôi sông.”
Lữ Thận Ngôn suy nghĩ: “Hay chúng ta đi điều tra xem Triệu Suất có phương tiện vận chuyển gì không? Hoặc xe riêng?”
Tống Hi Thành gật đầu: “Đúng vậy, đến Phòng giám sát và Điều khiển đường cao tốc xem lại camera ghi hình, không chừng sẽ có bằng chứng.

Hơn nữa, nếu gã  vận chuyển thi thể thì trên xe sẽ để lại vết máu.”
Tề Ninh khônói hen vào được, ánh mắt có chút mê mang: “Suy đoán của hai người đều căn cứ vào một giả thiết, đó là nạn nhân bị Triệu Suất giết chết.

Nhưng nếu hung thủ không phải Triệu Suất…” Hắn đứng dậy, cầm lấy mũ cảnh sát, “Lập tức khống chế Triệu Suất, thời gian càng dài, tỉ lệ phá án lại càng nhỏ.”
Tống Hi Thành nghĩ: “Theo tình hình này thì nhiều nhất chỉ có 12 tiếng, đủ không?”
Tề Ninh cười như không cười: “Tống Hi Thành, cậu nói xem cậu có gì tốt, cậu học Luật tố tụng hình sự cũng không tệ mà.

Cậu phải nghĩ xem, tuy là chỉ được giam lỏng nhiều nhất 12 tiếng đối với nghi phạm vụ án hình sự, nhưng thẩm tra nhân chứng thì không có thời gian hạn chế ……”

“Nhưng mà… lấy lời khai nhân chứng chỉ có thể lấy ở đơn vị nhân chứng, nơi ở hoặc là địa điểm bọn họ chỉ định, nếu đưa đến cục thẩm tra chỉ sợ ảnh hưởng không tốt lắm đâu?”
Tề Ninh đứng dậy: “Cho nên tốt nhất là trong vòng 12 tiếng phải điều tra được, nếu không xong…chúng ta cũng chỉ có thể đến nhà gã lục soát …”
Triệu Suất cũng không còn trẻ, để đầu húi cua, ăn mặc lôi thôi lết thết, mặt mày dữ tợn.

Ngồi trên chiếc sofa duy nhất trong phòng thẩm vấn, nhìn gã có vẻ hoang mang lại có chút quen thuộc với nơi này.

Ngồi đối diện gã là Tề Ninh, Lữ Thận Ngôn và Bành Cương, Tề Ninh chủ thẩm, Lữ Thận Ngôn phó thẩm, Bành Cương ghi chép.
Ngoài cửa Hà Mộ lén túm Tống Hi Thành lại: “Anh nói xem kiểu tóc đó của gã có phải từ trại giam ra hay không?”
Tống Hi Thành nheo mắt đánh giá: “Nhìn mái tóc mê hồn kia, góc độ cạo, linh cảm tạo mẫu hiếm có, anh cảm thấy chắc là xuất phát ở nhà giam Long Đàm.”
Tiếng bọn họ thì thầm dường như lớn hơn so với tưởng tượng, thế là mọi người trong phòng đồng loạt quay sang qua nhìn.

Trông vẻ mặt Triệu Suất có chút xấu hổ, Lữ Thận Ngôn thì cười trộm, Tề Ninh lạnh mặt quát: “Cút!”
Đảo mắt, Tống Hi Thành lôi Hà Mộ ra ngoài đứng: “Lãnh đạo phát uy, chúng ta vẫn nên thức thời qua phòng quan sát đi.”
Lữ Thận Ngôn bắt đầu hỏi: “Biết vì sao hôm nay chúng tôi lại gọi anh tới không?”
Triệu Suất căng thẳng lắc đầu: “Trưởng quan, tôi dạo này không làm gì hết, tôi là lương dân, thật đó!”
Bành Cương đang ghi chép bật cười, Lữ Thận Ngôn thẹn quá hóa giận: “Anh cho rằng mình đang diễn chính kịch hả? Xin mời nhớ kỹ, đây là thành phố H, còn chúng tôi là cảnh sát, không phải phản quân hay Nhật ngụy!”
“Vâng vâng, đồng chí cảnh sát, gần đây tôi vẫn an phận thủ thường thành thật làm việc, làm người kiên định, thành thật thủ tín….”
Lữ Thận Ngôn cắt lời gã: “Bớt nói nhảm lại, nghe tôi hỏi, gần đây anh có đến thành phô B không?”
“Gần đây?”
“Trong vòng 1 năm.”
Triệu Suất suy nghĩ, đôi mắt càng thêm hoang mang: “Có một lần tôi tới thành phô B, hình như là năm ngoái lúc đi công tác.”
“Ừm, ở thành phố B anh có tình nhân cố định không?”
Triệu Suất thề thốt phủ nhận: “Trời đất chứng giám, đồng chí cảnh sát, các người có thể thẩm vấn tôi nhưng không thể bôi nhọ tôi, tôi là người đã có vợ, sao có thể ở sau lưng vợ mình làm loạn bên ngoài?”
Lã Thận Ngôn lạnh lùng nói: “Nói dối! Tôi nói cho anh biết, trước đó không lâu chúng tôi đã…”
Tề Ninh nãy giờ vẫn im lặng cắt lời cậu, đề phòng cậu để lộ chi tiết vụ án: “Khoảng tháng 4 năm ngoái, anh rốt cuộc có phát sinh quan hệ bất chính với cô gái trẻ nào hay không?”
Tống Hi Thành và Hà Mộ đang theo dõi trong phòng quan sát thiếu chút nữa cười phun nước miếng, Hà Mộ uống ngụm nước nói: “Em thấy tên này cũng quá bỉ ổi đi? Gã này nên đi làm diễn viên.


Sếp bọn họ hỏi một câu gã liền trả lời lộn xộn ba câu, em thấy sang năm cũng hỏi không ra.”
Tống Hi Thành cũng dở khóc dở cười: “Tên này thường xuyên ra vào cục cảnh sát, anh thấy gã cũng đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm để bật lại trinh sát.

Với cả anh thấy Tề Ninh với bản mặt thanh cao như này thật sự thật không thích hợp thẩm vấn đề tài hương diễm như vậy, gọi là gì nhỉ, à là quá nhạy cảm!”
Hà Mộ đột nhiên kéo Tống Hi Thành: “Anh xem…”
Không biết hắn có Thiên lý nhãn hay không, Tề Ninh đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn lên camera nối với phòng quan sát, Tống Hi Thành nhún vai: “Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người ta, chăm chú nghe đi.”
Triệu Suất mắt lóe lên: “Đồng chí cảnh sát, tôi biết lúc trước tôi có tiền án, nhưng mà các người không thể vì vậy mà hoài nghi nhân phẩm của tôi nha, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, trải qua giáo dục của chính phủ và các đồng chí cảnh sát, hiện tại tôi đã hối cải quay lại  làm người rồi, thật sự!”
Biểu cảm của Lữ Thận Ngôn có hơi mất khống chế: “Tôi không muốn vòng vo với anh, anh nên biết, nếu không có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ không cho người bắt anh.

Hiện tại trả lời tôi, anh rốt cuộc có ở thành phố B làm mấy chuyện xằng bậy hay không?! Tháng 4 năm trước anh ở thành phố B làm gì?”
“Tôi thật sự không có, các người cũng không thể tùy tiện đổ oan cho người ta chứ? Huống chi các người hỏi cái này làm gì?”
“Là tôi đang hỏi anh không phải anh hỏi tôi!”
Triệu Suất vô lại gây mất trật tự: “Được rồi, được rồi, tháng 4 năm trước tôi đi làm công ở một công ty nước ngoài, công ty phái tôi đến thành phố B.

Lúc đó còn có một đồng nghiệp khác đi cùn, chúng tôi ở lại một đêm, hôm sau khi xong chuyện thì trở về, không tin các người có thể đến công ty hỏi.”
Không biết là do mệt mỏi hay là nghe tới nhàm chán, Tề Ninh có hơi chán chuờng cúi đầu lấy điện thoại ra.
Túi áo Tống Hi Thành rung lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn rồi nói: “Đi thôi Tiểu Hà, chúng ta tới công ty Thuận Hành, trong hồ sơ Triệu Suất có ghi địa chỉ.”
Một tiếng sau, Tống Hi Thành và Hà Mộ đã ngồi trong phòng tiếp khách công ty Thuận Hành.

Người tiếp đãi bọn họ hình như là quản lý Bộ ngoại giao, dáng vẻ nhìn cũng khá ổn.
“Hai đồng chí cảnh sát, không biết chúng tôi có thể giúp được gì cho hai vị?”
Tống Hi Thành đi thẳng vào vấn đề: “Là như thế này, chúng tôi đang điều tra một vụ án quan trọng, cần mọi người trợ giúp.”
Quản lý kia gật đầu: “Đương nhiên có thể, vậy là có người trong công ty liên quan đến vụ án?”
“Có một người tên Triệu Suất từng làm việc ở công ty mọi người, không biết anh còn nhớ hay không?”
“Trong ấn tượng thì hình như là có, có điều người này tay chân không sạch sẽ, năng lực cũng có hạn cho nên chúng tôi đã đuổi việc cậu ta rồi.”

Hà Mộ cười tủm tỉm hỏi: “Vậy có thể giúp chúng tôi kiểm tra tháng 4 năm ngoái, công ty điều ai đi công tác cùng anh ta tới thành phố B không? Nếu được, có thể cho chúng tôi gặp người đó không?”
Hà Mộ gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, tự xưng là người gặp người thích hoa gặp hoa nở gặp quỷ quỷ quay đầu, mà thực tế cũng đúng như vậy, quản lý kia được cậu khen thương mại hai ba câu, đã lập tức vui vẻ đi kiểm tra tình hình cụ thể cho cậu.
Tống Hi Thành nhìn Hà Mộ: “Em giỏi thật đó, làm cảnh sát quả thật đáng tiếc.”
Hà Mộ hai mắt tỏa sáng: “Anh cũng cảm thấy em phù hợp với chức danh trong Bộ ngoại giao đúng không?”
Tống Hi Thành cười trêu: “Sai rồi, nơi có thể để em chân chính phát huy khả năng kinh tế vi mô là…”
Không biết có phải gần mực thì đen hay không, biểu  cảm của Tống Hi Thành khiến cho cậu đột nhiên nhớ tới Tề Ninh, vì thế cậu thức thời nói: “Trực giác nói cho em biết mình không nên nghe câu trả lời…”
Tiếng bước chân quản lý đến gần, Tống Hi Thành đứng dậy nghênh đón: “Văn phòng phố hoặc Ủy ban phường nhất định rất thích hợp với em.”
“Hai vị đồng chí, là như vầy, người đi cùng cậu ta đúng lúc đổi ca hôm nay, tôi đến đưa địa chỉ với phương thức liên lạc cho hai người.”
Hà Mộ nhận bằng hai tay: “Ngày nay những vị lãnh đạo chịu phối hợp giúp đỡ chúng tôi giống như ngài đây cành lúc càng hiếm, nếu mọi người đều tự giác giống như ngài thì xã hội đã sớm hài hòa.

Ngài yên tâm, chính tôi sẽ giứ bị mật người cung cấp thông tin cá nhân.”
Quản lý cười đến lòng nở hoa: “Cảnh sát toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ giống hai người như vậy cũng không nhiều…”
Chịu không nổi cảnh bọn họ nịnh qua nịnh lại, Tống Hi Thành bước sang một bên gọi cho Tề Ninh, chỉ vài giây  đã nối được máy, giọng nói mệt mỏi của Tề Ninh truyền tới: “Có kết quả chưa?”
“Tìm được người đi cùng gã rồi, bọn tớ chuẩn bị xuất phát tới đó.”
“Vậy đội các cậu tranh thủ, thời gian gấp gáp, chúng ta chuẩn bị thẩm tra xuyên đêm.”
Lúc Tống Hi Thành chuẩn bị cúp điện thoại, Tề Ninh lại nói thêm: “Trong túi màu tớ có để cà phê với đồ ăn, nhân lúc Hà Mộ không để ý cậu ăn một chút gì đi.”
Tống Hi Thành bật cười: “Sao phải lén lúc ăn, cứ ăn chung thôi.”
“Để cậu ta ăn no xong lảm nhảm tiếp hả?”
Rồi cúp điện thoại.
.:..


Bình Luận (0)
Comment