Thiên Môn

Chương 53



☆ Chương 3
Tề Ninh nhận điện thoại: “Xin chào, tôi là Tề Ninh.”
Đầu dây bên kia có vẻ hơi lưỡng lự: “Nói chuyện được không?”
Tống Hi Thành xoa mắt ngồi dậy, có lẽ vì đêm khuya yên tĩnh nên bên kia nói gì cậu đều nghe được rất rõ.
Tề Ninh mở đèn giường: “Có thể.”
“Tôi là ba của Lục Nhã Trà, gọi điện đến là để thông báo cho cậu.” [1]
[1] Cho những ai đã quên thì vụ án của Lục Nhã Trà từng xuất hiện trong quyển 2
Lục tiên sinh làm ở ủy ban J, Tống Hi Thành vừa nghe thấy đã lập tức tỉnh ngủ, một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong lòng.
Tề Ninh ngược lại rất bình tĩnh: “Có vấn đề gì?”
Lục tiên sinh ngập ngừng ấp úng, có vẻ rất khó để mở lời: “Có người viết thư nặc danh tố cáo, bảo tác phong làm việc của cậu có vấn đề.”
Tề Ninh sửng sốt một lúc rồi lập tức cười nhạt: “Trong thư có đề cập rõ là vấn đề gì không?”
“Thư nói, khụ, cậu và cấp dưới có quan hệ mờ ám, không đứng đắn.” Lục tiên sinh hình như đang tăng ca ở đơn vị, Tề Ninh có thể nghe thấy tiếng lật giấy tờ, “Có nhắc đến tên của cảnh quan Tống nữa.”
Lục phủ ngũ tạng cồn cào hết lên, trong đầu cũng toàn là suy nghĩ hỗn độn, Tống Hi Thành nắm lấy góc áo Tề Ninh trong vô thức, cứ như là gốc cây cứu mạng duy nhất khi gặp nạn.

Tề Ninh im lặng một lúc: “Vậy cấp trên định xử lý như thế nào?”
Lục tiên sinh thở dài: “Dù sao thì tôi thấy không có lửa thì sao làm sao có khói, có thể là sếp Tề trong lúc vô tình đã đắc tội ai rồi.

Bức thư này tôi đang giữ, nếu như cậu cần thì tôi sẽ gửi đến cho.”
Dù vô tình hay cố ý thì cách chọn từ “Không có lửa  làm sao có khói” thật đúng là xảo diệu… Có nhược điểm mới có thể để cho người khác thừa cơ nắm lấy, haha, cái gọi là không có lửa làm sao có khói…
Tề Ninh biết Lục tiên sinh phần nhiều là nhớ lại vụ án bắt cóc con gái mình nửa năm trước, cho nên muốn trả lại phần nhân tình này, ngầm hiểu ý cảm kích nói: “Việc lần này cảm ơn Lục tiên sinh, ngài chuyển đến nhà tôi là được.”
“Đừng nói vậy, tôi tin tưởng nhân phẩm của sếp Tề, vả lại ủy ban J chủ yếu truy bắt tham ô, chỉ cần không phải tội danh đó thì những việc khác chúng tôi sẽ xem như không thấy.

Sếp Tề cũng đừng để lời bịa đặt ảnh hưởng đến tâm trạng, thanh giả tự thanh.”
Tề Ninh hàn huyên thêm vài câu rồi cúp điện thoại, nhìn thấy đôi mắt đầy lo âu của Tống Hi Thành.
“Không sao đâu, chuyện nhỏ.” Tề Ninh tắt đèn, nằm lại xuống giường.
Tống Hi Thành thở dài: “Cây to đón gió, bình thường tớ bảo cậu giao tiếp khiêm tốn một chút mà không nghe, bây giờ gặp phiền phức rồi?”
Tề Ninh cười khẽ: “Thật ra cho dù Lục bí thư không báo trước cho tớ cũng chẳng sao, có bị điều tra thì tớ cũng không thẹn với lương tâm.

Theo nguyên tắc cuộc sống riêng cấp trên sẽ không hỏi tới, tớ một chưa từng come out, hai cũng không trêu nam ghẹo nữ, ba không ảnh hưởng công việc, tớ thấy bọn họ chẳng có lý do gì để dọa được tớ.”
“Cũng không hẳn, nếu có người cố ý lấy chuyện này để chỉnh cậu thì có thể bịa ra chuyện khác nữa.

Tớ nói này Tề Ninh, hay là cậu nói với sếp Thôi một tiếng để điều tớ đi, như vậy có khi ổn hơn đó?” Tống Hi Thành vẫn lo lắng.
Tề Ninh ôm cậu: “Yên tâm, vì chuyện này mà ngủ không ngon sẽ bị cười đó, bao tuổi rồi.

Ngủ đi, ngủ ngon.”
Tống Hi Thành bán tín bán nghi, không biết đã ngủ hay chưa nhưng hơi thở đã trầm ổn lại.
Tề Ninh trầm mặc nhìn trần nhà, đáy mắt đầy lạnh lẽo.

Khó lắm cả hai mới hiểu được tâm ý nhau, khó lắm mới có thể nắm tay nhau đi giữa bao người, nếu như bây giờ mà mất bình tĩnh thì nhất định sẽ tự chuốc lấy phiền toái.

Trốn trong xó xỉnh âm u hại người chỉ để được thăng chức, những kẻ đó vừa đáng thương lại vừa đáng khinh biết bao.


Ở trước mặt Tống Hi Thành tỏ vẻ chẳng để tâm là vì sợ cậu lo lắng, cũng sợ cậu nhìn thấy dáng vẻ đấu đá nhau của hắn.
Ngày mai sẽ có một trận đánh ác liệt…
Phân phó Tống Hi Thành đi điều tra vụ án, còn Tề Ninh một mình trở về phòng làm việc mở bao bì được chuyển phát nhanh ra, đập vào mắt đầu tiên chính là phong thư đã được tháo niêm phong, ba chữ thư nặc danh trên bìa thư khiến hắn ngạc nhiên.
Tề Ninh đeo bao tay vào, lấy ra xem.
Bức thư dùng giấy A4 in ra, không có chỗ nào đặc biệt.
Kính gửi Ủy ban lãnh đạo J thành phố B:
Bản tố cáo này liên quan đến vấn đề tác phong lộn xộn của Tề Ninh
Nguyên đơn: Cảnh sát, cảnh cục thành phố B.
Bị cáo: Tề Ninh, Tổ trưởng tổ trọng án thành phố B, đảng viên ZG, sĩ quan bậc 2.
Tính chất: Cuộc sống cá nhân lộn xộn, lạm dụng chức quyền.
Sự việc: Bị cáo và một cấp dưới ở chung với nhau lâu dài (Tống Hi Thành, sĩ quan tổ trọng án), nên trong lúc làm việc có sự thiên vị săn sóc riêng, hai người có hành vi đồng tính luyến ái, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh cảnh sát nhân dân và đảng viên cao quý.
Tề Ninh cười lạnh bỏ qua thân bài rườm rà, tìm xem đoạn kết.
Người này nghĩa chính từ nghiêm, như thể nếu không trừng phạt Tề Ninh và Tống Hi Thành thì toàn bộ cảnh sát viên sẽ mất hết mặt mũi.
“Tôi hi vọng Ủy ban tỉnh J thận trọng suy nghĩ tính chất sự việc này, nếu như tiếp tục để Tề Ninh ở lại với cương vị lãnh đạo, là tiếp tay cho cậu ta trao những đãi ngộ thiêng liêng của cảnh sát cho tình nhân của mình, kỷ luật Đảng ở đâu, uy nghiêm của Quốc gia ở đâu?
Tôi tin tưởng Ủy ban J thành phố B sẽ có cách xử lý thỏa đáng.”
Ký tên là một đảng viên trung thành.
Quả nhiên là vì lời biểu dương đầu tháng của mình dành cho Tống Hi Thành, vả lại trước kia sếp Thôi đã từng ám chỉ có thể thăng cảnh hàm cho Tề Ninh, xem ra người này ở cảnh cục tin tức rất nhanh nhạy.

Hơn nữa còn biết không thể vô duyên vô cớ tố cáo, đúng lúc tên đó nhìn ra quan hệ của mình và Tống Hi Thành, chí ít chứng minh có quen biết bọn họ, hơn nữa rất có thể là thân quen.
Tề Ninh cất lại phong thư, để vào ngăn kéo thứ hai rồi khóa lại.
Biểu dương Tống Hi Thành là vì cậu nằm vùng ở hang ổ  đa cấp nhiều ngày, chấp nhận mạo hiểm mới có thể bắt đuợc tội phạm, nói chung tất cả đều xử lý nghiêm minh theo công việc nhưng lại có người ở phe đối lập ghen ghét, thật nực cười.

Hắn chẳng quan tâm cảnh hàm, công việc ở tổ trọng án rất thoải mái, đồng nghiệp bên cạnh cũng rất tốt.
Chỉ ngoại trừ tên tiểu nhân bỉ ổi kia.
Tề Ninh suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại nội bộ: “Này Tôn Hoàn Sinh, trưa nay rảnh không? Tìm anh thương lượng một chuyện.”
Tống Hi Thành im lặng đi theo Lữ Thận Ngôn vào tòa nhà bình dân kia, nhìn thấy Phạm Vĩnh Hồng khóc đến cực kỳ đau lòng, là mẹ của nạn nhân Trương Vĩ.
“Xin nén bi thương, chúng tôi đến để điều tra thời gian hoạt động của nạn nhân lúc còn sống.”

Phạm Vĩnh Hồng ăn mặc mộc mạc, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, vội vàng lau nước mắt, khúm núm nói: “Tôi nhất định sẽ phối hợp.”
“Vào 9 giờ sáng ngày xảy ra vụ án con bác đã từng về nhà, việc này có thật không?”
Phạm Vĩnh Hồng lại bắt đầu khóc thút thít: “Đúng vậy, nó về lúc sáng, chú nó trước đó có mang đặc sản và đồ lưu niệm ở nơi khác về, nó lấy đồ xong cơm cũng không ăn đã đi rồi.”
Lữ Thận Ngôn vừa ghi vừa hỏi: “Chú của cậu ta là?”
“Là ba dượng… Hai người quan hệ cũng tạm, bình thường sẽ làm vài ly.”
“Sau đó thì?”
Phạm Vĩnh Hồng hít sâu một hơi: “Sau đó chúng tôi chuẩn bị ăn trưa, buổi chiều đánh bài, đến tối thì em gái tôi từ xóm bên cạnh sang chơi, lúc sau mấy đứa nhỏ ai về nhà nấy, tôi thì nhờ ông ấy tiễn em gái mình về.”
“Bác có gọi điện cho Trương Vĩ về nhà không?”
Phạm Vĩnh Hồng đấm ngực giậm chân: “Tôi có gọi nhưng nó cứ không bắt máy, tôi tưởng nó lại đi lêu lổng ở đâu rồi nên không gọi nữa.

Làm sao tôi biết nó thế mà lại xảy ra chuyện, nếu như lúc đó tôi kiên trì gọi cho nó hoặc là ra ngoài tìm nó, thì có khi nó sẽ không chết!”
Lữ Thận Ngôn dò hỏi: “Bình thường cậu ta có muợn tiền bác không!? Có trả lại bác không?”
“Nó là con tôi, tiền của tôi muốn cho thì cho.” Phạm Vĩnh Hồng có hơi tức giận, “Làm gì có đạo lý mẹ cho con tiền còn đòi trả lại?”
“Chồng bác và anh chị em cậu ta có ý kiến gì không?”
“Ý kiến thì thỉnh thoảng cũng có, nhưng mà bình thường quan hệ giữa nó với chú nó cũng không tệ, thỉnh thoảng càu nhàu xíu thôi, có điều đến lúc mượn tiền thì một câu trách hờn cũng không.

Nói thì có hơi khó nghe, những nhà tôi có ai mà không xài tiền của tôi?”
Tống Hi Thành bắt đầu trầm tư, nạn nhân trước khi bị trói có vết tích vật lộn, mà trước giờ cơm chiều điện thoại đã không liên lạc được, nếu vậy thì có thể trước khi bị ngộ hại gã đã bị bắt đến nơi khác rồi?
Tề Ninh trước đó nói vụ án này hắn đã có manh mối, phá cũng nhanh!?
Tuy hiện tại hắn không có tâm trạng xử lý vụ án này, ngoài mặt cũng tỏ vẻ không để ý nhưng thật ra trong lòng rất để tâm mà!?
.:. 
Bộ này lâu quá rồi Đậu mới edit tiếp nên có khi xưng hô sẽ hơi khác, sau khi end quyển này là đúng lúc xong hết 6 quyển, Đậu sẽ check lại dần các chương trước rồi chỉnh sửa cho đồng bộ một lần luôn..


Bình Luận (0)
Comment