Trên đường trở về Ngọc
Tuyền Sơn, Tần Hạc An căn dặn Lý Học Chu bên cạnh: "Đi điều tra thân thế
cô gái mà Tiểu Tuyển dẫn đến." Lý Học Chu dạ một tiếng, cảm thấy có chút
là lạ. Chẳng lẽ thủ trưởng thật sự để tâm? Ông ấy luôn nhất quán tự ràng buộc
mình, chưa bao giờ sai lầm trong vấn đề như thế này, huống chi còn là con dâu
tương lai của mình.
"Học Chu, anh có
cảm giác rằng cô gái đó rất giống với một người hay không?" Tần Hạc An hỏi
Lý Học Chu. Lý Học Chu nhíu mày, cố gắng nhớ lại tướng mạo của Lâm Yến Vũ, cẩn
thận suy nghĩ một chút, đúng là rất giống một người trong trí nhớ. Chẳng qua là
người đó, họ không nhìn thấy đã nhiều năm.
"Đứa bé kia nếu
còn sống, cũng trạc tuổi như vậy." Tần Hạc An thở dài, giọng điệu nặng nề.
Lý Học Chu an ủi: "Tiểu Tuyển và cô Lâm, rất có thể chính là minh minh
trong duyên phận." Tần Hạc An gật đầu.
Đây là nỗi đau vĩnh
viễn trong lòng thủ trưởng, Lý Học Chu im lặng. Ông đi theo Tần Hạc An đã nhiều
năm, từ chính quyền địa phương đến trung ương, đối với chuyện riêng tư của Tần
Hạc An cũng có một số hiểu biết nhất định.
"Nói với tài xế,
đến biệt thự Hoài Sơn, tối nay ở lại đó nghỉ ngơi." Tần Hạc An phân phó
một câu. Lý Học Chu gọi điện thoại cho đội trưởng dẫn đầu đoàn xe hộ tống, để
anh ta mở đường đến biệt thự Hoài Sơn, sau đó gọi cho cần vụ ở biệt thự, để họ
chuẩn bị đón tiếp thủ trưởng.
Biệt thự Hoài Sơn nằm ở
khu tiểu Xương Bình gần khu Tiểu Thang Sơn, được bao quanh bởi non xanh nước
biếc, lân cận không chỉ có suối nước nóng Hoàng Gia đời Minh Thanh, còn có rất
nhiều kiến trúc cổ đặc sắc, hàng năm Tần Hạc An đều sống ở nơi này một thời gian,
thư giãn để giảm bớt áp lực công việc.
Vừa bước vào thư phòng
của biệt thự không lâu, có nhân viên đến gõ cửa. "Thủ trưởng, sáng sớm hôm
nay nhận được cái này, thư ký Lý bảo tôi mang cho ngài xem qua." Nhân viên
công tác đem một phong thư màu lam nhạt đặt lên bàn.
Tần Hạc An vừa nhìn
thấy phong thư liền ngây dại, sắc thái quen thuộc, bút tích quen thuộc, làm sao
có thể? Ông cầm phong thư lên, thấy mặt sau của phong thư có dấu niêm phong
thiên nga đen, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Mở phong thư, lấy bức
thư được xếp thành hình thiên nga ra, trên tờ giấy màu lam nhạt chỉ viết hai
dòng chữ: "Dục ký thái tiên kiêm xích tố- Sơn trường thủy khoát tri hà
xứ?(*)".
(*): Đây là 2 câu thơ
cuối cùng trong bài thơ Điệp Luyến Hoa của Án Thù.
Nguyên văn Phiên âm Hán
Việt
欲寄彩箋兼尺素,Dục
ký thái tiên kiêm xích tố,
山長水闊知何處。Sơn
trường thuỷ khoát tri hà xứ ?
Dịch thơ Dịch nghĩa
Tấc lụa, tờ hoa mong
đến chóng, Muốn gửi tờ thư, giấy
lụa đi
Nào biết nơi đâu, núi
sông rộng. Nhưng núi dài biển rộng,
nào biết nơi đâu?
Chỉ một thoáng, trước
giờ ông gặp chuyện gì cũng không sợ hãi nay sắc mặt thay đổi, thể chữ quen
thuộc, câu chữ quen thuộc trong nháy mắt làm đầu óc ông trống rỗng, bởi vì kinh
hãi mà hô hấp trở nên thận trọng, dần dần, ông mới bình tĩnh lại, dựa lưng vào
ghế da, nghiêm mặt nhìn bức thư.
Trong lúc hoảng hốt,
dường như ông nhìn thấy một gương mặt. Trẻ trung, xinh đẹp, tóc dài xõa ngang
vai, chiếc váy phiêu dật, duyên dáng yêu kiều; lại bóng dáng khác, tinh tế thon
thả, nữ nhân vật chính của vở ballet “Giselle”(*)
đang múa trên sân khấu; lại lần nữa, hai gương mặt xinh đẹp một lớn một nhỏ
xuất hiện ở trong tâm trí ông.
(*)là một vở ballet kể
về một cô gái quê tên là Giselle, sau cái chết trẻ tức tưởi của mình đã bảo vệ
người cô yêu thoát khỏi sự trả thù của một nhóm linh hồn độc ác gọi là Willis.
Tần Hạc An nhìn chăm
chú vào ống đựng bút trên bàn làm việc, vẻ mặt sa sút không chịu đựng nổi,
trong ánh mắt không có thần thái, giống như lập tức già đi 10 tuổi.
Qua thật lâu, Tần Hạc An
ngồi thẳng lên, gấp bức thư lại cẩn thận, bỏ lại vào phong bì, mở ngăn kéo ra,
trịnh trọng đặt phong thư vào đó. Tay chạm phải một tấm hình, ông lấy ra xem.
Bởi vì thường xuyên lấy ra nhìn, tấm hình đã ố vàng cũ kỹ, trong tấm ảnh là một
bé gái tầm ba bốn tuổi, răng còn chưa mọc hết, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cười
rất đáng yêu.
Em tha thứ cho anh sao,
có thể mang con gái đến gặp anh hay không? Lá thư này, có phải em từ thiên
đường gửi đến hay không? Trái tim Tần Hạc An đau đớn, đè nén, đặt tấm hình về chỗ
cũ, khóa ngăn kéo lại.
"Thủ trưởng, ở nhà
gọi điện thoại tới, thông báo bệnh cũ của phu nhân lại tái phát, mong người
nhanh trở về." Lý Học Chu sau khi gõ cửa, đi vào nói cho Tần Hạc An một
tin tức xấu.
Tần Hạc An lấy lại tinh
thần, cùng cả nhóm nhân viên vội vã rời khỏi biệt thự Hoài Sơn về nhà, cùng lúc
đó, Tần Tuyển cũng nhận được điện thoại, đang lái xe trở về Hương Sơn.
Giữa trưa ngày hôm sau,
Lâm Yến Vũ nhận được điện thoại của Tần Tuyển, hắn muốn đưa mẹ đến bệnh viện ở
Thụy Sĩ để tiếp nhận điều trị, phải đi khoảng nửa tháng.
"Tại sao bác gái
lại đi gấp như vậy?" Lâm Yến Vũ ân cần hỏi. Tần Tuyển không muốn để cô lo
lắng, nói đơn giản: " Vết thương cũ ở khớp gối tái phát, cốt chất tăng
sinh (xương mọc thêm ra), có khả năng phải tiểu phẩu, vấn đề cũng không
lớn."
"Vậy anh đến nơi
thì gọi điện thoại lại cho em." Lâm Yến Vũ nói. Tần Tuyển chợt nhớ tới
điều gì: "Hay là em cùng đi với anh và mẹ?" Hắn thực sự không yên tâm
để cô ở lại Bắc Kinh một mình, ngoại trừ tên Tiêu Lỗi đang như hổ đói rình mồi,
hắn luôn cảm thấy rằng bên cạnh còn có một nhóm người đang có chủ ý với Lâm Yến
Vũ.
"Không được, anh
đưa bác gái đi chữa bệnh, em không tiện đi theo." Lâm Yến Vũ từ chối. Tần
Tuyển ngẫm lại thấy cũng đúng, bận rộn với chuyện của mẹ cũng đủ khiến hắn băn
khoăn rồi, lại có ý định lôi kéo cô, hiện tại đang là ngày đông giá rét, Thụy
Sĩ rất lạnh, tốt nhất không nên mang cô theo.
Tạm biệt Tần Tuyển
xong, Lâm Yến Vũ trở về phòng tranh, thấy xe Tiêu Lỗi dừng ở bên cạnh, cô không
dám nhìn lâu, nhanh chóng quay đầu bỏ đi, muốn chạy đến ven đường gọi một chiếc
taxi rời khỏi đó.
Tiêu Lỗi ở trong xe
thấy cô, cũng biết nguyên nhân cô chạy trốn, nhắn tin cho cô.
"Ra ngoài gặp
anh." Tin nhắn của anh kiệm chữ như kiệm vàng.
Cô vẫn không quay lại.
"Em không ra, anh
sẽ gửi đoạn ghi âm này cho Tần Tuyển." Tiêu Lỗi dùng di động gửi cho Lâm
Yến Vũ một tập tin âm thanh. Lâm Yến Vũ có chút nghi ngờ, đeo tai nghe lên, mở
tập tin ra nghe thử.
Trong tai nghe truyền
đến tiếng rên rỉ của cô, rất yêu kiều, rất gợi cảm, còn có giọng nói của anh.
Đây rõ ràng là ở chuyện xảy ra hôm đi cưỡi ngựa, những đối thoại lúc anh ta
"bức cung", không nghĩ tới anh ta sẽ ghi âm lại.
"Anh thật hèn
hạ!" Lâm Yến Vũ tức giận, gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi. Người đàn ông này
thật sự dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vừa đấm vừa xoa, lúc dụ dỗ lúc cứng
rắn, làm cô không biết làm thế nào.
Tiêu Lỗi cười lạnh:
"Anh thuộc hạng người nào không phải em không biết, đúng lúc anh có mang
theo bút ghi âm và camera lỗ kim, tất cả dụng cụ và thiết bị nghe lén hoặc giám
sát mà em chưa từng thấy qua, anh đều có hết."
"Cả ngày anh không
có chuyện gì để làm nên kiên trì nghĩ cách đối phó tôi thế nào à, anh có cần
phải bức tôi phát điên thì mới hài lòng?" Lâm Yến Vũ hùng hổ hỏi. Tiêu Lỗi
lạnh lùng nói: "Lại đây gặp anh, em biết anh đang ở đâu mà."
"Tôi sẽ không gặp
anh." Lâm Yến Vũ tức giận. Tiêu Lỗi thản nhiên hừ một tiếng, giọng nói
chân thật đáng tin: "Anh cho em 10 phút." Nói xong, anh gác máy.
Không uy hiếp cô, cô sẽ không đi vào khuôn khổ.
Lâm Yến Vũ biết anh ta
nói là làm, một cửa ải cô cũng không thể thoát, tức giận nhưng không có biện
pháp nào, chỉ đành thỏa hiệp, nói tài xế quay đầu xe lại, trở về phòng tranh.
Quả nhiên, xe của anh còn đậu ở đó. Lâm Yến Vũ đi tới trước chiếc xe, thấy anh
từ trong xe bước xuống.
"Lên xe!" Vẻ
mặt của anh hoàn toàn khác với lúc bình thường, có một loại đáng sợ cùng đoạn
tuyệt khiến cô sợ hãi, dường như ánh mắt kia có thể xuyên thủng tất cả, cũng
rất lạnh giá và kiên nghị. "Em không nhận điện thoại của anh, không chịu
gặp anh, anh chỉ có thể ra hạ sách này." Tiêu Lỗi nhìn vào đôi mắt của Lâm
Yến Vũ.
Lâm Yến Vũ đến gần mới
nhìn rõ khuôn mặt anh, hình như đã không nghỉ ngơi tốt, trong đôi mắt hiện đầy
tia máu, thực không có tinh thần, vô thức cảm thấy trái tim đau đớn, quên mất
chuyện không vui vừa rồi: "Tại sao anh còn chưa từ bỏ ý định, không phải
tôi đã nói với anh vô cùng rõ ràng rồi sao, tôi với anh không có khả năng, nếu
anh cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ đau khổ, cả ba đều đau khổ."
Anh có biết hay không,
cô rất lo lắng sợ anh bị tổn thương, không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa,
chuyện đáng sợ như vậy phát sinh một lần là đủ rồi.
"Em đi theo anh,
anh dẫn em đến một nơi." Tiêu Lỗi kéo cánh tay cô đi phía trước."Tôi
không đi! Tiêu Lỗi, tôi không đi!" Lâm Yến Vũ cố gắng hất anh ra, đánh vào
tay anh, nhưng thế nào anh không chịu buông ra.
Đến trước xe của mình,
anh bế cô lên, trực tiếp nhét vào trong xe, tay cô gắt gao siết chặt cửa xe,
không chịu buông ra, anh dùng lực gỡ tay cô ra, thiếu chút nữa bẻ gãy ngón tay
của cô, cô mới thả ra. Cô đau đến phát khóc, anh không chút thương tiếc đóng
cửa xe lại.
Lên xe, anh mới nắm bàn
tay nhỏ nhắn của cô, xoa các đốt ngón tay, giảm bớt đau đớn. Xem ra là rất đau,
cô uất ức khóc nức nở, đôi môi phát run, hai má ửng đỏ, kháng cự không chịu đến
gần anh. Anh đến gần một chút, cô liền lui về phía sau một chút, đôi mắt trong
suốt đẫm lệ thoạt nhìn rất trong sáng và đáng yêu, làm cho lòng anh đau đớn
không thôi, thầm trách bản thân xuống tay quá nặng, làm đau tay cô.
"Đưa đoạn ghi âm
cho tôi." Lâm Yến Vũ rút bàn tay đang trong tay của Tiêu Lỗi về.
"Không thể
nào!" Tiêu Lỗi nói như đinh đóng cột, ánh mắt vẫn chú ý tới các khớp ngón
tay cô, tin chắc không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Yến Vũ tức giận vô
cùng, với tay phải lục lọi túi của anh, muốn tìm ra điện thoại của anh, còn có
bút ghi âm mà anh đã nói. Tiêu Lỗi rất khéo léo đẩy tay cô ra, mà không làm đau
cô.
Lâm Yến Vũ không chịu
bỏ qua, nắm chặt cánh tay anh không buông, nhất định phải làm cho anh giao ra đoạn
ghi âm. Tiêu Lỗi suy nghĩ một lượt, trêu chọc: "Chi bằng em lục soát thân
thể của anh, em làm được không? Đừng phí công vô ích, hãy suy nghĩ biện pháp
khác đi." Ánh mắt cố ý quan sát trên người Lâm Yến Vũ.
Lâm Yến Vũ trừng mắt
với anh: "Anh hãy thử nhìn ra bên ngoài, trên đường đầy rẫy phụ nữ, với
điều kiện của anh, dạng người nào mà không tìm được, cần gì phải hao tổn tâm tư
với tôi."
"Anh chỉ
muốn em." Mặt Tiêu Lỗi không chút thay đổi.
Lâm Yến Vũ cắn môi, bày
ra tư thế sẵn sàng hy sinh, cởi nút áo khoác ngoài của mình: "Anh muốn
“làm việc” ở nơi nào? Trên xe? Dã chiến? Hay là đi thuê phòng? Hôm nay cái gì
tôi cũng cho anh được không, anh không cần quấy rầy tôi nữa."
Tiêu Lỗi thấy cô cởi
hết nút áo khoác ngoài, lộ ra áo lót bằng len, đường cong mềm mại. Lâm Yến Vũ
thấy anh không nhúc nhích, chỉ nhìn mình chằm chằm, có chút kinh ngạc, dừng
động tác lại: "Nhìn cái gì, nếu muốn thì nhanh một chút." Cô không
biết, Tiêu Lỗi đã nhìn thấy dấu hôn ở trên cổ cô, đôi mắt tóe ra lửa.
"Cởi hết."
Mặt Tiêu Lỗi không có chút biểu cảm nói. Lâm Yến Vũ ngây ngẩn cả người. Ở đây?
Ở khu trung tâm náo nhiệt này? Làm ơn, người qua kẻ lại bên ngoài cửa xe, hơn
nữa kính xe của anh cũng không phải là loại kính mờ ngăn ánh sáng, đến gần vẫn
có thể nhìn thấy.
"Anh..." Lâm
Yến Vũ không thể nhịn được nữa, túm chặt quần áo trước ngực mình, phẫn nộ cắn
chặt môi. Cô chưa bao giờ chịu đựng sự nhục nhã như vậy, anh ta tìm đúng điểm
yếu của cô, hung hăng kích thích.
"Trước mặt người
đàn ông khác, em cũng có thể tùy tiện cởi quần áo như vậy sao? Nói cho anh
biết, có thể hay không?" Tiêu Lỗi nói. Anh không mở miệng thì thôi, một
khi mở miệng thì khiến cô không thể phản bác lại được. Lâm Yến Vũ trong lòng cả
kinh, cô bắt đầu nhận ra rằng, bản thân khi ở trước mặt anh không chỗ nào che
giấu. Đối với người đàn ông khác, đừng nói là cởi quần áo, ngay cả để cho Tần
Tuyển hôn một cái cũng cảm thấy khó chịu, nhưng khi ở trước mặt anh, hết thảy
đều trở nên thản nhiên.
Thấy Lâm Yến Vũ im
lặng, ngón tay Tiêu Lỗi khẽ vuốt ve chiếc cổ của cô: "Đây là cái gì?"
Lúc đầu Lâm Yến Vũ có chút sững sờ, đột nhiên nhớ lại đêm trước khi Tần Tuyển
rời khỏi đã hôn mình, sắc mặt chợt tái xanh.
"Em đã hứa với anh
điều gì, em quên rồi sao?" Giọng nói của Tiêu Lỗi nghe rất lạnh lùng.
Lâm Yến Vũ đột nhiên
ngẩng đầu, nhìn anh, rốt cuộc hơi chột dạ: "Anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn nghe em
giải thích."
"Tại sao tôi phải
giải thích với anh."
"Bằng cả trái tim
và sự tín nhiệm của anh đối với em."
"Vậy thì không nên
hỏi tôi, tôi không có lỗi với sự tín nhiệm của anh."
Hai người im lặng đối
diện nhau, ai cũng không chịu mở lời trước, cuối cùng, Tiêu Lỗi là người đầu
tiên nói: "Mộ Tình, em đừng đóng kịch nữa!" Tiêu Lỗi cảm thấy vở kịch
này không có cách nào diễn tiếp nữa, nếu diễn nữa thì anh sẽ phát điên lên mất.
Lâm Yến Vũ không nói
lời nào, gắt gao cắn chặt môi, đôi môi chảy máu, cô không quan tâm, chỉ cần
không nói chuyện với anh là được. Tiêu Lỗi đặt ngón tay lên môi cô, nói:
"Buông ra! Đừng cắn mình bị thương." Cô không nghe, trên môi đều là
máu. Tiêu Lỗi đưa tay ra trước mặt cô: "Em muốn phát tiết thì hãy cắn anh,
tay của anh để cho em cắn." Bàn tay chạm vào môi cô, cô không cắn, nới
lỏng hàm răng ra.
"Tôi hận anh, anh
thật xấu xa!" Lâm Yến Vũ muốn chịu đựng không khóc, nhưng vẫn không nhịn
được. Mũi đỏ lên, mắt cũng đỏ, liều mạng đánh vào người Tiêu Lỗi. Oan gia, thật
là một oan gia, chuyên tra tấn cô.
Tiêu Lỗi không để ý tới
lời của cô, một mực hôn cô mãnh liệt, đem nhớ thương trong những ngày qua biểu
đạt hết ra ngoài, cô kháng cự cũng vô ích, sức lực của anh lớn hơn cô. Hơn nữa
anh cũng không nhã nhặn giống như Tần Tuyển, động tác thường xuyên cuồng dã ,
không chừa cho cô một chút đường sống.
Cô không hợp tác, dùng
móng tay bấm vào lưng anh, bấm không nổi liền cắn, chỉ chốc lát sau, trên cổ
anh xuất hiện nhiều dấu răng sâu cạn không đồng nhất do bị cô cắn. Anh cũng cắn
cô, cô theo bản năng hét lên, nhưng thân thể khảm chung một chỗ, vô lực thoát
khỏi. Nhưng cô càng như vậy, trong lòng anh càng phát hỏa.
"Về sau em muốn đi
đâu thì nói trước với anh một tiếng, đừng giống như lần này không nói tiếng nào
bỏ về Mỹ như vậy, có nghe không." Tiêu Lỗi nhẹ nhàng cắn vành tai Lâm Yến
Vũ, cảm giác được thân thể của cô dần dần mềm nhũn.
"Nghe rồi, chúng
ta có thể đổi địa điểm khác hay không…” Điều Lâm Yến Vũ có thể làm là đau khổ
cầu xin. Lúc nãy có một công nhân vệ sinh môi trường đi qua tựa vào cửa sổ xe
nhìn nửa ngày, cô muốn chết đi vì xấu hổ.
"Không đổi, anh sẽ
ở tại đây." Lúc Tiêu Lỗi cố chấp tuyệt đối có thể là bất cứ loại người
nào. Vào lúc này anh đang bắt đầu hứng thú, dừng xe ở một nơi phố xá náo nhiệt,
anh muốn ở trên phố biểu diễn chơi đùa trong xe. Anh lại không phạm pháp, ai có
thể làm gì anh.
Lâm Yến Vũ vừa gặp anh,
chiêu gì cũng không còn, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy anh chi phối, trong lòng
nảy sinh khó chịu, dù anh chơi đùa cô thế nào, cô cũng không kêu la.
"Em đừng gắng
gượng như vậy được không, nếu không phối hợp anh sẽ quay kính xe xuống."
Tiêu Lỗi đe dọa cô.
"Đừng đừng
đừng." Lâm Yến Vũ nói liên tiếp ba chữ.
Chuyện như vậy không
thể kích động anh, anh thực sự dám làm vậy nếu chọc giận anh, mặc dù lúc này
anh không mặc quân trang, nhưng nếu sự việc này bị truyền đi cũng ảnh hưởng
không tốt lắm, vạn nhất bị người nhiều chuyện lấy được đăng lên mạng, mất mặt
chỉ là chuyện nhỏ, bị xử phạt theo quân kỷ mới nguy hiểm.
Nhiều năm trước, cô cãi
nhau anh, giận dỗi muốn chia tay anh, lúc đó anh vẫn còn đi học ở trường quân
sự, sau khi gác điện thoại liền từ Trường Sa bay tới Bắc Kinh tìm cô, bị ba anh
đánh một trận không nói, còn bị trường cấm túc trong một tháng, gần như bị quản
chế. Kể từ đó, cô không còn dám dùng chia tay để hù dọa anh.
Nhìn cô ủy ủy khuất
khuất cởi nút áo khoác ra, khuôn mặt cũng ửng đỏ, Tiêu Lỗi không nhịn được trêu
chọc cô: "Nếu không, chúng ta thay đổi địa điểm khác, tìm một nhà vệ sinh
công cộng gần đây nhất?"
Nhà vệ sinh công cộng!
! ! Xem cô ra cái gì? Ra ngoài bán cũng không rẻ như vậy, ít nhất phải tìm một
khách sạn chứ. Lâm Yến Vũ lập tức cho anh một đấm: "Anh thích ở chỗ này,
thì ở đây đi." Nhà vệ sinh công cộng cái gì! Có chết cô cũng không đi.