Tiêu Lỗi nói với Lâm
Yến Vũ, anh không chỉ thông qua bạn bè là cảnh sát điều tra cặn kẽ thân thế của
cô, mà còn từ chỗ Diệp Tiểu Phảng lấy đi rất nhiều tài liệu và hình ảnh của
hiện trường nổ gas năm đó, tỉ mỉ nghiên cứu và phân tích, mới phát hiện ra manh
mối.
"Mặc dù phía cảnh
sát cung cấp hình ảnh chỉ có bóng lưng của người chết, nhưng anh khẳng định, đó
không phải là em." Tiêu Lỗi nghĩ đến những hình ảnh của hiện trường bi
thảm kia, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Có thể cho em xem
những hình ảnh đó một chút hay không?" Cho tới bây giờ Lâm Yến Vũ vẫn chưa
xem qua những tấm ảnh đó, Lâm Lệ Sinh không cho cô xem.
"Không được!"
Tiêu Lỗi trả lời rất kiên quyết. Ngay cả anh khi nhìn những tấm ảnh kia còn có
chút không chịu nổi, huống chi là cô, cô nhìn thấy nó sẽ bị kích thích như thế
nào, anh thật không dám tưởng tượng.
"Em chỉ là xem qua
một chút."
"Anh nói không
được là không được, anh đã trả hình lại cho Diệp Tiểu Phảng rồi."
Lâm Yến Vũ không có nói
gì nữa, cầm bàn tay của Tiêu Lỗi lật qua lật lại tìm kiếm, thấy trên tay anh
trống trơn, ngẩng đầu nhìn anh: "Chiếc nhẫn tro cốt của anh đâu rồi?"
"Cái gì mà chiếc
nhẫn tro cốt, đó là lừa gạt em, cho dù là có, em nghĩ anh có thể lấy ra đeo
sao?" Tiêu Lỗi thông minh cười, tay kia sủng nịnh vuốt tóc cô.
Lâm Yến Vũ cúi đầu hôn
lên mu bàn tay anh, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, mỉm cười, rất đáng
yêu. Trước kia cô thường có vẻ mặt như thế, nếu anh làm chuyện xấu bị cô phát
hiện thì cô sẽ nhìn anh như vậy, Tiêu Lỗi nhìn chăm chú, khẽ vuốt khuôn mặt cô.
Tay của hai người đan vào nhau không xa rời, như thể trở lại cuộc sống không
buồn không lo trước kia.
Giữa họ có quá nhiều kỷ
niệm, chỉ thuộc về hai người, chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với anh, Lâm Yến
Vũ mới có thể quên đi những điều kinh khủng kia trong trí nhớ, trở lại là chính
mình như xưa.
Thậm chí có một khắc,
trong lòng cô muốn, nếu thời gian có thể dừng lại, cứ cùng anh tiếp tục ngồi
như vậy thì thật là tốt. Nhưng dần dần, bóng ma từ đâu lại chạy lên não, nếu
không giải quyết được tâm kết của mình, cô vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc
chân chính nữa.
"Mộ Tình, chúng
ta..."
"Đừng gọi cái tên
này nữa." Anh còn chưa nói hết, cô liền cắt đứt. Anh ngạc nhiên chốc lát:
"Tốt. Em thích anh gọi em là gì, anh sẽ gọi như vậy. Yến Vũ, em đói bụng
không, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?" Cô đứng lên, cùng anh rời đi.
Tiêu Lỗi dẫn Lâm Yến Vũ
đến Vạn Thọ Đường ở Hải Điến- chi nhánh Đông Lai Thuận ăn thịt cừu xỏ xâu, nơi
này gần nhà anh, là nơi trước kia họ thường xuyên đến nhất.
Người phục vụ mang thực
đơn lên, Lâm Yến Vũ gọi vài món ăn, ngoại trừ thịt cừu, còn có vài món điểm tâm
mà bình thường anh thích ăn. Trong khi chờ thức ăn được dọn lên, Tiêu Lỗi nắm
tay của cô: "Có lạnh hay không?" "Không lạnh, máy sưởi khá ấm áp
." Lâm Yến Vũ cảm thấy chán nên cầm đũa lên gõ trên mặt bàn, Tiêu Lỗi thì
cầm điện thoại để xem tin tức.
Ánh mắt anh tập trung
làm người ta mê muội, sống mũi thẳng, đường cong sườn mặt rất nam tính, Lâm Yến
Vũ vô tình nhìn anh đến mê mẩn. Cảnh này, giống y như trong giấc mộng của cô.
Anh và Tần Tuyển rất khác nhau, mặc dù Tần Tuyển cũng thích cô, nhưng sẽ không
đặt cô ở vị trí ưu tiên hàng đầu, anh thì khác, chuyện gì anh cũng lấy cô làm
đầu.
"Tíc te (I)… Tíc
tíc te te (L)... Te te te (O)… Tíc te te tíc (V)... Tíc (E).. . Te tíc te te
(Y)... Te te te (O)... Tíc te tíc (U)." (Tín hiệu Morse khi sử dụng tháp
Morse)
Tiêu Lỗi nghe chuỗi tín
hiệu giống như giai điệu dài ngắn, nên lắng tai nghe, là tín hiệu Morse câu
"I Love You", để điện thoại xuống, chống cằm nhìn Lâm Yến Vũ:
"Anh dạy tín hiệu Morse cho em, em vẫn còn nhớ?"
"Những thứ anh dạy
em, em đều nhớ rõ, rất có ích cho chức năng tăng cường trí nhớ của não bộ.” Lâm
Yến Vũ dùng một loại ánh mắt sùng bái để nhìn anh, lại cầm chiếc đũa gõ mấy
cái, lúc này là gõ chữ “Stone”, Tiêu Lỗi không nhịn được cười rộ lên.
"Chờ có thời gian
anh sẽ dẫn em đi khám Trung Y, điều trị bằng cách châm cứu, hiệu quả phục hồi
lại như cũ đối với tổn thương về xương vô cùng tốt." Tiêu Lỗi nhớ tới lời
cô nói lúc trước, nhìn cô đề nghị. Lâm Yến Vũ nói: "Bác sĩ cũng khuyên em
nên làm nhiều Ôn Tuyền Thuỷ Liệu Pháp (*)." Tiêu Lỗi thấy đôi mắt trong
sáng của cô, cúi xuống hôn lên trán cô.
(*): là dùng nước có
chất lượng tốt để tiến hành phương pháp trị liệu và nâng cao sức khỏe một cách
tự nhiên.
"Mọi người đang
nhìn kìa." Lâm Yến Vũ nở nụ cười, chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt bị hơi
nước của nồi lẩu phản chiếu lên hồng hồng. "Không sợ, anh không có mặc
quân trang." Tiêu Lỗi cười xảo trá. Lâm Yến Vũ nhăn mũi: "Xem ra khi
không mặc quân trang anh sẽ không kiêng dè gì, có thể xem thường quân kỷ, muốn làm
gì thì làm. Sớm biết như vậy, mới vừa rồi ở trong xe em chụp lại bộ dạng của
anh, tố cáo anh, sắc lang đội lốt cừu non."
Thời gian ở bên nhau
luôn trôi qua thật nhanh, trải qua một đêm, Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ về nhà. Hai
người tạm biệt nhau, Tiêu Lỗi hỏi: "Anh có thể lên nhà được không?"
Lâm Yến Vũ bĩu môi: "Sau này đi, hôm nay em hơi mệt."
"Vậy em phải đồng
ý với anh, sau này không được từ chối tiếp điện thoại của anh, lúc anh muốn gặp
em, hãy ngoan ngoãn ra ngoài gặp anh. Nếu không, cái gì anh cũng nói cho Tần
Tuyển biết." Tiêu Lỗi sợ cô lại thay đổi, muốn cô phải cam đoan.
"Anh lại uy hiếp
em." Lâm Yến Vũ nhếch miệng, nhưng vẫn đáp ứng. Tiêu Lỗi thản nhiên cười,
thế nào cũng luyến tiếc không muốn buông tay để cô đi, tựa hồ sợ rằng nếu buông
tay, cô sẽ lập tức biến mất.
"Ngày mai anh phải
gặp được em."
"Ừ."
"Ngày kia cũng
muốn gặp."
"Đồ ngốc."
"Tối mai anh đến
phòng trưng bày đón em tan tầm, chúng ta cùng đi ăn cơm tối, sau đó đi."
Tiêu Lỗi khẽ vuốt ve gương mặt Lâm Yến Vũ, hôn rồi lại hôn.
"Đừng đến phòng
tranh, Tuyết Nhi sẽ báo cáo với Tần Tuyển. Anh đợi em ở cổng công viên Triều
Dương nhé, em sẽ đến tìm anh." Lâm Yến Vũ rất cẩn thận.
Tiêu Lỗi gật đầu, sau
đó lại nói: "Mau chóng nói rõ ràng chuyện của chúng ta cho Tần Tuyển
biết." Lâm Yến Vũ có chút khó xử, cô mới vừa ra mắt cha của Tần Tuyển, sự
tình mới có chút chuyển biến, anh liền vạch trần thân phận của cô, điều này
khiến cô không biết phải làm gì bây giờ?
Tiêu Lỗi thấy cô không
nói lời nào, cũng không tiện ép buộc cô, thương yêu xoa đầu cô, dặn dò cô lên
nhà thì điện thoại cho anh. Lâm Yến Vũ ngoan ngoãn đáp ứng.
Anh nắm tay cô thật
chặt, vì vậy cô tự nhiên vòng cánh tay quanh cổ anh, đặt hai nụ hôn lên khuôn
mặt anh, chiếc môi mềm mại ngọt ngào hôn anh, cuối cùng anh cũng buông tay,
nhìn cô xuống xe rời đi, tảng đá đè nặng trong lòng đã lâu nay rốt cục cũng rơi
xuống, khiến anh cảm giác được một loại ấm áp dễ chịu không nói nên lời.
Ở một nơi khác, Tần
Tuyển đang cùng với mẹ là Trữ Sương Khiết ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay.
Trữ Sương Khiết ngủ một giấc, tỉnh lại thấy con trai đang ngồi xem tạp chí bên
cạnh, hỏi: "Còn bao lâu mới đến nơi?". "Còn chưa tới một tiếng
nữa." Tần Tuyển để tạp chí xuống, đưa mắt nhìn nữ tiếp viên hàng không bên
cạnh, ý bảo cô mang một chút sữa tươi cho Trữ Sương Khiết.
"Mẹ nghe nói hôm
qua con đã dẫn con bé kia đến gặp cha con?" Trữ Sương Khiết đột nhiên nhắc
đến chuyện này. Trong lòng Tần Tuyển trầm xuống, nhanh như vậy mẹ của hắn đã
biết, thái độ có vẻ là không cho phép, rầu rĩ ừ một tiếng.
"Cha con cảm thấy
thế nào?" Trữ Sương Khiết thấy con trai không nói lời nào, lại hỏi. Lúc
này, Tần Tuyển mới nói: "Cha nói không tệ, cha rất vừa lòng." Trữ
Sương Khiết gật đầu, mấy năm nay bạn gái của đứa con trai này không ít, nhưng dẫn
về ra mắt cha nó, chỉ có một mà thôi, chắc là vô cùng xem trọng cô ta.
"Điều tra rõ ràng,
gia thế trong sạch thì không thành vấn đề." Trữ Sương Khiết cũng không
quan tâm những thứ khác, chỉ cần con trai bà thích, gia thế trong sạch, bà cũng
không nói gì."Cô ấy sống cùng với cha, cha cô ấy làm kinh doanh, thành
viên gia đình rất đơn giản." Tần Tuyển cũng đã điều tra qua thân thế của
Lâm Yến Vũ, không cảm thấy có gì không ổn.
"Cha con và con
đều đã đồng ý rồi, vậy con hãy kiềm chế lại tính rong chơi của mình, thành gia
lập thất đối với một người đàn ông mà nói rất quan trọng." Trữ Sương Khiết
nói xong lời này, nhắm mắt lại.
Tần Tuyển không nghĩ
tới mẹ của hắn lại nói chuyện tốt như vậy, có chút không thích ứng. Hắn biết
tính khí của mẹ mình, không có chuyện dễ dàng như vậy, thái độ hiện tại của mẹ
hắn, chẳng qua là chưa nắm giữ bằng chứng chính xác có cái gì không tốt, một
khi mẹ đã bắt được cái chuôi, Lâm Yến Vũ muốn vào cửa Tần gia cũng không dễ
dàng như vậy.
Lúc trước, hắn ở Mỹ có
kết giao với một bạn gái, tình cảm của hai người cũng không tệ lắm, nhưng Trữ
Sương Khiết điều tra ra được cô gái kia trước khi quen Tần tuyển từng có rất
nhiều bạn trai, ngay lập tức tỏ vẻ không đồng ý cho bọn họ qua lại với nhau.
"Cô gái muốn gả
vào Tần gia, nhất định phải trong sạch, người tùy tiện giống như cô ta, về sau
cũng sẽ không tốt." Lúc ấy Trữ Sương Khiết đã nói với hắn như vậy, bà luôn
luôn không ưa cái loại con gái nước ngoài đặc biệt chủ động, có tác phong hào
phóng.
Tần Tuyển và cô gái gái
kia vốn cũng không có tình cảm đặc biệt sâu đậm, thêm vào việc mẹ hắn ngăn trở,
sau đó cũng chia tay. Sau này, hắn quen rất nhiều bạn gái mới cũng chỉ giữ
trong lòng, không dễ dàng nói cho mẹ hắn biết.
Vài ngày sau, khi Lâm
Yến Vũ đang ở phòng trưng bày bàn bạc hợp đồng với một vị hoạ sĩ, nhận được
điện thoại ngoài ý muốn của Lý Học Chu. Trong điện thoại, Lý Học Chu nói với
cô, đã phái xe tới đón cô, thủ trưởng muốn gặp cô.
"Được." Bên
môi Lâm Yến Vũ nở một nụ cười quỷ dị, đi vào phòng nghỉ bên trong thay váy,
khoác một chiếc áo nhung da dê màu trắng kiểu dáng đơn giản, thoạt nhìn thanh
lịch trang nhã, tiện tay cầm lọ nước hoa xịt một ít trên cổ. Ngón tay mảnh
khảnh lướt qua chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, cô ngắm mình trong
gương, rất hài lòng với bộ dạng của mình.
Lúc này, Tần Hạc An
đang ở trong thư phòng tại biệt thự Hoài Sơn chờ Lâm Yến Vũ đến. Những ngày qua
ông liên tục nhận được phong thư màu lam nhạt giống y như lần trước đó, làm nội
tâm của ông hết sức bất an, cảm thấy như có một màn sương mù bao quanh mình, để
cho bản thân không phân biệt rõ đây là sự thật hay trong mơ.
Trong bức thư cuối cùng
này, trên giấy viết thư dính đầy máu, chữ viết trên thư cũng dùng máu để viết,
thoạt nhìn thấy rợn người. Tần Hạc An vừa mở phong thư ra, đã ngửi thấy mùi máu
tươi nồng đậm, nhìn giấy viết thư lại càng thêm sợ hết hồn. Theo bản năng, ông
sai Lý Học Chu mời Lâm Yến Vũ đến, hy vọng có thể từ chỗ cô lấy được chút manh
mối. Không biết tại sao, trực giác nói cho ông biết, chuyện này có liên quan
với cô.
Lúc Lâm Yến Vũ đi vào
thư phòng của Tần Hạc An, tiện tay đóng cửa lại. Thấy Tần Hạc An nhìn mình
không chớp mắt, tâm tư cô chuyển biến, gọi ông ta: "Bác Tần, bác tìm cháu
có việc gì?"
Trong nháy mắt, Tần Hạc
An phục hồi lại tinh thần, mệt mỏi dụi mắt, hướng về Lâm Yến Vũ phất tay, ý bảo
cô ngồi xuống, ôn hòa hỏi: "Trước kia cháu từng đến biệt thự Hoài Sơn
chưa?" "Dạ chưa. Nơi này ra vào đều phải có giấy thông hành đặc biệt,
cháu không có khả năng vào được." Lâm Yến Vũ cười xảo quyệt.
Thái độ duyên dáng tự
nhiên của cô làm Tần Hạc An có chút bất an, chỉ đành tìm lời để nói: "Tiểu
Tuyển đưa mẹ nó đi phẫu thuật, có thể nó còn phải ở Thụy Sĩ chờ hơn nửa
tháng..."
"Anh ấy đã
nói với cháu rồi, sức khỏe của bác gái quan trọng hơn, anh ấy không muốn cháu
lo lắng." Lâm Yến Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tần Hạc An.
Trực giác nói với Tần
Hạc An, cô bé này tuy rằng bên ngoài ôn nhu khả ái, trong ánh mắt lại có một
loại ý đồ gì đó không thể diễn tả, rất lạ, tựa hồ có thể đâm thẳng vào lòng
người.
"Mẹ cháu... Cha mẹ
cháu đều ở Mỹ sao?" Tần Hạc An muốn hỏi cái gì, cuối cùng sửa miệng lại.
Lâm Yến Vũ gật đầu: "Cha cháu luôn luôn ở Mỹ lo việc kinh doanh, còn mẹ
cháu... Lúc cháu còn rất nhỏ, hai người họ đã ly hôn."
Tầm mắt Tần Hạc An luôn
dừng lại ở trên người Lâm Yến Vũ, ánh mắt giống như là giằng co, một chút cũng
không chịu dời đi. Con bé cùng người trong trí nhớ kia của ông thật sự quá
giống, tư thế dáng đi, thần thái mỉm cười, đều giống như người đó tái sinh.
Lâm Yến Vũ đã sớm chú ý
tới ánh mắt không bình thường của ông ta, lại giả bộ như không biết, ngón tay
nghịch tóc: "Bác Tần, cháu biết gia đình bác tương đối đặc thù, bác và bác
gái nếu không hài lòng việc cháu quen với Tần Tuyển, vậy cháu liền tuân theo ý
của hai bác... Bất kể nói thế nào, hai bác là cha mẹ của anh ấy, cháu sẽ không
làm mọi người khó xử."
Nhìn vẻ mặt vô tội của
con bé, Tần Hạc An nghĩ rằng cô đã hiểu lầm dụng ý mình khi tìm cô đến, cười
yếu ớt: "Chuyện của Tiểu Tuyển, bác và mẹ nó luôn luôn không can dự vào,
người trẻ tuổi bọn cháu tự mình làm chủ là được, trưởng bối chúng ta làm sao có
thể không đồng ý được."
Lâm Yến Vũ hơi cười,
tỉnh bơ chuyển ý định, tầm mắt rơi vào mái tóc hoa râm của ông, cố ý nói:
"Bác so với cha cháu nhỏ hơn hai tuổi, thế nào mà tóc đã bạc?"
"Có thể tâm tình
của bác đã già, trên thực tế tuổi của bác cũng không còn trẻ nữa, đã qua năm
mươi, sống một ngày thì tính một ngày." Tần Hạc An hòa ái cười cười, vẻ
mặt thoạt nhìn sáng ngời mạnh mẽ, không thấy chút nào hoàng hôn nặng nề. Nếu
như không phải vì màu tóc, nhìn bề ngoài của ông tuyệt đối không giống với
người ở tuổi 52.
"Không đâu, bác
Tần, cháu cảm thấy bác không già chút nào cả." Lâm Yến Vũ mở to mắt, cười
khẽ đáng yêu. Tần Hạc An vừa cười, che giấu cảm xúc: "Buổi tối bác còn có
tiệc xã giao, trước hết để tài xế đưa cháu về nhà."
Lâm Yến Vũ gật đầu. Cô
vốn cho rằng Tần Hạc An sẽ giữ cô lại ăn cơm, nhưng không có, làm cho cô không
khỏi hơi thất vọng, nảy ra một ý: "Bác trai, cháu có thể tham quan nơi này
một chút rồi về được không?" "Có thể." Tần Hạc An nói xong lời
này, gọi điện thoại cho Lý Học Chu, để ông ta đi an bài.
Chỉ chốc lát sau, Lý
Học Chu đi vào, tự mình dẫn Lâm Yến Vũ đi tham quan xung quanh biệt thự. Lâm
Yến Vũ đi theo sau ông ta, cẩn thận dò xét biệt thự này.
Trong nhật ký của mẹ đã
nhiều lần nhắc tới nơi này, thời kỳ huy hoàng những năm 60-70, nơi này từng là
một trong những văn phòng tạm thời của Quân Ủy trung Ương, Diệp Hinh Nhiên là
con gái út ở trong nhà, rất được cha mẹ thương yêu, khi Diệp Nhất Dân tới nơi
này để họp, thường dẫn Diệp Hinh Nhiên theo.
Khi những nhân vật cao
cấp đang họp trong phòng hội nghị ở tầng một, trẻ em sẽ được an bài trong phòng
ở tầng hai, đọc sách hoặc là được chăm sóc đặc biệt. Biệt thự Hoài Sơn có đầu
bếp và chuyên gia phân phối thức ăn, trước kia ở đây vật chất thiếu thốn, bây
giờ thì đã cải thiện được một chút về thức ăn.
Tay vịn cầu thang thông
lên tầng hai trông rất cồng kềnh, mang bóng dáng phong cách kiến trúc của đầu
thế kỷ trước, Lâm Yến Vũ nhớ tới, trong nhật ký của mẹ có viết qua, nhóm đại
nhân vật thường tổ chức hội nghị bí mật trong phòng họp bên phải của tầng một,
bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, khi đó mẹ cô nhiều lắm chỉ 4-5 tuổi,
thường xuyên ngồi ở cầu thang trước cửa phòng họp cùng với chú Lâm chờ cha họp
xong ra ngoài, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của món thịt bò hầm khoai
tây, hội nghị thường xuyên diễn ra đến tận khuya, đôi lúc họ đói bụng đến ngủ
thiếp đi, cha mới họp xong ra ngoài.
Từ nhỏ, chú Lâm và mẹ
đã biết nhau, nhưng hết lần này tới lần khác mẹ không yêu chú, chú đợi nhiều năm
như vậy, mẹ vẫn không yêu, có lúc Lâm Yến Vũ nghĩ mãi mà không hiểu, chú Lâm có
cái gì không tốt, tại sao mẹ tình nguyện yêu một người đàn ông không thể cho mẹ
hạnh phúc, cũng không yêu chú Lâm.
Hành lang lầu hai rất
dài, mỗi cánh cửa đều đang đóng, tựa hồ có vô số bí mật ẩn giấu bên trong, Lâm
Yến Vũ biết nơi này có một cửa ngầm, có thể không cần đi lên cầu thang vẫn trực
tiếp vào được mật đạo ở tầng một, mật đạo thông với hầm trú ẩn dưới đất.
Lúc trước thiết kế như
vậy là vì thời chiến cần phải có, có thể để cho nhân viên trong toàn nhà rút
lui đến nơi an toàn trong thời gian ngắn nhất. Về phần hầm trú ẩn kia thông với
nơi nào, trong nhật ký của mẹ cũng không có đề cập tới, chẳng qua là mẹ nhớ
mang máng rồi viết ra, có một ngày cùng chú Lâm thám hiểm bên trong toà nhà ,
đến một nơi rất kỳ quái, cuối cùng bị người lớn bắt trở lại, hung hăng trách
mắng một trận, vài trang nhật ký phía sau bị xé mất, cho nên tình huống đến tột
cùng diễn biến ra sao thì không biết.
Mỗi
một cánh cửa đều không sai biệt lắm, không nhìn ra có chút nào khác thường, Lâm
Yến Vũ tỉ mỉ nhìn hồi lâu, cũng không thấy cái gì không ổn.