Suốt trên đường đi, Lâm
Yến Vũ rất im lặng, chỉ là thỉnh thoảng, theo bản năng cô nhìn chiếc nhẫn ở tay
trái Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi chú ý tới ánh mắt của cô, chủ động nói: "Nếu em
sợ, sau này tôi sẽ không đeo nó." Lâm Yến Vũ không biết anh nói như vậy là
có dụng ý gì, liếc nhìn anh, buồn bã nói: "Đeo nhẫn là quyền tự do của
anh, huống chi lại là vật có ý nghĩa kỷ niệm."
"Thật sự là ý của
tôi, nếu như em sợ, tôi sẽ không đeo nữa." Tiêu Lỗi ôn hòa dừng tầm mắt ở
trên khuôn mặt cô, thu hết vẻ mặt bồn chồn lo lắng của cô vào trong mắt.
Chỉ trong chốc lát, vẻ
mặt của cô bỗng lạnh lùng thờ ơ: "Điều này không liên quan đến tôi."
Cô duy trì sự lạnh lùng kỳ lạ này đến lúc rời khỏi, không nói với anh quá một
câu, xuống xe liền đi về phía nhà mình. Tiêu Lỗi nhìn thân ảnh của cô biến mất
trong bóng tối, đánh xe quay lại.
Lúc chờ đèn đỏ, anh
tháo chiếc nhẫn đá quý trên tay xuống, tiện tay bỏ vào túi. Khi đó, Diệp Tiểu
Phảng mang tro cốt về, căn bản không phân biệt được đâu là của Diệp Hinh Nhiên,
đâu là của Diệp Mộ Tình, người của Diệp gia cũng sẽ không cho anh mang tro cốt
của hai mẹ con đi, cái gọi là chiếc nhẫn tro cốt, cũng chỉ là đạo cụ mà thôi.
Biểu hiện của Lâm Yến
Vũ cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Bình thường mà nói, phụ nữ khi nghe
những chuyện chết chóc chắc chắn sẽ có chút sợ hãi. Nếu tồn tại một chiếc nhẫn
tro cốt, anh cũng không dễ dàng đem ra đeo, anh chính là muốn thử dò xét cô,
muốn biết được rốt cuộc cô là ai. Trong sâu thẳm trong trái tim, anh luôn luôn
cảm thấy Lâm Yến Vũ và Mộ Tình quá mức tương tự, ngoài dung mạo ra, giữa họ còn
có tâm linh tương thông, khiến anh vừa nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được mà nhớ
tới Mộ Tình.
Lâm Yến Vũ về đến nhà,
thấy đèn sáng trong phòng khách, Tần Tuyển ngồi trên ghế sô pha xem ti vi,
trong tay cầm nửa cốc rượu Brandy màu hổ phách.
Tần Tuyển nghe tiếng mở
cửa, quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Yến Vũ trở về, đảo mắt từ trên xuống dưới:
"Ăn mặc xinh đẹp quá." "Em luôn luôn xinh đẹp như vậy mà."
Lâm Yến Vũ mỉm cười.
“Vào đi, ngồi xuống
đây!” Tần Tuyển vẫy tay ra hiệu với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ đi tới, vừa định
ngồi xuống bên cạnh hắn, liền bị hắn kéo vào trong lòng. Tần Tuyển ôm cô, ngửi
mùi hương trên vai cô, cười nói: "Đi ăn lẩu? Trên cơ thể toàn là hương vị
của lẩu."
"Cái mũi của anh
đúng là thính thật, chờ một chút, em đi thay quần áo." Lâm Yến Vũ cười
đánh vai hắn một cái, trở về phòng. Một lúc sau, cô mặc chiếc áo ngủ dài màu
đen đi ra.
Tần Tuyển vuốt ve mái
tóc mềm mại của Lâm Yến Vũ, bàn tay đặt trong tóc cô, hôn lên má cô: "Ngày
mai anh trở về Mỹ xử lý một số công việc kinh doanh, có thể ở lại hơn nửa
tháng, tối nay cố ý đến gặp em. Gần đây như thế nào, việc kinh doanh ở phòng
trưng bày có tốt không?"
Mỗi lần hắn trở về nước
đều rất bận rộn, giải quyết công việc xong thì cũng bận rộn xã giao, hắn họp
mặt bạn bè cô cũng lười đi cùng, thời gian hai người gặp mặt cũng không nhiều.
"Cũng tạm được,
khách hàng lui tới đều là bạn thân của anh hoặc bạn của cha em, ra tay đều rất
rộng rãi." Lâm Yến Vũ nhìn sang một bên, tránh ánh mắt của hắn.
Tầm mắt Tần Tuyển vẫn
dừng lại ở trên mặt cô, tỉ mỉ phát hiện trên mặt cô có hai luồng ửng đỏ, khiến
cho sắc mặt vốn hơi tái nhợt trông kiều diễm hơn rất nhiều, không nhịn được
nói: "Mở phòng trưng bày là để cho em giải sầu, không trông cậy vào nó để
kiếm tiền. Em cũng không cần đầu tư quá nhiều, sức khỏe không tốt nên nghỉ ngơi
nhiều hơn."
"Em không phải là
búp bê sứ, vừa chạm vào thì vỡ. Em thích hội họa mới mở phòng trưng bày, anh
nói giống như em không có việc gì làm nên muốn giết thời gian." Lâm Yến Vũ
hờn dỗi nói, đôi mắt trong trẻo hết sức thông minh. Tần Tuyển cười nhẹ một
tiếng, ôm cô khẽ hôn.
"Đêm nay anh không
đi, được không?" Tần Tuyển giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Yến Vũ hỏi. Một
giây trước Lâm Yến Vũ vẫn còn thân thiết với hắn, một giây sau vẻ mặt liền biến
hóa, chỉ nghe cô nói: "Anh cũng quá nôn nóng rồi, chúng ta chỉ mới biết
nhau vài ngày, bất quá chỉ ba bốn tháng, còn chưa hiểu rõ lẫn nhau."
Đối với Tần Tuyển ba
bốn tháng kết giao với phụ nữ cũng không phải là quá ngắn, nhưng kể từ lúc cô
nói như vậy, Tần Tuyển chỉ cười nhàn nhạt, không miễn cưỡng cô. Hắn không thiếu
phụ nữ, bất cứ nơi nào cũng có thể giải quyết vấn đề sinh lý, không nhất định
phải là cô.
Có lúc hắn cũng cảm
thấy cô có chút ý “lạc mềm buộc chặt”, còn thật sự tình nguyện dung túng cô,
không thể nói rõ cô đặc biệt ở điểm nào, chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy cô
liền cảm thấy như trước đây đã từng gặp cô, cảm giác vô cùng thân thiết. Có lẽ
đây chính là duyên phận trong cuộc sống, hắn sẵn lòng nâng niu cô trong lòng
bàn tay để cưng chiều.
"Chừng nào anh đi,
em tiễn anh." Lâm Yến Vũ kịp thời chuyển chủ đề khác. Tần Tuyển uể oải, điều
chỉnh tư thế cứng ngắc của mình: "Buổi sáng ngày mai bay thẳng đến New
York, anh phải đi sớm, em không cần tiễn, buổi sáng nên ngủ lâu thêm một
chút." Lâm Yến Vũ biết hắn có hai chiếc máy bay tư nhân, dễ dàng bay đến
khắp nơi trên thế giới, nên không hỏi nhiều nữa.
"Khi nào anh dẫn
em đi gặp cha mẹ của anh?" Lâm Yến Vũ ở trong lòng hắn ngẩng đầu hỏi. Tần
Tuyển có thể đoán được cô đang nghĩ gì, véo hai má cô: "Không thể chờ đợi
nữa?" Lâm Yến Vũ chu môi.
Lúc này, Tần Tuyển mới
không đùa với cô nữa: "Công việc của cha anh đặc biệt bận rộn, quanh năm
suốt tháng không ở nhà, anh cũng hiếm khi gặp được ông. Sức khỏe của mẹ anh
không được tốt, luôn ở biệt thự Hương Sơn để tịnh dưỡng, nhiều năm rồi không
tiếp khách, chờ anh từ Mỹ về, sẽ an bài cho em gặp bà."
Phải nói Tần gia là gia
đình như vậy, con trai không được dễ dàng dẫn phụ nữ về nhà, một khi đã dẫn về
nhà thì trên cơ bản đồng nghĩa với việc chính thức ra mắt, thời gian hai người
họ quen biết không lâu, vì vậy Tần Tuyển chỉ nói là dẫn cô về gặp mẹ hắn mà
thôi.
"Theo như anh nói
thì bác gái có sức khỏe kém, em nghĩ khi anh không có ở đây em có thể đi gặp
bác, cùng trò chuyện với bác, thay anh báo hiếu, một năm thì hơn nửa năm anh ở
nước ngoài, căn bản không có thời gian chăm sóc tốt cho bác gái." Lâm Yến
Vũ nũng nịu ôm cổ Tần Tuyển, đáng yêu mà nhìn hắn.
Lời này khiến Tần Tuyển
nghe qua rất hài lòng, cô gái này thực không tệ, rất khôn khéo, biết bắt đầu từ
chỗ của mẹ hắn, đúng như lời cô nói, hắn rất bận rộn không có thời gian dành
cho cha mẹ, để cô dành thời gian chăm sóc mẹ hắn,thật là một ý tưởng tốt.
Lâm Yến Vũ thấy khóe
miệng hắn giật giật, biết lời nói của mình làm cho hắn rất hài lòng, chẳng qua
là hắn luôn luôn không dễ dàng biểu hiện vui buồn ra bên ngoài mà thôi, lặng lẽ
chuyển tầm mắt.
Tần Tuyển từ trong túi
lấy ra một danh thiếp bằng vàng đưa cho cô: "Lúc anh không có ở đây, nếu
em gặp phải chuyện không thể giải quyết, có thể cầm danh thiếp của anh đi tìm
thư ký trưởng của cha anh là Lý Học Chu, chuyện lớn đến đâu ông ta cũng có thể
giải quyết cho em. Nếu chỉ là chuyện nhỏ nhặt, em hãy tìm trợ lý của anh - Kiều
Dương. Đưa anh cây bút, anh ghi lại số điện thoại của họ cho em."
Hắn tiện tay cầm tờ
giấy ghi chú trên bàn trà, Lâm Yến Vũ tìm bút cho hắn, hắn viết vài số điện
thoại, kéo cô ngồi xuống: "Cho dù em gặp phải vấn đề gì, hai người này đều
có thể giải quyết được." "Em gọi điện thoại cho anh không được sao,
anh giải quyết cho em." Lâm Yến Vũ cười cười, nhận lấy danh thiếp.
"Anh luôn có cuộc
họp hoặc không tiện nghe điện thoại, trong trường hợp đó em sẽ không tìm được
anh đâu. Em cầm lấy đi, em sẽ cần nó." Tần Tuyển vỗ vỗ vai Lâm Yến Vũ,
đứng lên sửa sang lại quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Anh đi bây giờ
à?" Lâm Yến Vũ cũng đứng lên tiễn hắn. Tần Tuyển nháy mắt: "Em không
giữ anh lại à?" Lâm Yến Vũ nhếch môi: "Đi đi, đi nhanh lên một
chút." Hắn bị đẩy tới cửa, hai người hôn nhau thắm thiết, lưu luyến không
rời.
Chờ hắn đi khỏi, Lâm
Yến Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, đến nhà vệ sinh đánh răng, đánh đến nỗi nướu răng
chảy máu, cô mới súc miệng. Đi tới phòng khách, cô nhặt danh thiếp lên nhìn
một chút, theo tay vung lên, ném vào hồ cá. Cá vàng trong hồ sợ đến mức bơi tứ
tán, danh thiếp lảo đảo chìm xuống đáy.
Điện thoại trong phòng
ngủ chợt reo vang, Lâm Yến Vũ ngồi xuống giường nghe điện thoại, là cha cô- Lâm
Lệ Sinh gọi đến, quan tâm hỏi thăm cô đã uống thuốc chưa.
"Còn chưa uống,
Tần Tuyển vừa mới đến đây, con nói chuyện với anh ta một chút." Lâm Yến Vũ
bỏ đôi dép thêu hoa ra, ngồi hẳn lên giường."Con phải uống thuốc đúng giờ,
tránh để tái phát. Bác sĩ Davis nói, tốt nhất con nên có thói quen thường xuyên
đến bệnh viện kiểm tra định kỳ." Lâm Lệ Sinh dặn dò con gái trong điện
thoại.
Lâm Yến Vũ cười khẽ một
tiếng: "Con biết rồi, cha, gần đây thân thể con rất tốt, có thể quay về
Bắc Kinh làm con vui vẻ lên rất nhiều." "Ta thấy con vẫn nên sớm trở
về và quên đi, ta không yên tâm để con một mình ở Bắc Kinh." Lâm Lệ Sinh
không khỏi lo lắng, Lâm Yến Vũ không chấp thuận: "Cha ơi, cha không thể
bảo vệ con cả đời, con muốn có cuộc sống độc lập."
Hai cha con cô nói
chuyện được một lát, Lâm Yến Vũ bước đến cửa sổ và kéo rèm lại, trong lúc vô
tình nhìn xuống dưới lầu thấy có một người đàn ông đang lang thang dưới ánh đèn
đường, trong lòng cả kinh, là Tiêu Lỗi, sau đó nhìn kỹ lại, không phải anh ta,
âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mấy giây sau, cô không nhịn được nhìn qua khe hở của
rèm cửa lúc nãy, người kia đã đi rồi, cô mới nhẹ nhàng đóng rèm cửa lại.
Tần Tuyển ngồi xe rời
khỏi khu nhà của Lâm Yến Vũ, trong lòng luôn cảm thấy có khúc mắc mắc ở đâu đó
không bỏ xuống được, đơn giản cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
Tài xế lái xe đến một
tiểu khu cao cấp, cảnh vệ thấy xe và bảng số của Tần Tuyển, bật đèn cho phép đi
qua, ở tầng dưới có một hoa viên khuất sau nhiều căn hộ, một cô gái trẻ trung
thon thả đã đứng đợi trước ở đó, thấy Tần Tuyển lái xe đến, bước lên chào đón.
Tài xế được phân phó
xuống xe đi dạo một vòng, một mình Tần Tuyển ngồi ở ghế sau, sau khi cô lên xe,
gọi một tiếng Tuyển thiếu. Tần Tuyển nói: "Ta còn có chút việc, chắc không
lên được rồi."
Cô gái thấy hắn tùy
tiện nằm dựa vào ghế sau, hiểu ý, chủ động ngồi xuống, ngón tay mềm mại trườn
qua thành thạo cởi bỏ khóa quần của hắn, kéo quần lót hắn xuống một chút, sử
dụng cùng lúc cả tay và miệng.
Tần Tuyển không hề dao
động, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của người đẹp, nhưng cho dù là
cao trào, hắn cũng không liếc mắt nhìn qua người đẹp trước mặt lấy một lần, tâm
trí không tự chủ mà nghĩ đến cuộc đối thoại trước đó với Lâm Yến Vũ.
Nhớ tới lần đầu bất ngờ
gặp gỡ cô, cô mặc một bộ đồ màu đen đứng cùng với một vị họa sĩ gốc Hoa nổi
tiếng ở New York, tựa như viên ngọc trong đêm tối, cô sinh viên tươi cười rạng
rỡ, quyến rũ động lòng người, vị hoạ sĩ giới thiệu hai người với nhau, thái độ
tự nhiên duyên dáng của cô làm tăng lên gấp bội ấn tượng tốt trong hắn.
Sau khi thuận lý thành
chương (dựa vào lý thuyết để ấn định một sự việc nào đó là đúng) kết giao, cô
có gia thế tốt và nền tảng giáo dục tốt nên rất nhanh đã có thể dung nhập vào
cuộc sống của hắn, hai người ở chung rất vui vẻ. Chẳng qua, cá tính của cô có
chút bướng bỉnh kiêu ngạo, cho dù là đối với hắn, cũng không chịu khuất phục,
điều này làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ, đồng thời, cô lại thông minh lạnh
lùng, biết giới hạn của hắn là gì, luôn luôn làm cho hắn cảm thấy bị khuất
phục.
Tần Tuyển nhẹ nhàng rên
rỉ, thỏa mãn từ từ mở mắt, bên trong xe ánh sáng mông lung, cảm giác sự thư
giãn dễ chịu, luồn tay vào trong áo người đẹp vuốt ve. Biết hắn đến, cô ta từ
trong nhà ra ngoài không có mặc nội y, chân không ra trận, hắn cũng thuận tiện
hơn.
Người đẹp rất tâm lý,
cũng không kỳ vọng Tần Tuyển có thể đáp lại cho cô bao nhiêu, lấy thân phận và
địa vị của hắn, căn bản không cùng giai cấp với cô, vì vậy cô cũng không ảo
tưởng hắn có thể cho cô thứ gì ngoài tiền tài. Vật chất và tiện nghi phong phú,
là liên kết duy nhất duy trì mối quan hệ ràng buộc giữa họ.
Nhưng hôm nay hắn có
chút khác thường, người đẹp có thể cảm nhận được, dường như hắn có tâm sự. Cô
không dám hỏi, vì biết hắn sẽ không nói, tâm sự của hắn luôn được chôn rất sâu,
rất sâu.
Trước đây cô cũng thử
hỏi qua một hai lần, bị hắn trách mắng, nên không dám hỏi nữa. Thân phận của cô
là gì, chỉ là một tình nhân được bảo dưỡng, không tự mình hiểu rõ thì không thể
lâu dài được. Dù sao cũng còn trẻ, kim chủ không có khuynh hướng ngược đãi như
vậy rất khó tìm.
Sau khi xong việc,
người đẹp cầm khăn giấy ướt thay Tần Tuyển lau sạch sẽ, sửa sang lại quần cho
hắn, ngón tay khẽ vuốt ve cơ bụng gợi cảm rắn chắc, không nhịn được nhẹ hôn lên
đó. Tuy rằng người đàn ông này sống sung sướng an nhàn, nhưng lại có một thân
hình cân đối, cô cảm thấy ở chung một chỗ với hắn là một loại hưởng thụ, không
đơn giản chỉ là bán rẻ chính mình.
Tần Tuyển cúi đầu nhìn
thấy hành động của cô ta, đẩy đầu cô ta ra, không phải là tức giận, mà không có
thời gian cùng cô ta dây dưa nữa, lấy trong túi ra một viên kim cương, thả vào
tay cô, miệng hơi cười cười. Người đẹp buông tay ra xem một chút, là một viên
kim cương màu hồng, ít nhất cũng hai Carat.
Hắn luôn luôn ra tay
hào phóng, cô ta rất hài lòng tiếp nhận, kiềm chế xúc động muốn nhào tới ôm cổ
hắn hôn, giống như một con mèo xinh đẹp kêu một tiếng: "Cám ơn Tuyển
thiếu." "Đi đi." Tần Tuyển điều chỉnh tư thế ngồi, gọi điện
thoại cho tài xế.
Người đẹp vui vẻ bước
xuống xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Năm phút sau, tài xế lên xe khởi
động chạy ra ngoài, Tần Tuyển ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bật máy tính bảng xem
lịch trình, suy nghĩ phải an bài thế nào sau khi về Mỹ.
Lâm Yến Vũ luôn luôn ở
trong thư phòng nghe âm thanh trong máy tính truyền đến tai nghe, từ khi người
đẹp bắt đầu lên xe, đến lúc tiếng động trên xe kết thúc, suốt nửa giờ, tất cả
cô đều nghe được rành mạch.
Trên đời này không phải
mèo luôn thích trộm đồ tanh sao? Trước vẫn còn ở trước mặt mình thề son
sắt, quay người lại cùng cô gái khác chơi đùa trên xe, lời nói ma quỷ của đàn
ông có mấy câu có thể tin cậy được? Lâm Yến Vũ nở nụ cười mỉa mai, nghĩ tới
việc tìm cơ hội lấy lại thiết bị nghe lén càng sớm càng tốt. Tần Tuyển luôn
luôn cẩn thận, nếu để hắn phát hiện điều gì thì không tốt lắm.
Chạng vạng hôm nay,
Tiêu Lỗi từ đơn vị về sớm một chút, muốn đến Black Swan Gallery tìm Lâm Yến Vũ
cùng ăn cơm tối. Đã một tuần anh không đến, không biết cô nhìn thấy anh có vui
mừng hay không.
Điện thoại reo, anh cầm
lên nhìn, bất ngờ là số điện thoại của cô, nhấn phím trả lời.
"Tiêu Lỗi, anh làm
việc xong chưa, có thể đến phòng trưng bày một chút hay không, tôi gặp phải một
ít rắc rối." Giọng nói Lâm Yến Vũ có vẻ rất lo lắng, xung quanh dường như
có giọng nói của đàn ông.
"Được, mười phút
sau tôi đến, em chờ tôi một lát." Tiêu Lỗi cúp máy, tăng tốc độ xe. Giờ
tan tầm tất cả con đường Bắc Kinh đều đông, cũng may không ai dám giành đường
của xe quân dụng, anh đã rất nhanh chóng đến gần phòng trưng bày.
Xuống xe phía trước,
anh cởi bỏ quân trang, cà vạt cũng tháo xuống, mở 2 cúc áo sơ mi, xắn tay áo
lên, điện thoại đặt vào túi quần, mở cửa xuống xe đi đến phòng trưng bày của
Lâm Yến Vũ.
Tác giả nói ra suy nghĩ
của mình: con nhện tinh ở Động Bàn Tơ chờ anh sa lưới…
PS: Tần tiểu thiếu gia
tặng kim cương cho tình nhân nhỏ, lạm phát, ngài nên ăn uống chi tiêu ít lại
mới được