Thiên Nghịch

Chương 10

Tư thế trong bức họa đồ thứ ba, nếu so với hai tư thế cổ quái trước đây, thì nó không những cổ quái mà còn cực khó, không thể ngồi mà phải đứng mới có thể bày ra tư thế này được.

Một chân dùng ngón chân cái làm điểm tựa để chống đỡ toàn thân, chân kia co lên đặt ngang bụng, hai tay một trước một sau ôm chặt lấy thân thể, cái khó nhất ở động tác này đó chính là giữ thăng bằng, chỉ cần hơi mất thăng bằng một tí là sẽ ngã lăn ra đất.

Vương Lâm cũng phải làm thử thật lâu mới dần dần tìm được cảm giác thăng bằng, hắn tập trung toàn bộ tinh lực khống chế thân thể, cứ như vậy hắn đã nắm được phương pháp hô hấp phù hợp, mỗi lần hít vào hay thở ra thì từng bắp thịt cũng đều rung động.

Tư thế này hắn tu luyện chậm nhất trong ba tư thế, suốt hơn nửa tháng mới kiên trì được tới năm mươi tám phút.

Mãi cho đến một hôm, lúc này đã nửa đêm, Vương Lâm rốt cục cũng duy trì được tư thế thứ ba trong một giờ.

Việc làm cho hắn kinh nghi chính là, theo kinh nghiệm từ hai tư thế trước, thường là đến phút thứ sáu mươi sẽ lập tức sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt, nhưng lần này rõ ràng đã đến sáu mươi phút, không biết tại sao một chút cảm giác cũng không có.

Ở phút thứ sáu mươi hai, Vương Lâm đạt tới cực hạn, hắn thu hồi động tác rồi thư giãn thân thể một cái, trong đầu đầy những nghi vấn.

Tư thế thứ ba này rốt cuộc sao lại kỳ quái như thế, trên công pháp rõ ràng có ghi mỗi tư thế chỉ cần đạt đến một giờ là sẽ đại thành, hai tư thế trước đó cũng chính xác là như vậy, chỉ đến tư thế thứ ba này lại ngoài ý muốn, đến sáu mươi hai phút cũng không có hiện tượng gì xảy ra, cái này chẳng lẽ có liên quan đến “Khai Linh”? Hay là mình không có đủ thiên tư để đạt được “Khai Linh”?

Thật ra thì Vương Lâm căn bản là đã đoán chính xác, hắn thật sự không có đạt được Khai Linh……

Vương Lâm do dự một chút, theo công pháp yêu cầu, chỉ cần một bức họa đồ tu luyện đến phút thứ sáu mươi là có thể tu luyện tiếp bức họa đồ tiếp theo, rốt cuộc mình tiếp tục tu luyện tư thế trong bức họa đồ thứ ba này, hay là tiếp tục luyện lên bức thứ tư đây?

“Sáu mươi phút không được, ta luyện đến tám mươi phút, tám mươi phút không được nữa, ta sẽ kiên trì đến một trăm hai mươi phút, ta không tin là không thành công.” Vì đạt được “Khai Linh”, Vương Lâm vô cùng dứt khoát, thà lãng phí thời gian không tu luyện tư thế thứ tư mà tu luyện tiếp tư thế thứ ba cho đến khi đại thành.

Quyết định xong, Vương Lâm lần nữa đem những tu luyện khác tất cả dừng lại, chuyên tâm tu luyện tư thế thứ ba trong Cơ Thể Thăng Hóa thuật này.

Một ngày lại một ngày trôi qua, thời gian duy trì tư thế thứ ba chậm rãi tăng lên, bảy mươi phút, tám mươi phút, một trăm phút, một trăm hai mươi phút, mãi cho đến một trăm năm mươi phút, Vương Lâm sinh ra một cảm giác sợ hãi vì mãi vẫn chưa thấy cảm giác bão hòa, và “Khai Linh”, vẫn chưa xuất hiện.

Chớp mắt đã gần đến thời gian điều chế thuốc cho Tam tiểu thư, Vương Lâm bất đắc dĩ quyết định rằng nếu như hai trăm phút mà không có bão hòa, hắn sẽ thôi không cố gắng nữa, đối với hắn thời gian lúc này quá cấp bách, không thể lãng phí mãi được. Về phần “Khai Linh”, chỉ có thể coi như hắn vô duyên vậy.

Ba ngày sau, cũng chính là một ngày trước khi phải điều chế thuốc cho Tam tiểu thư, Vương Lâm đã duy trì đến một trăm bảy mươi chín phút, cuối cùng vượt qua thêm được mười giây, ba mươi giây, bốn mươi lăm giây, năm mươi chín giây.

Sáu mươi giây!!!

Chớp mắt một cái, trong đầu Vương Lâm đột nhiên vang lên một âm thanh như vỏ trứng vỡ nát, từ bên trong cơ thể hắn tựa hồ như xuất hiện vô tận quang điểm, những quang điểm này chính là nguyên lực mà hai tháng qua hắn kiên trì khổ luyện mà đạt được.

Những quang điểm nguyên lực này vừa xuất hiện liền lập tức biến thành những chuỗi quang điểm nối tiếp nhau, tầng tầng lớp lớp mà xoay chuyển không dứt tạo thành một cái Ngân Huy Tế Ba.

Cái Ngân Huy Tế Ba này xuất hiện trong nháy mắt,trong óc Vương Lâm “Oanh” một cái chấn động, hắn ngơ ngác nhìn Ngân Huy Tế Ba, một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc nhất thời hiện lên, cảm giác này vừa chợt xuất hiện cũng liền lập tức rút đi như thủy triều, không còn bất cứ một dấu vết nào, mặc cho Vương Lâm ra sức ngăn cản thế nào đi nữa, cũng không có bất cứ tác dụng gì……

Theo những quang điểm không ngừng xuất hiện, diễn hóa mà thành hai tầng Ngân Huy Tế Ba ở trong và ngoài cơ thể Vương Lâm. Đầu tiên chịu ảnh hưởng đó chính là kinh mạch của Vương Lâm, tiếp theo ngay cả bắp thịt cùng với xương cốt cũng dần dần bắt đầu chấn động.

Mỗi khi một Ngân Huy Tế Ba biến mất, sẽ lập tức có một điểm sáng lớn xuất hiện.

Tê dại, nhộn nhạo, bủn rủn,…… đủ loại cảm giác khó có thể nói hết xuất phát từ toàn thân Vương Lâm truyền về ý thức hắn. Cái cảm giác đó tựa hồ đang có vô số trùng tử thật nhỏ cắn xé bên trong thân thể hắn, lặp đi lặp lại nhiều lần, để cho hắn khổ sở tới cực điểm, lúc này cái tính cách kiên trì siêu hạng của Vương Lâm một lần nữa phát huy tác dụng, hắn hung hăng cắn chặt hàm răng một cái, hắn cơ hồ hiểu được rằng, nếu bây giờ không chịu nổi những đau đớn này, hai tháng khổ cực tu luyện nguyên lực kia sẽ một đi không trở lại, cái giá này quá đắt, hắn không chấp nhận điều đó.

Cũng may là nguyên lực của bản thân Vương Lâm cũng không nhiều, sau một thời gian nhất định điểm sáng cũng không xuất hiện thêm nữa, những cái Ngân Huy Tế Ba chấn động kịch liệt kia cũng dần yếu đi rồi biến mất, cuối cùng toàn bộ quang điểm tập trung trước trán Vương Lâm, tạo thành một hình tròn quang điểm nhẹ nhàng lay động hình gợn song, chậm rãi dung nhập vào cơ thể hắn.

Ngay sau đó, lấy thân Vương Lâm làm trung tâm, một cỗ sóng nhỏ mãnh liệt hướng ra ngoài mà khuếch tán, hai mươi, ba mươi, năm mươi, một trăm, một trăm bốn mươi, một trăm tám mươi thước……

Đến ngoài hai trăm thước, đột nhiên co lại, hai trăm, một trăm,…… mười thước.

Cứ như thế tuần hoàn không dứt, lúc thì co rút đến năm, ba thước, lúc thì khuếch trương đến phạm vi hai trăm thước. Cứ như vậy mấy chu kỳ, rốt cuộc ổn định ở phạm vi một trăm thước.

Đến đây, Vương Lâm mở to hai mắt, một đạo điện quang màu bạc lóe lên trong mắt hắn, một trăm thước phạm vi hiện tại, phàm là gió thổi cỏ lay động hay từng con côn trùng, mỗi hình ảnh đều lập tức xông lên đầu hắn.

“Đây…… Chính là Khai Linh?” Vương Lâm ngây người, nhớ tới màn vừa rồi, trong lòng vẫn còn có chút kinh hãi.

Nhưng Vương Lâm vẫn thấy có chút kỳ quái, theo như ghi chú trên Cơ Thể Thăng Hóa thuật, Khai Linh có thể tăng cường độ cảm giác lực, bất quá thì cũng chỉ là năm mươi thước mà thôi, nhưng hắn lúc này lại có thể cảm giác đến một trăm thước, và còn nguyên lực của hắn tại sao lại chuyển hóa thành Ngân Huy Tế Ba, làm cho hắn có được một cảm giác vô cùng quen thuộc. Tuy không biết tại sao nguyên lực lại chuyển hóa thành Ngân Huy Tế Ba, nhưng nội tâm hắn như có một âm thanh phảng phất, Ngân Huy Tế Ba kia mới thật sự là hình dạng nguyên lực của hắn……

Vừa bình tĩnh lại, một loại hiểu biết quái dị xuất hiện trong đầu hắn.

Nguyên lực diễn hóa thành Ngân Huy Tế Ba, nếu có thể làm được như vậy, thì đó sẽ là một sức mạnh tinh thuần, một sức mạnh có tính bạo phát cực lớn…… Hắn đưa ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng phóng ra nguyên lực, đáng tiếc rằng không hề có bất cứ Ngân Huy Tế Ba nào xuất hiện.

Khổ tâm vì không giải thích được, Vương Lâm đem những nghi vấn này quy về Hắc Tinh Thể tìm được trong Ngục Giam Đảo.

Thu hồi ý định, Vương Lâm kiểm tra lại nguyên lực trong cơ thể, khi nguyên lực biến thành những quang điểm trong cơ thể xuất ra, hắn trong một khắc sợ rằng nguyên lực một đi không trở lại, mãi cho đến khi nguyên lực diễn hóa thành Ngân Huy Tế Ba rồi biến thành vòng tròn sáng lên dung nhập vào trong thân thể hắn, lúc này hắn mới an tâm. Sau khi kiểm tra cẩn thận lại, phát hiện nguyên lực cũng không hề có giảm bớt.

Lúc này tâm Vương Lâm chợt động, hắn lập tức lấy ra kim loại cầu, phóng nguyên lực ra thí nghiệm một phen, vui mừng phát hiện trong mười lần thì đã có đến bảy tám lần giữ được kim loại cầu ở độ cao hai mươi hai thước, sự phát hiện này làm cho Vương Lâm cực kỳ phấn khích, điều này cũng chứng minh rằng khả năng khống chế nguyên lực của hắn bây giờ so với trước kia đã tiến một bước dài.

“Xem ra cảm giác lực đề thăng, còn có thể gia tăng khống chế nguyên lực.” Vương Lâm hít sâu một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một câu nói: “Nguy hiểm càng lớn, hồi báo càng lớn!”

Căn cứ theo Cơ Thể Thăng Hóa thuật có ghi lại, sau khi đạt được Khai Linh phải tĩnh tu hai mươi bốn giờ để củng cố cảm giác, mặc dù cảm giác lực của mình với cảm giác lực theo miêu tả của công pháp có chút ít khác biệt, nhưng Vương Lâm vẫn quyết định tĩnh tu một ngày.

Hôm nay là ngày thoải mái nhất của Vương Lâm kể từ sau khi rời khỏi Ngục Giam Đảo. Hắn không cần rèn luyện thể thuật, không cần tu luyện Cơ Thể Thăng Hóa thuật, cũng không cần luyện tập khống chế nguyên lực, chỉ cần an tĩnh ngồi trong phòng, phát tán ra toàn bộ cảm giác, tĩnh lặng mà thể hội.

Trong phạm vi một trăm thước, những đoạn đối thoại của thị vệ, tiếng nước chảy ồn ào, thậm chí mùi thơm của Vân Vân Thảo cũng hiện ra trong cảm giác của Vương Lâm.

Đột nhiên, Vương Lâm mặt biến sắc, trên mặt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng, đem trọng điểm cảm giác lực đặt ở một hòn non bộ phía đông nam.

Một hơi thở đứt quãng, yếu ớt, tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên thở dài một tiếng, sau đó một thanh âm vang lên:

“Cứu ta…… Cứu ta với Thiên Địa Chí Tôn nhân…… Thiên Địa Chí Tôn cứu ta……”

Thanh âm này tà dị chí cực, như gió mát quất vào mặt rồi tràn vào người, tạo nên từng tầng sóng lớn, mãi lâu vẫn không tiêu tan, làm cho người ta không tự chủ được mà cũng phiêu dật, phập phồng theo ngữ điệu đó……

Vương Lâm hoảng sợ, lập tức thu hồi cảm giác lực, trên mặt hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn về hướng phát ra thanh âm truyền tới trong cảm giác của hắn.

“Ai đó? Cứu ta…… Cứu ta……” Thanh âm kia tựa như phát hiện ra Vương Lâm, lập tức vội vàng kêu gọi nhiều hơn, mặc dù Vương Lâm đã thu hồi cảm giác nhưng thanh âm vẫn như cũ, rõ ràng từng tiếng một truyền vào tai hắn.

Vương Lâm trên mặt thâm trầm, phát hiện cho dù phong bế cảm giác lực của mình như thế nào, thanh âm kia cũng không ngừng truyền vào tận xương tủy mình để quấy nhiễu.

“Cứu ta…… Cứu ta Thiên Địa Chí Tôn nhân…… Cứu ta……”

“Câm miệng!”

Bị thanh âm này nhiễu loạn một hồi lâu, ánh mắt Vương Lâm như run lên, không kể đối phương có nghe thấy hay không, quát khẽ một câu.

“Cứu ta…… Ta có thể cho ngươi một trăm viên Khải Minh Đan, ta có thể cho ngươi sách tu luyện công pháp cấp A, chỉ cần ngươi cứu ta……”
Bình Luận (0)
Comment