Thiên Nhai Hiệp Lữ

Chương 13

Lâm Hàn Thanh nhìn những người đi xung quanh chiếc xe đó, thấy đủ mọi hạng người, hoà thượng có, đạo sĩ có, ăn mày có ...

Phía trước xe có một lam y thư sinh, vừa đi vừa không ngừng hoa chân múa tay chỉ đạo đám người kia.

Một lá cờ vàng được dương lên, tung bay trong gió, bên trên viết bốn chữ lớn: ‘Võ lâm minh chủ’.

Xe ngựa đi đến trước tửu điếm, từ từ dừng lại. Quần hào đứng xung quanh chiếc xe liền lập tức giãn ra, thành hai hàng, tạo thành một con đường dẫn vào tửu điếm.

Cửa xe bật mở, một hoàng y thiếu nữ, phong thái diễm lệ, tư dung kiều diễm bước ra, quả nhiên chính là Lý Trung Hụê.

Lâm Hàn Thanh vừa nhìn thấy Lý Trung Huệ, trong lòng cả kinh, vội vã len đứng dậy, ngồi vào một góc khuất, quay mặt vào tường. Chàng tự nhủ trong lòng:

“Cuối cùng cô ta cũng đoạt được chức vị Võ Lâm Minh Chủ. Nhìn phần oai phong, huy hoàng này, chẳng trách người trong võ lâm đều ngày đêm mơ tưởng đoạt được nó.”

Sau lưng chàng có tiếng bước chân lục đục, thì ra đám người kia đã đi lên lầu.

Ước chừng khoảng một tuần trà sau, tiếng bước chân mới dừng hẳn lại.

Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:

“Lúc này mà không đi thì còn đợi đến bao giờ.”

Nghĩ đoạn liền từ từ quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa tửu điếm có bốn gã đại hán cầm đơn đao đang đứng gác. Chàng chau mày thầm nghĩ:

“Lẽ nào nơi Võ Lâm Minh Chủ ăn cơm thì người bình thường không được ra vào ?”

Tâm niệm thoáng chuyển trong đầu, Lâm Hàn Thanh liền vọt đứng dậy, hướng ra ngoài cửa bước đi.

Chàng tự biết diện mạo bản thân kỳ hình quái trạng, dễ làm người khác chú ý nên cố ý cúi thấp đầu, bước nhanh qua cửa. Bốn tên đại hán giữ cửa cũng không hề làm khó chàng.

Lâm Hàn Thanh đi một mạch mười mấy dặm đường mời từ từ giảm bớt cước bộ, thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng đói khát.

Thì ra lúc nãy trong lòng chàng tràn đầy tâm sự, tự rót tự uống, chỉ mới uống có nửa bình rượu nhỏ, chưa kịp ăn gì. Sau khi chạy một mạch mười mầy dặm đường, cơn đói khát lại nổi lên.

Chàng đưa mắt nhìn từ bề, chỉ thấy một vùng hoang dã. Cách đó chừng hai ba dặm ở phía tây bắc có một lá cờ khách điếm treo cao trên ngọn cây.

Những ngày này Lâm Hàn Thanh đúng là đã sống một cuộc đời lưu lạc thực thụ, tuỳ ngộ nhi an. Không kể là nơi hoang sơn dã lãnh, cổ tự, miếu hoang chàng đều từng ở qua. Về vấn đề thực vật, thì lại càng đơn giản hơn nữa, nếu gặp tửu điếm, khách sạn thì tuỳ tiện vào gọi mấy món ăn, nếu như ở nơi hoang dã không người thì ra tay bắt vài con thú nhỏ rồi nướng ăn, có lúc chàng ăn cả quả thông để chống đói.

Chàng trở nên không quan tâm tới bất cứ vịêc gì trên đời này nữa., không còn tin tưởng ai nữa. Điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí chàng lúc này là một tấm nhu tình của Bạch Tích Hương và lời thề hẹn ước kia mà thôi.

Lý Trung Hụê đoạt được chức vị Võ Lâm Minh Chủ, việc này cũng có chút kích thích với Lâm Hàn Thanh, nhưng nó cũng giống như ném một hòn đá xuống hồ lớn, mặt hồ chỉ hơi xao động rồi lại bình hoà trở lại rất nhanh.

Oai phong, sự vinh quang của Võ Lâm Minh Chủ tuyệt không thể làm sống lại hùng tâm tráng trí trong chàng.

Đi được vài dặm, cảnh vật đã biến đổi.

Ven đường có một ngôi nhà tre, dựa lưng vào rừng cây, trước nhà có trồng một cây bạch dương cao to.

Lá cờ khách điếm khi nãy Lâm Hàn Thanh trông thấy được treo trên ngọn cây, tung bay trong gió.

Bên trong chỉ có hai cái bàn nhỏ bằng gỗ trắng, với mấy chiếc ghế tre, tạo thành một tửu điếm nho nhỏ.

Lâm Hàn Thanh chậm rãi bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế rồi cao giọng hỏi:

- Có ai không ?

Nơi này tuy chỉ là một khách điếm nhỏ ơ nơi hoang sơn dã lãnh, nhưng quét dọn vô cùng sạch sẽ, bàn, ghế đều không có một hạt bụi nhỏ.

Chỉ nghe thấy một tiếng nói ngọt lịm đáp lời Lâm Hàn Thanh:

- Đến ngay đây !

Rèm cửa khẽ động đậy, một thiếu nữ áo xanh bước ra.

Lâm Hàn Thanh chuyển động mục quang, đưa mắt nhìn thiếu nữ một cái, trong lòng không ngăn được ngạc nhiên thầm nhủ:

“Ở nơi hoang dã này làm sao lại có một cô nương xinh đẹp như vậy chứ ?”

Chỉ thấy cô nương đó kết một bím tóc dài đến tận thắt lưng, hai ống tay áo xắn lên đến tận khuỷu để lộ ra hai cổ tay trắng như tuyết, lông mày lá liễu, hai mắt trong sáng, miệng anh đào cười tươi như hoa, để lộ ra một hàm răng trắng đều như những hạt ngọc. Nàng đi đến trước mặt Lâm Hàn Thanh nói:

- Khách quan dùng gì ?

Vừa nhìn thấy gương mặt xú bát quái của chàng, thiếu nữ lập tức biến sắc, nhìn chăm chăm bất động.

Lâm Hàn Thanh có chút xấu hổ, cúi đầu xuống nói:

- Một bình rượu với bốn món ăn.

Chàng cúi thấp đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn thiếu nữ kia.

Ước chừng một tuần trà công phu, thiếu nữ kia bưng rượu thịt ra đặt lên bàn, không nói lời nào đã quay đầu bước vào trong.

Lâm Hàn Thanh vốn định gọi thêm vài món nữa, nhưng nghĩ đến dáng vẻ ghê tởm của thiếu nữ khi nãy, chàng cũng không muốn nói nhiều, vội vã ăn uống qua loa, đặt một nén bạc lên bàn rồi đứng dậy định bước ra cửa. Đúng lúc chàng quay người cất bước thì chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực ngã lăn ra đất.

Chỉ thấy thiếu nữ áo lam xinh đẹp kia từ từ bước lại, một tay cầm đoản kiếm, tay kia cầm một sợi dây thừng dài.

Lâm Hàn Thanh tuy bị ngã nằm trên sàn nhà, nhưng thần trí chưa hoàn toàn hôn mê, chống hai tay xuống đất cố gắng ngồi dậy nói:

- Cô nương, chúng ta vô oán vô cừu. Cô hà cờ gì lại hạ độc vào rượu thịt của ta ?

Trong lòng Lâm Hàn Thanh cảm thấy nghi hoặc, không biết bản thân đã kết thù oán gì với thiếu nữ trong quán rượu nơi hoang dã này.

Thiếu nữ cười lạnh một tiếng nói:

- Phụ mẫu, huynh trưởng của ta ...

Dược tính của loại thuốc trong rượu thập phần mãnh liệt, Lâm Hàn Thanh dựa vào võ công bản thân cố gắng tri trì nhưng cũng không được lâu, cảm thấy chất độc xông lên, song thủ vô lực buông xuống, ngã rầm một cái xuống sàn nhà, hôn mê bất tỉnh. Thiếu nữ kia lẩm bẩm nói gì đó, nhưng lúc đó chàng đã mất đi tri giác, không thể nghe thấy được nữa.

Không biết bao lâu đã trôi qua, khi Lâm Hàn Thanh tỉnh dậy thì phát giác mình đang ngồi trong một lồng sắt, hai chân hai tay đều bị trói chặt bằng gân bò.

Bên tai chàng nghe thấy tiếng xe bánh xe lạch cạch, hình như đang đi trên một con đường núi.

Lâm Hàn Thanh trấn định tinh thần, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, phát giác mình đang ngồi trên một chiếc xe tù. Bốn phía xung quanh đều bị đậy kín bằng vải đen, không thể nào nhìn ra được cảnh vật bên ngoài.

Chỉ nghe thấy bên phải có tiếng người cao giọng chửi bới:

- Muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, hà cớ gì bắt lão tử nhốt vào đây. Các ngươi đừng trách lão tử mở miệng chửi người đấy nhé !

Một âm thanh lạnh lùng như băng vang lên:

- Các hạ, nếu như muốn xác thịt chịu khổ thì chúng ta quy định một chút. Nếu như ai hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta sẽ vả vào miệng kẻ dó.

Lâm Hàn Thanh nhủ thầm trong dạ:

“Thì ra cũng có người chung cảnh ngộ với mình.”

Nghĩ đoạn liền đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy bên trong một chiếc lồng khác đặt sát cạnh lồng của mình có một hắc y đại hán đang ngồi.

Gã hắc y đại hán đó dường như đã sớm biết Lâm Hàn Thanh cùng chung cảnh ngộ với gã, chuyển nhãn nhìn chàng nói:

- Ngươi cũng tỉnh rồi à ?

Những kẻ cùng cảnh với nhau rất dễ nảy sinh sự đồng tình. Ấn tượng của Lâm Hàn Thanh với người này tuy không tốt lắm, nhưng chàng vẫn nhã nhặn trả lời:

- Tại hạ cũng vừa mới tỉnh lại.

Gã đại hán kia nói:

- Ngươi có phải là Mai Hoa môn hạ không ?

Lâm Hàn Thanh ngẩn người ra, thầm nghĩ:

“Lẽ nào vị cô nương trong tửu điếm đó nhận nhầm ta là Mai Hoa môn hạ nên mới hạ độc vào rượu và thức ăn ?”

Nghĩ vậy, chàng liền đáp lời:

- Tại hạ không phải là Mai Hoa môn hạ.

Gã đại hán kia lại nói:

- Vậy thật là kỳ lại. Ngươi đã không phải là Mai Hoa môn hạ, tại sao bọn chúng lại nhốt ngươi ở đây ?

Lâm Hàn Thanh cười khổ nói:

- Có lẽ tại bộ mặt này quá đặc biệt, làm người ta sinh nghi, hiểu nhầm tại hạ là Mai Hoa môn hạ.

Hắc y đại hán bất ngờ hạ thấp giọng nói:

- Ngươi thật sự không phải là Mai Hoa môn hạ sao?

Tiếng nói của gã rất nhỏ, Lâm Hàn Thanh phải cố gắng lắm mới nghe được hết câu nói.

Chàng vội lắc đầu nói:

- Thật sự không phải.

Gã đại hán kia liền cười lạnh một tiếng, không để ý đến Lâm Hàn Thanh nữa.

Lâm Hàn Thanh trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, rất muốn hỏi gã đại hán kia mấy câu, nhưng thấy thần tình lạnh như băng của hắn, đành cố nhịn không nói gì.

Cũng may trong thời gian gần đây, chàng đã hình thành một thói quen là không quan tâm tới bất cứ việc gì. Vì thế liền quay mặt đi, không nhìn gã đại hán ấy nữa.

Tiếng bánh xe vẫn tiếp tục đều đều vang lên. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tiếp đó, tấm vải đen che phủ lồng sắt được nhấc ra.

Một gã đại hán cao lớn mặc cẩm y bước tới mở cửa lồng sắt của Lâm Hàn Thanh, lấy ra một cái túi vải đen chụp lên đầu chàng, rồi thúc chàng xuống xe, đẩy về phía trước.

Tuy bị túi vải đen chụp kín đầu, không nhìn thấy cảnh vật xung quanh nhưng chàng cảm thấy nơi đây gió rất lớn, y phục bay phần phần, đoán định đây có lẽ là một nơi hoang sơn dã lãnh nào đó.

Ước chừng một tuần trà, chàng chợt nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng:

- Ngồi xuống đi.

Lâm Hàn Thanh trong bụng thầm nhủ:

“Ngồi thì ngồi, ta sợ gì các ngươi.”

Nghĩ đoạn, liền từ từ ngồi xuống.

Chỉ thấy xung quanh bốn bề đã không còn gió nữa, có lẽ đã đi vào trong một căn nhà.

Một giọng nói oai phong khác lại vang lên:

- Nếu như ngưoi không muốn chịu nỗi đau đớn về xác thịt thì tốt nhất hãy trả lời thành thật.

Lâm Hàn Thanh trong lòng cảm thấy kỳ lạ hỏi:

- Các người muốn ta trả lời cái gì?

Lời vừa dứt thì giọng nói ban nãy đã vang lên bên tai:

- Các ngươi có mấy người?

Lâm Hàn Thanh liền trả lời:

- Chỉ có mình tại hạ.

Giọng nói đó lại quát hỏi:

- Nói nhảm. Chúng ta đã sanh cầm bốn tên rồi. Ngưoi còn dám nói là chỉ có mình ngươi sao? Mau nói...

Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết truyền lại, không gian đột nhiên yên ắng như tờ.

Lâm Hàn Thanh biết đã có biến cố xảy ra, nhưng hai chân hai tay chàng đều bị dây gân bò trói chặt, trên đầu còn bị trùm túi vải đen. Chân tay không thể động dậy, hai mắt không nhìn thấy gì, chỉ đành ngồi chờ sự việc diễn tiến.

Chàng chợt cảm thấy có ai đó đưa tay nhấc túi vải đen ra khỏi đầu mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nơi mình đang ngồi là một ngôi miếu nhỏ. Trước thần án có hai thi thể đang nằm ngay ngắn.

Một thanh y đại hán và hắc y thiếu nữ mặt che mạng đang thấp giọng bàn bạc điều gì đó.

Những ngày tháng gần dây , Lâm Hàn Thanh gần như đã quên hẳn chuyện giang hồ, nhưng vào lúc này, chàng không thể không để tâm suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.

Xem tình hình trước mắt, trong giang hồ hình như đã xảy ra một trận đại đồ sát. Cả hai bên đều phái đi vô số cao thủ, tiễu trừ tai mắt bè cánh của đối phương. Cuộc ác đấu giữa hai thế lực này, tự nhiên sẽ lôi kéo rất nhiều võ lâm đồng đạo vào vòng xoáy ân oán.

Chỉ thấy thanh y đại hán từ từ quay mặt lại, hai đạo mục quang sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn Thanh, rồi đột nhiên vung truỷ thủ trong tay lên cắt đứt dây trói cho chàng.

Lâm Hàn Thanh duỗi thẳng tay chân, trong lòng thầm nhỉ:

“ Thật đúng là một trường hồ đồ, bị người ta bắt một cách hồ đồ, nhốt vào lồng sắt đem đến đây rồi lại được cứu một cách hồ đồ, từ cõi chết trở về.”

Chàng đưa mắt nhìn sang thì thấy thanh y đại hán kia đang lột quần áo của một thi thể, nhanh chóng mặc vào.

Lâm Hàn Thanh vẫn bàng quan toạ thị, trên mặt không hề biểu lộ tình cảm. Nhưng trong lòng thì thầm kinh hãi, tự nhủ:

- Thì ra hai bên đã trực tiếp đối đầu, hơn nữa còn bất chấp thủ đoạn để đối phó nhau nữa.

Hắc y thiếu nữ bịt mặt nói:

- Ngươi đã nhớ kỹ thân thế tên họ của hắn chưa ?

Thanh y đại hán trả lời:

- Nhớ kỹ rồi.

Hắc y thiếu nữ liền nói:

- Nhắc lại cho ta nghe xem.

Thanh y đại hán thấp giọng nói:

- Họ Phàn tên Cao. Người Sơn Đông.

Hắc y thiếu nữ gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói:

- Cẩn thật đấy. Đi đi.

Thanh y đại hán cúi đầu hành lễ với hắc y thiếu nữ rồi khom lưng bước ra ngoài.

Lâm Hàn Thanh nhìn bóng gã đi xa dần, trong lòng thầm nhủ:

“Kẻ đó mạo danh người tên Phàn Cao. Mình phải nhớ kỹ cái tên này.”

Đột nhiên bên tai chàng vang lên một thanh âm kiêu kỳ nói:

- Đứng dậy đem hai thi thể đó giấu vào sau tượng thần.

Lâm Hàn Thanh quay đầu lại nhìn hắc y thiếu nữ hỏi:

- Cô nương nói với tại hạ đấy à ?

Hắc y thiếu nữ đó tức giận nói:

- Không nói với ngươi chẳng lẽ nói với hai cái xác chết kia à. Ngươi là thủ hạ của ai? Đúng là cái loại đầu óc ngu dốt vô dụng.

Lâm Hàn Thanh bị nàng ta mắng cho một hồi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thầm nhủ:

“Lâm Hàn Thanh ta đường đường nam tử hán, đại trượng phu lẽ nào lại để một cô gái sai này sai nọ, tuỳ ý mắng chửi như vậy.”

Một ý thức phản kháng mãnh lịêt nổi lên trong lòng chàng. Chàng thầm nghĩ:

“Xem ra một người muốn thoát khỏi vòng thị phi chỉ có một cách duy nhất là rời xa con người, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại con người nữa, chỉ như vậy mới có thể tránh được thị phi tìm đến với mình.”

Hắc y thiếu nữ thấy Lâm Hàn Thanh vẫn đứng im bất động, không cầm nổi cơn giận, khua tay lao tới.

Lâm Hàn Thanh nhất thời sơ ý, không kịp phòng bị trúng một chưởng của nàng ta, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Trong lòng chàng đã có sắn ý thức phản kháng, nay lại trúng thêm một kích của hắc y thiếu nữ ý thức đó càng nỗi lên mãnh lịêt hơn. Lâm Hàn Thanh bừng bừng lửa giận, đề thụ chân khí định lao về phía hắc y thiếu nữ thì chợt cảm thấy Mệnh Môn Huyệt đã bị nắm khống chế. Đưa mắt nhìn qua thì thấy tay của thiếu nữ đã đặt lên Mệnh Môn Huỵêt của mình từ lúc nào.

Mệnh Môn Huyệt là một trong những nơi yếu hại nhất của cơ thể, chỉ cần đối phương khẽ đẩy công lực vào là có thể trấn đứt được tâm mạch của Lâm Hàn Thanh.

Trong nháy mắt, ý niệm về sự sống và cái chết vọt qua trong đầu Lâm Hàn Thanh, chàng thầm nhủ:

“Chỉ cần một câu trả lời không đúng, cô ta sẽ vận lực chấn đứt tâm mạch của mình. Chết như vậy thật là không đáng ...”

Chàng vừa nghĩ đến đó thì hắc y thiếu nữ đã lên tiếng hỏi:

- Ngươi là thuộc hạ của ai ? Nói mau !

Lâm Hàn Thanh lo lắng trong lòng, không biết trả lời thế nào, đánh liều đáp bừa một câu:

- Tại hạ là thuộc hạ của Tiểu Thuý cô nương.

Chàng không có cách nào để xác định được thân phận đối phương, chỉ dựa vào tình hình mà phán đoán, có lẽ cô ta là thuộc hạ của Mai Hoa Chủ Nhân.

Lâm Hàn Thanh chợt thấy Mệnh Môn Huỵêt không bị khống chế nữa, chỉ thấy hắc y thiếu nữ mỉm cười nói:

- Thì ra là thuộc hạ của Thuý cô nương. Vừa nãy tiểu muội mạo phạm, xin huynh đài lượng thứ.

Lâm Hàn Thanh quay mặt lại nhìn, thấy hắc y thiếu nữ đã bỏ tấm sa đen che mặt. Hai mắt long lanh, miệng hoa hé nở để lộ hàm răng trắng đều như những hạt ngọc.

Nữ nhân này tuỵêt đối không thể coi là giai nhân tuyệt sắc, nhưng dường như cô ta có một mị lực khiến người khác không thể kháng cự nổi. Lâm Hàn Thanh nhìn cô ta một lúc, không ngăn được cảm giác chấn động trong lòng, vội vã lắc mạnh đầu, để tỉnh bản thân rồi lạnh lùng nói:

- Người không biết thì không có tội.

Hắc y thiếu nữ mỉm cười tươi như hoa nói:

- Huynh đài cao danh quý tánh ?

Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:

“Lẽ nào cô ta đã nghi ngờ mình.” liền thụân miệng đáp luôn:

- Tại hạ họ Bạch.

Trong lòng chàng ngày ngày đêm đêm đều tưởng nhớ đến Bạch Tích Hương, nhất thời thuận miệng ứng đáp, không cầm được nói ra họ của nàng.

Hắc y thiếu nữ cười nói:

- Bạch huynh hầu hạ dưới trướng Thúy cô nương bao lâu rồi ?

Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:

“Có lẽ cô ta đã động tâm nghi ngờ, nếu như mình trả lời ấp úng sẽ càng làm cô ta nghi thêm.”

Nghĩ đoạn liền lạnh lùng nói:

- Tại hạ đã theo Tiểu Thuý cô nương hơn hai năm rồi.

Hắc y thiếu nữ liền lộ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

- Đã lâu như vậy rồi ư ? Thế thì tiểu muội phải nhận biết Bạch huynh mới đúng chứ?

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

“Hỏng bét, nếu cứ để cô ta hỏi như vậy, chắc chắn sẽ lòi đuôi ra mất. Chi bằng doạ cô ta một trận đã.” Nghĩ đoạn nghiêm sắc mặt, lạnh lùng hỏi:

- Cô nương là thuộc hạ của ai ?

Hắc y thiếu nữ hạ giọng nói:

- Tiểu muội là người trong Bát Mị.

Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:

“Chẳng trách cô ta lại có sức hút như vậy. Chỉ có Tây Môn Ngọc Sương mới có thể nghĩ ra được cái tên kỳ quái như vậy mà thôi.” Nghĩ vậy, chàng liền đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Thì ra cô nương là người trong Bát Mị, chẳng trách võ công lại cao cường như vậy.

Hắc y thiếu nữ nói:

- Bạch huynh quá khen rồi.

Lâm Hàn Thanh khách khí nói:

- Tại hạ nhận ơn cứu mạng của cô nương, sau này gặp Thuý cô nương, nhất định sẽ báo cáo lại.

Hắc y thiếu nữ cười tươi như hoa nói:

- Tiểu muội đứng hàng thứ sáu trong Bát Mị, Bạch huynh khi gặp Thuý cô nương chỉ cần nhắc đến là cô nương sẽ nhớ ra ngay.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ còn nhiệm vụ trên mình, không thể lưu lại đây lâu hơn, chúng ta cáo biệt tại đây.

Nói đoạn cung tay hành lễ với hắc y thiếu nữ, cất bước rời khỏi.

Hắc y nhìn bóng Lâm Hàn Thanh đi xa dần, định nói gì nhưng lại thôi.

Lâm Hàn Thanh bước ra khỏi miếu, lập tức tăng tốc, tìm một bụi cỏ rậm nấp vào.

Quả nhiên, hắc y thiếu nữ đó đợi chàng đi khỏi, lập tức chạy ra khỏi miếu, đảo mắt nhìn bốn phía rồi vội vã nhằm hướng bắc thẳng tiến.

Lâm Hàn Thanh thở dài một hơi tự nói với bản thân:

- Giang hồ phong ba, sát cơ từng bước, mình không phạm người, người tất phạm mình. Xem ra muốn rời bỏ những ân oán thị phi trong giang hồ, đích thực là một chuyện quá khó. Đã không thể rời bỏ, vậy chi bằng xả thân vì sự an nguy của võ lâm vậy.

Ý nghĩ vừa chuyển, hào khí phút chốc bốc lên ngút trời.

Những ngày tháng gần đây, Lâm Hàn Thanh ý chí mất hết, muốn chạy trốn khỏi ân oán giang hồ, không muốn bản thân bị cuốn vào vòng xoáy ân này.

Chàng đã học được sự nhẫn nhịn mà không ai có thể nhẫn nhịn được, không hề để ý đến những xung đột sâu sắc đang diễn ra trên võ lâm, đặt mình bên ngoài vòng thị phi. Nhưng trời không chiều lòng người, những xung đột trong võ lâm ngày nay đã kéo chàng vào từ lâu rồi. Trong trận giang hồ đại biến này, dường như không ai có thể đặt mình bên ngoài thị phi nữa.

Hào khí trước đây của Lâm Hàn Thanh đã dần dần khôi phục.

Trong phút chốc, chàng đã thay đổi suy nghĩ, tinh thần hồi phục, bỏ đi thái độ chán đời hận thế, tinh thần tiêu thất, ưỡn thẳng ngực, bước thẳng về phía trước.

Chàng đưa mắt nhìn quanh, bốn bề yên tĩnh, chiếc xe tù khi nãy không hiểu đã đi từ lúc nào.

Bốn bề im lặng như tờ.

Lâm Hàn Thanh cảm thấy hào khí dâng cao, hú dài một tiếng như long ngâm hổ tiếu, dùng khinh công chạy thẳng về phía trước.

Trước đây chàng muốn chạy trốn thị phi, thì tấu xảo thay phiền phức lại liên tiếp tìm đến chàng. Lúc này chàng hào khí ngất trời, hy vọng tìm được một chút thị phi, thì lại tuỵêt không gặp chuyện gì. Chàng đi một mạch cho đến lúc trời tối, vẫn không gặp một chút phiền phức nào.

Lúc này, chàng đang ở trong một ngôi làng.

Ánh mắt chàng khẽ chuyển, thấy một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ đang dừng lại trước một toà nhà to lớn, nguy nga.

Một toà nhà to lớn, tráng lệ nằm trong một thôn trang nghèo nàn, hiển nhiên là có chuyện bất bình thường ở đây.

Lâm Hàn Thanh đảo mắt nhìn toà nhà và chiếc xe ngựa hoa lệ, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, thầm nhủ:

“Mình đã không còn trốn tránh thị phi trong giang hồ nữa, vậy cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, thử đột nhập vào toà trang viện này xem đã.”

Ý niệm vừa có, lập tức chuyển hướng về phía toà trang viện.

Hai cánh cổng trang viện chỉ khép hờ, Lâm Hàn Thanh khẽ đẩy một cái đã mở ra.

Bên trong cánh cổng là một khu vườn rộng lớn, trồng đầy kỳ hoa dị thảo nhưng kỳ lạ là tuỵêt không thấy một bóng nhân ảnh nào.

Lâm Hàn Thanh cúi đầu trầm tư rồi vượt qua khu vườn, đi đến cánh cổng thứ hai.

Cánh cổng này cũng chỉ khép hờ.

Lâm Hàn Thanh đẩy cổng bước vào, chỉ thấy một con đường đá trắng trải dài đến một căn nhà lớn, hai bên đường trồng đầy hoa cỏ. Căn nhà lớn kia các cửa đều đóng kín, không nhìn thấy bóng người nào cả.

Sự yên lặng ở đây làm cho người ta sinh ra một cảm giác khủng bố, Lâm Hàn Thanh cũng không ngăn được tim đập thình thịch. Chàng đứng trên con đường đá trắng lưỡng lự một hồi rồi sải bước về phía trước, không quên vận công giới bị.

Thời gian gần đây, chàng liên tục gặp phải hung hiểm, dĩ nhiên tinh thần cảnh giác cũng theo đó mà tăng tiến lên rất nhiều.

Lâm Hàn Thanh đi hết con đường đá trắng, đứng trước cửa toà nhà lớn.

Từ khi vào trong trang viện này, Lâm Hàn Thanh thấy tất cả các cánh cửa đều chỉ khép hờ, đoán định toà nhà này cũng vậy liền đưa tay đẩy nhẹ một cái.

Nào ngờ sự thật lại ngoài dự liệu của chàng, cánh cửa vẫn đóng chặt, có lẽ đã bị khoá từ bên trong.

Hiển nhiên trong nhà có người.

Lâm Hàn Thanh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi cao giọng nói:

- Bên trong có người không ?

Chàng liên tục gọi lớn mấy tiếng, nhưng tuỵêt không nghe thấy tiếng người bên trong trả lời.

Đây lại là một biến hoá ngoài sức tưởng tượng, làm người ta có một cảm giác sự việc này cao thâm mạt trắc khó lường.

Lâm Hàn Thanh ngẩn người ra, thầm nhủ:

“Đã đến rồi thì phải làm rõ mọi việc mới được.” Nghĩ đoạn, vận nội lực vào hai tay, đẩy mạnh một cái.

Toà nhà này kiến trúc vững trãi dị thường, một cái đẩy của Lâm Hàn Thanh ít nhất cũng phải nặng tới năm trăm cân, vậy mà cánh cửa kia vẫn không chút tơ hào rung động.

Chàng cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầm nhủ:

“Trong nhà nếu như có người, mình vừa lớn tiếng kêu gọi ít nhất cũng phải có người trả lời mới đúng. Còn nếu không, tại sao lại có thể khoá cửa từ bên trong ?”

Lòng hiếu kỳ của chàng nổi lên, liền lớn tiếng nói:

- Chư vị, nếu như chư vị không lên tiếng, tại hạ buộc phải xông vào !

Nói xong lùi lại hai bước, vận khí hành công, nhanh như chớp đánh hai chưởng vào cánh cửa gỗ.

Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, cánh cửa bật mở lớn.

Trong thời gian gần đây, Lâm Hàn Thanh đã liên tiếp kinh qua nguy hiểm, lịch duỵêt đã tăng tiến rất nhiều. Sau khi cánh cửa bật mở, không lập tức phóng người vào nhà mà lại lùi lại hai bước, đợi biến hoá xảy ra.

Lúc này bóng đêm dã bao trùm không gian, trong nhà tối đen như mực, không nhìn rõ bên trong có gì.

Lâm Hàn Thanh đợi chừng một khắc thời gian, không thấy động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy sốt ruột, liền từ từ cất bước vào trong nhà.

Vừa bước chàng vừa thầm nhủ:

“Hành tẩu trên giang hồ, nhất định phải chuẩn bị một số đồ vật cần thiết. Lúc này mà mang hoả tập thì có phải tốt hơn bao nhiêu không ?”

Chàng chú mục nhìn về phía trước, bất giác kinh hoảng lùi lại hai bước quát lớn:

- Kẻ nào ?

Chỉ nghe thấy một thanh âm yếu ớt vang lên:

- Đừng sợ, trên bàn có nến, có lửa ... ngươi đốt lên đi.

Lâm Hàn Thanh nghe thấy âm thanh này vừa yếu vừa đứt quãng, rõ ràng người phát thoại đã bị thương rất nặng.

Chàng trấn định tinh thần, từ từ bước về phía cái bàn phía trước, quả nhiên trên bàn có hoả tập và nến, ngoài ra còn có bốn người đang ưỡn ngực ngẩng đầu, ngồi yên vị ở bốn góc bàn.

Lâm Hàn Thanh khẽ đằng hắng một tiếng, định mở miệng hỏi thăm.

Thanh âm yếu ớt khi nãy lại vang lên lần nữa:

- Họ đều bị điểm huỵêt, có lẽ ... có lẽ đã chết cả rồi ... ngươi không ... không ... cần phải sợ.

Lâm Hàn Thanh trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay nhặt chiếc hoả tập, đốt nến lên.

Chàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn người đó vẫn ngồi im, trên mặt thần tình rất quái dị. Có người đang mở miệng, có người đang trợn mắt, cảnh tượng thập phần khủng bố.

Lâm Hàn Thanh lại gần quan sát kỹ hơn, đoán định có lẽ bốn người này đang nói chuyện thì bị người ta điểm huyệt.

Thanh âm yếu ớt lại nói:

- Ta ... ta ở đây.

Lâm Hàn Thanh vội chuyển nhãn nhìn qua, chỉ thấy một hoàng y lão nhân đang ngồi trên một chiếc ghế dựa sát tường.

Dưới ánh nến, chỉ thấy trên ngực lão nhân có cắm một thanh đoản đao.

Lâm Hàn Thanh vội chạy lại gần lão nhân, đặt tay lên chuôi đao nói:

- Tại hạ thay tiền bối rút đao ra.

Chỉ thấy lão nhân kia nghiến răng nói:

- Không rút được đâu.

Lâm Hàn Thanh bỏ tay ra hỏi:

- Tại sao vậy ?

Hoàng y lão nhân trả lời:

- Bây giờ lão khiếu chỉ còn lại một hơi thở tàn, may mà còn dựa vào mười năm thanh tu luyện công mới giữ lại được một chút nguyên khí. Nếu như ngươi rút đao ra, lão khiếu lập tức tuỵêt khí chết ngay.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Thì ra là vậy, vãn bối đã hiểu.

Hoàng y lão nhân lại nói:

- Đao này đã đâm vào chỗ yếu hại, lão khiếu còn chưa chết, chính là muốn đợi người đến, quả nhiên đã đợi được ngươi.

Lúc lão nhân nói chuyện, Lâm Hàn Thanh thấy chuôi đao cắm trên ngực lão cứ rung rung, hiển nhiên đang phải chịu nỗi đau cùng cực. Chàng không cầm được thở dài một tiếng nói:

- Tiền bối, người hãy vận khí điều thương trước đã, để sau nói cũng được.

Hoàng y lão nhân liền nói:

- Không kịp nữa. Lão khiếu đã kháng cự với tử thần hơn hai canh giờ rồi, ta không dám động đậy, không dám rút đao ra, chính là hy vọng có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

Lão mở lớn cặp mắt đã thất thần nhìn Lâm Hàn Thanh hỏi:

- Ngươi là thuộc hạ của Mai Hoa chủ nhân ?

Lâm Hàn Thanh nghe vậy trong lòng trấn động, trong lòng thầm nhủ:

“Thiếu nữ trong tửu điếm hiểu lầm ta là thuộc hạ của Mai Hoa chủ nhân, lão nhân này cũng hiểu lầm ta Mai Hoa chủ nhân, không hiểu vì lý do gì?”

Chàng chưa kịp mở miệng phản vấn thì hoàng y lão nhân đã nói tiếp:

- Bất luận ngươi là thân phận gì, lão khiếu cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ tuyệt đối không phải là Mai Hoa môn hạ, Các hạ muốn nói gì, xin hãy nói ra đi.

Hoàng y lão nhân thở hắt ra một hơi, cơ thịt trên mặt co giật mấy cái rồi nói:

- Ngươi là môn hạ của ai cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi đáp ứng ...

Đột nhiên lão ta ho lớn một tiếng, miệng thổ ra một bung máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, gục đầu xuống không nói gì, xem ra hình như đã không còn chịu đựng được nữa.

Lâm Hàn Thanh vội vã bước lên hai bước, kéo chiếc ghế ra, dặt tay lên bối tâm hoàng y lão nhân.

Hoàng y lão nhân được Lâm Hàn Thanh truyền nội lực vào người, thúc đẩy huyết khí lưu thông, từ từ tỉnh lại.

Lâm Hàn Thanh thở dài một tiếng nói:

- Lão tiền bối có gì muốn nói, cứ nói ra đi ! Tại hạ sẽ tận hết khả năng toàn lực hoàn thành di chí của lão tiền bối.

Hoàng y lão nhân đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàn Thanh nói:

- Hoàng hạc lầu hạ, người bán mặt ...

Lão già tận hết sức lực, cố gắng hết sức nói ra bảy chữ, hai mắt nhắm nghiền, khí tuyệt mạng vong.

Lâm Hàn Thanh không tiếc nội lực, thử liền mấy lần, truyền nội lực vào nội phủ của lão già, thủy chung vẫn không thể vực dậy một chút sinh cơ cho lão.

Dưới ánh nến bập bung, có thể nhận ra được đây là một căn khách sảnh bài trí u nhã.

Lâm Hàn Thanh thử truyền nội lực giải huyệt cho bốn người còn lại, nhưng cả bốn vẫn cứng đờ, có lẽ đã tuỵêt khí từ lâu.

Chàng lại quay đầu sang nhìn hoàng y lão nhân thở dài lẩm bẩm:

- Vị lão nhân này dùng nội lực mấy chục năm của mình để tri trì thêm hai canh giờ, chỉ mong có người đến để nói ra những lời trong lòng, thật không may, tâm nguyện cuối cùng của lão cũng khó mà thực hiện được...

Chàng không có cách nào để biết được thân phận của năm người này, cũng không biết rõ họ có phải là chủ nhân của toà trang viện này hay không.

Lâm Hàn Thanh ngẩn người nhìn ngọn nến đã cháy hết hơn nửa, nghĩ không ra cách nào để giải quyết năm thi thể trước mắt, đành thở dài ôm quyền nói:

- Các vị lão huynh đệ, thật xin lỗi. Căn nhà này không có quan tài, không thể khâm liệm các vị được. Tại hạ xin cáo bịêt.

Nói đoạn quay người bước ra khỏi căn nhà, đóng cửa lại rồi rời khỏi trang viện.

Chỉ thấy chiếc xe ngựa hoa lệ khi nãy, vẫn dừng ở trước cửa trang viện. Màn xe hạ thấp, khiến người khác không thể nhìn rõ bên trong xe có những gì.

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

“Chiếc xe ngựa này nếu như là của năm người kia, thì nhất định có thể tìm được chút manh mối gì đó trên xe. Nếu như không phải là xe của năm người kia, thì cỗ xe này nhất định có điều khả nghi.”

Ý niệm nảy ra trong đầu, chàng lập tức cất bước tiến về phía chiếc xe ngựa.

Chỉ thấy hai con kiện mã kéo xe ngẩng đầu, vểnh tai, đúng là tuấn mã, nhưng chúng giống như làm bằng gỗ vậy, đứng yên bất động.

Lâm Hàn Thanh nhè nhẹ vén màn xe lên, chỉ thấy bên trong có một đại hán đang ngồi, dáng vẻ như là xa phu. Trong lòng chàng cảm thấy kỳ quái, đang định cất tiếng hỏi, gã đại hán kia đã khai khẩu:

- Đi chưa ?

Lâm Hàn Thanh máy động linh cơ, bước lên xe nói:

- Đi đi !

Gã đại hán mặc áo xa phu đột nhiên quất mạnh dây cương, cặp kiện má hí lên một tiếng rồi chồm lên chạy như bay về phía trước.

Lâm Hàn Thanh ngồi trên xe, trầm tư suy nghĩ, nhưng thuỷ chung vẫn không hiểu ra chuyện gì.

Chàng thầm nghĩ:

“Đằng nào cũng vậy rồi, để xem chiếc xe ngựa này đưa mình đến đâu.”

Chỉ thấy xe chạy như bay, cho dù cưỡi khoái mã cũng không thể nhanh bằng. Lâm Hàn Thanh bình sinh chưa từng được ngồi qua chiếc xe nào chạy nhanh như vậy cả.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Lâm Hàn Thanh đưa tay khẽ vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài. Chỉ thấy xe ngựa đang dừng lại ở một toà trang viện to lớn khác.

Gã đại hán đánh xe nhảy xuống nói:

- Xin đợi ở đây một chút, tại hạ đi thông báo một tiếng.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Huynh đài tự nhiên.

Gã đại hán kia đi được hai bước, dột nhiên quay đầu, đi đến cạnh xe hỏi:

- Đắc thủ chưa ?

Lâm Hàn Thanh nhớ lại tình hình trong căn nhà lớn, thầm nghĩ:

“Chiếc xe ngựa này, vụ án trong toà trang viện kia nhất định có liên quan đến nhau. Nhưng mình đã đợi rất lâu ở trong toà trang viện kia, không hề thấy động tĩnh gì cả. Lẽ nào hung thủ sau khi đắc thủ sẽ đào tẩu đến nơi này ?”

Nhất thời ý nghĩ xoay chuyển, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân ở đâu.

Chỉ nghe thấy gã đại hán lạnh giọng hỏi:

- Có đắc thủ không ?

Lâm Hàn Thanh thấy ngữ khí của gã khác thường, lập tức vận khí giới bị, chú mục nhìn kỹ, mới phát hiện gã đại hán đó đang nhắm nghiền hai mắt, đứng bên cạnh xe, gương mặt không chút biểu cảm, không khỏi giật mình thầm nhủ:

“Lẽ nào người này bị mù.”

Lâm Hàn Thanh nghĩ bụng:

“Không cần biết hắn hỏi gì, cứ đáp lời hắn một tiếng đã.” Nghĩ đoạn liền nói:

- Đắc thủ rồi !

Dư âm chưa dứt, đã thấy gã đại hán tay trái nhanh như chớp chọc ra.

Ngũ chỉ cong lại như móc câu, tóm lấy uyển mạch của Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh vội rụt tay lại, tránh được một kích của gã.

Gã đại hán chụp trượt một trảo, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai ?

Thì ra Lâm Hàn Thanh trả lời gã một tiếng, đã bị gã phát hiện ra thanh âm không giống.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ họ Lâm. Đáng lẽ các hạ phải sớm biết tại hạ là kẻ giả mạo mới đúng chứ ...

Gã đại hán tức giận quát lớn:

- Được lắm ! Ngươi dám bỡn cợt lão tử !

Lời còn chưa dứt, song chưởng đã tề phát, kích thẳng vào trong xe.

Chưởng lực của hắn hùng hậu, chỉ nghe thấy một loạt tiếng ầm ầm vang lên, thành xe làm bằng gỗ bị chưởng lực kích trúng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, bay tứ tung khắp nơi.

Lâm Hàn Thanh tiếp hai chiêu của gã, cảm thấy chưởng lực hung mãnh vạn phần, không khỏi ngạc nhiên nghĩ:

“Người này tuy là người mù, nhưng chưởng lực cương mãnh, tuyệt không thể xem người.”

Nghĩ đoạn, tay trái đã vung ra, ngạnh tiếp một chưởng của gã, mượn lực nhảy vọt ra khỏi cỗ xe.

Nhưng khi chàng vừa chạm đất thì đã thấy bảy tám đại hán cầm đơn đao vây mình vào giữa.

Gã đại hán mù đánh xe quát lớn:

- Tên tiểu tử này thật đáng ghét. Không thể tha cho hắn được.

Lâm Hàn Thanh thấy bốn phía đều bị vây chặt, nếu không kinh qua một trường ác chiến, có lẽ không thể thoát thân. Ý niệm đã định, liền rút Tham Thương Kiếm ra lạnh lùng nói:

- Chư vị, đao kiếm vô nhãn, nếu như bức ta xuất thủ, chỉ sợ khó tránh khỏi cảnh máu chảy đầu rơi.

Ngoại trừ gã đại hán mù, tổng cộng có tám gã đại hán, chiếm giữ bốn mặt. Nhưng chúng không hề nói gì, dường như không hề nghe thấy lời nói của Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh thầm quan sát vị trí của tám gã đại hán, phát hiện chúng đứng đúng theo phương vị bát quái. Cho dù thân pháp của chàng có nhanh thế nào, cũng khó mà thoát khỏi trùng vây.

Chỉ nghe thấy gã xa phu mù lớn tiếng quát:

- Các người dùng phương vị bát quái bao vây hắn lại, tên tiểu tử này rất cứng đầu.

Tám gã đại hán cầm đao vẫn không nói tiếng nào.

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

“Dường như tám tên này bị câm thì phải, tại sao ngay cả người của phe chúng, chúng cũng không hề để ý”

Ý nghĩ còn chưa dứt, đột nhiên một thanh âm của một đồng tử vang lên:

- Hạt đại ca, huynh quát gì vậy ?

Lâm Hàn Thanh cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, không ngăn được giật mình một cái.

Chú mục quan sát, chỉ thấy một đồng tử lưng đeo kiếm, thân vận cẩm y từ trong trang viện bước ra.

Gã xa phu mù liền cất tiếng hỏi:

- Là Long Ca Nhi hả ?

Đồng tử đáp:

- Được lắm ! Ngay cả tiếng nói của tôi cũng không đoán ra được à ?

Gã xa phu mù thở dài nói:

- Hạt tử này hôm nay hồ đồ rồi ! Ta đã đem về đây một tên tiểu tử thối.

Đồng tử liền nói:

- Tiểu tử thối nào ? Để tôi đến xem.

Nói đoạn bước thẳng về phía Lâm Hàn Thanh.

Đồng tử này tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng thân phận tuỵêt không thấp kém. Khi hắn đi đến Càn vị, gã đại hán đứng ở đây lập tức lùi lại nhường đường.

;Lâm Hàn Thanh mục lực hơn người, tuy rằng trong bóng đêm nhưng vẫn nhìn rõ được đồng tử này chính là Dư Tiểu Long.

Chỉ thấy trước ngực đột nhiên bị người đánh một chưởng, suýt nữa kêu lên thất thanh.

Nhưng Dư Tiểu Long lập tức lộn người một vòng, rút trường kiếm sau ra quát lớn:

- Các người lùi lại, ta sẽ một mình bắt sống tên này.

Lâm Hàn Thanh trấn định tinh thần, trong lòng thầm nhủ:

- Hắn trúng phải mê dược của Tạo Hoá lão nhân, nhất định đã đầu nhập vào Tạo Hoá Môn. Nếu như lúc này mình lên tiếng kêu gọi, có lẽ hắn sẽ nhận ra được, nhưng không biết như vậy có bất lợi với hắn không ?

Đầu óc chàng nhất thời rồi bời, phân vân không biết có nên gọi tên hắn không ?

Dư Tiểu Long đưa kiếm chỉ vào mặt Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai ?

Lâm Hàn Thanh trợn tròn mắt nhìn hắn, không biết nên nói gì.

Dư Tiểu Long tức giận quát:

- Ngưoi nhìn ta làm gì ?

Nói đoạn quát lên một tiếng, thanh kiếm trong tay đã kích tới.

Lâm Hàn Thanh khẽ lắc mình một cái, tránh được một chiêu của hắn, nhưng không hoàn thủ lại.

Dư Tiểu Long nhìn đoản kiếm trong tay Lâm Hàn Thanh nói:

- Thanh đoản kiếm trong tay ngươi cũng không tồi đâu.

Soạt ! Soạt ! Soạt

Trong nháy mắt hắn đã liên tiếp công tới ba kiếm, kiếm nào cũng nhằm vào chỗ yếu hại của Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh lại tung người né tránh, nhưng vẫn không hề hoàn thủ.

Dư Tiểu Long cảm thây kỳ lạ, chau mày quát hỏi:

- Tại sao ngươi không hoàn thủ ?

Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:

- Ta muốn xem kiếm pháp của ngươi thế nào ?

Dư Tiểu Long tức giận quát lớn:

- Ngươi muốn xem hả, được ta cho ngươi mở rộng kiến thức.

Trường kiếm trong tay vung lên, liên tục công tới.

Lâm Hàn Thanh vốn muốn lợi dụng đoản kiếm sắc bén trong tay ngạnh tiếp với trường kiếm của Dư Tiểu Long, huỷ đi binh khí trong tay hắn. Nhưng chàng vẫn chỉ lách người tránh kiếm chiêu của Dư Tiểu Long, không hề hoàn thủ lại nửa chiêu.

Chàng thấy tiểu sư dệ của mình kiếm thuật đại tiến, trong long vô cùng cao hứng.

Hai người tỷ kiếm với nhau, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác hẳn nhau.

Kiếm của Lâm Hàn Thanh tràn đầy tình thương, lúc nào cũng nhân nhượng. Dư Tiểu Long thì ngược lại, kiếm chiêu hiểm độc, hung hãn vô tỉ. Chớp mắt, hai người đã đấu với nhau trên ngàn chiêu.

Lâm Hàn Thanh vừa kịch đấu với Dư Tiểu Long vừa để ý quan sát bốn phía. Thấy người quan chiến càng lúc càng đông, trong long chấn động, thầm nhủ:

“Nếu như mình cứ tiếp tục đánh như vậy, sợ rằng sẽ bị kẻ khác nhìn ra chỗ sơ hở. Bây giờ mình muốn đem theo Tiểu Long đi, sợ rằng khó hơn lên trời. Chi bằng tạm thời rút lui, rồi tìm cách nói rõ nội tình cho hắn. Dù sao cũng biết được hắn hiện đang bình an vô sự, đã trở thành Tạo Hoá Môn Hạ. Sau này muốn tìm hắn cũng dễ hơn nhiều.”

Ý niệm đó vừa xuất hiện trong đầu, chàng liền xuất thủ phản kích hai chiêu.

Đây là hai chiêu trong Thiên Long Bát Kiếm. Tuy chàng chưa luyện thành thục bộ kiếm pháp này, nhưng cũng đủ làm Dư Tiểu Long lien tiếp thối lui.

Lâm Hàn Thanh hai kiếm đắc thủ, lập tức tung người vọt lên, nháy mắt đã ở ngoài xa ba trượng.

Những kẻ quan chiến thấy Dư Tiểu Long đang ở thế thượng phong nên lơ là giới bị, không ngờ Lâm Hàn Thanh đẩy lùi được Dư Tiểu Long, đột vây chạy thoát, lúc này muốn cản cũng cản không kịp nữa.

Chỉ thấy bóng chàng nhấp nhô mấy lượt, phút chốc đã biến mất trong đêm đen.

Dư Tiểu Long bị Lâm Hàn Thanh hai kiếm bức lùi, ngẩn người thất thần, đợi đến lúc chàng chạy xa rồi mới giật mình bừng tỉnh, hô hào thuộc hạ đuổi theo truy bắt.

Lại nói Lâm Hàn Thanh, chàng chạy một mạch sáu bảy dặm đường,quay đầu lại nhìn không thấy người truy đuổi mới dừng lại, ngồi xuống một gốc cây vận công điều tức, sau đó đổi hướng quay lại chỗ khi nãy.

Lần này, hành động của chàng vô cùng cẩn thận. Khi cách toà trang viện khoảng bảy tám trượng thì liền dừng lại, nấp kỹ vào một chỗ, đưa mắt nhìn quanh bốn bề không có ai mới từ từ tiến lại gần.

Chính vào lúc chàng định đứng dậy, thì đột nhiên nghe thấy tiếng võ ngựa. Lâm Hàn Thanh cả kinh, đưa mắt nhìn sang thì thấy mười mấy cỗ khoái mã đang hộ tống một cỗ kiệu nhỏ tiến vào toà trang viện.

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

“Người này khí phái bất phàm, không biết có phải là Tạo Hoá Lão Nhân trở về không ? Nếu như là lão ta, tại sao lại dung một cỗ tiểu kiệu như vậy ?”

Chàng còn đang băn khoăng thì một loạt tiếng vó ngựa khác lại truyền đến.

Lần này nhân số khá đông, ít nhất cũng phải trên hai mươi cỗ ngựa.

Nhưng đám nhân mã này không vào trang viện. Hơn hai mươi kỵ sĩ đến gần cổng thì liền dừng lại, nhảy phốc xuống ngựa, tản ra ẩn nấp, để lại ba người dắt ngựa chạy đi.

Lâm Hàn Thanh nghĩ thầm trong dạ:

“Xem tình hình, có lẽ đám người này muốn đến tìm thị phi, không biết là ai mà lại dám đối đầu với Tạo Hoá Môn ?”
Bình Luận (0)
Comment